Một ngọn núi trông như một chiếc nón của các phù thủy đứng sừng sững giữa một vùng đất hoang sơ, xung quanh bao bọc bởi những dòng suối và thác nước mờ ảo như một biểu tượng của sự kiên cường. Bỗng có một âm thanh vang vọng phát ra từ đâu đó.
— Roderick!!?!!! Tên khốn, ngươi đâu rồi!!
Âm thanh vang vọng trong hang đá tối tăm nơi một người đàn ông mập mạp đang bị nhốt những thanh sắt lạnh lẽo. Bộ dạng tơi tả đang liếm từng giọt nước ẩm thấp bên vách đá. Ông ta gục ngã thở dài, ánh mắt hướng về một gốc tối của hang động nơi ánh sáng len lỏi cố gắn chiếu sáng được một bóng đen mờ đang đứng dựa vào vách đá
—Ngươi còn muốn gì nữa. Tôi đã giúp ông tìm ra con chim đó rồi! Tại sao còn giữ tôi ở đây!.
— Từ Từ nào... Có vẻ tôi vẫn cần ông làm vài việc đó,... Hay chính xác hơn là cần em ông giúp tôi vài việc.
Một ngày nọ, khi các học sinh đang ngồi trong lớp học Sinh Vật Huyền Bí — một môn vốn chỉ tồn tại trên thời khóa biểu chứ chưa từng có giáo viên chính thức kể từ đầu học kỳ — thì cánh cửa lớp bỗng nhiên bật mở.
Tiếng cạch vang lên, khiến cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn ra. Trước cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc nâu sẫm hơi rối, đôi mắt cùng màu ánh lên vẻ trầm tư. Tay anh xách theo một chiếc túi da cũ kỹ, rách vài chỗ, trông nặng trĩu như chứa cả tủ sách bên trong.
Sự xuất hiện bất ngờ khiến lớp học im lặng trong thoáng chốc, cho đến khi một học sinh cuối lớp lên tiếng, giọng có vẻ nhận ra người vừa đến:
— Giáo sư Eldridge? Thầy đảm nhận môn này rồi sao?
Lớp học lập tức xôn xao.— Giáo sư Eldridge? Không phải ông ấy đã mất tích rồi sao? — Những câu thì thầm bàn tán vang lên khắp nơi. Nhưng tất cả nhanh chóng bị dập tắt bởi chính người đàn ông kia:
— Ồ… Greeny đó à? — Anh nheo mắt, cười nhẹ. — Ừ thì… không tìm được giáo viên mới nên nhà trường kêu thầy đảm nhiệm môn này. Dù… nó không phải chuyên môn chính của thầy.
Lớp học lại rơi vào im lặng, lần này là sự tò mò pha lẫn nghi hoặc. Một học sinh khác, thấy vẻ thân thiện và không khí không còn căng thẳng, bèn mạnh dạn hỏi:
— Thầy là giáo sư Eldridge… thật sao? Nhưng… báo chí nói thầy đã mất tích rồi mà?
Câu hỏi khiến người đàn ông thoáng khựng lại. Anh đưa tay gãi trán, như muốn che giấu đi sự phiền muộn ẩn hiện trong ánh mắt và nỗi buồn nhàn nhạt trên gương mặt mình:
— Không, thầy không phải "Willyn Eldridge" – người đã mất tích.— Thầy là Finnian Eldridge, em trai của ông ấy. Vì thầy cũng có đôi chút kiến thức về Sinh Vật Huyền Bí nên được điều về đây dạy thay… Dù thầy biết, mình không giỏi bằng anh trai đâu, nên có gì các em… thông cảm.
Anh cười nhạt, cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng ai tinh ý cũng thấy trong lời nói ẩn chứa chút day dứt.
— Thôi, giờ thì... — Anh đảo mắt nhìn quanh lớp — ...để thầy xem các em đã học tới đâu rồi.
Finnian Eldridge tiến lại chỗ Leander, người đang lật giở cuốn vở ghi chép với nét chữ gọn gàng và rõ ràng. Cậu chỉ cho thầy những phần mà giáo sư Windstrider từng thay thế dạy qua — toàn là phần lý thuyết và phân loại sinh vật cấp thấp.
Giáo sư Eldridge xem một hồi, rồi ngẩng lên với vẻ ngạc nhiên:
— Windstrider... dạy các em tới tận đây rồi sao?— Ờm… chuyện này… — Anh gãi đầu — …Thầy chưa chuẩn bị phần tiếp theo rồi.
Một khoảng lặng nhẹ trôi qua. Eldridge nhìn vào chiếc túi cũ của mình như đang cân nhắc điều gì đó, rồi đột ngột nói:
— Thôi được, không học theo sách nữa.
Nói xong, anh cúi xuống lục lọi trong túi và lôi ra bốn quyển sách da dày cộp, có ba quyển có vẻ giống nhau và trông khá mới nhưng quyển sách còn lại thì trông như được khâu tay từ hàng trăm năm trước và mang mùi bụi thời gian nồng nặc. Bìa sách đó không có tiêu đề, chỉ có những hình vẽ khắc tay mờ nhạt trông như ký hiệu cổ và hình ảnh ngoài bìa trông như một con sư tử nhưng lại có những chi tiết kỳ lạ như những cặp sừng và những con mắt trên thân.
Anh đặt cả ba cuốn lên bàn, nhìn cả lớp bằng ánh mắt bí ẩn:
— Các em có bao giờ tò mò… về sinh vật huyền bí bảo hộ gia tộc mình chưa?
Không ai trả lời. Trong không gian im lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió khẽ rít qua khung cửa sổ và sự tò mò bắt đầu len lỏi trong từng ánh mắt học sinh. Thấy không ai lên tiếng, giáo sư Eldridge khẽ nhướng mày, rồi đưa tay chỉ vào một học sinh bất kỳ.
— Em kia, gia tộc của em là gì?
Cậu học sinh ngơ ngác nhìn quanh, một lúc sau mới nhận ra thầy đang gọi mình.
— Em? Luke Novak, thuộc gia tộc Novak.
Vừa nghe đến cái tên ấy, đôi mắt giáo sư Eldridge bỗng lóe sáng. Anh lập tức vung tay về phía ba cuốn sách da dày đặt trên bàn. Những trang giấy bên trong như bị một lực vô hình điều khiển, lật nhanh liên tục trong tiếng xào xạc. Chẳng mấy chốc, hai cuốn sách đóng sập lại, chỉ còn cuốn ở giữa vẫn mở — dừng lại ở một trang duy nhất.
Dòng chữ hiện rõ nơi tiêu đề:
"Gia tộc Novak."
Giáo sư Eldridge cúi thấp đầu nhìn vào trang sách, giọng anh trầm xuống như thì thầm cùng thứ gì đó cổ xưa:
— Đây rồi, Gia tộc em có một Sinh vật bảo hộ tên là Păianjenul Negru, được ghi nhận lần đầu vào năm 1471 trong các văn bản cổ của Transylvania, và chẳng bao lâu sau đó đã đăng ký với hội đồng... Sinh vật này chỉ hiện thân trong bóng tối và có khả năng nhìn xuyên lời nói dối, bóp nghẹt âm thanh.
Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Luke như thể đang nhìn thấy một điều gì đó không chỉ đơn thuần là một học sinh. Một vài học sinh xung quanh bắt đầu rì rầm, có người thì háo hức, có người lại rùng mình khi nghe đến loài nhện.
— ...Gia tộc Novak từng là những người bảo hộ biên giới giữa thế giới con người và vùng đất cấm phía sau Rừng Hoia Baciu...
Anh khẽ vẫy tay, cuốn sách đóng lại phát ra một tiếng bụp nhẹ, vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến cả lớp giật mình.
— Em có biết gì về sinh vật đó không?
Luke nuốt khan, ánh mắt thoáng chút bối rối.
— Không, thưa thầy... Nhưng ở nhà em có thấy một bức tranh vẽ trông rất giống với hình ảnh trong sách.
Giáo sư Eldridge mím môi, ánh mắt như đang cân nhắc nên nói tiếp đến đâu.
— Em có muốn tận mắt nhìn thấy nó không?
Câu hỏi khiến Luke tròn mắt ngạc nhiên. Cậu khẽ gật đầu.
Giáo sư bước đến bên cuốn sách cũ kỹ còn lại. Cũng như trước đó, ông nhẹ nhàng mở nó ra. Mỗi trang giấy lật qua đều phát ra âm thanh kỳ dị — tiếng rít, tiếng thì thầm, tiếng chít chít — như tiếng vọng của hàng trăm, hàng ngàn sinh vật vang lên chồng chéo, tạo nên một thứ âm thanh hỗn loạn và chói tai đến rợn người.
— Thầy xin lỗi các em. Quên mất không nhắc về âm thanh này...
Chẳng bao lâu, cuốn sách dừng lại ở một trang. Trên đó là hình ảnh của một con nhện khổng lồ, được vẽ bằng mực đen mờ nhòe, nhưng vẫn đủ để cảm nhận được sự sống động và đáng sợ của sinh vật ấy. Dưới hình vẽ là hàng loạt ký tự cổ xưa, một ngôn ngữ đã bị quên lãng từ hàng ngàn năm trước.
Giáo sư chạm nhẹ vào bức hình. Cuốn sách khẽ rung lên. Từ mặt giấy, tám chiếc chân sắc như dao từ từ thò ra, cào nhẹ lên mặt bàn gỗ cũ kỹ. Rồi cả thân thể con nhện trườn ra ngoài — đen tuyền như sắt non, bụng nó phủ đầy những hoa văn uốn lượn như một ngôn chú sống động.
— trước mặt các em chính là sinh vật được cuốn sách tạo ra, có thể nó không to lớn như thực tế nhưng tất cả những đặc điểm còn lại đều giống như bản gốc...
Khi giáo sư đang giảng về sinh vật trước mặt thì tám con mắt đỏ rực như máu của con nhện quét qua cả lớp, từng ánh nhìn như xuyên thấu tâm trí khiến học sinh không khỏi rùng mình.
Bất chợt, con nhện dừng lại, ánh mắt tập trung vào một vài học sinh rồi trở nên giận dữ. Nó gầm gừ và lao đến, nhanh như chớp.
Ngay lập tức, Giáo sư Eldridge đưa hai tay cầm lấy cạnh cuốn sách và nghiên nó lên cao. Một vòng xoáy ánh sáng lập tức xuất hiện, hút sinh vật kia trở lại, từng chiếc chân co giật rút vào, và cuối cùng... nó lại chỉ còn là một bức vẽ trên trang giấy.
Ông chỉnh lại áo choàng, thở nhẹ.
— Giờ thì... Gia tộc tiếp theo nào?
Lớp học lập tức trở nên sôi động. Đa số học sinh đồng loạt giơ tay, trong đó có cả Leander. Nhưng giữa những cánh tay hào hứng ấy, vẫn có vài người ngồi im lặng — có lẽ gia tộc của họ không có sinh vật bảo hộ, hoặc như Evangeline, đơn giản là không còn thông tin gì về nguồn gốc tổ tiên.
Riêng Spio, cậu vẫn lặng lẽ ngồi yên. Dù sao đi nữa, gia tộc Volantis... vốn cũng chẳng liên quan gì đến cậu, còn xuất thân của cậu thì cậu cũng không tìm ra được nên cũng đành chịu.
— Các em có vẻ háo hức phết nhỉ... — Giáo sư Eldridge cất tiếng, nửa trêu chọc nửa hiền hòa. Ông đưa mắt nhìn quanh lớp rồi chỉ tay về một hướng. — Em kia, em thuộc gia tộc nào?
Leander thẳng lưng đứng dậy.
— Gia tộc Frostwood, thưa thầy.
— À... Thì ra em là đứa trẻ từng được nhắc đến... — Giáo sư nheo mắt quan sát — Nhưng mà... em không giống người Inuit cho lắm nhỉ?
— À... Em giống mẹ nhiều hơn ạ, mẹ em là người phương Nam.
— Ừm, được rồi. Gia tộc Frostwood thì thầy không cần phải tra sách đâu. Sinh vật bảo hộ của gia tộc em là Amarok — một con sói đơn độc. Nghe nói đến tận bây giờ, nó vẫn sống đâu đó giữa vùng băng tuyết lạnh giá phương Bắc và chưa từng rời đi.
Dứt lời, giáo sư bước lại bàn, lần tay tìm kiếm trong chồng sách cũ kỹ. Cả lớp, như đã có kinh nghiệm, đồng loạt đưa tay bịt tai lại.
Chỉ sau vài lần lật trang, cuốn sách dừng lại và nối theo đó là tiếng sói tru như thẩm thấu vào cơ thể. Một con sói to lớn bước ra từ quyển sách, khi nó vừa hiện diện khiến cả căng phòng trở nên lạnh lẽo, không khí trở nên khô ráp đến khó mà thở được. Nó nhìn thấy phản ứng chật vật của những đứa trẻ trước mặt thì cũng chỉ lườm một vòng rồi trở vào bên trong cuốn sách.
Và cứ thế lớp học ngày hôm nay trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Những sinh vật huyền bí cứ thế mà ra vào cuốn sách, Spio hôm nay đã thấy được những thứ mà cứ tưởng rằng chỉ có trong truyền thuyết. Cậu được thấy phượng hoàng bay lượng bằng đôi cánh rực lửa của mình, cậu thấy được một sinh vật bằng đất mạnh mẽ mà mỗi bước đi đều khiến xung quanh rung chuyển, hay được thấy một con cá cõng trên lưng mình cả một hòn đảo mà chậm chậm bơi lội trên không trung.
— Vậy còn nhà Volantis là sinh vật gì thưa thầy?
câu hỏi đó thu hút sự chú ý của cả lớp, mọi người đều quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đó thì nhận ra Evangeline chính là người hỏi. Có vẻ vì cô không lớn lên trong thế giới này nên cô có phần không kiêng kỵ gì, cô hỏi chỉ vì tò mò về người bạn đang ngồi bên cạnh mình.
— À, nhà Volantis thì... — giáo sư đảo mắt nhìn quanh, ông biết rằng trong khoá này có một học sinh thuộc gia tộc Volantis nhưng lại không biết học sinh đó ra sao nên cũng có phần chần chừ rồi nói — ... gia tộc Volantis có phần khá " đặc thù " nên bọn họ không cần phải khai báo cho hội đồng, do vậy nên thầy cũng không biết gì về họ.
— thưa giáo sư. Thầy biết gì về một sinh vật có hình dạng là một con chim và có sấm chớp kéo theo không ạ?
Dưới đây là phiên bản đã chỉnh sửa của bạn — mạch lạc hơn, ngữ điệu tự nhiên và nhịp văn ổn định hơn để phù hợp với phong cách kể chuyện của bạn:
Và thế là buổi học hôm nay trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Những sinh vật huyền bí lần lượt xuất hiện từ cuốn sách, khiến cả lớp không khỏi trầm trồ kinh ngạc. Spio, trong suốt buổi học, đã được tận mắt chứng kiến những điều mà cậu từng nghĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cậu thấy một con phượng hoàng bay lượn bằng đôi cánh rực lửa, một sinh vật bằng đất hùng vĩ mà mỗi bước đi đều làm mặt đất rung chuyển, và thậm chí là một con cá khổng lồ cõng trên lưng cả một hòn đảo, chậm rãi bơi lội giữa không trung.
— Vậy còn nhà Volantis, sinh vật bảo hộ của họ là gì, thưa thầy?
Câu hỏi bất ngờ khiến cả lớp đồng loạt quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói. Đó chính là Evangeline. Có vẻ như vì cô không lớn lên trong thế giới bí ẩn này nên không bận tâm đến những điều kiêng kỵ; cô hỏi chỉ vì sự tò mò dành cho người bạn đang ngồi cạnh mình.
— À, nhà Volantis thì… — giáo sư Eldridge đảo mắt quanh lớp. Ông biết rằng trong khóa học này có một học sinh thuộc gia tộc Volantis, nhưng lại không rõ người đó là ai, nên có phần chần chừ trước khi trả lời — … gia tộc Volantis khá "đặc thù". Họ không bắt buộc phải khai báo với hội đồng, vì vậy thầy cũng không có nhiều thông tin về họ.
— Thưa giáo sư, thầy có biết sinh vật nào có hình dạng là một con chim trắng và kéo theo sấm chớp không ạ?
Lần này người đặt câu hỏi chính là Spio. Kể từ đêm hôm trước, khi những tia sét giáng xuống từ bầu trời, trong đầu cậu không ngừng hiện về hình ảnh đêm mưa bão cùng sinh vật khổng lồ đã nhấn chìm con thuyền. Cậu không khỏi băn khoăn liệu con chim ấy có liên quan gì đến thân thế của mình hay không. Có lẽ, nếu tìm được thông tin về nó, cậu sẽ tiến gần hơn đến việc khám phá quá khứ của bản thân.
Nghe xong câu hỏi, gương mặt giáo sư Eldridge chợt biến sắc. Ông nhìn Spio với ánh mắt nghiêm nghị.
— Em là…?
— Spio ạ.
— Spio R. Volantis?
— Vâng ạ.
Ánh mắt của giáo sư lúc này chuyển thành dè dặt, xen lẫn sự thận trọng.
— À… Thầy không biết chắc. Một phần la do có quá nhiều sinh vật dạng chim, còn một phần là do đây cũng không phải chuyên môn của thầy. Em thử tìm trong sách xem… biết đâu lại có đấy.
— Vâng ạ.
— Thôi được rồi. Nếu tìm được thì thầy sẽ cho em xem... Còn giờ thì chúng ta nghỉ thôi.
Các học sinh cũng thu dọn sách vở và ra khỏi phòng, họ vừa đi vừa trò chuyện về tiết học vừa rồi và chẳng mấy chốc lớp học đã trở nên yên lặng đến lạ thường chỉ để lại Eldridge đang đứng trên bục miệng lẩm bẩm.
— Spio R Volantis à... này, có vẻ tao cần mày giúp chút việc đó.
Từ trong túi áo của ông một sinh vật lông lá nhỏ nhắn ngoe ngoảy lú đầu ra. Đó là một con chuột đất với bộ lông xù xì. Giáo sư nói nhỏ chuyện gì đó với con chuột nhỏ rồi nó gật đầu như đã hiểu rõ mà nhảy xuống, đào một lỗ nhỏ chui tọt vào lòng đất rồi để lại không chút dấu vết.