Thời gian dần trôi, Spio cũng đã phần nào thích nghi với cuộc sống tại ngôi trường này. Mỗi ngày mới là một điều mới đến với cậu, khi cậu được học về những điều mà thế giới 'bên ngoài' chưa từng biết đến — từ những kiến thức phép thuật về Rune, đến dáng hình kỳ lạ của những sinh vật huyền bí, hay cả những phần lịch sử bị chôn vùi suốt hàng thế kỷ mang lại câu trả lời cho những bí ẩn trong lịch sử. Ở ngôi trường này như mở ra một chiều không gian khác, nơi điều kỳ diệu hiện diện trong từng ngóc ngách.
Vào mỗi buổi tối rảnh rỗi, khi tòa tháp đã tối đèn và hành lang chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt thì lại luôn có ánh sánh le lói qua một ô cửa sổ. Spio luôn lặng lẽ ngồi đó, trên bàn chất đầy những quyển sách về sinh vật huyền bí và nhẹ nhàng lật những trang sách để cả tâm trí mình vào đó và tìm kím sinh vật bí ẩn thoáng qua trong tâm trí cậu ngày hôm đó. Cậu cũng đã nhiều lần tìm đến giáo sư Eldridge để hỏi, câu trả lời ông đưa ra vẫn luôn giống nhau: "Thầy không biết." Kèm theo đó là ánh mắt vừa ái ngại, vừa kỳ lạ, cùng một lời xin lỗi chân thành. Ông bảo rằng có quá nhiều sinh vật mang hình dạng chim trong thế giới này, và rất nhiều trong số đó vẫn chưa từng được ghi chép hoặc khám phá. Dù muốn giúp, ông cũng đành bất lực.
Một ngày nọ, trời đổ mưa lớn. Những cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm len lỏi khắp các hành lang đá của Luminara, khiến không khí trong trường trở nên ẩm ướt và tĩnh lặng lạ thường. Trong nhà ăn, đèn vàng hắt sáng lên những khuôn mặt trẻ tuổi, học sinh ngồi thành từng nhóm vừa dùng bữa tối vừa trò chuyện rôm rả. Bên ngoài, tiếng mưa rơi đều đặn như nhịp thở trầm của một sinh vật khổng lồ đang ngủ quên trong màn đêm.
Sau một hồi im lặng, Orion đột ngột ngẩng đầu lên, đặt chiếc muỗng xuống bàn và cất giọng:
— Các cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ hè chưa? Năm nay anh tớ sẽ dẫn tớ đi làm cùng ảnh! Bọn tớ sẽ ghé qua nhiều gia tộc khác nhau — biết đâu lại tình cờ ghé ngang nhà các cậu nữa.
Evangeline mắt sáng rỡ, lập tức đáp lời bằng giọng phấn khích:
— Có chứ! Bố mẹ tớ sẽ đưa cả nhà đi du lịch Hawaii. Nghe nói mùa này ở đó đẹp lắm. Với lại, bố tớ cũng có công việc phải giải quyết bên đó, tiện thể kết hợp luôn một chuyến nghỉ dưỡng.
— Còn cậu thì sao, Leander?
Bị hỏi đến, Leander chỉ thở dài một tiếng, rồi gục đầu xuống bàn, giọng uể oải:
— Tớ chẳng được đi đâu hết. Bố mẹ bắt tớ trở về nhà... mà ở đó thì lạnh thấu xương, Lạnh đến cắt da cắt thịt. Đã vậy xung quanh đó chẳng có gì chơi, nhiều lúc tớ còn cảm thấy ở nhà mình không được tự do bằng ở trường. Nói thật là tớ chẳng muốn về chút nào.
Nghe vậy, Spio — vốn đã có ý định ở lại Luminara trong kỳ nghỉ hè khi nghe được lời than phiền của Leandere thì liền ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đề nghị:
— Hay cậu ở lại trường với tớ đi? Tớ cũng định về vài ngày rồi trở lại trường ngay ấy mà.
Evangeline lập tức chen ngang:
— Cậu chưa đọc thông báo sáng nay à, Spio?
Spio tỏ vẻ thắc mắc:
— Thông báo gì?
— Dán ở bảng tin gần đại sảnh á. Gia tộc Pyre đang gặp rắc rối nội bộ, nên tất cả học sinh và giáo sư đều không được ở lại trường trong kỳ nghỉ hè — trừ khi được cấp phép đặc biệt. Nghe nói các thành viên của gia tộc Pyre trên toàn thế giới đang bị tấn công, nên họ sẽ tập trung hết về Luminara để bảo vệ lẫn nhau.
— Có chuyện đó thật sao?
— Ừ. Tớ nghe mấy anh chị khóa trên vừa đi làm nhiệm vụ về nói chuyện đó là thật, chắc là họ sẽ đến trong hôm nay hoặc ngày mai thôi.
Vừa dứt lời, một âm thanh nứt toác vang vọng khắp không gian, khiến mọi người giật mình. Trong khoảnh khắc đó, lớp rào chắn vô hình vốn bao phủ Luminara và khu rừng quanh trường bỗng hiện lên như một màn sương lấp lánh, rồi nhanh chóng tan biến.
— Cậu hay thật đấy Eva… — Orion lên tiếng, nửa đùa nửa thật — Vừa nhắc là có vẻ họ đến thật rồi.
Ngay lập tức, các học sinh trong nhà ăn ùa ra phía những ô cửa kính lớn, chen chúc nhau nhìn ra ngoài trời mưa. Trên bầu trời xám xịt, hàng chục con chim lửa đang bay lượn thành đội hình, sải cánh rực rỡ như những mảnh lửa sống động giữa cơn bão. Trên lưng từng con là các pháp sư vận trang phục da đen có in hình gia huy của gia tộc Pyre. Theo sau họ là một đoàn pháp sư cưỡi chổi, bay sát phía sau, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Minh Hạo, cũng đang đứng cạnh cửa sổ, tròn mắt kinh ngạc thốt lên:
— Ồ! Đó là phượng hoàng sao?
Cậu lập tức bị một người bạn vỗ nhẹ vào đầu.
— Nói vớ vẩn gì thế! Đó là chim lửa thôi (firebird). Phượng hoàng là thần thú bảo hộ của gia tộc Pyre, cao quý lắm, đâu ai dám cưỡi!
Từng con chim lửa hạ cánh xuống sân trường một cách đầy uy nghiêm. Lửa từ cánh chúng bốc lên như vũ điệu đỏ rực cùng những giọt mưa chưa kịp chạm vào đã bốc hơi thành một làn khói trắng, nhưng tuyệt nhiên không thiêu đốt bất cứ thứ gì xung quanh chúng. Một người đàn ông trung niên trông dữ dội và dạn dày kinh nghiệm chiến trường từ một trong những con chim nhảy xuống. Trên cổ một vết bỏng lớn và có vẻ nó kéo dài đến cả thân ông nhưng đã bị giấu sau lớp áo. Ông đảo mắt nhìn quanh rồi ánh mắt hướng về Hiệu Trưởng Pyre — Agatha — vừa bước đến, giọng trầm khàn vang lên:
— Lucy đâu?
Hiệu trưởng Pyre nhẹ nhàng bước ra, bình thản đáp lời:
— Đợi chút. Con bé đang ra đấy. Còn con thì sao? Nghe nói con bị ám sát.
— Không sao đâu, thưa mẹ. Chỉ là một con xác sống thôi. Không biết tên ngu ngốc nào lại nghĩ dùng thứ đó để hạ được con.
— Có vẻ không phải chuyện nhỏ đâu Phinnien. Lát nữa vào bên trong ta sẽ nói cho con nghe.
Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:
— Cha!
Lucienne từ phía hành lang chạy tới, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng. Vừa nhìn thấy con gái, vẻ nghiêm nghị và sắc lạnh của người đàn ông bỗng tan biến. Ông dang tay đón lấy cô, ôm chặt như thể không muốn buông.
— Chà giờ lớn quá nhỉ. Sắp cao bằng mẹ con rồi, ở với bà thấy như thế nào?
Luciene giờ đây không còn điệu bộ như mọi ngày khiến người khác e dè mà giờ thì trông cô như bao đứa trẻ nhỏ khác nhõng nhẻo và yếu đuối khi trong vòng tay cha mình
— Thôi được rồi — Agatha Pyre lên tiếng, giọng đầy quyền uy — Mọi người vào trong đi. Dãy nhà bên trái đã được chuẩn bị sẵn, các con cứ vào đó nghỉ ngơi.
Đoàn pháp sư gia tộc Pyre lặng lẽ di chuyển vào khu nhà bên trái. Những con chim lửa nghe hiệu lệnh huýt sáo từ người đàn ông liền tung cánh bay về khu rừng phía sau trường, từng vệt lửa đỏ rực sáng như pháo hoa giữa trời mưa.
Ngay sau đó, lớp rào chắn bảo vệ của Luminara một lần nữa hiện lên, bao phủ toàn bộ ngôi trường như một chiếc khiên vô hình, lặng lẽ giữ lấy sự bình yên trước cơn bão đang đến gần
Trong không gian yên tĩnh của văn phòng hiệu trưởng. Mùi thảo mộc nhẹ nhàng lan tỏa từ ấm trà đặt trên bàn, khiến không khí trở nên ấm áp giữa một buổi tối ẩm ướt đầy mưa. Agatha Pyre ngồi sau chiếc bàn gỗ đưa ánh mắt nhìn vào người con trai của mình đang rót trà. Đã một thời gian dài không gặp người con trai của mình, chưa được nhìn kỹ đứa con trai của mình — và giờ đây, khuôn mặt gầy gò hơn xưa, những vết sẹo hằn sâu nơi gò má khiến lòng bà như thắt lại.
— Lần này... có vẻ nghiêm trọng hơn ta tưởng. — Bà lên tiếng, giọng nhỏ nhưng nặng trĩu. — Một xác sống... được triệu hồi không dấu vết, không có dấu hiệu của ma thuật đen... Con có chắc là không bị ảnh hưởng gì?
— Mẹ vẫn chưa tin vào khả năng phòng vệ của con sao? — Người đàn ông cười khẽ, rồi ngồi xuống đối diện mẹ mình. — Con xử lý nó trong chưa đầy năm phút. Nhưng... có gì đó không đúng, nó có vẻ... có một chút ý thức của riêng nó, con thấy sự căm phẫn trong nó. Mà một xác sống thì làm sao mà có cảm xúc được.
Agatha khẽ gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
— Ta đã nhận được tin tức tương tự từ ba chi nhánh khác. Tất cả đều là những đợt tấn công lén lút, và tất cả đó đều là những pháp sư đã chết từ hàng thiên niên kỷ trước. Có gì đó đang ngấm ngầm chuyển động dưới bề mặt...
— Ba gia tộc còn lại có phản ứng gì chưa?
— Dracarys bây giờ đang rối ren lắm, Hội đồng do bọn họ nắm quyền thì đang lục đục nhân cơ hội này mà tranh giảnh quyền lực . Tidalbane thì cử người đến thăm dò vùng ven bờ phía Đông, nơi từng có tín hiệu ma lực dị thường rồi khiến cả nhóm điều tra mất tích. Còn Ophidian... vẫn như một cái giếng cạn — chẳng hé một lời, có vẻ họ cũng đang chật vật với việc riêng của họ.
— Vậy là chúng ta đơn độc?
— Ừ. — Agatha gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia lo lắng khi nhìn vào vết bỏng lớn trên cổ và vai anh— Con có muốn ở lại đây không? ... Hình như trong số đó có cả ông ta đó.
Người con trai đưa tay mình đặt lên vết bỏng trên cổ rồi mỉm cười có pha lẫn chút sự ngạo mạng lẫn giận dữ
— Cứ để ông ta đến... Con sẽ bắt ông ta phải trả giá một lần nữa
— Đừng!. — Agatha rót thêm trà, tay hơi run. — Chuyện năm đó chúng ta cũng có một phần lỗi... Nếu được thì hãy kết thúc nó nhẹ nhàng hơn.
Nghe vậy thì khiến người con trai trở nên tức giận tay đập mạnh lên bàn và khiến mặt bàn in hằng một vết cháy hình bàn tay.
— Vậy thì cha thì sao? Gia tộc của ông ấy thì sao? bọn họ có lỗi chắc? Ông ấy từ đầu cũng chẳng liên quan gì đến gia tộc Pyre mà!
Anh xoay người bỏ đi, bóng lưng căng cứng, ánh mắt ánh lên những giọt nước mắt chưa kịp rơi. Tiếng cửa gỗ đóng sầm lại, để lại Agatha ngồi đó — một mình — giữa căn phòng đầy ánh lửa và ký ức, gương mặt bà không biểu cảm, nhưng đôi mắt thì ngấn lệ.
Ánh mắt Agatha dừng lại nơi bức chân dung treo lệch trên bức tường phía sau lò sưởi — chân dung một người đàn ông trẻ, nét mặt cương nghị nhưng ánh mắt ấm áp đến lạ. Dưới khung gỗ cũ kỹ là một tấm bảng nhỏ chạm tên: "Elandor Vael".
Bà nhìn thật lâu. tay giơ lên tỏa ra một ngọn lửa ấm áp.
"Ước gì... Phinien không phải mang thứ sức mạnh này. Không có thứ này... thì đã chẳng cần bước chân vào cái gia tộc này. Chẳng phải ôm lấy tất cả những gánh nặng mà em để lại."
Tay bà khẽ chạm vào khung tranh, rồi ký ức trỗi dậy như cơn lũ ngầm...
Ký ức trỗi dậy
Người em trai của bà, Roderick Pyre, đang đứng giữa đại sảnh của Tổ thành Pyre — nơi bầu không khí ngày thường đã luôn nóng bức bởi những ngọn đuốc treo cao quanh các cột đá. Nhưng lần này, không khí nóng bởi một điều khác: giận dữ.
— "Các người là ai? Một lũ rác rưởi mang dòng máu cao quý! Phượng hoàng gì chứ? Chỉ là một cái cớ để cho bản thân là kẻ thượng đẳng hơn phần còn lại của thế giới" — Roderick hét lên, mắt đỏ rực, ngọn lửa ma lực bốc lên từ tay anh không còn màu vàng óng quen thuộc, mà đã chuyển sang màu tím đen — thứ lửa không thuần khiết, đầy phẫn nộ.
— "Roderick, dừng lại đi...!" — Agatha khi ấy còn trẻ, đang cố bước đến, nhưng lửa từ cơ thể em trai tỏa ra như một cơn bảo, khiến không ai có thể chạm vào, chỉ việc đứng gần đã khiến da thịt đau đớn.
— "Các người chỉ là những kẻ may mắn sinh ra với sức mạnh thì cho rằng những người khác đều là kẻ thấp hèn tự gọi mình là thuần huyết những cũng chỉ là những con thú đội lốt người"
Tiếng gào thét sau đó bị nuốt chửng bởi một cơn bùng nổ. Mái vòm của đại sảnh sụp đổ. Những cột trụ đổ rầm xuống như bị bẻ gãy. Và trong ánh sáng rực rỡ của ma hỏa, cả thành Pyre chìm trong biển lửa.
Chớp mắt một cái lại là một khunh cảnh khác, một căn biệt thự rộng lớn đang chìm trong biển lửa tím.
Trời đang đổ xuống mưa xối xả nhưng chẳng thể nào lay chuyển ngọn lửa đó. Agatha Pyre quỳ gục giữa bãi hoang tàn, nền đất cháy sém vẫn còn bốc khói. Tất cả giờ chỉ còn là một khối đổ nát rực than hồng. Mái tóc bà bết lại bởi mưa và bụi tro, tay run rẩy ôm chặt một đứa trẻ — đứa bé bị bỏng một vết lớn từ cổ đến giữa thân mình đang khóc lóc, vật lộn với cơn đau buốt.
Bà cũng nước mắt lưng tròng, miệng lẩm bẩm lời xin lỗi
— Em xin lỗi Elandor, em xin lỗi. Vì em mà anh và cả gia tộc mình bị liên lụy... EM xin lỗi
"Cốc Cốc!"
Âm thanh khẽ vang lên, nhịp gõ đều đặn nhưng không vội vã, như thể người bên ngoài biết rõ mình đang làm gián đoạn điều gì đó quan trọng. Bà chớp mắt, tách khỏi dòng ký ức đang siết lấy tim mình, bàn tay buông nhẹ khỏi khung tranh của Elandor.
— Vào đi. — Bà nói, giọng khàn khàn hơn thường lệ.
Cánh cửa gỗ mở ra, để lộ một học sinh mặc đồng phục Luminara, ướt mưa và có vẻ bối rối. Cậu ta cúi đầu, tay giữ một mảnh giấy cuộn cẩn thận trong ống da.
— Thưa hiệu trưởng, có một bức thư vừa được gửi tới bằng cách… ném vào đây, xuyên qua lớp bảo vệ ạ. Trên nó có gia huy gia tộc Pyre nên em nghĩ nên đưa cho cô.
Agatha khẽ nhíu mày. Bà đưa tay đón lấy cuộn thư, cảm nhận rõ luồng năng lượng nhàn nhạt— nhưng lẫn trong đó, là một điều gì đó... quen thuộc.
Bà đứng dậy, bước ra khỏi vùng sáng mờ của ngọn đèn dầu, ánh mắt trở lại điềm tĩnh nhưng sâu như vực thẳm khi nhìn vào nội dung.
— Cảm ơn con. Đêm nay con nên nghỉ sớm, và đừng ra ngoài sau giờ giới nghiêm. Dù chỉ là mưa.
Cậu học sinh cúi đầu, rồi lui bước. Cánh cửa lại khép vào sau lưng cậu, để lại căn phòng trở về với tiếng mưa và hơi trà đã nguội.
Agatha ngồi trở lại ghế. Trong tay là bức thư đến từ sóng ngầm. Trái tim bà đập chậm, nhưng từng nhịp đều mang theo nỗi linh cảm rằng... đêm nay chỉ là sự khởi đầu.