Khởi Nguyên.

Khi kỳ nghỉ hè đến, không khí ở Luminara trở nên rộn ràng và háo hức. Spio đóng gói hành lý của mình thật gọn nhẹ, cậu chỉ mang theo mình một chiếc ba lô nhỏ đựng những thứ cần thiết nhất, còn lại để tất cả đồ đạc trong ký túc xá.

— Cậu xong chưa SPio. — Leander đứng ở cửa cùng hai chiếc vali to đợi cậu — Có vẻ mọi người ở cổng trường hết rồi đấy.

Spio thấy vậy thì cũng vội vàng đeo chiếc ba lô lên người

— Xong rồi, giờ đi thôi.

Trước cổng trường Luminara, khung cảnh như một lễ hội. Lớp màng bảo vệ trong suốt vốn bao bọc toàn bộ khuôn viên trường suốt kỳ học giờ đã hạ xuống, để lộ khoảng trời xanh thẳm bên trên và những dãy núi xa xa bao quanh. Ba pháp sư tuần tra trong trang phục chính quy đứng nghiêm trang hai bên cổng, mắt dõi theo từng người từng người đến và đi, còn tay thì nắm chặt thanh trượng. Giữa họ, nổi bật nhất là ngài Nightshade tay cầm cây gậy đá đen tuyền đó, đây là lần đầu Spio được thấy tận mắt trượng của Nightshade, còn bình thường thì chỉ nghe nhữ câu chuyện của ngài ấy qua lời kể của đám học sinh hâm mộ Nightshade.

Từng nhóm học sinh lần lượt rời khỏi trường, phụ huynh đến đón con bằng đủ loại phương tiện ma thuật kỳ lạ. Có người lướt tới trên những cây chổi bay dài và bóng mượt, có người cưỡi những cây gậy phát sáng như thạch anh, thậm chí có những tấm thảm bay đủ sắc màu vút lên giữa không trung, trông như bước ra từ câu chuyện "Nghìn lẻ một đêm". Tiếng gió rít nhẹ, tiếng gọi nhau ríu rít, cả tiếng vỗ cánh khi vài sinh vật bay lượn xung quanh có vẻ là để dẫn đường về cho các học sinh và tất cả những điều đó hòa vào nhau tạo thành một bức tranh phi thực.

Spio đứng giữa dòng người, yên lặng quan sát tất cả. Đôi mắt cậu dõi theo từng học sinh được đón đi, từng cái ôm, từng nụ cười và chỉ những điều đơn giản như thế lại khiến cậu có gì đó nổi lên trong lòng. Bất giác, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến cậu giật mình.

— Cậu chưa về hả? — Giọng Evangeline vang lên sau lưng. Cô mặc chiếc áo choàng màu xanh lục nhạt mái tóc cột lên gọn gàn như chuẩn bị cho chuyến đi dài. — Có ai đón cậu không?

Spio chỉ lắc đầu, mắt cụp xuống.

Evangeline nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười buồn:— Hah...Tớ cũng vậy. Ba tớ bận mất rồi, không đến được. Chắc tớ phải tự về .

Leander lúc này đứng gần đó, vừa nghe được cuộc trò chuyện thì chưa kịp lên tiếng, một giọng nói trầm và dứt khoát vang lên phía sau:

— Leander, về thôi.

Spio và Evangeline cùng quay lại. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ dữ dằn, nước da rám nắng và những hình xăm xanh lam chạy dọc hai cánh tay lộ ra dưới lớp áo da thú nặng nề, đang đứng cạnh một cỗ xe trượt tuyết phép thuật lơ lửng trên không, kéo bởi ba con sói tuyết khổng lồ. Đó là chú của Leander — một pháp sư đến từ vùng băng nguyên phía Bắc, một pháp sư người Inuit.

— Chú Luthar! — Leander leo lên ngồi trước xe trượt, rồi quay sang bạn mình — Tớ đi trước nhé! Gặp lại sau kỳ nghỉ!

Cậu chạy vội đến bên cỗ xe, nhảy lên đứng cạnh người chú, vẫy tay chào rồi biến mất vào làn gió tuyết cuốn lên giữa trời trong vắt. Spio nhìn theo, khẽ mỉm cười nhạt. 

Spio quay sang Evangeline, tay vẫn giữ chặt quai ba lô.

Nhà cậu ở đâu vậy? Đường về có xa không?

Evangeline khẽ nhún vai, mỉm cười.

— London.

Spio tròn mắt.

— London? Ý cậu là… ở Anh á hả?

— Đúng rồi? cậu cũng ở gần sao?. — Cô nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu.

Spio gãi đầu, vẫn chưa hết bất ngờ.

— Tớ định về quần đảo Scilly nghỉ hè… nhưng mà hè này tớ cũng có định ghé qua London chơi một thời gian, đó giờ tớ chưa đi bao giờ nhưng giờ có điều kiện rồi nên muốn xem thành phố lớn là như thế nào á.

— Thật hả? — Mắt Evangeline sáng lên. — Vậy nếu cậu tới, nhớ liên lạc với tớ nha. Sau kỳ nghỉ, tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan khắp London.

Nói rồi, cô cúi xuống lục trong túi áo choàng một lúc, rồi lấy ra hai viên đá nhỏ có màu đen ánh đỏ, như một mảnh nham thạch đông cứng. Trên bề mặt viên đá là những ký tự rune khắc sâu phát ánh sáng mờ nhạt.

— Đây, giữ lấy. — Cô đặt một viên đá vào tay Spio. — Đá núi lửa có khắc rune. Cứ truyền một ít năng lượng vào là viên đá của tớ sẽ nhận được tín hiệu. Nhớ báo tớ nếu cậu đến nhé, bố tớ thích gặp những pháp sư trẻ lắm.

Spio ngắm viên đá trong tay, ngạc nhiên lẫn tò mò. Cậu ngước nhìn Evangeline, mỉm cười.

— Ừ... khi nào tới tớ gọi.

Đang trò chuyện, viên đá rune trong tay Evangeline bỗng nhấp nháy ánh đỏ nhẹ. Cô nhìn xuống, rồi bật cười:

— Có vẻ bố tớ hỏi thăm rồi. Tớ phải về trước đây.

— Ừ, đi cẩn thận nhé. — Spio gật đầu.

Evangeline lấy từ lưng áo ra một chiếc gậy mảnh, khảm bạc ở đầu, rồi bước một chân lên đó. Một cơn gió nhẹ lướt qua, chiếc áo choàng của cô khẽ tung bay. Cô quay đầu lại, vẫy tay chào Spio:

— Nhớ liên lạc đó, Spio!

Nói xong, cô bay lên bầu trời, để lại một vệt sáng mờ trong không trung. Bóng dáng Evangeline nhanh chóng khuất sau những đám mây lơ lửng.

Spio vẫn đứng đó thêm một lúc, tay khẽ siết viên đá rune. Sân trường giờ chỉ còn lác đác vài học sinh cuối cùng đang thu dọn hành lý. Cậu quay đầu nhìn lại Luminara — ngôi trường vẫn hùng vĩ và tĩnh lặng. 

Spio nhìn nó có phần luyến tiếc không muốn chia xa rồi thân thể cậu từ từ lơ lửng, bất chợt bay vút lên không trung, biến mất vào không khí trong một làn sóng năng lượng gần như vô hình. Những học sinh còn lại quay phắt lại, ngỡ ngàng nhìn theo, vài người há hốc miệng thì thào:

Đúng là Volantis có khác...

Không biết đã qua bao lâu kể từ khi rời khỏi Luminara, chỉ biết rằng bầu trời giờ đây đã phủ một màu vàng của ánh hoàng hôn. Những đám mây trôi lững lờ phản chiếu ánh chiều tà khiến không gian rực lên sắc cam dịu dàng. Từ xa xa, Spio cuối cùng cũng thấy được hình bóng quen thuộc của quần đảo.

Đáp xuống bãi biển quen thuộc, ánh mắt hướng về nơi phần mộ của Ethan một lát rồi bước vào bên trong căn nhà gỗ cũ kỹ. Đã gần một năm Spio rời khỏi nơi này, vắng bóng người khiến đó phủ lên một lớp bụi mù nhưng vẫn không lấn át được mùi hương quen thuộc, mùi vị của nước biển, mùi dầu đốt mà ông Ethan hay sài hay mùi gỗ cũ kỹ khiến khóe môi Spio khẽ cong lên – cậu đã về đến nhà.

Nhìn khung cảnh khiến Spio không ngăn được những ký ức ùa về. Lúc cậu vẫn còn ông Ethan còn bên cạnh, căn nhà này tràn ngập tiếng cười và sự sống động. Giờ đây, nó chỉ còn là một không gian vắng lặng, nơi thời gian như ngừng trôi.

Nhìn xung quanh Spio thở dài — Thôi cứ đi thăm Ethan cái đã, mai vào thăm mọi người trong làng sau vậy.

Tối hôm đó Spio ngồi trước mộ Ethan rất lâu, cậu kể lại chuyến hành trình của mình, kể lại những thứ kỳ lạ ở Enigma cho đến Luminara và những gì cậu được học ở đó. Spio ngồi một mình trong đêm tối cùng, ve vẩy ngón tay đang phát sáng của mình được một hồi lâu thì chẳng mấy chốc cậu đã thấy những tia sáng bình minh.

Spio sau khi ăn vội bữa sáng đơn giản thì liền men theo con đường mòn dẫn vào làng. Ánh nắng sớm nhẹ nhàng rọi qua những tán lá, soi rõ từng mái nhà gỗ thấp thoáng bên sườn đồi. Khi cậu bước đến quảng trường nhỏ, sự xuất hiện của Spio lập tức khiến dân làng xôn xao. Ai nấy đều bất ngờ, xen lẫn mừng rỡ, bởi đã lâu rồi họ không thấy bóng dáng cậu. Chẳng mấy chốc, những gương mặt thân quen ùa ra, vây quanh cậu với đủ loại biểu cảm — ngạc nhiên, nhẹ nhõm, và có cả chút trách móc.

— Spio! — Một giọng trầm khàn quen thuộc vang lên từ phía sau đám đông. Thuyền trưởng Harris, trong bộ áo khoác vải cũ bạc màu, sải bước về phía cậu, đôi mắt lấp lánh niềm vui pha lẫn chút giận dữ. 

Spio vừa định mở lời chào hỏi thì bỗng bị Harris vỗ vào đầu và mắng.

— Sau này có đi thì bảo cả làng một tiếng! Đột nhiên cháu biến mất, không một lời nhắn, không ai biết cháu đi đâu. Mấy tuần đầu người ta còn nghĩ cháu bị nạn ngoài biển khiến bọn ta lùng xục một hồi!.

Spio cúi đầu, cảm thấy cơn áy náy dâng lên trong ngực.

— Cháu… cháu xin lỗi, thưa chú Harris… — cậu nói khẽ, giọng trầm xuống. — Lúc đó mọi chuyện đến quá đột ngột. Cháu không kịp báo cho ai biết…

Bỗng Harris chen ngang

— Ừ ừ... may mà vài ngày sau có người đến bảo cháu được hội trẻ em gì đó tài trợ nên đến London học, khiến bọn ta nhẹ nhõm cả người.

— London?— Spio đang không hiểu Harris đang nói gì nên bày ra vẻ mặt ngơ ngác

— Không phải sao? ông ta bảo cháu đến học nội trú tại một trường tư thục mà?

Spio lúc này có lẽ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra " Chắc là chú Volantis đó không thì là giáo sư Windstrider sắp xếp cho cậu để người trong làng không nghi ngờ.".Cậu gật gật đầu.

— Vâng ạ... chú ấy bảo đã sắp đến ngày nhập học nên đã sắp xếp cháu đi ngay trong ngày hôm sau nên cháu không kịp báo cho mọi người... Cháu xin lỗi.

Harris lúc này cũng không trách móc gì cậu mà thật ra ông ta quan tâm đến đứa nhóc trước mặt này, có thể nói Spio là người thân duy nhất của Ethan, bạn thân của ông, đứa nhóc trước mặt này có thể là sợi dây kết nối sự tồn tại của Ethan với thế giới này. Một khi cậu không còn thì có lẽ mọi người cũng sẽ quên đi một người tên là Ethan.

— Mai mốt chừng nào lại về trường thì nhớ bảo trước cho bọn ta là được...

Bỗng có tiếng chuông thuyền vang lên thu hút sự cú ý của Harris, ông ta quay lại hét lớn

— Đợi một chút ta ra ngay!

Nói xong, thuyền trưởng Harris chợt quay sang, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng hạ thấp như thể sợ ai đó nghe thấy.

Spio… tối nay cháu đừng đến mộ của Ethan nhé…

Spio nhíu mày, gương mặt thoáng chút ngơ ngác vì không hiểu ý ông. Nhận ra điều đó, Harris chậm rãi giải thích thêm, ánh mắt đầy nặng nề.

— Ở đó… người dân trong làng bảo thấy có mấy đóm sáng… bay quanh mộ anh ấy…

Spio bất giác mở to mắt. Với người bình thường, những hiện tượng kỳ lạ như vậy hẳn sẽ khiến họ hoang mang hoặc sợ hãi, nhưng đối với Spio—người đã sống trong môi trường đầy phép thuật tại Luminara—thì chuyện đó không có gì quá lạ lùng. Tuy nhiên, điều khiến cậu không thể bỏ qua là: tại sao lại xảy ra ở đây, trên hòn đảo vốn yên bình này? Và hơn hết, tại sao lại ngay trước mộ Ethan?

Đóm sáng? — Spio hỏi, giọng thấp hẳn xuống — Nó trông như thế nào ạ?

Harris vuốt nhẹ bộ râu lưa thưa rồi trả lời, giọng không chắc chắn lắm:

— À thì… ta cũng chỉ nghe người ta kể lại thôi. Họ nói có ba, bốn đóm sáng bay lơ lửng quanh mộ Ethan… rồi đột nhiên đập xuống đất một cái. Hễ có ai lại gần thì tụi nó biến mất. Lạ lắm… Cháu nhớ cẩn thận đấy. 

— Xong chưa Harris... Nhanh Lên, mọi người đang chờ ông đấy!

Tiếng gọi hối thúc của các thuyền viên kéo bầu không khí trở về bình thường. 

— Được rồi ta ra ngay đây!

Nói xong Harris dặn dò Spio cẩn thận rồi cũng quay đầu vội vã chạy đi mất, để lại Spio đứng một mình giữa khoảng sân làng đang thưa người. Cậu không trả lời, chỉ đứng đó, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ chồng chéo. “Bay quanh rồi đập xuống đất… Trước mộ Ethan… Viên đá…”

Một ý nghĩ chợt lóe lên, khiến Spio giật mình. Cậu nhớ ra — viên đá phát sáng ngày ấy, cậu từng chôn nó dưới mộ Ethan. Một vật rất đặc biệt đã đến hòn đảo này cùng với cậu, Từ ngày đầu tiên nó đã phát sáng lạ thường, và cậu đã chôn nó như một lời tiễn biệt cũng như muốn hứa với Ethan là sẽ buôn bỏ những gì ở quá khứ.

Không kịp chào hỏi thêm ai, Spio lập tức quay người, rảo bước thật nhanh về phía nghĩa trang nhỏ ở rìa làng. Cỏ dại đã mọc đầy lối đi, gió biển thổi từng cơn mằn mặn, mang theo tiếng xào xạc như thì thầm xen lẫn với những suy nghĩ trong cậu.

Cậu dừng lại trước mộ Ethan. Đã một thời gian trôi qua, tuy không ngắn nhưng cũng chẳng dài làm cậu quên mất nơi mình đã chôn viên đá. Spio cúi xuống, cẩn thận lần mò lớp đất cũ. Một lúc sau, bàn tay cậu chạm vào một vật gì đó mềm mại — một gói vải đã sờn cũ theo thời gian.

Tim đập nhanh, Spio từ từ nhặt lên và mở gói vải ra. Bên trong… viên đá vẫn ở đó. Vẫn phát sáng lặng lẽ, dịu dàng như lần đầu tiên cậu chạm vào nó. 

Spio đưa tay chạm vào viên đá.

Nhưng lần này, cảm giác không giống như trước kia.

Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với bề mặt mát lạnh của viên đá, một luồng chấn động nhẹ lan khắp cánh tay cậu, lan dần vào lồng ngực, rồi thấm sâu vào trong tâm trí như một cơn sóng tri thức đang vỡ tung. Cảm giác như có điều gì đó vừa được mở khóa. Như thể một cánh cổng vô hình bỗng nhiên bật mở, phơi bày ra trước mắt cậu một thế giới chưa từng chạm tới. Năng lượng từ viên đá bùng nổ, không dữ dội mà uy nghiêm và thiêng liêng, khiến mặt đất dưới chân Spio khẽ rung lên, như phản ứng lại với sự thức tỉnh vừa diễn ra.

Spio mở choàng mắt.

Khung cảnh trước mắt cậu đã hoàn toàn đổi khác.

Trên bầu trời không còn là những đám mây thường nhật, mà là một mạng lưới hùng vĩ của những dòng chảy năng lượng đang chuyển động như những dải lụa sống. Những sợi tơ mảnh dẻ, lấp lánh như ánh trăng, uốn lượn giữa không trung, bao trùm khắp vòm trời. Ánh sáng từ mặt trời xuyên qua chúng, không còn mang màu vàng đơn điệu, mà chuyển đổi liên tục giữa tím thẫm, đỏ rực, cam nhạt, như một bản giao hưởng ánh sáng đang diễn ra ngay trước mắt cậu.

Mỗi con sóng đập vào bờ, mỗi cơn gió lướt qua mặt biển, mỗi tiếng lá rơi đều để lại một tàn dư, một vệt lấp lánh mờ nhạt — dấu vết của dòng năng lượng đang vận hành âm thầm nhưng không thể phủ nhận. Tất cả mọi thứ — cả thế giới — như được dệt nên từ thứ năng lượng này. Một cơ thể sống khổng lồ, đang hít thở, đang vận động, đang cảm nhận.

Spio choáng ngợp.

Cậu lùi lại một bước, nhưng đôi chân mất thăng bằng vì luồng cảm giác quá mạnh. Cả người ngã uỵch xuống đất, mắt vẫn mở to, tim đập dồn dập.

Cậu đã từng thấy dòng chảy năng lượng — nhưng chỉ là những hình ảnh mờ nhạt trong không gian học thuật nhỏ hẹp, nơi giáo viên dẫn dắt các học sinh quan sát những luồng năng lượng trong lớp học. Những lần đó ngắn ngủi, yếu ớt, và bị giới hạn trong phạm vi vài mét.

Còn giờ đây… cậu đang thấy toàn bộ thế giới. Lúc này, giữa cảm giác choáng ngợp chưa kịp lắng xuống, trong đầu Spio bất chợt vang lên một hồi ức rõ ràng như thể có ai đó thì thầm bên tai cậu. 

Đó là bài giảng đầu tiên mà cậu từng được nghe tại Luminara — buổi học lịch sử của giáo sư Windstrider. Khung cảnh khi ấy, giáo sư đứng giữa giảng đường, ánh mắt nghiêm nghị và giọng nói trầm lắng kể lại một truyền thuyết xa xưa:

"Trong suốt chiều dài lịch sử, chỉ có một người duy nhất từng thấy được dòng chảy năng lượng bao phủ khắp thế giới — người có thể đọc được nhịp đập của thế giới, cảm nhận từng hơi thở của tạo hóa. Người ấy là Sil, người tìm ra "Khởi Nguyên" và cũng là người duy nhất dùng được nó để nhìn thế giới này."

Ký ức ấy trở nên rõ nét một cách lạ thường. Spio khẽ rùng mình.

Cậu cúi xuống nhìn viên đá đang nằm trong tay mình, ánh sáng trong suốt và nhịp đập mờ nhạt như trái tim của một sinh vật sống. Tim cậu chợt thắt lại. Một phần trong cậu cảm thấy phấn khích vì khám phá này, nhưng phần còn lại lại nặng trĩu — như thể cậu vừa vô tình bước chân vào một bí mật lẽ ra không thuộc về mình.

—Rắc rối to rồi.. — Spio lẩm bẩm.

Không chần chừ thêm nữa, cậu vội vàng gói viên đá lại bằng mảnh vải cũ, siết chặt như thể muốn ngăn thứ ánh sáng kia phát tán thêm lần nào nữa. Rồi đứng dậy, quay người bước nhanh về phía căn nhà nhỏ

Cậu không biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra… nhưng chắc chắn, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.