Dưới dòng sông chảy xiết, bóng dáng một đứa trẻ chật vật vùng vẫy giữa làn nước lạnh buốt. Spio cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, đôi tay quờ quạng tìm chỗ bám, nhưng hai bên là bức tường cao dựng đứng dọc theo bờ sông. Cậu đạp mạnh chân, tạo ra một tiếng bắn nước lớn vang vọng như thể một vật nặng vừa rơi xuống dòng chảy.
Spio phóng người vượt qua lan can bờ sông, lăn tròn rồi ngã sấp xuống mặt đất lát đá lạnh lẽo. Không còn dòng nước bao phủ, những vết thương do tên pháp sư kia gây ra lập tức trở nên dữ dội. Từng vết cháy xém phát ra ánh sáng tím nhè nhẹ, rồi bắt đầu thiêu đốt làn da như có thứ gì đang âm ỉ lan rộng từ bên trong.
Cơ thể cậu co quắp lại vì đau đớn, từng hơi thở trở nên nặng nề. Đôi mắt Spio dần mất đi tiêu cự, tầm nhìn mờ nhòe bởi cơn đau và kiệt sức. Trong khoảnh khắc đó, trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng ý thức, cậu chỉ còn cảm nhận được một điều duy nhất — lửa đang thiêu rụi chính mình từ bên trong. Và rồi, Spio ngất lịm đi trong tĩnh lặng.
Từ đằng xa, một ông lão vô gia cư với bộ quần áo rách rưới, lưng đeo một cái túi to sờn cũ, chậm rãi bước tới. Đôi giày mòn đế nghiến lên nền đá ướt, phát ra những âm thanh khẽ khàng giữa đêm lạnh. Ánh mắt ông ta, trái ngược với vẻ ngoài lầm lũi, lại không hề tỏ ra ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Ông tiến lại gần, đưa chân đá nhẹ vào người Spio — cơ thể đang nằm bất động bên mép tường. Mí mắt trái của ông giật giật một cách khó chịu.
Ông lật nhẹ người cậu bằng mũi chân, rồi hơi khựng lại khi thấy rõ gương mặt non nớt, chẳng thể quá mười sáu tuổi.
— *** ** cái bọn thế hệ về sau... càng tệ hơn trước. Đến cả đứa nhỏ như vậy cũng không tha... — ông lầm bầm, câu nói có phần cay nghiệt.
Ánh mắt lão đảo một vòng xung quanh, rồi lặng lẽ mở túi, lấy ra một viên đá nhỏ màu xám tro, bề mặt khắc một ký tự rune đơn lẻ: ᛈ .
Ông không nói thêm lời nào, chỉ cúi người đặt viên đá lên ngực Spio. Một tia sáng rất mảnh, gần như không thể nhận ra, thoáng lóe lên rồi tắt lịm.
Ngay sau đó, ông kéo lấy tấm vải cũ, quấn chặt quanh người cậu, đặt sát mép tường như một đống đồ bỏ đi vô tri. Chính mình thì ngồi xuống bên cạnh, tựa lưng vào “gói chăn bông” đó một cách cẩn thận — không làm cậu bị đau — rồi nhắm lìm đôi mắt, cảnh tượng chỉ như một người vô gia cư bình thường chật vật qua đêm tối của thành phố xa hoa.
Chưa đầy vài phút sau, hai người đàn ông khoác áo dài xuất hiện từ cuối con đường. Một người tiến tới, khẽ chạm vai ông lão:
— Nãy giờ ngồi đây, ông có thấy gì không?
Người còn lại rút ra một chiếc bút bạc có đuôi gắn một viên pha lê trắng đục, lấp lánh ánh sáng mờ như mặt trăng mùa đông.
Ông lão chớp mắt, ngái ngủ gãi đầu:
— Hả? Gì cơ?
Người đàn ông lặp lại câu hỏi với giọng rõ hơn. Lần này, ông lão tỏ vẻ hoảng hốt:
— Hai anh… cảnh sát à? Tôi... tôi ngủ mà… nhưng tôi có nghe tiếng nước văng lên đằng kia. Tôi thề là không liên quan đâu!
Viên pha lê không phát ra ánh sáng nào. Người cầm bút cúi xuống ghi chép, liếc nhìn cây bút, rồi liếc sang chiếc túi sau lưng ông.
— Cái này là gì?
Ông nhún vai:
— Chăn, vải, mấy thứ linh tinh của tôi thôi.
Người kia thử ấn nhẹ, cảm giác mềm và đàn hồi như vải vụn. Không phát hiện gì đáng nghi, anh ta chỉ gật đầu rồi quay đi.
— Cảm ơn ông đã hợp tác.
Khi hai người đàn ông khuất hẳn vào màn đêm, ông lão vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, không hề nhúc nhích. Vài giây sau, ông thản nhiên rút từ trong chiếc túi rách một ổ bánh mì khô cứng, gãy vụn từng mẩu rồi chậm rãi nhai nhóp nhép, như thể mọi chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình.
Ánh mắt ông ta, dưới vầng trán nhăn nheo và đôi mi rậm, thoắt trở nên sắc lạnh. Lặng lẽ liếc về hướng hai người kia đã đi, mắt trái ông chớp nhẹ một cái, rồi ánh bạc mờ ảo chợt lóe lên như gương soi giữa đêm tối. Trong lớp sương đọng phía xa, ông ta nhìn rõ — hai bóng người vẫn đứng đó, khuất sau một bức tường thấp, tưởng như đã rời đi nhưng thực chất đang quay lại theo dõi. Cặp mắt họ ánh lên vẻ cảnh giác, dò xét từng chuyển động nhỏ nhất của ông lão và cái "túi vải" bên cạnh.
Ông ta bật cười, chỉ là một cái rùng vai khe khẽ, tiếng cười cất lên từ trong cổ họng, khô khốc và pha chút giễu cợt:
— Hai thằng nhóc tụi bây… sao qua mắt được tao.
Ông tiếp tục nhai bánh như chẳng có gì xảy ra, bàn tay còn lại khẽ chạm vào viên đá rune giấu dưới lớp vải nơi Spio đang nằm.
Được một lúc sau, khi chắc chắn rằng hai bóng người kia đã hoàn toàn rút lui, ông lão mới thở phào nhẹ nhõm. Ông đưa mắt liếc quanh lần nữa để xác nhận, rồi nhanh chóng kéo chiếc “gối dài” dựa sau lưng ra — chính là Spio đang bất tỉnh, cùng chiếc túi của cậu.
Với vẻ mặt chẳng mấy khách khí, ông ta bắt đầu lục lọi túi của Spio. Một túi tiền nhỏ bị lôi ra, nặng trịch và đầy ắp những đồng Galeon xen lẫn vài tờ bảng Anh còn mới. Ánh mắt ông ta sáng lên, miệng lẩm bẩm, chẳng buồn biết cậu bé trước mặt có nghe thấy hay không:
— Cái này coi như tiền thù lao… với cả khám bệnh của ta nhé, nhóc.
Không một chút do dự, ông nhét hết tiền vào túi mình rồi quay sang tháo lớp áo ngoài của Spio, định kiểm tra vết thương. Nhưng vừa lật lớp áo rách bươm, ánh mắt ông lập tức trợn tròn sửng sốt. Ngay bên sườn và lưng Spio là một vết bỏng sâu, đang cháy âm ỉ — không phải ngọn lửa thông thường, mà là lửa tím đen, chập chờn như bóng tối đang thiêu đốt.
— Cái quái gì đây!?
Ông ta thốt lên, vội vã chạm tay vào để xem xét, nhưng ngay lập tức rút lại khi bị chính ngọn lửa đó đốt sém đầu ngón tay. Cơn đau khiến mắt ông giật liên hồi. Ông cau mày.
— Lời nguyền!?…
Nhanh như chớp, ông lão rút ra từ túi một lọ thuốc nhỏ màu xám sền sệt, mở nắp rồi cẩn trọng bôi thứ chất lỏng ấy lên vết thương. Hắn tiếp tục lấy ra một nhánh cỏ khô, ngâm sơ trong chai nước đeo bên hông, rồi vẩy lên vùng cháy. Nước chạm vào lửa tạo nên tiếng xèo xèo nhỏ, và hai nguồn năng lượng — nước và hắc hỏa — bắt đầu xung đột, giành giật quyền chiếm lấy da thịt Spio.
Cuối cùng, ngọn lửa tím đen cũng dịu lại và biến mất, nhưng vết bỏng vẫn còn đỏ rực và nhức nhối như mới. Ông lão thở dài, nhăn mặt đầy khó chịu. Lưỡng lự một lúc, ông rút lại một nửa số tiền đã lấy, nhét lại vào túi của Spio, làu bàu:
— Ta chịu… không chữa hết được. Trả lại nửa tiền khám đấy, nhóc.
Nói rồi, ông kéo Spio lại gần góc tường, đắp lên người cậu một tấm chăn cũ kỹ có mùi ẩm mốc, chỉnh lại vị trí cho cậu ngồi tựa lưng thoải mái. Xong xuôi, ông lão đứng dậy, phủi tay, rồi lặng lẽ rời đi, bóng dáng hòa vào đêm tối như thể chưa từng xuất hiện nơi này.
Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi qua những tòa nhà cao tầng, Spio từ từ mở mắt. Cậu cảm nhận được hơi ấm của mặt trời, nhưng thứ khiến cậu tỉnh lại là cảm giác bỏng rát âm ỉ nơi ngực. Vết thương hôm qua vẫn chưa lành, nhưng cơn đau dữ dội đã chuyển thành cảm giác bỏng rát, như lửa âm ỉ dưới da thịt. Cậu nhăn mặt, hơi chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.
Khung cảnh thành phố London hiện rõ trước mắt cậu — nhộn nhịp, đông đúc, đầy người qua lại. Một vài ánh mắt lạ lẫm lướt qua cậu khi thấy bộ dạng lấm lem, rách rưới và mệt mỏi. Spio quay đầu, hấp tấp tìm chiếc túi của mình, bàn tay run run lục quanh tấm chăn cũ, đến khi cảm nhận được quai túi dưới tay thì cậu mới thở phào, đeo nó lên vai.
Cậu rảo bước chậm chạp đến dưới một gốc cây lớn gần đó, tạm ngồi xuống để nghỉ ngơi. Lặng lẽ, Spio mở túi, lấy ra viên đá hắc diện thạch mà Evangeline đã đưa cho mình. Spio chăm chú nhìn nó, tâm trí rối bời không biết có nên gọi cho cô, liệu cậu có thể tin tương cô được không vì dù gì thì viên đá vẫn là một thứ quá quan trọng trong thế giới này.
Bỗng một tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau:
— Spio?
Cậu giật mình quay đầu lại. Đứng cách đó không xa là Evangeline — gương mặt lấm tấm mồ hôi, mái tóc buộc gọn, và trên người là một bộ đồ thể thao năng động. Cô thở dốc như vừa chạy bộ một quãng dài.
Spio đơ người, chưa kịp phản ứng thì Evangeline đã nhanh chóng tiến lại gần. Cô nheo mắt nhìn cậu, rồi đột ngột cau mày khi nhận ra bộ dạng tả tơi, áo quần nhăn nhúm, và đặc biệt là vết máu khô còn vương lại trên áo cậu.
— Spio, sao cậu trông… te tua thế này? — Cô cúi xuống, đưa tay vạch vạt áo cậu ra, mắt cau lại khi nhìn thấy vết máu — Cái gì đây? Cậu bị thương à? Chuyện gì đã xảy ra? Sao không báo cho tớ là cậu đến!?
Giọng cô gắt lên, đầy hoảng hốt và dồn dập, kéo theo hàng loạt câu hỏi chưa kịp có câu trả lời. Nhưng với Spio, trong âm điệu ấy, cậu lại thấy một cảm giác... an toàn đến lạ. Lần đầu tiên sau một đêm dài bị truy sát, cậu thấy mình không còn đơn độc.
— Chuyện này thì... à… nó dài lắm — Spio ngập ngừng. Cậu chần chừ, mắt khẽ liếc đi nơi khác như đang cân nhắc có nên nói thật hay không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lo lắng của Evangeline, cậu khẽ gật đầu, quyết định kể lại — Để tớ kể…
Cả hai ngồi xuống một băng ghế đá bên đường. Trong lúc Spio kể, khi đến một số đoạn hắn ta hỏi về viên đá thì cậu giấu nó đi nhưng ánh mắt của cậu lúc này lại đảo qua lại. Với trực giác và sự thông minh của mình, cô có lẽ đã nhận ra Spio đang giấu điều gì đó. Nhưng thấy cậu không muốn nói, cô cũng không ép mà chỉ tiếp tục nghe tiếp, gương mặt Evangeline dần trở nên căng thẳng, đặc biệt khi cậu nhắc đến người đàn ông như một xác sống, bộ trang phục mang huy hiệu của gia tộc Pyre, và những ngọn lửa tím đen đáng sợ.
— Vậy là… cậu cũng bị dính vào những vụ tấn công này sao?.
Spio có phần ngạc nhiên, cậu biết tên hôm qua đến vì viên đá nhưng không lẽ cũng có nhiều trường hợp bị tấn công như cậu xảy ra sao.
— Ý cậu là sao?
— Cậu không biết tin à? chuyên này xảy ra trên khắp thế giới đó! bọn pháp sư xác sống giờ đang khiến cả hội đồng loạn cào cào kìa.
Spio thật sự không biết tin tức này, nhưng vừa hay nó lại là lý do để cậu có thể che dấu chuyện viên đá.
Evangeline lúc này lẩm bẩm trong miệng:
—" Trang phục gia tộc Pyre... ngọn lửa tím đen... sao nghe quen thế nhỉ?"
Cô thở dài một hơi rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay cậu.
— Đi thôi.
Spio chớp mắt, chưa kịp phản ứng.
— Đi đâu cơ?
Evangeline nhíu mày nhìn cậu như thể đó là câu hỏi ngớ ngẩn nhất trong ngày.
— Về nhà tớ. Cậu nhìn lại mình đi, trông có khác gì người vô gia cư không?
Spio lúc này khựng lại đôi chút, trong mắt hiện lên sự do dự. Cậu cúi đầu, giọng trầm xuống, như thể đang cố giữ khoảng cách cần thiết giữa mình và sự bình yên của người khác.
— Thôi, Eva… Tớ không muốn làm phiền gia đình cậu đâu.
Evangeline nhìn cậu, mỉm cười như thể đã đoán trước cậu sẽ nói vậy.
— Phiền gì chứ! Tớ đã kể với bố tớ là cậu sẽ đến rồi… Dù có hơi sớm hơn dự kiến một chút, nhưng cũng chẳng sao đâu.
Evangeline dường như cảm nhận được sự băn khoăn của Spio. Cô bước chậm lại, đi cạnh cậu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
— Đừng lo lắng quá, bố mẹ tớ rất hiền nên không sao đâu... vả lại nếu tính trong thế giới này thì bố tớ cũng thuộc dạng khá giả đó.
Câu nói của Evangeline kèm theo nụ cười rạng rỡ khiến Spio thấy nhẹ nhõm phần nào. Cậu lén nhìn cô một cái — mái tóc cô khẽ bay trong gió, khuôn mặt rạng rỡ ánh nắng ban mai… Hôm nay, Evangeline trông thật lạ. Lạ đến mức... rất đẹp.
Cậu lập tức cảm thấy ngượng, lắc lắc đầu như thể muốn xua đi những ý nghĩ vừa thoáng qua. Không nên nghĩ như thế lúc này!
Hai người tiếp tục bước đi trong im lặng. Nhưng lúc này, chính Evangeline lại tỏ ra lúng túng. Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước nhưng chân bước chậm dần. Cô bắt đầu lo lắng không biết phải giải thích với bố mẹ thế nào về bộ dạng của cậu bây giờ... có lẽ cô nên nói cho họ biết chuyện về cậu.
Evangeline dừng bước.
— Tới rồi, Đây là nhà tớ.
Ngôi nhà của Evangeline nằm trong một khu dân cư bình thường ở London. Đó là một ngôi nhà hai tầng cũng căn gác xếp có mặt tiền bằng gạch đỏ và những ô cửa sổ đơn giản. Vườn trước nhà nhỏ nhưng được chăm sóc cẩn thận với vài bụi cây và bông hoa xinh xắn. Cổng vào không quá cao và dẫn thẳng đến một lối đi lát đá nhỏ.
Evangeline mở cửa, đẩy nhẹ Spio vào nhà, giọng cô vang lên vui vẻ:
— Bố mẹ, con về rồi đây! Xem con mang ai về này!
Từ trong phòng khách, xen lẫn với tiếng TV, giọng một người đàn ông vang lên:
— Con về rồi à? Lại còn mang ai về nữa?
— Là Spio, bạn con đó ạ. Hôm qua con có kể cho bố về cậu ấy rồi đấy!
Có tiếng ghế xê dịch rồi bước chân nặng nề tiến lại gần. Một người đàn ông đậm, dáng hơi béo, bước ra từ phòng khách với vẻ mặt còn ngái ngủ. Khi ánh mắt ông chạm vào Spio, ông chợt sững lại, nheo mắt nhìn kỹ hơn.
— Hả? Chẳng phải con nói cậu ấy còn lâu mới đến... Ơ kìa… Thằng nhóc ở đảo!
Spio cũng ngẩng đầu lên, nhận ra ngay người đàn ông trước mặt. Mắt cậu mở to, kinh ngạc xen chút bối rối:
— Ơ… Chú pháp sư mập!?
Evangeline quay nhìn hai người, vẻ mặt sửng sốt:
— Hai người… quen nhau à?
Người đàn ông bật cười ha hả, vẻ mặt đầy hứng thú khi chỉ tay về phía Spio:
— Nó chính là thằng nhóc bố gặp ở đảo hôm đi tìm bụi tiên làm lồng đèn cho con đó!
Spio bối rối gãi đầu, còn Evangeline thì đứng sững, nhìn luân phiên giữa cha mình và Spio, mắt tròn xoe như chưa tiêu hóa kịp thông tin:
— Cái gì?! Ý bố là… Spio là cậu nhóc Thất Huyết mà bố kể sao?
Không khí bỗng dưng nhẹ hẳn đi. Evangeline bĩu môi, còn Spio thì chỉ biết cười gượng, chẳng hiểu sao mọi chuyện trên đời lại cứ đan xen với nhau như thế này, đúng là trái đất tròn thì đi đến đâu cũng sẽ gặp nhau.
— Ừ, mà sao trông cậu ta tơi tả thế này? Chuyện gì xảy ra à? — ông chau mày nhìn bộ dạng rách rưới, tóc tai rối bù và đôi mắt thâm quầng của Spio.
Evangeline liền chen vào, giọng đầy nghiêm túc:
— Để con kể lại sau, bố à. Nhưng trước tiên… bố cho Spio ở lại nhà mình được không? Dù chỉ một thời gian thôi. Bây giờ cậu ấy thật sự không có chỗ nào an toàn cả…
Người đàn ông nhìn Spio một lần nữa, rồi như chợt nhớ điều gì, ông gật gù:
— Được thôi, cứ ở lại đây đi. Nhà mình cũng đâu thiếu phòng.
Ông quay đầu gọi vọng lên cầu thang:
— Vợ ơi! Xuống đây một lát!
Từ tầng trên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang xuống. Một người phụ nữ cao ráo, dáng vẻ mảnh khảnh nhưng đầy khí chất điềm đạm bước xuống. Gương mặt bà hiền hậu, ánh mắt nhẹ nhàng như có thể khiến bất kỳ ai yên tâm khi nhìn vào. Mái tóc buộc gọn sau gáy tạo thêm vẻ dịu dàng cho bà.
— Có chuyện gì thế? — Bà Morwen hỏi, giọng thanh thoát.
Người chồng kể vắn tắt về Spio, về tình trạng hiện tại và việc Evangeline muốn cậu ở lại. Morwen không hỏi thêm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ấm áp nhìn Spio rồi nói nhỏ với Evangeline:
— Dẫn bạn con lên phòng cho bạn nghỉ một chút đi, trông thằng bé có vẻ kiệt sức rồi.
Evangeline gật đầu, quay lại đỡ lấy chiếc túi từ tay Spio và kéo cậu theo lên cầu thang. Căn phòng nhỏ ở tầng trên tuy không lớn nhưng gọn gàng, sạch sẽ và ấm cúng. Tấm ga trải giường có họa tiết màu lam nhạt, bên cửa sổ là một chậu cây trống rỗng, có vẻ đã lâu rồi không ai ở căn phòng này.
— Cậu cứ nghỉ ở đây nhé, muốn ăn gì thì lát xuống gọi là có ngay. — Evangeline mỉm cười.
Spio chỉ kịp gật đầu cảm ơn rồi ngồi phịch xuống mép giường, đưa tay chạm vào vết thương nhưng nó vẫn đau rát,... vết bỏng này... không có vẻ gì là nó đang lành lại.
Evangeline cùng mẹ rời khỏi phòng, nhưng khi vừa đóng cửa lại, Spio vẫn còn nghe thấy tiếng bà Morwen vang lên dưới nhà, đều đặn và bình tĩnh:
— Giờ thì, con giải thích cho bố mẹ chuyện gì đã xảy ra đi.