Bên dưới, trong không gian ấm áp của phòng khách, gia đình Morwen đang ngồi quây quần, nhưng bầu không khí giờ đây lại mang theo sự căng thẳng khó nói thành lời.
Bà Morwen đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc hướng về con gái:
— Giờ thì, con giải thícho mẹ nghe chuyện gì với bạn con đi, Eva.
Evangeline ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể lại: từ việc vô tình gặp Spio gần bờ sông, cho đến bộ dạng thương tích, và cuộc tấn công kỳ lạ mà cậu đã miêu tả—về một kẻ giống xác sống, trang phục mang dấu hiệu bị cắt rách của gia tộc Pyre, và những đòn phép mạnh đến mức cậu suýt mất mạng.
Bà Morwen im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, nét mặt bà dần trở nên nghiêm trọng. Hai ngón tay đặt lên thái dương, day nhẹ như đang cố xua đi một cơn nhức đầu len lỏi.
— Vậy… con có chắc… đưa cậu ta về đây là an toàn không đấy? — Giọng bà thấp đi, đượm vẻ lo lắng. — Con biết mà… mẹ là người thường, còn bố con thì…
Bà quay sang nhìn người đàn ông mập mạp đang ngồi vắt chân, giả vờ dửng dưng, nhưng ánh mắt đã trở nên trầm lại.
— …có lẽ ông ấy còn không trụ nổi vài giây nếu có chuyện xảy ra.
Ông Morwen nghe vậy thì tỏ rõ sự tự ái, mặt hằm hằm liếc vợ rồi quay sang con gái bào chữa:
— Thôi nào! Em cứ lôi chuyện cũ ra hoài. Anh đã xin lỗi vụ không đi đón con hôm đó rồi mà. Nhưng ít nhất thì anh cũng đủ khả năng bảo vệ cái nhà này đấy nhé!
Nói đến đó, ông ta liếc mắt về phía Evangeline như ra hiệu “đỡ lời đi con”, và cô lập tức hiểu ý.
— Không sao đâu mẹ, tại Spio sống ở vùng xa lán, nơi mà hội đồng không quản lý tới nên mới gặp chuyện vậy thôi. Ở London hay... Hawaii... thì được bảo vệ kỹ lưỡng hơn mà.
Vừa dứt lời, khuôn mặt bà Morwen lập tức sa sầm lại, ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng về phía cô con gái:
— Giờ mà con còn định đi Hawaii à?
Evangeline hơi chột dạ, cười gượng:
— À thì… cũng còn cả tuần nữa mới đi mà… mà... mang theo Spio cũng đâu có sao.
Ông Morwen nghe vậy thì nheo mắt nhìn con gái, rồi hất cằm hỏi với vẻ nghi hoặc:
— Vậy… thằng nhóc đó rốt cuộc có phải một thất… à… có giống như chúng ta không?
Evangeline hơi ngập ngừng, rồi quyết định nói thật:
— Con cũng không biết rõ về thân thế của Spio… nhưng hình như cậu ấy thuộc về một gia tộc nào đó rất được kiêng dè. Bảng tên trong trường của cậu ấy là: Spio R. Volantis.
Vừa nghe đến cái tên đó, ông Morwen như bị điện giật. Con mắt duy nhất mở to, ngồi bật dậy khỏi ghế.
— Cái gì!? Volantis!?
— Vâng? Bộ gia tộc cậu ấy lớn lắm hả?
Ông Morwen dường như không nghe thấy câu hỏi của con gái. Ông đăm chiêu vài giây rồi bất ngờ mỉm cười một cách kỳ lạ:
— Vậy thì cứ để cậu ta ở đây cho an toàn. Mà khi nào con đi Hawaii thì mang cậu ta theo luôn!
Evangeline há hốc miệng, không tin nổi vào sự thay đổi thái độ chóng mặt của cha mình:
— Hả!? Sao bố lật mặt nhanh thế??? Rốt cuộc gia tộc Volantis là gì vậy? Bố nói cho con biết đi mà!
Ông Morwen nhìn cô một lúc, thấy ánh mắt nghiêm túc ấy không có ý từ bỏ, ông mới thở dài, khẽ gật đầu:
— Bộ con không biết thật à? …Cũng phải thôi. Ở trường có lẽ người ta né con vì con chơi với thằng bé đó. Nên chắc chẳng ai nói gì với con đâu.
Ông đứng dậy, đi vài bước như để hạ giọng, rồi quay lại:
— Volantis… không hẳn là một “gia tộc” đúng nghĩa. Họ giống như một hội hơn... một hội của những kẻ mạnh đến mức không cần phải phô trương. Nếu con coi bốn đại gia tộcPyre, Dracarys, Tidalbane và Ophidian là những người gìn giữ sự cân bằng và bảo vệ bí mật của thế giới phù thủy, thì Volantis chính là… cái cân giữ cho bọn họ không vượt quá giới hạn.
Ông Morwen dừng lại một nhịp, ánh mắt sắc lại:
— Nói cách khác, nếu một trong tứ đại dám vượt quyền, thì Volantis là người duy nhất có quyền... và đủ sức… kéo họ xuống lại... Đánh sợ hơn là mỗi lần như thế thì chỉ cần có một Volantis ra mặt.
Evageline bất ngờ trước các Volantis. Và càng bất ngờ hơn khi ban cô, một người thân thiện khá kiệm lời lại được bảo hộ bởi những người như vậy.
Bỗng một giọng nói vang lên từ phía cầu thang, khẽ nhưng rõ ràng:
— Eva... cậu biết cách chữa thương không?
Tất cả lập tức quay đầu. Spio đang đứng ở đó từ lúc nào, tay bám nhẹ vào tay vịn cầu thang, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh.
Ông bà Morwen giật mình nhìn về phía cầu thang, không rõ vì ngạc nhiên hay lo lắng. Riêng Evangeline thì dường như không mấy bất ngờ, cô bước tới vài bước rồi trả lời bằng giọng nhẹ nhàng:
— Cậu tỉnh rồi à, Tớ cũng biết vài cách.
Ông Morwen lúc này cũng chen ngang, giọng có chút hào hứng như thể muốn chứng minh điều gì đó:
— Ta cũng biết chữa! Mấy vết kiểu đó… để ta xem thử.
Không chờ thêm, cả hai — Evangeline và ông Morwen — cùng bước lên cầu thang theo Spio. Họ trò chuyện nhỏ giọng với nhau khi đi lên, để lại bà Morwen ngồi lại một mình dưới phòng khách.
Bà nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông trong đời mình — một chồng, một đứa trẻ xa lạ nhưng giờ đang đứng giữa ngôi nhà của bà — rồi khẽ thở dài. Ánh mắt bà xa xăm, chẳng rõ là mệt mỏi, lo lắng hay chỉ đơn giản là… buông xuôi.
Khi cả ba bước vào phòng, Spio không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống giường. Cậu đưa tay lên cởi áo một cách dứt khoát và mạnh dạn. Hành động bất ngờ này khiến Evangeline hơi khựng lại, ánh mắt hơi mở to, đỏ mặt quay đi trong giây lát. Ông Morwen, đang định bước tới, liếc sang con gái và bật cười khe khẽ vì phản ứng của cô, nhưng rồi cũng nhanh chóng nghiêm túc trở lại khi thấy vết thương.
Trên sườn và lưng Spio là một vết bỏng to bằng nắm tay, đỏ rực và dường như còn rỉ chất lỏng nhớt nháp như thể chỉ mới bị thiêu cách đây vài phút. Nhìn thấy vậy, ông Morwen lập tức bảo:
— Eva, con đi lấy túi thuốc pha chế của bố.
Evangeline gật đầu, rời khỏi phòng và chỉ một lúc sau đã quay lại với một túi vải lớn chứa đầy thảo dược. Ông Morwen ngồi xuống, chọn ra một số loại lá và rễ cây khô, bắt đầu nghiền nát chúng bằng lòng bàn tay và một dụng cụ bằng đá nhỏ. Ông trộn chúng với một ít nước trong chén sứ, rồi rắc thêm chút bụi xám từ trong túi nhỏ mang theo bên người.
Cuối cùng, ông đặt hai ngón tay lên miệng chén và lẩm bẩm một câu chú ngắn. Một làn ánh sáng nhạt màu bạc từ đầu ngón tay ông bay vào hỗn hợp, khiến nó đổi màu thành dung dịch xanh đậm, có mùi cay nhẹ.
— Đừng nhìn ta như thế, mấy cái này ta cũng khá rành đó. — Ông nói bằng giọng nửa đùa nửa tự mãn. — Chừng vài phút là nhóc khỏi liền.
Evangeline khẽ liếc mắt sang bố mình, rõ ràng là hôm nay ông có chút... kỳ lạ.
Ngay khoảnh khắc đó, Spio khẽ bật lên một tiếng rên — nhỏ nhưng rõ rệt. Ông Morwen sững lại, vì không nghĩ thứ thuốc mình bào chế lại gây đau sau khi đã lành.
Nhưng điều khiến ông giật mình hơn là: ngay khi lớp thuốc vừa được lau đi, làn da vốn đã lành lại đột nhiên co rúm, cháy xém và hiện lên chính vết thương cũ — y hệt như trước khi điều trị.
— Cái quái... — Ông lùi lại, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc. — Vết thương này... nó tự tái tạo à?
Ông Morwen ngồi suy nghĩ một lát, trầm ngâm rồi chậm rãi nhìn sang Evangeline:
— Eva, con mang cậu ấy xuống chỗ Enigma đi. Ông già dưới đó có thể biết cách.
Tại Enigma – cái tên bí ẩn như chính nơi mà họ đang bước vào.
Spio và Evangeline len qua những con phố nhỏ hẹp, từng bước chân lặng lẽ vang vọng. Con đường trước mắt này, đối với Spio, chẳng hề xa lạ — nó nằm ngay gần cửa hàng của gia tộc Windstrider, nơi cậu từng ghé qua nhiều lần để mua vài món vật liệu hiếm cho giáo sư. Nhưng hôm nay, mục đích khác, cảm giác cũng khác.
Cả hai dừng lại trước một cửa hàng cũ kỹ, trông như thể bị thời gian quên lãng. Trên mái hiên là những dải cây khô treo lủng lẳng, xen lẫn là vài sinh vật nhỏ đã bị sấy khô — có con vẫn còn nguyên mắt, khiến chúng giống như đang nhìn thẳng vào người bước đến. Cánh cửa gỗ mục nát khẽ rung khi gió thổi qua, lớp sơn đã bong tróc gần hết, để lộ những vết nứt và rêu bám loang lổ.
Spio đưa tay đẩy nhẹ, bản lề kêu lên một tiếng "cót két" kéo dài khiến cả hai rùng mình. Bên trong là một không gian phủ đầy ánh sáng xanh mờ ảo, mùi hương thảo dược, tro bụi và kim loại quyện vào nhau đến nghẹt thở. Đồ vật được sắp xếp thành từng bao, từng ngăn, chẳng theo quy chuẩn nào mà lại gọn gàng đến kỳ lạ. Trên trần, một cái đầu người khô co treo lơ lửng bằng sợi dây sẫm màu, bất ngờ quay sang nhìn Evangeline — đôi mắt đã mù lòa nhưng vẫn tạo cảm giác như đang dò xét.
Ngay lúc đó, một giọng nói khàn khàn nhưng đầy lực cất lên từ phía sau quầy:
— Đứng lại!
Cả hai khựng người, đứng im như tượng. Evangeline nhìn về phía giọng nói. Sau quầy hàng, một dáng người lưng gù đang lom khom bên chiếc cối đá lớn, đôi tay gầy guộc nhưng điêu luyện nghiền nát những nắm bột dược. Ông ta vén tấm màn cũ kỹ bước ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn như những đường vân cổ thụ.
Evangeline nhận ra ngay, lên tiếng:
— Ông Crook, là cháu nè.
Ông lão nheo mắt nhìn kỹ gương mặt cô rồi hừ nhẹ:
— Thì ra là con gái của thằng béo... lần nào cũng làm ta giật mình!
Ánh mắt ông lướt sang cậu nhóc đứng bên cạnh cô.
— Và... Thằng nhóc hay lảng vảng của Cửa hàng Windstrider...
Ông khẽ gật đầu, tay vẫy nhẹ.
— Vào đi.
Evangeline ngạc nhiên:
— Ông biết Spio à?
Ông lão chẳng ngẩng đầu, chỉ lẩm bẩm trong lúc quay lại với cối thuốc:
— Sao lại không? Khu này ai mà chẳng biết thằng nhóc này.
Vừa nói, ông vừa nghiền tiếp nguyên liệu trong cối, tiếng đá xay vọng lên đều đều.
— Rồi, hai đứa tìm ta làm gì?
Evangeline nhẹ nhàng dìu Spio đến trước quầy. Spio không chần chừ, đưa tay vạch áo lên, để lộ vết bỏng đỏ rực trên sườn và lưng, vết thương như vừa bị thiêu cháy, vẫn còn rớm nước.Ông lão Crook lập tức bị thu hút.
— Cháu cần ông giúp chữa vết thương này, — Evangeline lên tiếng, giọng nghiêm túc — Vết bỏng này... nó trở lại, bố cháu không thể chữa được nên bảo xuống đây tìm ông.
Crook lừ đừ bước tới, lấy từ dưới quầy ra một chiếc kính lão cũ kỹ, gắn nó lên mắt trái rồi cúi xuống nhìn kỹ. Ông lẩm bẩm:
— Hửm... cái này... trông cứ quen quen...
Ông đưa tay chấm nước từ ly trên bàn, khẽ chạm vào vết bỏng mà không gây đau đớn cho Spio. Trong khoảnh khắc, ông trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng.
— Kể đi, Spio. — Ông lão gằn giọng — Sao lại có vết thương này? Ta không muốn dính líu vào rắc rối nữa đâu, hiểu chưa?
Spio thoáng do dự, ánh mắt lẩn tránh, nhưng khi va vào ánh nhìn như xé toang lớp vỏ bọc của Crook, cậu biết mình không thể giấu được. Cuối cùng, cậu thở dài, rồi kể lại việc bị một tên giống xác sống tấn công.
Khi Spio nói, Crook vẫn không ngừng lục lọi qua các kệ đầy tro bụi. Ông lấy ra một nắm tro đen, rồi thổi nhẹ vào vết thương. Lập tức, cơn đau dịu đi, vết bỏng khô lại, màu đỏ cũng mờ nhạt dần. Spio khẽ cau mày nhưng lại thở ra nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy dễ chịu kể từ khi bị thương.
— Vậy là cậu dính vào đám xác sống gần đây... — Crook lẩm bẩm. — Tên đó dùng pháp thuật như nào? Nói rõ ra, phải biết lời nguyền gì trước đã.
Spio gật đầu, kể tiếp:
— Hắn ta dùng pháp thuật lửa... nhưng ngọn lửa có màu tím đen. Vết bỏng này là do nó. Cháu không ngờ… ngọn lửa ấy lại mang theo một lời nguyền.
Ngay khi nghe đến “lửa tím đen”, Crook khựng lại. Gương mặt ông tái đi thấy rõ, đôi mắt dại ra rồi lập tức xoay sang Spio, giọng khàn run:
— Hắn... Tên đó trông như thế nào?
— Hắn giống như một cái xác… da trắng bệch, mùi người chết, rất nặng…
— Ý ta không phải vậy! — Crook gắt lên, run rẩy như kẻ vừa nghe thấy một cơn ác mộng cũ trở lại — Hắn mặc đồ gì?
Spio cố nhớ lại, rồi trả lời:
— Một bộ đồ da màu đen, áo choàng cũng đen… và...
— Có gia huy tộc Pyre! — Crook cắt ngang, mắt mở to hoảng loạn.
Spio giật mình.
— Sao ông biết…?
Không chờ câu trả lời, Crook đột nhiên vung tay. Một luồng gió mạnh ập đến, hất văng cả Spio và Evangeline khỏi cửa hàng, đẩy họ nhào lăn ra giữa đường. Cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, và bên trong vang lên tiếng gào hoảng hốt của Crook:
— CÚT ĐI! ĐỪNG ĐỂ TA DÍNH DÁNG GÌ ĐẾN THỨ ĐÓ NỮA!
Cánh cửa cửa hàng đóng sầm lại trước mặt họ, để lại Spio và Evangeline sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong đầu cả hai chỉ còn lại sự nghi hoặc và một nỗi lo sợ vô hình
Bị đẩy ra khỏi cửa hàng, Spio và Evangeline vẫn còn đang hoang mang thì bỗng một tờ giấy mỏng, cũ kỹ bay ra từ khe cửa, lượn vài vòng trước khi rơi xuống tay Spio.
Cậu mở tờ giấy ra, đọc dòng chữ được viết bằng nét bút run rẩy nhưng rõ ràng:
"400 năm trước, Pyre."
Spio và Evangeline nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập thắc mắc.
—400 năm trước? Gia tộc Pyre? —Spio hỏi, giọng mang đầy sự bối rối.
Evangeline cau mày, ánh nhìn hướng về cánh cửa đã đóng chặt của tiệm Crook. Cô đứng dậy, phủi bụi khỏi người, rồi đưa tay xoa vết trầy trên cánh tay mình, giọng bực tức:
— Dù là gì đi nữa, Crook chắc chắn biết nhiều hơn ông ấy chịu nói.
Cô ngừng một chút, rồi nhìn sang Spio:
— Đi thôi. Phải tìm hiểu rõ hơn.
Cả hai nhanh chóng quay về nhà của Evangeline. Khi họ bước vào căn nhà quen thuộc, ông Morwen đang ngồi trên ghế salon ngửa cổ xem TV, vừa nghe tiếng cửa mở thì lập tức ngẩng lên hỏi:
— Sao rồi? Ông già đó rất được việc phải không?
Evangeline khoanh tay, vẫn còn giận dữ, đáp gọn:
— Không! Ổng đuổi tụi con về và chỉ để lại mảnh giấy này.— Tụi con muốn vào phòng của bố.
Nghe đến đó, ông Morwen nhướng mày ngạc nhiên. Crook mà không trị được? Điều đó khiến ông có phần nghiêm túc lại. Không hỏi thêm, ông đứng dậy đi đến chiếc tủ nhỏ cạnh lò sưởi, lục lọi một chút rồi lấy ra một khối thạch anh hình trụ, chỉ nhỏ bằng ngón tay út, được quấn quanh bởi những sợi chỉ đen mỏng. Ở đáy khối thạch anh là một viên đá xà cừ tròn, ánh sáng xanh nhạt từ nó khẽ nhấp nháy như mạch đập.
— Đi theo bố — Ông đưa ra, giọng chậm rãi.
Evangeline lập tức giật lấy không chút do dự rồi nắm tay Spio đi theo sau lưng ông Morwen.
Ông và cô dẫn cậu đi về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa gỗ cũ kỹ được bao quanh bằng các đường viền bạc mờ nhạt — nơi mà Spio chưa từng được bước vào. Cô lấy khối thạch anh ra, đặt nó vào một lỗ nhỏ hình ổ khóa tròn trên cánh cửa, rồi xoay nhẹ.
Tách!
Một tiếng “cạch” vang lên khô khốc, cánh cửa từ từ hé mở, phát ra tiếng kẹt kẹt rợn người. Bên trong là một cầu thang hẹp, dẫn xuống một không gian tối om, mùi sách cổ và thảo dược khô xộc lên theo từng bậc bước xuống.
Xuống tới nơi, Spio không khỏi tròn mắt. Căn hầm bên dưới rộng lớn và choáng ngợp, tường đá phủ đầy giá sách cao đến trần, với hàng trăm cuốn sách bìa da, cuộn giấy, thẻ ngọc và những vật dụng kỳ lạ được cất giữ cẩn thận. Có một bàn đá lớn ở giữa phòng, trên đó là một ngôi sao năm cánh đảo ngược được khắc sâu vào mặt đá. Xung quanh là các hũ đựng chất lỏng phát sáng xanh, tím, đỏ. Những tượng gỗ nhỏ khắc hình các sinh vật nửa người nửa thú đang được đặt ngay ngắn trên kệ gỗ cũ.
Spio sững lại, thốt lên:
— Đây là... tầng hầm nhà cậu sao?... như bảo tàng vậy.
Evangeline khẽ mỉm cười, ánh mắt như vừa tự hào vừa cảnh báo:
— Cũng gần giống như vậy. Nhưng viện bảo tàng này không mở cửa cho công chúng đâu… và cậu cũng đừng sờ mó lung tung đó.
Spio gật đầu lia lịa, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh kỳ bí trước mặt. Cậu bước theo Evangeline vào sâu trong tầng hầm, cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới khác. Những cuốn sách cổ xếp chồng lên nhau, với những bìa bọc da cũ kỹ và các ký tự pháp thuật lấp lánh.
— Đây rồi, lấy nó xuống đi. — Ông Morwen chỉ tay về phía một kệ sách khuất trong góc tường, phía trên có hàng chữ đã bạc màu: “Thứ mà bọn chúng che giấu!”
Evangeline kiễng chân, lấy xuống một cuốn sách dày, bọc da đen sẫm, rồi cẩn thận đặt nó lên bàn đá gần đó.
— Bố nghĩ... chúng ta nên bắt đầu từ đây.
Spio nghiêng đầu thắc mắc:
— Đây là sách gì vậy?
Ông Morwen trả lời, giọng trầm ổn:
— Là lịch sử... nhưng là phần không bao giờ được công bố.
Ông lật sách, lẩm bẩm dò tìm:
— Bốn trăm năm trước... à đây rồi... chính là chỗ này.
Spio và Evangeline cùng cúi xuống, đọc những dòng chữ mờ nhòe trên trang giấy cũ kỹ sẫm màu nâu dưới bàn
“Cách đây bốn trăm năm, một pháp sư mang ngọn lửa tím đen đã gieo rắc một thảm họa kinh hoàng. Hắn tàn sát các pháp sư thuần huyết, thiêu rụi mọi hy vọng bằng thứ ngọn lửa không thể dập tắt. Không có phép thuật nào chữa được vết thương mà ngọn lửa ấy để lại — và nhiều người đã phải tự kết liễu để thoát khỏi nỗi đau kéo dài đến tuyệt vọng.”.
Spio đọc thành tiếng, giọng cậu khẽ run, ánh mắt căng lên đầy chú ý, như thể đang cố tìm lời giải cho chính cơ thể mình.
— Ngọn lửa tím đen... đó chính là thứ đã gây ra vết thương của tớ.
Evangeline gật đầu, bàn tay nhẹ lướt trên trang sách như tìm kiếm những dấu tích bị giấu kín. Có lẽ kẻ đã tấn công Spio chính là người được nhắc đến trong bản ghi chép này.
Cả ba lật tiếp trang sách. Dòng thời gian dần hiện rõ qua từng chữ, như thể một cánh cổng cũ kỹ đang mở ra:
“Tất cả những gì chúng ta biết là hắn mang danh hiệu Kẻ Thanh Trừng, nhưng cuối cùng, danh tính thực sự cũng được tôi nhìn thấy: 'Roderick Pyre', con trai trưởng của gia tộc Pyre, đồng thời là em trai của thiên tài Agatha Pyre. Hắn căm ghét các gia tộc pháp sư, cho rằng họ là cội nguồn của mọi hỗn loạn, và tuyên bố sẽ thanh tẩy toàn bộ thế giới phép thuật. Cuộc chiến hắn tạo ra kéo dài nhiều năm, nhuộm máu hàng ngàn sinh linh và xóa sổ nhiều dòng tộc khỏi lịch sử. Cuối cùng, hắn bị tiêu diệt tại Luminara trong trận chiến cuối cùng, nhưng cái giá là cả một thế hệ pháp sư phải hy sinh.”
Spio khựng lại, bối rối:
— Roderick Pyre... Pyre chẳng phải là một trong tứ đại gia tộc sao? Là gia tộc của Lucienne nữa... sao chuyện này chưa từng được ai nhắc đến?
Evangeline ngắt lời:
— Có thể cuốn sách này sẽ cho chúng ta biết lý do. Bố, tiếp tục đi!
Trang kế tiếp lộ ra những dòng chữ nguệch ngoạc viết tay, cũ kỹ nhưng đầy cảm xúc — như lời trăn trối cuối cùng của một nhân chứng bị lãng quên:
“...Trong cơn khủng hoảng đó, giữa những làn lửa đen thiêu đốt của Roderick, một nhà giả kim tên Erasmus Thorne đã nỗ lực tìm kiếm phương pháp hóa giải lời nguyền. Tất cả pháp thuật đều vô hiệu... cho đến khi ông tìm được một ghi chép cổ xưa — từ thời kỳ trước cả khi các gia tộc pháp sư tồn tại. Chìa khóa duy nhất: một cảm xúc thuần khiết tuyệt đối — giọt nước mắt của quỷ.Chỉ có một lọ duy nhất từng được tìm thấy. Erasmus đã trao lại nó cho gia tộc Pyre, nói rằng nó bắt nguồn từ huyền thoại về một con quỷ tên là ********..."
Phần còn lại của đoạn viết đã bị phai mờ theo thời gian, chỉ còn một dòng chữ ký nổi lên như một vết ấn:
— Alzareth, kẻ biết tuốt và những câu chuyện ngắn.