Spio cùng Leander làm theo hướng dẫn và đến một khoảng sân nằm phía sau trường Luminara. Nơi này được phủ đầy thảm cỏ xanh mướt, tạo điều kiện lý tưởng cho học sinh di chuyển và luyện tập một cách an toàn. Ngay giữa sân là một vòng tròn lớn được vẽ bằng các ký tự rune – dùng cho những bài luyện tập và thử thách khác nhau.
Xung quanh còn có nhiều khu vực phụ trợ: các bức tường để luyện né tránh, những cột đá để thực hành tấn công và phòng thủ, cùng các mục tiêu di động phục vụ cho bài tập chính xác. Ở bốn góc sân, người ta đặt các tủ được phủ lên một lớp phép thuật bảo vệ – bên trong chứa vật phẩm và công cụ hỗ trợ. Mặt kính của các tủ này có màu đen tuyền, khiến ánh sáng khó lòng lọt qua được.
Leander bất ngờ khẽ chạm vào tay Spio:
— Không ổn rồi… — cậu nói, giọng căng thẳng, chỉ tay về phía sân. Trán cậu lấm tấm vài giọt mồhôi.
Spio nhìn theo hướng chỉ, và lập tức hiểu ra vấn đề: Giáo sư Greystone đang đứng ngay tại sân tập, nhìn thẳng về phía hai cậu với vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt như đạn xuyên thấu. Spio thấy thế thì hiểu ngay: cả hai đã gặp rắc rối to rồi. Không chần chừ, cậu lập tức chạy nhanh đến chỗ lớp đang tập trung.
Greystone đưa mắt theo hai đứa học sinh đang hối hả chạy vào. Dù vẻ mặt không giấu nổi sự bực bội, ông cũng chỉ hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Ông biết mình chẳng thể làm gì hai nhóc này ngay lúc này. Với Leander, ông còn có thể báo với gia đình để nhắc nhở hay kiểm điểm. Nhưng còn Spio thì... phiền hơn nhiều. Không ai biết rõ Volantis hiện đang ở đâu, và dù có biết, thì cũng chẳng ai muốn dây dưa. Cuối cùng, ông chỉ đành thở dài rồi bắt đầu buổi học đầu tiên.
— Chào các em. Hôm nay là buổi học đầu tiên của môn Thực hành Phép thuật. Ta là Caelan Greystone – cựu binh đội Chấp pháp dưới quyền Hội đồng Phép thuật.
Một vài học sinh khẽ ồ lên, tỏ vẻ bất ngờ trước lời giới thiệu.
— Đội Chấp pháp? Là gì vậy?
— Suỵt! Nhỏ thôi! — một học sinh khác thì thầm — Mấy gia tộc pháp sư tiết lộ thông tin hay làm ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài đều bị xem là vi phạm Nguyên tắc Bảo mật. Có thể bị phạt, bị giam… hoặc nghiêm trọng thì bị diệt tộc. Mà đội Chấp pháp chính là lực lượng thực thi những hình phạt đó đấy!
Spio nghe thấy cuộc trò chuyện của hai học sinh đứng sau mình thì rùng mình. Cậu đưa mắt nhìn Greystone với ánh nhìn dè chừng, khi ông tiếp tục giảng:
— Môn học này được lập ra để giúp các em vận dụng toàn bộ kiến thức từ những môn học khác. Trong hai năm còn lại, các em sẽ được rèn luyện để đủ khả năng thực hiện những nhiệm vụ xử lý bất thường trên khắp thế giới.
Ông dừng lại một chút, ánh mắt quét qua cả lớp.
— Nếu không chăm chỉ, các em sẽ tự chuốc lấy nguy hiểm khi bước vào nhiệm vụ thực tế sau này.
Nhìn vẻ mặt của đám học sinh, có vẻ như bọn trẻ đã bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của môn học này. Giáo sư Greystone khẽ gật đầu, rồi tiếp tục lên tiếng:
— Giờ thì... đứa nào đã từng bay rồi thì giơ tay lên. Dù là bay bằng chổi, thảm, hay bất kỳ thứ gì cũng được.
Các học sinh trong lớp lần lượt giơ tay. Có khoảng mười lăm người đưa tay lên, trong đó có cả Spio và Leander.
— Cũng đông đấy. Giờ hãy lập nhóm từ bốn đến năm người, mỗi nhóm ít nhất phải có hai người biết bay. Khi lập xong thì tập hợp lại và chờ ở đây. Ta đi lấy "tài liệu học tập" cho các em.
Nói xong, Giáo sư Greystone quay người rời đi, để lại cả lớp đứng đó, ngơ ngác nhìn theo.
— Thầy ấy cứ thế bỏ đi thật à? Trông có vẻ hơi... thiếu trách nhiệm thì phải. — Spio nghiêng đầu lẩm bẩm.
— Kệ thầy ấy đi. Giờ tớ và cậu đã là hai người rồi. — Leander đáp.
— Ba người. — Một giọng nói vang lên ngay sát bên cạnh. Evangeline không biết đã đứng đó từ lúc nào. — Tớ không biết bay, nên chỉ cần thêm hai người nữa là đủ.
Leander thoáng ngạc nhiên.
— Cậu không biết bay sao? Bình thường cậu cái gì cũng biết mà.
— À… bố tớ không cho bay sớm. Ông ấy bảo chờ vào trường rồi để các giáo sư dạy sẽ an toàn hơn nhiều.
Orion loay hoay một hồi giữa đám đông ồn ào rồi cuối cùng cũng tiến lại gần nhóm của Spio. Cậu gãi đầu, có vẻ hơi ngượng, rồi nhìn Evangeline:
— Ờ… Eva, nhóm cậu còn thiếu người không? Cho tớ vào với nhé?
Evangeline nhìn thấy cậu thì mắt sáng lên, nở một nụ cười thân thiện:
— Tất nhiên rồi. Cậu là người thứ tư đấy.
Orion thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng vào cạnh Leander, khuôn mặt ánh lên vẻ nhẹ nhõm và phấn khích nhìn Evangeline.
Một lúc sau, khi cả nhóm cứ nghĩ đã đủ bốn người rồi và đang chờ tập trung, Spio bất giác đưa mắt nhìn quanh sân tập và chợt thấy một hình bóng quen thuộc. Minh Hạo đang đứng một mình ở góc xa, lặng lẽ và có phần lạc lõng giữa không khí náo nhiệt. Cậu ấy không tỏ ra khó chịu, nhưng ánh mắt cứ thấp thoáng vẻ ngập ngừng, như thể đã thử nhưng không bắt được nhóm với ai.
Spio thoáng do dự, nhưng rồi cậu bước nhanh về phía đó.
— Này, Minh Hạo! Nhóm bọn tớ còn chỗ, cậu có muốn gia nhập không?
Minh Hạo ngẩng lên, thoáng sững người khi nhìn thấy Spio. Nhưng rồi cậu nhìn quanh rồi cũng gật đầu:
— Có chứ! Cảm ơn cậu... Volantis!
— Thôi nào! cứ gọi tớ là Spio.
Và thế là nhóm năm người của họ cũng hoàn chỉnh. Đứng một hồi thì giáo sư tay mang những chiếc lồng sắt như những chiếc lồng nhốt thú cưng bị phủ một tấm vải cũ kỹ, có sáu chiếc lồng như vậy nhưng thầy ấy vác nó trông rất nhẹ nhàng tiến đến trước mặt cả lớp và đặt nó xuống.
— Được rồi. giờ đã có nhóm cả rồi chứ? — Giáo sư nhìn quanh thì có đúng sáu nhóm, trong đó có nhóm của Lucienne chỉ có bốn thành viên còn lại đều là năm người.
Thấy vậy, giáo sư cũng bước đến kéo tấm vải cũ kỹ đang phủ lên một chiếc lồng lớn. Tấm vải vừa được vén ra, ánh sáng mặt trời lập tức tràn vào, để lộ bên trong là một sinh vật thấp bé, cao khoảng 2 feet (~60cm), chỉ có một mắt, một tay và một chân đo co mình ngồi trong chiếc lồng sắt. Khi ánh nắng chiếu tới, sinh vật ấy co người lại, vội vã đưa cánh tay duy nhất lên che mặt, tỏ vẻ vô cùng khó chịu với ánh sáng.
— Các em biết đây là sinh vật gì rồi chứ?
Một học sinh nhanh nhảu đáp:
— Biết ạ, là Fachen! Trong sách ghi chúng là sinh vật bản địa của khu rừng gần đây!
— Chính xác. — Giáo sư gật đầu, rồi vung tay.
Ngay lập tức, cánh cửa của sáu chiếc lồng phía sau đồng loạt bung ra. Những sinh vật bên trong như nắm bắt được cơ hội liền bật dậy, co chân và trong chớp mắt lao thẳng vào khu rừng gần đó. Chúng di chuyển nhanh đến mức chỉ để lại những luồng gió lạnh lướt qua đám học sinh, khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.
— Ơ... sao vẫn còn một con?
Cả bọn nhìn lại, chỉ thấy có năm con Fachen đã biến mất vào rừng. Con còn lại vẫn đứng yên trong lồng, ánh mắt nheo lại, toát lên vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào giáo sư Greystone. Bất ngờ, nó co chân lại và lao đầu về phía ông như một mũi tên.
Bang!!! — Một âm thanh nặng nề vang lên trong không khí, nhưng sinh vật kia chỉ kịp nhận ra mình vừa húc thẳng vào một lớp lá chắn vô hình.
— Còn non lắm, nhóc. — Giáo sư nói, không thèm nhíu mày.
Dứt lời, ông túm lấy cánh tay nhỏ xíu của con Fachen, vung một cái và ném nó thẳng vào khu rừng như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Sau đó, ông quay lại, mặc kệ đám học sinh vẫn còn đang đứng ngơ ngác vì cú sốc vừa rồi.
— Nhiệm vụ của các em là bắt được một trong số chúng và đem về đây. Nhóm nào hoàn thành sớm thì được nghỉ tiết học này, và thứ Bảy tuần này không cần phải có mặt.
Giáo sư ngừng một chút, rồi nở một nụ cười... đáng sợ.
— ...Còn nhóm nào từ giờ đến thứ Bảy không bắt được con nào, thì chủ nhật sẽ phải học thêm hai tiết, sáng và chiều. Thầy sẽ dạy riêng... từng nhóm một.
Cả lớp đồng loạt nuốt khan. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Sau khi nói xong, giáo sư Greystone quay người lại, bước đến một chiếc ghế dài gần đó rồi... nằm ườn ra thư giãn như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Cả lớp đứng im nhìn ông, không ai dám nói gì.
Bất chợt, ông bật dậy quát lớn:
— Sao còn chưa đi?! Mấy đứa tưởng thầy còn muốn dạy gì nữa à?!
Tiếng quát khiến cả lớp giật mình, vội vàng hoàn hồn rồi nhanh chóng bước vào khu rừng.
Nhóm của Spio cũng tiến vào rừng. Khi đã đi được một đoạn, Leander lên tiếng:
— Giờ thì sao? Có ai biết gì về bọn Fachen này không?
Evangeline giơ tay, vẻ mặt như sực nhớ ra điều gì đó:
— À đúng rồi, đợi chút! Tớ có mang theo nó đây!
Cô nhanh chóng lục balo và lấy ra một quyển sách cũ kỹ, nhỏ hơn sách giáo khoa thông thường, có vẻ là sách tra cứu về sinh vật huyền bí. Cô lật dồn dập qua từng trang, rồi dừng lại.
— Đây rồi. Fachen, còn được gọi là "Kẻ Một Nửa". Chúng cực kỳ hung dữ, có xu hướng tấn công bất kỳ sinh vật nào không giống mình, và không cần lý do gì cả. Chúng sống ở những nơi hoang vu, đầm lầy, khe núi hoặc hang động tối tăm. Hay ẩn nấp, rình từ xa, rồi bất ngờ lao ra. Đặc biệt, tiếng gầm gừ của chúng vang như vọng lại trong hang đá, ai nghe cũng phải sởn da gà.
Leander nghe xong thì nhăn mặt:
— Ừ... Nghe thì đáng sợ thật. Nhưng vậy thì chúng ta biết mấy thứ này để làm gì? Có giúp tìm ra tụi nó không?
Evangeline bối rối trong chốc lát:
— Ơ thì... tớ cung cấp thông tin rồi đấy. Còn làm gì thì... tuỳ các cậu chứ?
— Để tớ.
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cả nhóm quay lại nhìn. Là Minh Hạo. Cậu cầm một cành cây thẳng, rồi lấy từ túi ra một tấm bùa màu vàng và dán lên đó. Mấy người còn lại ngơ ngác, chưa từng thấy kiểu pháp thuật nào như vậy.
Minh Hạo đứng nghiêm, lẩm bẩm đọc một thứ gì đó không rõ trong miệng. Chưa kịp kết thúc, thì bị Orion chen ngang:
— Rồi? Làm gì nữa?
Ngay lúc đó, Minh Hạo buông tay. Cành cây lập tức rơi xuống, ngả về một hướng.
— Đi thôi. — Cậu nói tỉnh bơ rồi bắt đầu sải bước theo hướng cành cây chỉ.
Cả nhóm đứng đơ ra nhìn theo, mặt ai cũng thể hiện cùng một suy nghĩ:"Cái này mà gọi là pháp thuật hả?!"
Mặc dù nhìn chẳng có vẻ gì là đáng tin — không hiệu ứng lấp lánh, không ánh sáng kỳ ảo như trong mấy phim pháp thuật — nhưng cả bốn người còn lại đều đã từng chứng kiến những tờ giấy vàng của Minh Hạo trong tiết học trước. Dù gì thì cũng không ai có cách nào khác nên cả nhóm đành đi theo cậu.
Sau một hồi len lỏi qua những lùm cây rậm rạp, họ đứng trước một cửa hang nhỏ — chỉ đủ cho một đứa trẻ chui vào nhưng nó lại tối tăm sâu hút như không thấy đáy.
— Thấy chưa! Cách của tớ hiệu quả mà! — Minh Hạo quay lại, mặt rạng rỡ đầy tự hào — Cậu nói bọn chúng thích sống trong hang động mà, đúng không? Chắc chắn nó ở trong đây!
Nhưng chưa kịp để ai kịp phản ứng tiếng động phát ra từ bụi cây đằng sau bọn họ thu hút sự chú ý của Minh Hạo, Nhìn một hồi thì ánh mắt Minh Hạo bỗng thay đổi, cậu thét lên:
— Nó kìa!!
Từ bụi cỏ gần đó, sinh vật kỳ dị này lao ra như tên bắn, trên tay còn nắm chặt một tảng đá và vẻ mặt trông đầy ác ý. Orion phản xạ nhanh, lập tức thả người xuống đất, né được cú lao trực diện. Sinh vật đó vượt qua cậu, nhắm thẳng đến Evangeline.
Nó vung tay định tấn công. Evangeline giật mình, chưa kịp phản ứng. Tưởng như sẽ lãnh trọn cú đánh, thì...
Soạt! Spio đã lao đến, kéo Evangeline ngã xuống né đòn trong tích tắc. Con Fachen vụt qua đầu họ và đâm sầm vào vách đá phía sau. Bỏ lỡ cơ hội tấn công, sinh vật rú lên một tiếng rồi co chân nhảy biến vào rừng.
Leander thở phào nhẹ nhõm, xốc lại tinh thần rồi gằn giọng:
— Đuổi theo! Đừng để nó thoát!
Con Fachen di chuyển đầy uyển chuyển qua những tán cây rậm rạp. Nhưng tiếng lá xào xạc phía sau khiến nó hoảng hốt quay đầu lại — cả nhóm vẫn rượt sát nút. Leander giơ tay, phóng ra một luồng ánh sáng trắng nhắm về phía sinh vật, nhưng nó nhanh chóng né sang một bên, còn quay đầu lại nhăn nhở như đang chế giễu.
Nhưng rồi — soạt! — nó trượt chân ngã nhào.
Thì ra Leander không nhắm vào sinh vật, mà nhắm vào vùng đất ẩm ướt phía trước, khiến nó bị đóng băng và trở nên trơn trượt. Con Fachen nằm sõng soài, vừa kịp quay người lại thì đã thấy năm người chặn trước mặt.
Orion lấy chiếc lồng sắt đang đeo trên lưng, định tóm lấy nó. Nhưng bất ngờ, một con Fachen thứ hai xuất hiện từ đâu, húc mạnh vào bụng Orion, khiến cậu ngã lăn ra đau đớn. Con đầu tiên lợi dụng thời cơ bật dậy và lao lên cây, chuyền từ cành này sang cành khác, nhanh như sóc.
— Các cậu bắt nó đi! Tớ lo cho Orion! — Evangeline hét lên, vội vã chạy đến đỡ bạn mình.
Leander lập tức móc ra một cây chổi, nhảy lên định đuổi theo, nhưng Spio bỗng vụt qua mặt cậu như một cơn gió — tay cầm chiếc lồng sắt, gương mặt tập trung cao độ.
Trên cao, giữa những tán cây rậm rạp, con Fachen vừa chuẩn bị nhảy sang cành khác thì… kịch!Chiếc lồng sắt được Spio chụp thẳng xuống, giam sinh vật vào bên trong. Nó vùng vẫy dữ dội, nhưng không thoát được. Cuối cùng cũng bất lực nằm yên.
Spio nhẹ nhàng đáp xuống đất, nở nụ cười chiến thắng:
— May mà tớ nhanh tay! — Cậu nói, tiến về phía nhóm bạn. — Vậy là tụi mình được nghỉ tiết sau rồi, phải không?
Lúc này, cả nhóm — trừ Orion đang nằm rên rỉ dưới đất — đều quay sang nhìn Spio với ánh mắt sửng sốt, khó tin. Ánh nhìn đó khiến cậu khẽ nhíu mày thắc mắc:
— Ơ… Sao vậy? Sao mọi người nhìn tớ kiểu lạ vậy?
Leander tiến lên một bước, vẫn chưa hết sốc:
— Cậu… vừa bay phải không?
— Ờ, thì… sao? — Spio gật đầu chậm rãi. — Ý cậu là sao?
Leander cau mày, tiến đến lục lọi người Spio mà không có gì thì cũng tỏ vẻ có phần bất ngờ:
— Ý tớ là… cậu bay mà không cần bất kỳ vật gì hỗ trợ! Không chổi, không phù chú, không sài gì hết vậy.
Spio nháy mắt khó hiểu:
— Bộ… bay nhất thiết phải cần đồ hỗ trợ à?
— Tất nhiên là cần! — Leander giơ tay như không tin nổi nhìn ngó xung quanh Spio. — Không có pháp sư nào có thể tự thân bay lơ lửng như thế, huống chi còn điều khiển hướng bay mượt như cậu. Cậu vừa lướt qua cả khu rừng mà không va trúng bất kỳ cành cây nào luôn ấy!
Spio ngẩn người, như thể chính cậu cũng đang… nhận ra điều đó lần đầu:
— À… thì… tớ chỉ… bay thôi?— Tớ… đưa năng lượng của mình lan khắp cơ thể, rồi… cứ thế bay lên ấy.
Câu trả lời đơn giản khiến Leander tròn mắt, tỏ rõ vẻ khó chịu.
May thay, Evangeline bước lên chen vào giữa bầu không khí đang bắt đầu căng thẳng:
— Chuyện đó để bàn sau! — cô nói dứt khoát đưa tay chỉ về phía Orion. — Giờ phải đưa Orion về chữa trị đã. Không thì cậu ấy đau đến ngất mất.
Cả nhóm nhìn lại Orion đang cố gượng dậy với cái bụng ôm chặt, mặt nhăn nhó. Dù tò mò chưa nguôi, họ đành gác chuyện Spio "tự bay" sang một bên và lập tức quay trở lại trường.
Cả nhóm bước ra từ khu rừng, người thì lấm lem, người thì mệt nhoài. Trên tay Spio là chiếc lồng sắt đang giam con Fechen còn vùng vẫy yếu ớt bên trong. Minh Hạo thì cõng Orion trên lưng, mặt mày nhăn nhó như sắp khuỵu đến nơi. Cảnh tượng ấy lập tức thu hút ánh nhìn của Giáo sư Greystone, đang đứng quan sát từ xa với đôi tay khoanh trước ngực.
Spio nhẹ nhàng đặt chiếc lồng xuống trước mặt thầy. Giáo sư cúi người, trước liếc nhìn Orion bị thương, rồi sau đó lại... dán mắt vào con Fechen, nheo mắt quan sát như đang soi một tác phẩm nghệ thuật.
Cuối cùng, ông gật gù, mỉm cười tự hào:
— Không hổ danh là Volantis. Bắt được nó nhanh đến vậy mà không gây thương tích gì.
Evangeline cau mày, giọng có phần gắt lên:
— Vậy còn Orion thì sao ạ?
Giáo sư Greystone liếc mắt sang Orion đang rên hừ hừ trên vai Minh Hạo, rồi thản nhiên đáp:
— Thì hồi phục cho nó đi? Chỉ bầm tím tí thôi mà.
Vừa nói, ông vừa tiến tới, vạch nhẹ áo Orion lên, để lộ một vết bầm lớn bám tím tái trên vùng bụng. Ông nói tiếp, giọng điệu như thể đây chỉ là phần tất yếu của buổi thực hành:
— Môn này là thực hành phép thuật mà, nhớ chứ? Các em học được gì thì áp dụng vào đi.
Minh Hạo lập tức phản bác, giọng hơi hoảng:
— Nhưng… nhưng tụi em chưa học phép hồi phục nào cả! Mới học có hai ngày thôi thầy ơi!
Giáo sư nhướn mày, như vừa chợt nhận ra:
— À….
Ông lẩm bẩm rồi lùi lại một chút, rút ra một thanh gỗ nhỏ có khắc rune từ túi áo. Ông vẽ nhanh hai ký tự sáng lên không khí rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vết bầm của Orion. Hai rune phát sáng lấp lánh trong giây lát, rồi tan vào da cậu. Ngay lập tức, làn da Orion trở lại bình thường, nét mặt cũng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
— Được rồi, hôm nay vậy là đủ rồi. Các em được nghỉ, và cả thứ Bảy tuần này cũng không cần đến lớp.— Nhưng nếu ai muốn thì cứ tới đây, thầy vẫn sẽ dạy.
Cả nhóm cùng thở phào, vài người khẽ reo lên nhẹ nhõm. Họ rời khỏi sân huấn luyện, kết thúc buổi học thực hành phép thuật đầu tiên — một buổi học không dài, nhưng đã kết hợp tất cả những gì được dạy trước đó… và cũng đủ khiến tim người ta thót lại đôi lần vì sự nguy hiểm không lường trước.