Khi những tia nắng đầu tiên len qua bức màn mỏng trên ô cửa sổ nhỏ ở tầng ba cửa hàng, Spio khẽ mở mắt. Tất cả còn lạ lẫm với cậu — từ mùi hương nhẹ nhàng của gỗ thông cũ kỹ, đến không gian vừa chật hẹp vừa ấm cúng mà Giáo sư Windstrider đã chuẩn bị. Đây là ngày đầu tiên của cậu ở Enigma Bazaar với tư cách… một "pháp sư tập sự", có lẽ thế.
Spio ngồi dậy, xỏ đôi giày vải cũ sờn, bước ra khỏi phòng. Trong khoảng hành lang hẹp, một cửa sổ vuông bé xíu toả ra ánh sáng nhè nhẹ, soi rõ lớp bụi trên khung gỗ. Ở đầu hành lang, tiếng cười khẽ của giáo sư Windstrider vang lên, xen lẫn mùi bánh ngọt mới ra lò. Có lẽ cô đang trò chuyện với ai đó dưới quầy.
Cậu bước xuống tầng một, men theo cầu thang xoắn treo đầy những bức tranh và đồ trang trí pháp thuật. Từ xa đã thấy óng dáng dịu dàng của giáo sư — hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu hổ phách, mái tóc cam nhạt cột gọn sau gáy. Đứng cạnh cô là một nhân viên cửa hàng, trao đổi gì đó với vẻ cung kính. Thấy cậu, giáo sư quay lại, nhoẻn miệng cười:
— Dậy rồi à, Spio? Ta đang định lên gọi em xuống ăn sáng đây.
Trên chiếc bàn gỗ gần quầy thu ngân, một khay bánh mì nướng thơm phức và mứt cam xếp ngay ngắn, kèm theo cốc sữa ấm. Dạ dày Spio lập tức réo vang, cậu ngồi xuống ăn ngon lành. Giáo sư Windstrider ngồi đối diện, không giấu nổi vẻ hài lòng khi thấy cậu ăn ngon như vậy.
— Hôm nay ta sẽ đưa em đi mua một số vật dụng cần thiết. Quần áo, giày, một vài món đồ dùng cơ bản cho pháp sư.
— Vâng ạ! — Spio gật đầu, trong lòng trào dâng niềm háo hức. Đêm qua cậu đã thấy Enigma Bazaar sầm uất ra sao, và cậu muốn khám phá thêm.
Sau bữa sáng, hai cô trò rời cửa hàng, hoà vào dòng người tấp nập. Enigma Bazaar buổi sớm khác hẳn vẻ lung linh huyền ảo của đêm qua: ánh đèn lơ lửng vẫn còn, nhưng nhạt dần dưới ánh mặt trời lan tỏa từ những "giếng trời" mở rộng bên trên. Không khí mát lành, mang theo mùi thảo dược thoang thoảng. Một số quầy hàng vừa mới dựng lên, khách khứa ghé mua tấp nập, tạo nên những âm thanh rộn ràng.
Suốt buổi sáng, giáo sư dẫn Spio đến đủ loại gian hàng. Cậu được mua quần áo may sẵn có hoa văn phép thuật tinh xảo, một đôi giày vải nhẹ giúp di chuyển nhanh nhẹn trên địa hình phức tạp, và một cuốn sổ tay ghi chú bìa da. Cậu thậm chí còn được cô cho thử một vài món "linh tinh" như quạt hương xua muỗi ma, hay túi da bọc phép mở rộng không gian.
Spio lạc vào thế giới kỳ diệu, chốc chốc ngoái lại nhìn những quầy bán bùa chú hay các dụng cụ mà cậu chẳng rõ công dụng. Mỗi món đồ, mỗi câu chuyện quanh nó, tựa như mở rộng thêm về thế giới pháp sư mà cậu vừa chạm ngõ.
Gần trưa, khi bụng đã bắt đầu đói trở lại, Spio ngỡ rằng giáo sư sẽ đưa cậu quay về ăn. Thế nhưng, Windstrider lại rảo bước vào một con hẻm vắng, hai bên treo những tấm biểu ngữ mờ ảo. Ở cuối con hẻm, hiện ra một công trình khiến Spio bất giác khựng lại.
Toà nhà trước mặt được chạm khắc như một con rắn khổng lồ đang xiết chặt lấy cả công trình, phần đầu rắn vươn lên mái nhà, phần thân quấn quanh tường. Nhìn từ xa, vẻ uốn lượn của những đường khắc tạo cảm giác vừa tráng lệ vừa rờn rợn. Trên khung cửa lớn, tấm biển gỗ cổ ghi rõ:
Cửa hàng trang bị phép thuật "Ophidian"
Spio nuốt khan, bất giác lùi lại một bước. Dẫu đã nhìn không ít kiểu kiến trúc ma mị suốt buổi sáng, nơi này vẫn gây cảm giác là lạ. Giáo sư Windstrider dừng chân trước cánh cửa, tay khẽ vuốt lên những hoa văn hình vảy rắn, cất giọng điềm tĩnh:
— Đây là một trong những nơi uy tín nhất để pháp sư tìm mua trang bị. Có đũa phép, quyền trượng, bùa hộ mệnh, hoặc cả những món đồ đặc chủng hiếm có.
— Đũa phép… — Spio bật thốt. Cậu bèn quay sang nhìn giáo sư, vẻ ngạc nhiên. — Sao chúng ta lại… đến đây ạ?
Giáo sư im lặng một thoáng, đôi mắt xanh nhìn xoáy vào Spio, tựa như muốn đọc thấu suy nghĩ của cậu. Sau đó, cô nhẹ nhàng giải thích:
— Em từng nói mình mất trí nhớ phải không? Nên cô mới dẫn em đến đây.
— Cửa hàng này… có thể tìm ra manh mối gì sao ạ?
— Ở đây có người có thể giúp em đó, sắn tiện thì mua cho em một cây đũa luôn.
Spio nhìn tấm biển hiệu "Ophidian" với con rắn khổng lồ chạm khắc sống động, lòng bán tín bán nghi. Cậu chưa từng dùng đũa phép, cũng chẳng rõ cần nó để làm gì, vì từ khi biết đến phép thuật, cậu chỉ làm theo bản năng. Dù vậy, nỗi tò mò thúc đẩy cậu gật đầu.
— Được rồi, giáo sư. Chúng ta thử xem sao.
Bước vào cửa hàng Ophidian, Spio lập tức cảm nhận bầu không khí mát lạnh lẫn chút âm u. Trần nhà cao vút, được chạm trổ hình những con rắn đang uốn lượn. Xung quanh, vô số giá gỗ cao dựng dọc, trên đó bày la liệt đũa phép, quyền trượng, và các loại vũ khí mang hơi hướng cổ đại nhưng ẩn chứa ma lực. Ở khu vực trung tâm có một quầy rộng, phía sau là kệ kính trưng bày đồ hộ mệnh và vô vàn pháp bảo lấp lánh trong ánh sáng nhè nhẹ.
Khi vừa đặt chân vào cửa hàng, Spio còn đang ngẩn ngơ nhìn khung cảnh âm u và những giá đựng đũa phép san sát nhau thì chợt có một người đàn ông trung niên xuất hiện. Ông có vóc dáng cao ráo, gương mặt bảnh bao nhưng toát lên vẻ nghiêm nghị, trên tay ôm một chồng hộp gỗ xếp cao ngang vai. Dường như đang mải mê bày hàng lên kệ, ông chỉ liếc mắt về phía cửa ra vào cho đến khi bắt gặp Giáo sư Windstrider và Spio.
Bất giác, ông khựng lại, gạt vội mấy chiếc hộp vào chỗ cũ rồi tiến nhanh về phía giáo sư. Trong ánh đèn mờ, bộ trang phục đen và chiếc áo khoác dài khiến bóng ông đổ dài trên nền gạch:
— Lyra, cô đến thăm tôi sao? Cuối cùng… cô cũng chấp nhận tôi rồi à! — ông ta đầy xúc động thốt lên đầy xung sướng — Cuối cùng thì em cũng chịu làm vợ anh rồi.
Giọng ông đầy kinh ngạc lẫn phấn khích. Spio tròn mắt, nhìn ông và giáo sư Lyra thầm nghĩ: "Thì ra họ có quan hệ như này"
Về phần Giáo sư Windstrider, gương mặt cô thoáng biến sắc và như đọc được ánh mắt của Spio mà cười ngượng lên tiếng:
—Không như em nghĩ đâu. — Cô nói xong thì quay sang quát người đàn ông với vẻ mặt bực bội — Tôi có nói đồng ý chưa! ông thôi chuyện này đi Magnus.
Như không muốn tin người đàn ông liền lên tiếng:
— Chẳng phải trong thư anh nói em đồng ý thì đến đây gặp anh sao?
Giáo sư Windstrider nắm chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cơn bực bội:
— Đó là lý do mà cả năm nay tôi không đến đây đấy! — Nói rồi, cô chỉ tay sang Spio — hôm nay tôi đưa Spio đến nhờ ông chút việc, Ông có thể giúp tôi kiểm tra huyết thống của Spio không?
Cô mỉm cười trấn an:
— Đừng lo lắng, Spio. Ông ta trông vậy thôi, chứ Magnus là người đáng tin đấy. Em không cần phải sợ.
Cách xưng hô của cô rõ ràng muốn cắt đứt câu chuyện tình cảm vừa bị khơi gợi. Thấy vậy, Magnus chưng hửng, nụ cười hân hoan trên mặt tắt dần, thoáng lộ vẻ thất vọng. Ông đành đưa mắt nhìn Spio, rồi thở hắt ra, lầm bầm như để tự trấn an:
— Thôi kệ… dù sao cũng nhờ thằng nhóc này mới được gặp Lyra.
Dứt lời, Magnus khẽ hắng giọng để lấy lại phong thái nghiêm nghị nhưng cũng không giấu được có chút buồn. Ông gật đầu với Spio:
— Đi theo ta. Ta sẽ giúp cậu kiểm tra, biết đâu sẽ tìm ra vài manh mối. Lyra… em trông giùm cửa hàng một lát nhé.
Giáo sư Windstrider thoáng cau mày, nhưng đành gật đầu đồng ý. Bà dặn Spio:
— Cẩn thận chút nha Spio, ... và nếu ổng có hỏi gì về ta thì đừng nói.
Spio "dạ" một tiếng, lòng vừa tò mò vừa hơi ái ngại trước không khí căng thẳng giữa hai người. Cậu nhanh chóng theo chân Magnus rẽ vào một hành lang hẹp, rồi đi sâu vào một căn phòng riêng tách biệt khỏi khu trưng bày chính.
Nơi này toát lên vẻ trang nghiêm. Các chiếc đèn treo tường khắc hoạ hoa văn cổ xưa tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Ở chính giữa gian phòng, một viên đá tròn màu xám ngọc đặt trên đế đá cẩm thạch, ánh lên tia sáng nhàn nhạt, tạo cảm giác huyền bí. Từng hạt bụi li ti lơ lửng trong luồng sáng, khiến không gian càng thêm tĩnh mịch.
Magnus đẩy nhẹ cửa phòng, rồi ra hiệu cho Spio bước tới bên viên đá:
— Được rồi, cứ bình tĩnh. Đây là nơi ta làm "nghi thức" đọc tâm và kiểm tra huyết thống. Cứ làm theo lời ta, không phải lo gì cả.
Khi Spio đang quan sát xung quanh, Magnus xoay người về góc phòng, lôi từ một kệ gỗ ra một quyển sách cũ kỹ, dày cộp. Dường như chính ông cũng khó khăn mới vác nổi nó lên bàn. Bìa sách sờn rách, màu nâu đậm, chằng chịt dấu ấn bí ẩn. Kế đó, ông lấy một tấm đĩa vuông hơi lõm ở giữa — nơi gắn một chiếc gương nhỏ. Bên ngoài viền đĩa chạm khắc những ký tự cổ mà Spio không thể đọc được.
Tiếp theo, Magnus cẩn thận đổ một chút dung dịch sền sệt vào lòng đĩa. Chất lỏng trong suốt, nhìn qua như nước, nhưng đặc hơn và toả ra mùi hương thoang thoảng của thảo mộc.
— Được rồi, ta cần một giọt máu của em, nhỏ vào đĩa này. Đừng sợ, chỉ là thủ thuật đơn giản.
Ông lấy ra một cây kim nhỏ, khử trùng bằng cách lướt nó qua ngọn lửa xanh từ cây nến nhỏ trên bàn.
Spio ngập ngừng, nhưng vẫn đưa ngón tay ra. Mũi kim khẽ chích một lỗ trên da, một giọt máu đỏ sẫm rơi xuống chiếc gương trong đĩa, nhanh chóng hoà vào lớp dung dịch. Magnus lập tức nhíu mày, chăm chú nhìn phản ứng của hỗn hợp.
Màu đỏ của máu mờ dần và thứ dung dịch trong dĩa cũng đổi thành màu xanh nhạt, những hoa văn, ký tự kỳ lạ trên dĩa cũng phát ra thứ ánh sáng xanh nhạt ấy. Ông khẽ lật vài trang trong quyển sách cũ, dừng lại ở một đoạn văn ngắn toàn ký tự loằng ngoằng.
Magnus cầm quyển sách cũ kỹ, lật qua từng trang, ánh mắt ông chậm rãi dừng lại rồi lại liếc nhìn Spio bằng một ánh mắt kỳ lạ. Lúc ấy, trong không gian tĩnh mịch của căn phòng nghi thức, những tiếng gõ nhẹ lên chiếc đĩa từ ngón tay ông vang vọng như tiếng đồng hồ đếm từng khoảnh khắc. Sau vài lần lật trang, Magnus đột nhiên dừng lại, rồi liếc nhìn Spio, như muốn truyền đạt một điều gì đó qua ánh mắt khó hiểu của mình.
Ông nhẹ thì thầm, tiếng nói gần như lẫn vào tiếng gõ của chiếc đĩa:
— Có vẻ,... bộ nó bị hỏng rồi à…
Không chần chừ, Magnus gục gặc đổ bỏ nước trong đĩa, rồi nghiêm nghị bảo Spio làm lại quy trình với cử chỉ mời gọi. Spio làm theo, nhưng cảnh tượng vẫn y nguyên, chiếc đĩa vẫn giữ nguyên trạng thái tĩnh mịch của nó. Magnus lật đi lật lại các trang sách, đôi mắt ông ngày càng trở nên lo lắng và thất vọng.
Cuối cùng, ông đặt cuốn sách xuống, giọng nói trầm trầm vang lên:
— Chắc có gì đó sai rồi. Còn không thì, gia tộc của em không được ghi vào đây nên ta không thể tra ra được gì.
Spio nghe vậy, lòng cậu như trĩu nặng nỗi thất vọng. Sự im lặng bao trùm, rồi Magnus lại bảo:
— Bỏ nó qua một bên gi, giờ hãy kiểm tra năng lượng của em nữa. Biết đâu ta sẽ tìm ra manh mối nào đó.
Sau lời đó, ông đẩy chiếc đĩa cùng quyển sách nặng nề sang một bên một cách chật vật, và nhẹ nhàng lấy viên đá tròn màu xám ngọc ra, đặt ngay trước mặt Spio. Ánh sáng mờ ảo của viên đá phản chiếu lên khuôn mặt cậu.
Magnus ra hiệu cho Spio đặt tay lên viên đá tròn màu xám ngọc. Sau đó, ông đưa hai tay mình lên cao, từ đầu ngón tay tỏa ra những tia sáng mờ ảo kết nối với viên đá. Ánh sáng ấy như những sợi chỉ vô hình len lỏi vào viên đá, làm nó dần phát sáng mạnh mẽ hơn. Ông nhắm mắt lại, thì thầm một câu thần chú nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, kích thích tâm trí của Spio để dẫn nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể cậu lộ diện.
Bằng cách đó, Magnus hy vọng sẽ nhìn thấy được bảng chất nguồn năng lượng của cậu bé. Viên đá bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ hơn khi năng lượng trong Spio vô thức đáp ứng với câu thần chú của ông, cho thấy sức mạnh phép thuật của cậu đang dần bộc lộ.
Khi Magnus bước vào thế giới tâm trí của Spio, ông phát hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ khiến ông phải nhíu mày. Tâm trí của Spio dường như bị chia làm hai phần rõ rệt: phía dưới là một mảng đất trắng phẳng lì, tĩnh lặng đến mức như có ai đó đã cố ý xoá bỏ phần này, trong khi phía trên là bầu trời đêm đen kịt, không ánh sáng, chỉ có những ngôi sao le lói yếu ớt.
Trong bầu đêm ấy, một thứ gì đó dần lao đến. Ban đầu là những đám mây đen kịt, xen lẫn những âm thanh vang dội của tiếng sấm từ xa. Khi khoảng cách thu hẹp, Magnus nhận ra đó là những đám mây cuồn cuộn và âm vang của tiếng sấm dần hiện rõ. Chưa kịp phân tích ý nghĩa của nguồn năng lượng lạ đó, nó như nhận ra sự hiện diện của Magnus và lao về phía ông.
Magnus định lấy một ít năng lượng từ những đám mây để phân tích, nhưng bất ngờ, những tia sét bùng lên rõ rệt và liên tục. Một cơn bão điện từ mạnh mẽ bùng nổ, quét qua toàn bộ không gian tinh thần của Spio. Những cột sét dữ dội phá hủy mọi thứ trên đường đi, đánh xuống với sức mạnh khủng khiếp.
Thấy được cảnh tượng hỗn loạn ấy, Magnus cảm thấy tâm trí mình tràn ngập nỗi sợ hãi và kinh ngạc. Ông quay đầu bỏ chạy trong tâm trí của Spio, cố gắng tìm hiểu thêm về năng lượng nội tại của cậu nhưng không thể nắm bắt hết được bản chất của nó.
"Chuyện gì đang diễn ra ở đây?"
"Sức mạnh này... Thứ năng lượng đang chảy bên trong cậu bé là gì vậy?"
Trong tâm trí hỗn loạn ấy, Magnus nghĩ thầm: "Phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây!" Và rồi, ông liền bừng tỉnh, rút lui khỏi thế giới tinh thần của Spio, để lại sau lưng một cơn bão điện từ khủng khiếp và những bí ẩn chưa thể giải đáp.
Magnus cố gắng hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Trải nghiệm trong thế giới nội tâm của Spio khiến ông bàng hoàng hơn bao giờ hết, bởi cơn bão điện từ khủng khiếp còn vương lại trong tâm trí ông. Ông nhìn Spio, vẫn thấy thấp thoáng trong ánh mắt đứa trẻ niềm ngây thơ pha lẫn băn khoăn, hoàn toàn không ý thức hết sức mạnh mà mình đang nắm giữ.
Ông nắm lấy vai Spio, giọng nói có phần miễn cưỡng nhưng vẫn nhẹ nhàng:
— Ra ngoài đi đã, ta có chuyện cần trao đổi với Lyra
Spio im lặng gật đầu, hơi cụp mắt vì vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Cậu bước theo Magnus ra khỏi phòng, đến chỗ sảnh trưng bày đũa phép. Magnus trấn tĩnh lại, bảo cậu:
— Cứ thoải mái xem qua các cây đũa ở đây. Ta sẽ bàn với giáo sư của em một lúc.
Rồi Magnus sải bước về phía Lyra Windstrider, nơi cô đang đứng chờ với vẻ sốt ruột. Ánh nhìn của ông vẫn còn hằn vẻ căng thẳng:
— Lyra, cô biết gì về cậu nhóc này không? Nó đến từ đâu?
Giáo sư Windstrider chậm rãi lắc đầu:
— Tôi không biết rõ. Cậu ta được một Volantis gửi cho tôi, nói là nên đưa cậu vào học. Theo lời Spio kể, cậu trôi dạt đến Scilly và hoàn toàn chẳng còn ký ức gì.
Magnus hơi khựng lại khi nghe nhắc đến Volantis. Ông khẽ nhướng mày, giọng nghiêm túc hơn:
— Dính líu đến Volantis sao? Vậy thì không đơn giản rồi. Với những gì ta thấy được, huyết thống của cậu bé này… nếu phải tả, thì có lẽ nó "thuần khiết" đến mức kỳ lạ. Không chừng đó là nguồn gốc xa xưa mà nhiều gia tộc thời nay chỉ thừa hưởng được một phần vô cùng nhỏ.
Nghe vậy, Giáo sư Windstrider không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Cô ngó sang Spio, lúc này đang mải ngắm nghía những cây đũa đủ hình dáng, màu sắc, ngơ ngác như một đứa trẻ lạc vào xứ sở thần tiên. Cô quay lại nhìn Magnus, hạ giọng:
— Một đứa nhóc, sao có thể là "tổ tiên" của bao nhiêu gia tộc? Nghe phi lý quá…
Magnus khẽ gật đầu:
— Ta cũng nghĩ có thể có lỗi gì đó trong nghi thức kiểm huyết. Nhưng dù sao, nguồn năng lượng bên trong thằng nhóc này… cực kỳ bất thường.
Họ trao đổi thêm vài câu, trong khi Spio tò mò chạm qua hết cây đũa này đến cây đũa khác. Cậu đi vòng tới một góc khuất của tủ kính, nơi có một chiếc đũa sắt toát lên vẻ khác thường, vì đó là chiếc duy nhất làm bằng kim loại. Nhìn qua khe sáng mờ mờ, Spio nhận ra lõi bên trong chiếc đũa đã bị khoét rỗng, như thể thiếu mất thành phần quan trọng.
Magnus bước đến gần, vừa kịp nghe Spio hỏi:
— Mấy cây gậy dài đằng kia thì bao nhiêu ạ? Nhìn hoành tráng quá…
Cậu chỉ tay vào một cây gậy gỗ có phần đầu cuộn quanh một viên ngọc xanh lớn, toát ánh sáng mê hoặc. Magnus liếc qua, mỉm cười lắc đầu:
— Ở độ tuổi này, cậu chưa cần đến gậy phép. Quan trọng nhất là phải thành thạo điều khiển năng lượng bằng đũa cơ bản.
Vừa nói, ông vừa để ý đến chiếc đũa sắt cậu đang cầm:
— Ồ, cái này à? Nó không có lõi, chỉ là đồ cổ ta sưu tập. Thứ kim loại này ta còn chưa biết tên, nhưng vì rỗng ruột nên hoàn toàn vô hiệu.
Magnus cẩn thận lấy lại chiếc đũa sắt, đặt lên giá. Rồi ông suy ngẫm, đảo mắt quanh những kệ đũa gỗ xếp ngay ngắn. Cuối cùng, ông dừng lại trước một chiếc đũa dáng dài, làm bằng loại gỗ sẫm màu, đầu đũa khảm một viên đá màu lục mờ.
Ông chậm rãi rút chiếc đũa ra, mang đến trước mặt Spio:
— Thử dùng cái này xem.
Spio chạm nhẹ vào thân đũa. Một cảm giác ấm áp lan qua đầu ngón tay, như thể có luồng khí dịu êm chạy dọc cơ thể. Cậu thử dồn năng lượng ra tay, cảm nhận thấy nó êm ả và trơn tru đi qua chiếc đũa. Đột nhiên, những tia sét xanh lam bắt đầu lóe lên quanh thân đũa, chập chờn trong không khí. Spio sững sờ, tim đập mạnh vì phấn khích. Cậu biết mình vừa khơi dậy nguồn sức mạnh tiềm ẩn, và chiếc đũa đang làm chất dẫn tuyệt vời, giúp năng lượng của cậu bộc lộ theo cách ổn định hơn.
Thế nhưng, niềm vui kéo dài không lâu. Càng cố duy trì sự kết nối, Spio lại cảm thấy năng lượng tuôn trào bất tận, vượt ngoài tầm kiểm soát. Bỗng một luồng lực đẩy bật cây đũa ra khỏi tay cậu, khiến nó bay vút lên trần nhà, suýt nữa va vào chùm đèn.
Spio hốt hoảng nhìn theo, trong lòng dâng lên sự lo lắng :
— Ối! Cây đũa… không sao chứ?
Cậu chưa kịp chạy lại nhặt thì Magnus đã kịp ngẩng đầu, vung tay gọi nhẹ, ra dấu cho cây đũa rơi êm xuống. Vẻ mặt ông pha trộn giữa chút bất ngờ và suy tư. Tia nhìn nghiêm nghị của ông thoáng lóe sáng:
— Có vẻ lõi của cây đũa này hơi yếu… em đợi chút
Magnus loay hoay lấy ra hết cây đũa này đến cây đũa khác đưa cho Spio thử, nhưng chẳng cây nào thực sự "nghe lời" nằm yên trong tay cậu. Chỉ vài giây đầu, dường như mọi thứ đều êm xuôi, nhưng rồi đũa lại rung lên bần bật và tuột khỏi tay cậu, bay tán loạn khắp gian hàng. Thấy vậy, Magnus thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ bất lực:
— Cậu thực sự có vấn đề trong việc kiểm soát năng lượng đấy. Mà tập kiểm soát năng lượng mà không có một cây đũa phù hợp thì thật gian nan.
Spio nghe thế cũng không giấu nổi lo lắng. Cậu bồn chồn nhìn quanh, bất giác quay lại chỗ chiếc bàn nơi cậu từng trông thấy cây đũa sắt rỗng ruột. Thoáng một khoảnh khắc, mắt cậu sáng lên ý tưởng. Spio nhặt cây đũa lên, khẽ vuốt lớp kim loại xỉn màu, rồi thử dồn năng lượng của mình qua đó.
Lập tức, một luồng sáng mờ ảo ẩn hiện quanh thân đũa. Tựa như có sinh mệnh bí ẩn, phần lõi trống rỗng bên trong bỗng phát sáng, rung lên nhè nhẹ. Lớp gỉ sét bám ngoài từ từ bong khỏi bề mặt, để lộ ra những đường kẻ chằng chịt tinh xảo trên thân kim loại, sáng bóng một cách lạ thường.
Giáo sư Windstrider chú ý đến sự thay đổi đột ngột đó, lập tức gọi Magnus:
— Magnus, mau lại đây xem này! Có lẽ Spio cuối cùng đã tìm được cây đũa của cậu ấy rồi.
Magnus từ phía sau tấm giá vội bước ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền sững sờ. Ông chạm tay vào cây đũa sắt giờ đã lộ màu kim loại sáng rõ, trông như một thanh kim chúc sống động. Magnus lắc đầu kinh ngạc:
— Tại sao một cây đũa rỗng ruột lại có thể "kết nối" được như thế? Cái này quả thật vượt ngoài hiểu biết của ta… Nhưng xem ra nó đã nhận Spio làm chủ nhân.
Ông ngập ngừng, không biết phải định giá nó thế nào. Đây vốn chỉ là một món đồ cổ ông mua về sưu tập, vì tò mò về loại kim loại lạ mà chưa từng xác định được nguồn gốc. Cuối cùng, Magnus đành gật gù:
— Thôi được. Ta sẽ tính cho cậu bằng đúng số tiền lúc ta mua nó. Coi như nó đã tự tìm được người chủ của mình.
Spio cầm chắc chiếc đũa sắt trong tay, lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm pha lẫn vui sướng. Cậu khẽ vuốt những hoa văn giờ mới hiện rõ, như thể chúng và cậu là một thể thống nhất. Trong khi đó, Magnus cùng Giáo sư Windstrider trao nhau ánh nhìn nghi hoặc. Có lẽ sau này khi gặp lại người đàn ông Volantis đó thì cô có rất nhiều thứ để hỏi.
Dẫu chưa lý giải hết bí ẩn đằng sau cây đũa sắt rỗng ruột, nhưng chí ít, lúc này, Spio đã có "người đồng hành" đầu tiên trên hành trình khám phá sức mạnh của mình.