Nhập học

Một buổi sáng đầu năm mới, cũng là Luminara chính thức đón học sinh nhập học. Bên trong căn phòng nhỏ của mình, Spio thức dậy từ sớm, bồn chồn đến mức cứ xoay qua xoay lại cả đêm. Vừa sửa soạn xong, cậu đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Giáo sư Windstrider.

Sẵn sàng chưa, Spio? Đến giờ lên đường rồi!

Tiếng nói dịu dàng của cô vang lên, khiến tim Spio rộn ràng. Cậu vội vã mang theo cây đũa sắt đặc biệt, kiểm tra lại túi xách, rồi nhanh chóng xuống tầng một. Tại quầy thu ngân, giáo sư đang chuẩn bị vài hộp đồ, có vẻ như là một ít bùa và giấy tờ cần thiết cho việc nhập học. Thấy Spio, cô mỉm cười, đưa cho cậu một chiếc áo khoác mỏng:

Đông ở dưới này không quá lạnh, nhưng trên kia gió rét lắm đấy, mặc vào kẻo cảm.

Spio nhận áo, lòng ấm hẳn lên. Hôm nay Enigma cũng nhộn nhịp hẳn, những gian hàng treo những dải cờ chúc mừng năm mới. Tuy nhiên, cậu không có thời gian nán lại, vì giáo sư giục đi:

Chúng ta phải ra chỗ vách đá rồi. Một Gnome sẽ dẫn cả hai lên mặt đất, từ đó ta bay đến Luminara.

Cậu vội vã theo chân giáo sư, len ua đám đông ồn ã. Họ rẽ vào con ngõ nhỏ như thường lệ. Ở cuối ngõ, một chú Gnome thấp bé đã chờ sẵn, tay cầm một viên ngọc lấp lánh nhìn qua nhìn lại có vẻ rất thích thú. Nhìn thấy họ, Gnome gật đầu, quơ tay vào bức tường. Tức thì, một luồng sáng mờ xuất hiện, hé lộ lối đi bí mật dẫn lên bề mặt. Spio chớp mắt kinh ngạc, dù đã đi đường này một lần nhưng cậu vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước cách mà Enigmamặt đất kết nối với nhau.

Lối đi ẩn đưa họ ra ngoài, nơi bầu trời buổi sớm dần sáng rõ. Giáo sư Windstrider ra hiệu cho Spio, rồi rút ra cây gậy quen thuộc. Cậu nhẹ nhàng leo lên, đôi tay bám chặt phần thân gậy. Gió lạnh luồn qua áo khoác, khiến cậu rùng mình, nhưng đồng thời cảm giác phấn khích cũng dâng lên trong ngực.

Háo hức không, Spio? — Giáo sư nghiêng đầu hỏi, nở nụ cười khích lệ. — Đừng lo, cô đã chuẩn bị đầy đủ cho em rồi.

Cậu chưa kịp đáp, cây gậy đã vút lên không trung, mang theo cả hai bay về phía Luminara. Từ trên cao, cảnh sắc của thế giới mở ra với những cánh đồng lấm tấm sương sớm, xa xa là núi đồi xanh rì. Gió táp vào mặt, khiến tim Spio đập nhanh, lòng khấp khởi mong chờ cuộc sống tân sinh sắp tới.

Chẳng mấy chốc, ngôi trường hiện ra sừng sững trước mắt. Dưới ánh nắng ban mai, Luminara mang một vẻ tráng lệ khác xa với đêm tối mà cậu từng chiêm ngưỡng khi đi cùng Volantis. Khi họ đáp xuống bãi cỏ rộng, Spio choáng ngợp trước kiến trúc khổng lồ đang trải dài ra, giờ đây cậu có thể nhìn rõ những chạm khắc trên cách cổng, sự lấp lánh của những khung cửa phản chiếu ánh nắng sớm, con đường chính lót những viên đá trơn nhẵn một cách đều đặng nhìn như được xếp theo một hình thù gì đó.

Mái ngói màu xanh thẫm hoà vào nền trời xanh, như phủ lên toàn bộ khuôn viên một gam màu mát mắt và trang nghiêm. Các hành lang rộng lớn đan xen nhau, dọc theo tường là những cột đá khắc chữ rune lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trên đầu cột, đèn treo lung linh, dẫu là ban ngày vẫn toả sáng rạng rỡ, tạo nên khung cảnh vô cùng hùng vĩ.

Spio từ từ bước tới, vừa kinh ngạc vừa rạo rực trước khung cảnh Luminara bề thế. Cảm xúc của cậu lẫn lộn, giữa hào hứng vì sắp được học tập ở môi trường danh giá, và lo âu không biết tương lai sẽ ra sao. Giáo sư Windstrider đặt tay lên vai cậu, giọng nhẹ nhàng:

— Em tự lo từ đây nhé, cô phải đi chuẩn bị để đón các học sinh khác. — Giáo sư Windstrider vội vàng nói rồi nhanh chóng rời đi, để lại Spio đứng đó, chìm trong cảm xúc trước khung cảnh tráng lệ của học viện.

Spio đứng giữa sân trường rộng lớn, mê mải quan sát các học sinh Luminara đang tụ tập thành từng nhóm, rộn ràng trò chuyện và cười đùa dưới ánh nắng ban mai. Phần lớn trong số họ đều khoác đồng phục học viện, vai đeo túi xách phồng căng sách vở và các vật dụng phép thuật. Rải rác trong đám đông, Spio còn thấy không ít những sinh vật kì lạ: từ cú mèo nhọn mỏ đậu trên vai một cô gái, cho đến một chú sói con lông trắng tinh cột ruy băng đỏ quấn cổ của một học sinh khác, hay vài con côn trùng phát sáng mờ mờ bay quanh những bàn tay cầm bùa hộ mệnh.

Bầu không khí náo nhiệt bủa vây, phảng phất mùi thảo mộc và hương cây cỏ thoang thoảng khắp khuôn viên. Dòng người hối hả lướt qua những con đường lát đá, nơi từng bức tường và mái vòm đều được chạm trổ hoa văn tinh xảo. Những ánh đèn pha lê gắn dọc hành lang hắt ra ánh sáng ấm áp, khiến cảnh quan sáng bừng như lễ hội.

Spio hít một hơi sâu, cố nén sự kinh ngạc và giữ bình tĩnh. Ngôi trường vào ban ngày lộng lẫy hơn nhiều so với khung cảnh đêm hôm cậu từng nhìn thoáng qua. Những tòa nhà nguy nga với lối trang trí cổ kính nhưng hài hòa cùng kiến trúc đương đại khiến cậu cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. Dòng suy nghĩ cậu bị cắt ngang khi nghe giọng nói vui tươi sát bên:

Thật tuyệt vời! Nhìn những họa tiết này kìa!

Spio quay đầu lại. Một cô gái với khuôn mặt đầy đặn, làn da trắng sáng và mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ ngang vai đang chăm chú chụp ảnh khắp nơi bằng một thiết bị trông không hề giống vật phẩm ma thuật. Đôi mắt nâu của cô sáng rực, lấp lánh vẻ tinh anh pha lẫn tò mò. Dường như quá đắm chìm trong việc ghi lại khung cảnh, cô gái bước lùi mà không để ý đường đi, và rồi—

Bịch! Cô vô tình va phải Spio, khiến cậu hơi loạng choạng lùi lại một bước. Hàng lông mày cô gái nhíu lại, rồi nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, hai má ửng hồng:

Xin lỗi cậu! Tớ không để ý đường đi!

Spio vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cô gái thì như bị kéo lại bởi lời xin lỗi đó mà vội vàng trả lời:

Không... không sao đâu, cậu có sao không?

Cô gái hít một hơi, lắc đầu xua tan bối rối:

Tớ ổn, chỉ hơi bất ngờ thôi. (Cô nhìn quanh, thấy vài người chú ý đến cú va chạm vừa rồi). Tớ mãi lo nhìn những thứ xung quanh mà đụng phải cậu, xin lỗi.

Spio gật gù, mắt cậu cũng sáng lên đồng tình:

Ừ không sao, đúng là cái trường này rất ấn tượng. Đây cũng là lần đầu tớ tận mắt thấy một công trình lớn như này.

Cậu chỉ vào chiếc "máy ảnh" trên tay cô gái

Cậu cũng là học sinh mới hả? Thứ đó… là máy ảnh thật à?

Nụ cười rạng rỡ trở lại trên gương mặt cô gái:

Ừ, tớ là Evangeline Morwen! Cậu biết máy ảnh cơ à? Tớ tưởng các pháp sư thường không quan tâm lắm đến "thế giới người thường" chứ.

Câu nói khiến Spio phì cười gượng gạo:

Thì… tớ cũng sống ở "ngoài" chứ đâu lớn lên trong thế giới pháp sư. Dù vậy, đây là lần đầu tớ được cầm và nhìn máy ảnh "thật" luôn đấy.

Evangeline nghiêng đầu cười tươi:

Ra thế, thật không ngờ lại gặp ai đó "giống mình" ở đây! Rất vui được làm quen, Spio… À, mà cậu tên gì nhỉ?

Spio nhanh nhẹn đáp:

Tớ là Spio... Rất vui được gặp cậu, Morwen.

Nghe tiếng gọi tập trung vang lên phía đầu cổng, Evangeline giật mình:

Chúng ta nên vào sảnh chính thôi, hình như buổi lễ sắp bắt đầu.

Spio và Evangeline men theo dòng học sinh mới tiến về cánh cửa lớn dẫn vào sảnh chính. Trước cửa, một người đàn ông dáng cao, khoác áo choàng đen, đứng kiểm tra thư mời nhập học của từng người. Vừa thoáng nhìn, Spio nhận ra ngay Nightshade, chính là người mà cậu đã gặp trong đêm cậu cùng Volantis đến đây. Vẫn gương mặt cương nghị và ánh mắt sắc bén như vậy, ông quét qua đám học sinh một lượt, nhanh chóng thu và xem những bức thư.

Khi đến lượt, Spio và Evangeline trao thư của mình cho Nightshade. Ông liếc nhìn tên, rồi nhìn cậu:

Vậy tên cậu là Spio à,... Vào đi.

Nightshade trả lại thư mời, ra hiệu cho cả hai tiến bước. Ngay khi băng qua ngưỡng cửa, một làn gió nhẹ mơn man trên da, tựa như họ vừa bước chân vào một thế giới khác biệt hẳn với bên ngoài.

Bên trong, Sảnh chính của Học viện Luminara hiện ra tráng lệ và huyền bí. Trần sảnh cao vút, thiết kế hình vòm, phô diễn vẻ đồ sộ như một đại sảnh hoàng gia. Tưởng chừng có thể chứa cả trăm người cùng lúc mà không chút chật chội. Các bức tường xung quanh được xây từ đá cẩm thạch trắng, điểm xuyết những viên gạch xanh lam và bạc, toát lên sự thanh nhã nhưng vẫn uy nghiêm.

Ngước nhìn lên, Spio kinh ngạc trước bầu trời ảo diệu được khắc họa trên vòm trần. Những vì sao, chòm sao di chuyển chầm chậm hệt bầu trời đêm thực thụ. Ánh sáng dịu lan tỏa khắp không gian nhờ những quả cầu lơ lửng, phát ra thứ ánh sáng mềm mại, đủ soi sáng từng ngóc ngách của sảnh. Dọc theo tường, các bức tranh động mô phỏng lại những sự kiện hay pháp sư lừng lẫy trong lịch sử nhà trường, từng khung hình như sống dậy, tạo nên trải nghiệm vừa nghệ thuật vừa giàu tính giáo dục.

Sàn nhà lát đá đen bóng, phản chiếu ánh sáng lung linh trên cao, tựa như bước đi trên một mặt nước long lanh. Những hoa văn được khắc theo hình học và ký tự ma thuật, sẽ khẽ phát sáng mỗi khi có người bước qua, như đang tương tác với dòng năng lượng phép thuật của họ.

Đi đến trung tâm sảnh, Spio và Evangeline trông thấy một đài phun nước lớn. Chính giữa đài là một quả cầu đá lơ lửng, khá giống viên đá của Magnus nhưng kích cỡ lớn hơn nhiều. Nó xoay tròn đều, xung quanh là dòng nước trong vắt đổ xuống từng bậc, tiếng nước chảy róc rách như tiếng thì thầm. Cả hai nhanh chóng nhận ra nhóm học sinh mới có vẻ tề tựu tại đây chừng chưa đến 30 người , tính luôn cả Spio.

Đứng tách khỏi nhóm, Giáo sư Lyra Windstrider xuất hiện với một nụ cười đón chào. Làn gió nhẹ khẽ lướt qua gương mặt phúc hậu của cô, khiến Spio thấy an tâm hẳn. Cô đưa tay vẫy gọi mọi người lại gần:

Rất vui gặp lại các em! Một số em có thể đã gặp cô khi phỏng vấn, nhưng để chắc chắn, cô xin tự giới thiệu: Giáo sư Lyra Windstrider, cũng là người dẫn đường của Học viện Luminara. Trong những năm tháng ở đây, cô sẽ hỗ trợ và hướng dẫn các em phát triển tiềm năng một cách toàn diện.

Ánh mắt đám học sinh lóe lên vẻ hào hứng. Vài cánh tay yếu ớt nhấc lên định hỏi, trước khi Evangeline bạo dạn cất tiếng:

— Thưa giáo sư, "người dẫn đường" nghĩa là gì vậy ạ?

Một số bạn quanh đó bối rối nhìn cô, dường như đã biết trước khái niệm này. Thấy vậy, Giáo sư Windstrider mỉm cười xua tan không khí ngượng ngùng:

— Tại Luminara, người dẫn đường là những giáo sư chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉ lối cho học sinh phát huy sở trường, học hỏi đúng hướng. Em yên tâm, dần dần sẽ rõ hơn.

Evangeline gật đầu, đôi má ửng đỏ khi thu hút quá nhiều ánh nhìn. Spio mỉm cười đồng cảm. Cậu cũng đang có bao điều muốn hỏi, nhưng đành lặng im.

Giáo sư Windstrider giơ tay, hướng dẫn mọi người về chỗ ngồi ở những hàng ghế đầu. Khi ai nấy đã yên vị, cô cất giọng tươi vui:

— Có vẻ đã đến giờ rồi! Các em bình tĩnh lắng nghe, đây là bước khởi đầu trong hành trình của chúng ta tại Luminara.

Cô vừa dứt lời, tiếng cánh cửa lớn ở cuối sảnh vang lên kẽo kẹt, báo hiệu lễ nhập học chuẩn bị chính thức bắt đầu.

Một giọng nói rõ ràng vang lên từ cuối hành lang:

— Xin chào các em!

Tất cả học sinh lập tức hướng mắt về phía cánh cửa nơi âm thanh vừa phát ra. Ngay sau đó, một người phụ nữ xuất hiện, dáng vẻ trang nghiêm lôi cuốn mọi ánh nhìn trong sảnh. Đó chính là Hiệu trưởng Agatha Pyre, người tiến lên với phong thái đĩnh đạc và quyền uy. Bà dừng lại trước toàn bộ học sinh mới, mỗi bước chân đều toát ra sự tự tin và kinh nghiệm lâu năm.

Khi bắt đầu cất lời, giọng nói vang vọng của bà nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:

Chúc mừng các em đã được nhận vào Học viện Luminara! Ngôi trường này là niềm tự hào của chúng ta, cũng là nơi tốt nhất trên thế giới chuyên đào tạo các pháp sư trẻ. Luminara được sáng lập bởi gia tộc Pyre, đồng thời nhận sự hậu thuẫn vững chắc từ ba đại gia tộc Dracarys, Tidalbane, và Ophidian.

Giọng bà rền vang, thể hiện uy quyền nhưng vẫn ấm áp và khích lệ. Tạm ngừng giây lát, ánh mắt sắc sảo của bà quét qua đám học sinh, như muốn bảo đảm rằng từng lời nói đều được chú ý lắng nghe:

— Tại Luminara, các em không chỉ học cách sử dụng phép thuật, mà còn được huấn luyện để trở thành những pháp sư chân chính trong xã hội. Nơi đây không dừng lại ở việc truyền thụ kiến thức; chúng ta còn chú trọng rèn luyện bản lĩnh, trách nhiệm và lòng dũng cảm. Tài năng của các em sẽ được khai phá tối đa, và cùng với đó là vô số thử thách đang chờ đợi trước mắt.

Bà nối tiếp, chất giọng cương nghị hơn, truyền tải tầm quan trọng của những lời kế tiếp:

— Nhưng hãy luôn khắc ghi, muốn trở thành một pháp sư vĩ đại, tài năng thôi chưa đủ. Cần phải có sự kiên nhẫn, lòng bền bỉ, và khát khao học hỏi không ngừng. Tại Luminara, chúng ta đề cao những giá trị như lòng trung thực, tinh thần đoàn kết và lòng nhân ái. Các em không chỉ học cách khống chế sức mạnh của mình, mà còn học cách trách nhiệm với quyền năng đó để phụng sự và bảo vệ cộng đồng.

Hiệu trưởng Agatha dừng lại một chút, cho học sinh thời gian để ngẫm nghĩ về những điều bà vừa nhấn mạnh. Sau đó, bà tiếp tục, giọng điệu trở nên trang trọng hơn:

— Luminara là một vùng đất linh thiêng, nơi các truyền thống phép thuật được trân quý và nối tiếp từ thế hệ này qua thế hệ khác. Các em đang trên hành trình khám phá không chỉ sức mạnh nội tại, mà còn nhận thức về thế giới bao la bên ngoài. Những người bạn ngồi cạnh các em hôm nay có thể sẽ trở thành đồng đội, thành tri kỷ, thậm chí là gia đình trong suốt quá trình học tập tại đây.

Bà mỉm cười nhẹ, dù nét nghiêm túc vẫn không hề suy suyển:

— Và xin đừng quên, Luminara cũng chính là mái nhà thứ hai của các em. Trong ngôi trường này, các em sẽ được hỗ trợ, được hướng dẫn, và đồng hành từng bước phát triển bản thân. Mỗi học sinh đều mang trong mình khả năng phi thường để trở thành một pháp sư vĩ đại, và chúng tôi hứa sẽ giúp các em khai mở tiềm năng ấy.

Bà quét nhìn từng gương mặt trẻ với ánh mắt truyền đi quyết tâm lẫn sự tin tưởng:

— Hãy bắt đầu hành trình của các em với tinh thần dũng cảm và nhiệt huyết. Tất cả những gì các em đạt được tại Luminara không chỉ định hướng tương lai của chính các em, mà còn góp phần xây dựng và bảo vệ thế giới pháp sư của chúng ta!

Sau cùng, bà dõng dạc tuyên bố:

— Giờ ta xin công bố lễ dẫn đường sẽ bắt đầu! Mời các giáo sư tiến lên để chúng ta tiếp tục buổi lễ.

Vừa dứt lời, Hiệu trưởng Agatha Pyre trang trọng gật đầu rồi bước lùi lại, nhường khán đài cho đội ngũ giáo viên — những người sẽ tiếp tục lễ chọn người dẫn đường dành cho lớp tân học sinh.