Trong căn nhà gỗ nhỏ ven biển, chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều ngoài kia là thứ duy nhất giữ được nhịp vỗ rì rào. Bên trong thì trái ngược hoàn toàn, tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngừng. Spio đi qua đi lại, vòng quanh không gian chật hẹp với nét mặt căng thẳng, đôi mày nhíu chặt, đang siết chặt tâm trí mình và cố gắng góp nhặt từng thông tin cậu có ược.
Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa phòng, viên đá nằm đó — phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt, Spio dừng lại, khoanh tay đứng nhìn nó hồi lâu.
Viên đá đó... không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thứ được gọi là "Khởi Nguyên". Thánh Tích của Sil, người đã khai sinh cả một thời đại pháp sư và dẫn dắt nhân loại đến thời kỳ rực rỡ nhất về ma thuật... nhưng cũng là nguyên nhân của Cuộc Chiến Tranh Khởi Nguyên, trận chiến khốc liệt nhất lịch sử thế giới pháp thuật.
“Chẳng phải trong sách ghi rõ là viên đá đã được bốn gia tộc lớn cùng nhau gìn giữ sao?” — Spio lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi ánh sáng kỳ lạ từ viên đá. “Không lẽ... sinh vật mà mình thấy hôm đó... chính là thứ được cả bốn đại gia tộc trao viên đá để cất giữ?”
Ánh sáng từ viên đá dường như phản ứng lại dòng suy nghĩ ấy, nhấp nháy một cách khó hiểu. Spio chậm rãi đưa tay ra, chạm vào bề mặt mịn màng của viên đá. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, một cảm giác sống động lập tức truyền tới — cậu không còn cảm thấy đây là một vật thể vô tri nữa.
Lớp năng lượng bao quanh viên đá rất mỏng, nhẹ như làn sương. Có lẽ chính vì thế mà bao năm qua, khi cậu chôn nó xuống mộ Ethan, không một ai cảm nhận được sự tồn tại của nó. Ngoài… những đốm sáng lạ từng xuất hiện gần đó.
Spio thở dài, bỗng nhớ lại lời Harris nói. Những đóm sáng bay quanh mộ Ethan... Có thể chính là bọn Will-o’-the-Wisp (Ma trơi trong Truyền thuyết dân gian châu âu). Theo ttrong sách thì chúng là tàn dư của những linh hồn vất vưởng, lang thang giữa ranh giới của thế giới sống và chết, rất nhạy cảm với dòng năng lượng lạ.
“Có lẽ chúng bị thu hút bởi luồng năng lượng phát ra từ viên đá…” — Spio khẽ nói. Cậu rùng mình khi tưởng tượng: nếu lũ ma trơi chỉ là khởi đầu, thì những gì tiếp theo... liệu có phải là những pháp sư đang tìm kiếm nó hàng ngàn năm qua không?"
Cậu nhìn viên đá lần nữa. Lần này, không còn chỉ là sự ngạc nhiên trong mắt Spio nữa… mà là sự cảnh giác. "Chôn nó có lẽ là biện pháp an toàn nhất! Nhưng phải ở một nơi chưa từng được đặt chân tới... vì biết đâu có người nào đó đào nó lên thì chết dở... Hay là ném xuống biển?"
Nghĩ một hồi thì cậu cũng lắc đầu: " Không được...ném xuống biển cũng không được vì dưới đó là hàng tá những thứ mà con người chưa biết tới, có nhiều thứ còn có trí thông minh cao hơn cả loài người đang sinh sống dưới đó!"
Spio chần chừ trong giây lát, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên viên đá đang phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Rồi cậu lặng lẽ bước tới, lấy thêm một miếng vải dày quấn quanh nó, cẩn thận từng lớp cho đến khi không còn chút ánh sáng nào có thể xuyên qua. Viên đá giờ chỉ là một vật thể im lặng nằm gọn trong tay cậu.
Ánh mắt cậu lướt qua chiếc la bàn cũ kỹ của Ethan đặt ở góc bàn, cầm lấy nó, mở cửa, và không chần chừ thêm giây nào, cất cánh bay lên trời, lao vút về hướng tây nam. Cậu bay băng qua những tầng mây, vượt qua đại dương mênh mông, mang theo gánh nặng vô hình đè nặng trong lòng. Như một tia sét xé toạc bầu trời, Spio phóng đi không ngừng nghỉ, ánh mắt đảo liên tục, tìm kiếm một nơi không bóng người — một nơi không tên trên bản đồ, không dấu chân người, nơi mà thế giới đã lãng quên.
Cuối cùng, cậu nhìn thấy nó: một hòn đảo hoang vu, bốn bề bị bao quanh bởi đá ngầm hiểm trở, khiến cho bất kỳ con tàu nào cũng phải dừng bước trước khi đến gần. Không một cánh chim, không dấu tích con người, chỉ có tiếng sóng vỗ và gió rít bên những tán lá già cỗi.
Spio hạ cánh xuống giữa đảo, dưới bóng một gốc cây lớn mọc chen chút với những cây khác trên nền đất khô cằn. Cậu bắt đầu đào, thật sâu, từng nhát từng nhát, như đang cố khoét một khoảng trống để chôn đi một phần trong tâm trí mình.
Khi hố đủ sâu, Spio bọc vải ra ném xuống hố. Bỗng như viên đá đọc được suy nghĩ mà níu kéo lấy tâm trí Spio khiến cậu khựng lại — một làn sóng lạnh lẽo quét qua người như thể linh hồn cậu vừa chạm phải thứ gì đó quá lớn, quá xa lạ. Bàn tay cậu run rẩy khi đặt viên đá xuống đáy hố. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu cảm nhận được… một nhịp đập.
— Liệu mình có đang làm đúng không? — Spio thì thầm, giọng khản đặc giữa cơn gió. Nhưng màn đêm không trả lời. Chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ đá và tiếng gió lùa qua những tán lá khô đáp lại cậu.
Khi lớp đất cuối cùng phủ lên viên đá, Spio đứng dậy mà nhìn theo la bàn rồi rời đi.
Không lâu sau trong màn đêm yên tĩnh của ngôi nhà, Spio trở về sau đi chôn giấu viên đá. Cậu đã bay suốt với tốc độ cao liên tục trong nhiều giờ, quảng đường này có lẽ còn dài hơn chuyến hành trình từ trường về nhà và nó khiến cậu trở nên rất mệt mõi về thể xác lẫn tinh thần, nó khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu, Spio bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một âm thanh lạ vang lên từ phía cửa chính. Một tiếng “cạch” khe khẽ, như thể ai đó đang cố tình mở khóa mà không gây tiếng động. Vốn đã căng thẳng thì giờ đây trái tim cậu lập tức đập dồn dập.
Cánh cửa mở ra. Từng bước chân nhẹ và nhanh vang vọng qua sàn gỗ, rồi một bóng đen chập chờn lướt vào căn nhà. Spio khẽ động thì lập tức bóng đen đó lao lới như một con thú săn mồi. Một cú nhảy đầy uy lực nhưng vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay lạnh như băng và mạnh mẽ ấy lập tức siết lấy cổ cậu, đè cậu xuống giường.
— Ta tìm ngươi hơi lâu rồi đấy! không ngờ thực sự là một học sinh lại có được nó...— Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm đục và đầy đe dọa — Giờ thì nói ra, ngươi giấu nó ở đâu!!”
Spio hoảng hốt, cố gắng hít thở trong cơn nghẹt và áp lực nặng nề từ bàn tay kia.
— Ông là ai? Thứ ông đang tìm là gì? cậu lắp bắp, mắt nhìn trừng trừng vào khuôn mặt giấu trong bóng tối kia. Một đôi mắt sáng lạnh lẽo, sắc bén như của thú săn mồi phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong phòng.
Người đàn ông tuy nghe được nhưng vẫn không có ý định buông tay. Ngược lại, ông ta cúi sát hơn, hơi thở trở nên nóng rực và nặng mùi hôi thối của xác chết phả vào mặt cậu.
— Ngươi nghĩ ta không biết sao? Spio R Volantis. — Giọng ông ta dằn xuống, từng chữ như nhát dao cắt vào tâm trí Spio.— Một tên nhóc không biết từ đâu ra được bọn Volantis bảo lãnh, sử dụng pháp thuật kỳ lạ với nguồn năng lượng mạnh mẽ! Ngươi là một tên người thường đã chạm vào nó phải không… VẬT ĐÓ. Nó đâu?”
Spio cảm nhận rõ ràng: ông ta biết về viên đá, biết về sự tồn tại của nó... biết về cậu! Nhưng làm sao? Làm cách nào hắn biết thông tin của cậu?
Cậu nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, giấu sự hoảng loạn đang cuộn trào trong lòng mà nhanh trí trả lời.
— Tôi không biết ông đang nói gì, tôi chỉ là một ngư dân ở làng này thôi! Có lẽ ông nhận nhầm người rồi!
Cậu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi đôi mắt tím của người đàn ông lóe lên sự nguy hiểm. Áp lực từ bàn tay bóp chặt cổ cậu như một lời nhắc nhở rằng cậu đang đối diện với một kẻ địch không thể đánh giá thấp. Mắt ông ta lảo đảo nhìn cậu, bộ quần áo cũ kỹ, không có sách vở hay bất thứ gì liên quan đến các pháp sư, rồi ném cậu trở lại giường. Hắn lẩm bẩm
— Không lẽ mình nhầm? — Vừa thì thầm hắn vừa đảo mắt nhìn xung quanh cho tới khi thấy chiếc túi của Spio, bên trong đó lộ ra viên đá hắc diện thạch mà Evangeline đưa cho cậu thì hắn giận dữ
— Tên nhóc khốn khiếp, định lừa t..
Chưa nói dứt câu thì một tia sét mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực của người đàn ông lạ mặt, ánh sáng chói lòa bùng lên và người đàn ông bị đánh bay ra đập vào bức tường gỗ.
Spio thở hổn hển, mắt dõi theo người đàn ông còn hắn ngồi đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm
— Cái quái gì vậy! — Ông ta đưa tay chạm vào ngực, một dòng máu đã thối rửa đen ngòm chảy ra — Sao nó có thể?
Hắn giận dữ nắm chặt lòng bàn tay đau đớn đứng dậy. Spio lúc này vẫn đang cố gắng định hình tình hình thì đôi giày hắn phát ra ánh sáng rồi thân ảnh trong bóng tối đó biến mất.
— Đưa nó cho ta, thằng nhóc khốn kiếp!!!! — Hắn lao nhanh tới Spio với tiếng nói đầy giận dữ. Tay hắn rực lên ngọn lửa tím đen trông như bóng tối đang tụ lại trong không khí.
Ánh sáng lóa lên từ lòng bàn tay cậu, cùng với những tia sét lóe lên len lõi xung quanh tay cậu. Người đàn ông lao vào Spio với tốc độ đáng kinh ngạc, tung một cú đấm thẳng vào ngực cậu nhưng cậu đã kịp thời đưa tay đỡ lấy. Chưa kịp phản ứng thì ông ta nhanh chóng xoay người, tay trái đánh ngang vào sườn cậu. Cú đánh mang theo ngọn lửa thiêu đốt da thịt làm cậu đau nhói và phải chật vật chịu đựng cơn đau đó và đứng vững.
Hắn lại tiếp phóng ra một ngọn lửa đen về phía cậu nhưng cậu đã phản ứng nhanh chóng, lăn người để tránh khỏi ngọn lửa. Cậu nhận ra mình cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
—Ngươi không thể trốn khỏi ta. Đưa nó cho ta hoặc ngươi sẽ hối hận! — Hắn vừa hét vừa tiếp tục phóng những quả cầu lửa về phía Spio khiến cậu phải chật vật né tránh.
Cậu biết rằng mình tình huống này đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, một pháp sư non trẻ như cậu không thế nào chống lại tên đó nên liền cô gắng chạy ra khỏi căn nhà, tìm đến một nơi mà có người có thể bảo vệ cậu.
— Có lẽ ta nên mang ngươi về rồi tìm hiểu sau là được. — Hắn tiếp tục đe dọa
Spio bò đậy bước những bước nặng nề về phía cửa, nắm lấy chiếc ba lô trên bàn, nhưng tên đó chỉ tặc lưỡi một tiếng khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu rồi một quả cầu phép màu tím đen đã bay về phía đánh trúng lưng của Spio. Sức công phá của nó khiến cậu đau điến nhưng nó cũng đồng thời đẩy cậu xa ra được một đoạn vừa đủ đê ra khỏi ngôi nhà chật hẹp. Chớp lấy thời cơ cậu lập tức bay lên không trung.
Trong đầu cậu giờ chỉ là suy nghĩ cố gắng tránh xa người đàn ông lạ mặt. Cậu biết mình cần nhanh chóng tìm nơi trú ẩn an toàn. Khi cậu vừa quay đầu lại thì liền thấy hình ảnh của người đàn ông đó, chân đạp trên một chiếc ván bạc đuổi theo sát cậu.
— Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao? — Hắn nói, giọng nói đầy thách thức pha lẫn với sự khinh bỉ.
Spio tập trung năng lượng vào đôi tay, ánh sáng lóe lên xung quanh cậu, phóng ra những tia sét về phía người đàn ông nhưng ông ta như dự đoán được đòn đánh của cậu mà khéo léo lách nhẹ người né tránh mà không hề có dấu hiệu chậm lại
— Ngươi không thể thắng ta đâu tên nhóc, ngươi muốn để ta bắt hay giết ngươi ngay tại đây!.
Spio biết rằng tất cả những đòn tấn công đều vô nghĩa nên thay đổi chiến thuật, cậu đưa toàn bộ năng lượng của mình đi khắp cơ thể sau đó nén vào đôi chân, một vụ nổ trắng xóa ở lòng bàn chân và cậu bay vút qua bầu rời như một tia sét nhỏ. Nhưng đen cho cậu, vừa vút lên những tầng mây thì cơ thể cậu lại nặng dần tốc độ chậm lại rõ rệt, năng lượng dần cạn kiệt giống như lần cậu cảm thấy ở khu rừng
— Ngươi khiến ta khá bất ngờ đấy tên nhóc! — Hắn theo sau cười lớn, sự đắc chí hiện rõ trên mặt.
Dưới sự truy sát của ông ta Spio không thèm nghĩ nhiều nữa. Cậu liền đưa ra một quyết định táo bạo, cậu rút hết năng lượng trong cơ thể dồn vào cánh tay phải và việc đó khiến cậu rơi tự do khỏi bầu trời đêm.
Khi người đàn ông đã gần như áp sát được Spio và đưa tay ra tóm lấy cậu. Cậu tiền quay người giữa không trung né được bàn tay của ông ta và giơ cánh tay phải được bao bọc bởi những tia sét đánh trả vào ngay mặt hắn.
Vụ va chạm phát ra một âm thanh như xé tan cả bầu trời. Dư chấn vụ va chạm khiến người đàng ông bay lên cao và nó cũng khiến tốc độ rơi của Spio tăng lên đáng kể.
Cậu giờ đang ở trong tình thế nguy hiểm, đang rơi tự do với tốc độ cao mà chằng còn tí năng lượng nào trong cơ thể. Spio lúc này có cũng không do dự nữa mà hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần mà hét lớn:
— THURIANZ!!!!
Đám mây đen tụ lại, những tia sét dần hiện ra. Hàng chục tia sét đánh vào cậu liên hồi gây ra những cơn đau nhói khắp cơ thể. Ánh sáng từ những tia sét chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Hình ảnh người đàn ông dần hiện rõ. Đó là một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt tím, nhưng điều bất thường là làn da của ông ta đã tái nhợt, không còn chút máu, hắn trông như một xác chết đang phân hủy như trong các bộ phim xác sống mà Evangeline hay cho cậu coi. Spio chú ý đến trang phục của ông ta và nhận ra một thứ rất quen thuộc: đó là gia huy của gia tộc Pyre, nhưng lại có một vết cắt ngang và bên hông ông ta đeo một viên đá trong như một trái tim màu đen đang khẽ rung lên như cộng hưởng với những tia sét trên bầu trời.
Khi ánh sáng chói mắt dần tan biến, Spio nhận ra năng lượng Phép thuật lại chảy trong cơ thể của mình. Cậu cảm thấy sức mạnh hồi phục nhanh chóng, tinh thần cũng được tiếp thêm sức lực, cậu tập trung toàn bộ ý chí và sức mạnh Phép thuật vào cơ thể mình.
Với một cú lao nhanh, cậu bay vút lên bầu trời như một tia chớp, lướt nhanh qua các đám mây. Ánh sáng từ Phép thuật bao phủ cậu, tạo ra một luồng sáng xanh bầu trời đêm nhưng giờ cậu cũng không để ý tới bất kỳ điều gì khác mà chỉ tập trung vào tốc độ và khoảng cách để bỏ lại người đàn ông lạ mặt phía sau.
Cậu có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ôngm hắn ta đang đuổi theo cậu nhưng nó đang nhỏ dần, có vẻ ông ta không đuổi kịp cậu nên cậu biết mình cần tận dụng lợi thế này để chạy thoát. Tâm trí Spio hướng tới thành phố London nơi được hội dồng pháp thuật bảo vệ, cậu hy vọng sẽ tìm được nơi trú ẩn an toàn ở nơi thành phố nhộn nhịp đó.
Khi tốc độ của cậu tăng cao, bầu trời phía trước trở nên sáng rõ. Spio cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình đã thoát khỏi người đàn ông đó. Cậu tiếp tục duy trì tốc độ, và không lâu sau cậu thấy những ánh đèn đô thị cùng chiếc đồng hồ to lớn.
Việc nhìn thấy London đã khiến cậu nhẽ nhõm nhưng những cơn đau rát bổng ập đến khắp cơ thể cậu. Ngẩn đầu nhìn về phía trước thì cậu chợt nhận ra mình đã lao xuống sông Thames.
Khi Spio lao xuống dòng sông Thames lạnh lẽo, cậu cảm nhận được nước sông ôm lấy cơ thể mình như một tấm chăn băng giá, xoa dịu phần nào cơn nóng rát từ những vết thương. Những tia sét vẫn còn vương trên da cậu, tạo ra những đốm sáng xanh lấp lánh trong dòng nước. Spio thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng cậu đã thoát khỏi sự truy đuổi... ít nhất là lúc này.