Giữa bầu không khí trang nghiêm và ánh sáng lung linh của đại sảnh, ba bị giáo sư bước ra, sắp thành một hàng trước mặt các học sinh. Đứng ở giữa là giáo sư Lyra Windstrider, với dáng người thanh mảnh và mái tóc cam óng ả, toát lên sự thanh thoát và trí tuệ. Ánh mắt cô quét ngang qua những gương mặt trẻ tuổi, một ánh mắt vừa dịu dàng và lại ân cần , tựa như gửi gắm lời động viên vô hình cho tất cả.
Bên trái cô, Giáo sư Alaric Whittaker — Người đàn ông lớn tuổi có mái tọc bạc trắng buông xoã xuống đôi vai gầy. Gương mặt ông đầy nếp nhăn, gợi nhớ một cuốn sách cũ chất chứa đầy những câu chuyện và kinh nghiệm. Ẩn sau đôi mắt hiền hậu là sự yêu thương chân thành của một người ông dành cho con cháu.
Và người còn lại là Giáo Sư Caelan Greystone, hiện lên với thân hình vạm vỡ, dáng đứng thẳng tắp như tạc tượng. Làn da ông hơi xám, nổi bật cùng đôi mắt nâu đậm ngời lên sắc mạnh mẽ. Chỉ cần nghe qua vài lời, người ta đã thấy mỗi câu nói của ông đều tựa như lời khẳng định chắc nịch, thể hiện quyết tâm sẽ trở thành chỗ dựa vững vàng cho những tân học sinh.
Đứng trên bậc thềm cao nhất, Giáo sư Windstrider tiến một bước, cất giọng dịu dàng nhưng vang vọng khắp sảnh chính:
— "Chào mừng các em đến với Học viện Luminara. Chúng ta, những người đứng trước mặt các em, không chỉ là những giáo sư mà còn là những 'Người dẫn đường.' Nhiệm vụ của chúng ta là giúp các em khám phá và phát triển tiềm năng của bản thân trên con đường trở thành những pháp sư vĩ đại."
Tiếp lời, Giáo sư Whittaker chậm rãi nói, giọng ấm áp hiền từ:
— "Tại Luminara, mỗi giáo sư chúng tôi đảm nhận việc hướng dẫn các em trong những lĩnh vực khác nhau — từ nền tảng phép thuật cơ bản đến những bí mật sâu xa nhất của thế giới. Chúng tôi sẽ là người đồng hành, hỗ trợ các em vượt qua mọi thử thách."
Đến lượt Giáo sư Greystone, với âm sắc kiên định:
— "Chúng tôi không chỉ dạy các em cách sử dụng phép thuật, mà còn giúp các em hiểu rõ chính mình. Sự kiên trì và quyết tâm là chìa khóa để vượt qua khó khăn, và chúng tôi sẽ luôn ở đây, sẵn sàng làm điểm tựa cho các em."
Như một dàn đồng ca thống nhất, bốn giáo sư nhìn lướt qua hàng ngũ học sinh mới. Ánh mắt họ chất đầy hy vọng, tựa như thầm nói: "Hãy tin tưởng, bởi chúng tôi sẽ ở bên các em." Bài phát biểu tuy ngắn gọn nhưng gói ghém đủ đầy tinh thần sẵn sàng dẫn dắt và đồng hành trong suốt hành trình.
Khi tiếng nói vừa dứt, bốn giáo sư lùi về sau, tiến lại gần đài phun nước nằm giữa sảnah. Chính giữa đài, một quả cầu pha lê lơ lửng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mơ hồ mà Spio nhận ra giống với loại đá ở cửa tiệm của gia tộc Ophidian — nhưng lớn hơn, tinh xảo hơn và hẳn cũng sở hữu sức mạnh lớn lao hơn.
"Chắc đây là công cụ để 'nhìn thấu' nội tâm và năng lượng của mỗi học sinh…" – Spio thầm nghĩ.
Cậu khẽ liếc Evangeline đứng cạnh, bắt gặp vẻ mặt pha trộn giữa tò mò và hồi hộp. Xung quanh, các tân học sinh khác cũng dõi mắt về quả cầu, chờ đợi phép màu hay một thử thách bí ẩn mà họ sắp phải đối diện. Ở phía xa, Giáo sư Windstrider khẽ gật đầu, ra hiệu cho các học sinh từ từ xếp thành hàng, chuẩn bị cho nghi thức đầu tiên tại Luminara — lễ chọn người dẫn đường.
Giáo sư Caelan Greystone rút từ trong túi ra một tờ danh sách đã được chuẩn bị sẵn. Bằng một động tác mạnh mẽ, ông quăng tờ danh sách lên không trung. Tờ giấy lập tức phát sáng rực rỡ, xoay tròn giữa đại sảnh, thu hút mọi ánh nhìn của đám học sinh mới.
Từ danh sách, dòng tên đầu tiên dần bừng sáng và phóng to, nổi bật hẳn giữa không trung: "Leander Frostwood." Sảnh chính bỗng chốc xôn xao. Nhiều học sinh cũ đứng phía sau thì thầm bàn tán khi nhận ra đó là gia tộc Frostwood – nổi danh với vẻ lạnh lùng và quyền lực bí ẩn.
— Người nhà Frostwood à? là cái gia tộc ở phía bắc đó hả?
— Ừ, là họ đó. Không ngờ năm nay lại có người nhà Frostwood.
— Cứ mặc kệ nó đi, miễn cậu không đụng chạm tới nó thì không sao đâu.
Khi cái tên kia còn đang lơ lửng, Leander Frostwood – dáng người thanh mảnh, mái tóc bạc tự nhiên ánh lên sắc lam dưới ánh đèn – tiến lên. Ánh mắt cậu sắc sảo, làn da trắng mịn nổi bật, toát ra phong thái cao quý. Leander đi tới bên quả cầu pha lê đồ sộ, nhắm mắt lại, tập trung năng lượng vào tay rồi khẽ chạm vào bề mặt sáng lấp lánh. Lập tức, một luồng sáng lạnh màu xanh lam tỏa ra, len vào quả cầu.
Trong khoảnh khắc, các giáo sư đồng loạt cảm nhận được cảnh tượng hiện ra trong tâm trí mình: một vùng đất trắng xóa mênh mông, bao phủ bởi rừng thông và tuyết dày đặc. Dưới tán cây, một con sói lông trắng nằm co mình trên lớp tuyết lạnh. Nó đứng dậy, điềm nhiên tiến lại gần, đặc biệt không hề e ngại khi chạm trán với Giáo sư Greystone. Con sói vòng qua ông như muốn tìm hiểu, sau đó quay đi, in dấu chân trên tuyết rồi biến mất cùng khung cảnh.
Khi hình ảnh ấy tan biến, các giáo sư đồng loạt mở mắt, trao nhau ánh nhìn ngầm hiểu. Giáo sư Caelan Greystone bước tới, gật đầu chấp thuận với Leander:
— "Leander Frostwood," giọng ông trầm ấm vang lên. "Ta sẽ là người dẫn đường cho con."
Leander khẽ cúi đầu đáp lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh dù cậu dường như không giấu nổi một thoáng tự hào trong ánh mắt. Tiếng xì xào lại rộ lên trong đám học sinh, nhất là khi chàng trai đầu tiên được Greystone đích thân chọn.
Danh sách tiếp tục xoay tròn. Một cái tên khác nổi lên trong vầng sáng mới: "Orion Harkness." Orion nhẹ mỉm cười, bước ra khỏi hàng, vẻ bình thản pha chút hiền lành. Khi cậu áp tay lên quả cầu, các giáo sư thấy mình đang ở một hang động rộng lớn phủ cát mịn. Ánh sáng lờ mờ từ trần hang tạo nên bầu không khí bí ẩn.
Trong góc tối, một người đất nhỏ xuất hiện với đôi mắt sáng ngời tò mò. Thoạt đầu, sinh vật ấy tỏ vẻ rụt rè khi đối diện với Giáo sư Greystone, rồi lùi lại vài bước. Nhưng vừa thấy Giáo sư Whittaker vung tay tạo thành một lâu đài cát nhỏ, sinh vật ấy lập tức chạy lại, vui vẻ ngắm nghía công trình, hệt như đứa trẻ lần đầu thấy món đồ chơi thú vị. Sau cùng, nó hướng ánh mắt sáng rỡ về phía Whittaker, như ngấm ngầm chọn lựa.
Giáo sư Whittaker nở nụ cười hiền hòa, gật đầu:
— "Orion Harkness, ta sẽ là người dẫn đường cho con."
Orion khẽ nhún mình cảm tạ, trở lại hàng ghế trong tiếng bàn tán ngưỡng mộ. Thời gian trôi qua, mười chín cái tên tiếp theo lần lượt được xướng lên. Giáo sư Windstrider với phong thái dịu dàng thu hút sáu học sinh; Giáo sư Whittaker hiền hậu nhận đến chín người; Giáo sư Ravencroft bí ẩn cũng có chín người đi theo. Riêng Giáo sư Greystone tuy chỉ có ba, ai nấy hiểu rằng những học sinh chọn ông thường mang tiềm lực mạnh mẽ hoặc cá tính đặc biệt.
Rốt cuộc, danh sách chỉ còn hai cái tên. Một cái tên mới lại tỏa sáng, khiến đại sảnh lặng đi trong chốc lát: "Evangeline Morwen." Cô gái chậm rãi tiến lên, mái tóc óng ánh khẽ lay trước luồng gió từ đài phun nước.
Khi Evangeline đặt tay lên quả cầu, thay vì cảnh quan siêu thực hay sinh vật huyền bí, các giáo sư lại thấy một ngôi nhà hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Cô gái ấy xuất hiện trong không gian ấm cúng, vui vẻ chào hỏi Windstrider, Whittaker, Ravencroft, và có vẻ hơi ngập ngừng trước Greystone, rồi mời họ "dùng gì đó" như người chủ nhà hiếu khách.
Chưa kịp diễn ra thêm, cảnh tượng vụt tan. Các giáo sư đưa mắt nhìn nhau, bởi họ chưa từng chứng kiến một hình ảnh "đời thường" như thế trong loại nghi thức tâm linh này. Phảng phất trên gương mặt họ là sự tò mò xen lẫn ngạc nhiên. Giáo sư Windstrider tiến lên, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu nổi hoang mang:
— "Morwen, giữa ba người chúng ta, em sẽ chọn ai làm người dẫn đường?"
Cả sảnh nhất thời im ắng. Đây là lần hiếm hoi một học sinh mới có quyền lựa chọn giáo sư. Dưới ánh đèn pha lê, Evangeline hít một hơi sâu, đưa mắt nhìn khắp lượt các thầy cô. Trong không gian tĩnh lặng đến căng thẳng, cô mỉm cười, vươn thẳng vai… rồi dứt khoát xoay người về phía Giáo sư Windstrider đưa ra quyết định cuối cùng.
ự căng thẳng trong không gian như được giải tỏa khi Evangeline đưa ra lựa chọn của mình. Tiếng xì xào nổi lên không ngớt, một số học sinh trao đổi ánh nhìn đầy hàm ý, trong khi những người khác gật đầu tán thưởng. Giáo sư Windstrider mỉm cười ấm áp, cảm ơn Evangeline bằng giọng nói dịu dàng:
— Cảm ơn em đã chọn cô, Morwen. Giờ thì bước ra phía sau đi, có lẽ chỉ còn một người nữa thôi.
Cô hướng ánh mắt về phía Spio. Spio cảm nhận được cái nhìn của giáo sư, cậu hít một hơi sâu, chuẩn bị cho khoảnh khắc quan trọng này. Giáo sư Windstrider nở một nụ cười khích lệ, thân thiện, khiến Spio cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.
Khi dòng chữ "Spio R. Volantis" sáng lên lơ lửng giữa không trung, mọi ánh mắt trong đại sảnh tức thì đổ dồn về phía cậu, trông như không tin vào mắt mình.
— VOLANTIS! — một học sinh hét lên rồi lập tức lấy tay bịt miệng lại nhận ra mình vừa nói quá lớn.
Nhưng cũng chả ai chú ý đến mà mọi ánh mắt giờ chỉ dán chặt vào người Spio. cả đại sảnh trở nên xôn sao bàn tán.
— Thật sự là Volantis. — một học sinh căng mắt nhìn cho kỹ rồi thốt lên — vậy có nghĩa là sắp có chuyện gì sao?
— Volantis sao lại đưa một người của mình tới đây học?
Những câu hỏi, những lời bàn tán cảng lúc càng nhiều khiến sự cả đại sảnh trở nên ồn ào.
Ngay sau đó, tiếng hằng giọng của Hiệu trưởng vang lên, dứt tan mọi cuộc bàn tán và lập tức trả lại không khí trầm lặng cho cả đại sảnh. Với vẻ uy nghiêm vốn có, Hiệu trưởng Agatha Pyre nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy cất tiếng:
— Hãy im lặng, các em. Để Spio lên và kiểm tra đi.
Giáo sư Whittaker và Greystone lúc này cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong thái
Spio cũng lo lắng bước lên phía trước dươi sự chú ý của mọi người dành cho cậu, hít một hơi sâu, nhắm mắt tập trung, rồi đặt tay lên quả cầu pha lê đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Những tia năng lượng của cậu dịu dàng luồn vào quả cầu, khơi gợi sự chờ đợi của tất cả những người có mặt — dường như ai cũng nghĩ "Volantis" có thể sẽ gây bất ngờ, hệt như Evangeline trước đó.
Thoạt đầu, mặt nước nơi đài phun khẽ rung lên, tạo thành những gợn sóng phản chiếu ánh sáng, khiến không ít học sinh xuýt xoa vì tưởng sắp chứng kiến điều kỳ diệu. Nhưng ngay sau đó, sự rung động chợt dừng lại, trả lại bầu không khí im ắng đến căng thẳng.
Trong tâm trí bốn giáo sư, khung cảnh chuyển sang một vùng đất kỳ lạ: dưới chân họ là mảng đất trắng tinh, trống rỗng và khô khan đến rợn người, bên trên là một không gian đen kịt đáng sợ, tĩnh lặng tới mức bất an. Giáo sư Windstrider, người đã biết qua lời cảnh báo từ Magnus, thận trọng lên tiếng:
— Mọi người cẩn thận. Magnus từng tiến vào tâm trí Spio và nói rằng bên trong cậu bé này có gì đó rất bất thường. Ông ta dặn chúng ta phải thật dè chừng.
Ba giáo sư còn lại chia nhau những cái nhìn ngạc nhiên; với họ, một học sinh mới thường đâu đến mức khiến ai phải lo lắng. Thế nhưng, không ai dám phớt lờ lời cảnh báo của Windstrider vì dù gì họ cũng sắp tiến vào bên trong đầu của một Volantis. Bốn người chầm chậm tiến bước trên mảnh đất trắng xóa, mọi góc nhìn đâu đâu cũng chỉ là trống rỗng. Tiếng gót giày vang vọng tứ bề, càng tô đậm cảm giác tĩnh mịch lạ thường.
Đột ngột, những tiếng sấm rền rĩ vang lên từ phía xa, kéo theo những đám mây đen kịt trườn về phía họ. Tia sét dữ dội liên tiếp giáng xuống, xé toạc không gian trống trải. Không chần chừ, Giáo sư Greystone lao lên phía trước, dồn năng lượng tạo nên một lớp khiên chắn cơn bão sét hung bạo. Các giáo sư khác ngay lập tức phối hợp, chống đỡ với trạng thái căng thẳng tột độ. Trong giây lát, họ thấy mình lạc vào trung tâm của cơn bão, nơi sức mạnh sấm sét cuộn trào mạnh nhất.
Rồi một âm thanh lạ vang lên từ bầu trời. Tất cả cùng ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng mờ khổng lồ của một con chim, đôi mắt xanh lam lóe sáng nhìn xuống đầy bí ẩn. Ngay lúc ấy, một luồng sét chói lòa xé ngang, ánh sáng rực lên trong nháy mắt — tất cả bốn giáo sư bật trở về hiện thực.
Spio mở mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh lo âu vẫn lộ rõ khi thấy gương mặt các thầy cô đẫm mồ hôi, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ hoang mang và có phần đau đớn. Quả cầu pha lê mờ dần, không gian lặng ngắt trở lại, chỉ còn bầu không khí căng thẳng đè nặng lên cả sảnh. Cảnh tượng vừa xảy ra khiến nhiều người bối rối, chẳng biết nên tiếp tục ra sao.
Bốn giáo sư đứng tụm lại, khẽ trao đổi bằng ánh mắt và những lời thì thầm. Giáo sư Windstrider cất giọng trầm:
— Mọi người nghĩ sao về Spio? Ai nên dẫn dắt cậu ấy đây?
Giáo sư Whittaker gật đầu:
— Có lẽ em ấy nên theo cô, Windstrider, vì cô hiểu rõ Spio hơn tất cả chúng ta.
Nhưng Windstrider lắc đầu, vẻ do dự:
— Tôi không chắc mình kham nổi, hai ông cũng vừa thấy Spio rồi đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi e rằng bản thân sẽ bất lực, dù thú thật tôi vẫn mong em ấy ở cạnh mình.
Khi tất cả còn đang cân nhắc, Giáo sư Greystone bỗng nhiên hít sâu, tiến một bước, giọng nghiêm nghị:
— Spio, ta sẽ nhận em làm học trò và dẫn đường cho em tại Luminara.
Spio ngạc nhiên, cậu khẽ quay sang nhìn Giáo sư Windstrider bằng ánh mắt đầy lưu luyến. Thế nhưng cô chỉ mỉm cười dịu dàng, lắc đầu nhẹ:
— Spio, cô hiểu em muốn ở bên cô, nhưng với những gì ta vừa thấy, có lẽ Greystone mới có thể làm người hướng dẫn cho em
Lời nói bình thản ấy đánh dấu một ngã rẽ trong hành trình của Spio. Cậu nửa vui mừng nửa lo lắng, nhưng rồi vẫn cúi đầu trước quyết định của các thầy cô. Giữa sảnh đông người, không khí có phần trầm lắng lạ thường.
Nhận thấy sự đồng thuận từ cả giáo sư Windstrider và Greystone, Spio cúi đầu, chấp nhận quyết định này.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Spio chậm rãi bước lùi về hàng ngũ của các học sinh, bọn họ có phần tránh né cậu, bước nhẹ qua một bên và cho cậu đi. Trong khi đó, giáo sư Greystone cũng trở lại hàng ngũ của mình, ánh mắt ông vẫn đượm vẻ suy tư khi nhìn cậu học trò mới này. " Có vẻ lại dính tới rắc rối nữa rồi."
Hiệu trưởng Agatha Pyre bước lên phía trước, thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt bà bao quát cả sảnh chính trước khi cất giọng trầm ấm:
— Chúc mừng tất cả các em đã hoàn thành bước đầu tiên trên hành trình tại Luminara. Các giáo sư của chúng ta sẽ là những người đồng hành, những người dẫn đường cho các em, Nếu các em có bất cứ thắc mắt hay câu hỏi gì thì có thể tìm đến giáo sư của mình."
Lời nói của hiệu trưởng Agatha kết thúc trong sự im lặng đầy trọng vọng, mỗi học sinh đều tự vấn về con đường phía trước.
— Giờ hãy theo các giáo sư của mình về nơi cư trú, bắt đầu từ ngày mai, các em sẽ bước vào một thế giới mới, nơi phép thuật và tri thức sẽ trở thành hành trang quý giá nhất.
Với lời dặn dò cuối cùng, các học sinh bắt đầu rời khỏi sảnh chính, theo chân những người dẫn đường mới của họ. Spio bước theo giáo sư Greystone, cảm nhận trong lòng mình một niềm quyết tâm mới mẻ. Dù có phần lo lắng về những gì sắp tới, cậu cũng nhận ra rằng đây chính là bước khởi đầu cho một hành trình đầy bí ẩn và khám phá mà cậu hằng khao khát.
Giáo sư Greystone dẫn dắt bốn học sinh mới dọc theo những hành lang dài của Ember's Valiant – khu vực mà họ sẽ coi như ngôi nhà thứ hai suốt thời gian học tập tại Luminara. Ông tỉ mỉ chỉ cho các em biết những khu vực quan trọng: một phòng tập luyện rộng rãi với các bức tường được gia cố bằng phép thuật, một thư viện nhỏ chứa đầy những cuốn sách quý về chiến đấu và chiến lược, cùng các phòng họp nơi học sinh và giảng viên trao đổi ý kiến, cùng nhau nghiên cứu và luyện tập phép thuật.
Spio đi theo giáo sư cùng nhóm bạn, chăm chú lắng nghe từng lời chỉ dẫn. Tuy nhiên, trong lòng cậu không khỏi rối bời vì có điều gì đó thật lạ lùng. Dù đã đi qua nhiều nơi trong Ember's Valiant, cậu nhận thấy khu vực này vắng vẻ đến lạ thường – chẳng có dấu hiệu của bất kỳ học sinh nào khác đi lại hay sinh hoạt. Điều đó càng làm cho trí tò mò của Spio dâng cao.
Cuối cùng, không kìm được sự thắc mắc, Spio lên tiếng hỏi:
— Thưa giáo sư, sao ở đây chẳng thấy học sinh nào khác?
Câu hỏi của Spio khiến cả nhóm dừng lại. Những học sinh khác quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối.
Giáo sư Greystone dừng bước, thở dài nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ:
— Em không biết thật hả? Lyra đã từng nói với ta, nhưng ta không tin cho đến bây giờ. Giờ thì ta tin rồi.(Ông quay sang Leander) — Này, nhóc Frostwood, em giải thích cho Volantis đi.
Giọng nói của ông vẫn giữ sự điềm tĩnh, dù có chút mệt mỏi. Leander gật đầu, e dè bước tới gần Spio và nói nhỏ:
— Ở học viện này, rất ít người có thể theo học với giáo sư Greystone. Thầy ấy là một phủ thủy chiến đấu hàng đầu, và khí tức mà thầy tỏa ra trong lễ dẫn đường thật sự cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ những ai có nguồn năng lượng đủ lớn mới chịu đựng và vượt qua được nó. Hầu hết mọi năm, chỉ có một đến hai người đủ khả năng; thậm chí, năm ngoái thì chẳng có ai cả.
Spio lắng nghe, cảm giác trong lòng cậu dần trở nên phức tạp.
Sau khi dạo quanh khu vực chính, giáo sư Greystone dẫn cả bốn học sinh đến khu vực phòng ngủ.
— Chúng ta có hai phòng ngủ dành cho các em, — ông nói, giọng trầm trối. — Mỗi phòng chứa hai người. Do ta có rất ít học sinh nên ta không phân chia riêng khu vực nam và nữ. Diện tích ở đây chủ yếu dành cho các khu sinh hoạt; mọi năm chỉ có một đến hai người ở đây, chưa bao giờ vượt quá sáu người. Nhưng năm nay, có đến bốn thành viên mới, nên các em hãy chịu khó ở chung nhé. Ta đã cho người sắp xếp giường vừa vặn rồi.
Ông chỉ vào hai cánh cửa phòng ngủ liền kề.
— Hai đứa con trai sẽ ở chung phòng, còn hai bạn nữ sẽ ở phòng kia.
Trong bốn người học sinh, hai cô gái có vẻ không phàn nàn chút nào khi phải ở chung, nhưng Leander thì khác. Cậu lộ vẻ mặt hơi e dè khi phải cùng ở với Spio. Dù gia tộc Frostwood nổi tiếng với sự lạnh lùng, tàn bạo và không khoan nhượng trước kẻ thù, nhưng giờ đây cậu lại phải sống chung với một Volantis – một gia tộc từng đối đầu với tứ đại gia tộc, nơi mỗi thành viên đều đủ sức chiến đấu với một gia tộc lớn. So sánh lại, dường như gia tộc của cậu không là gì so với Volantis.
Giáo sư Greystone trao cho mỗi học sinh một chiếc chìa khóa phòng hình tam giác, được khắc một khiên nhỏ, và nhắc nhở rằng đây chính là nơi họ sẽ sinh sống và học tập tại Luminara.
— Hãy sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi cho thoải mái, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu lịch trình học tập và luyện tập mới.
Spio và Leander bước vào phòng của mình, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Trong lúc đó, Leander liếc nhìn Spio một cách thỉnh thoản, nhưng ngay khi cậu nhận ra, cậu quay ngoắc đi.
Trong lúc sắp xếp, Spio quay sang hỏi Leander:
— Bộ gia tộc cậu đáng sợ lắm hả? Tớ nghe mấy học sinh bảo nên tránh xa cậu ra.
Leander nghe vậy, nụ cười gượng bỗng lóe lên trong mắt. Ông nghĩ thầm, "Cậu mà cũng dám nói vậy sao!" rồi cũng đáp:
— À, gia tộc tớ có chút danh tiếng không mấy tốt lắm nên đương nhiên mọi người đều sợ họ ấy mà!.... — Leander có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng lên tiếng hỏi— Còn cậu thì sao? Sao một người của Volantis lại đến học ở đây?
Spio chỉ biết thở dài rồi lên tiếng đính chính:
— Tớ không phải là người của Volantis đâu. Tớ được một người Volantis giúp đỡ, và sau đó, ông ấy là người bảo hộ của tớ nên tớ mới mang chữ Volantis, Tên của tớ là Spio Reed, cậu cứ gọi mình là Spio.
Lời nói ấy khiến Leander nhẹ nhõm cõi lòng mà lộ ra mặt, có thể Spio liên quan đến một Volantis nhưng ít ra thì cậu ấy không phải một Volantis, nhưng điều này cũng khiLeander đỡ phải áp lực hơn khi sống chung với Spio.