Buổi trưa tại Luminara, khu nhà ăn rộn ràng với tiếng nói cười và tiếng dao nĩa va vào đĩa. Spio, Leander, Evangeline, và Orion ngồi cùng nhau tại một góc bàn quen thuộc, vừa ăn vừa trò chuyện.
— Vậy cuối cùng cậu lấy lại được cây dao chưa, Orion? — Evangeline quay sang hỏi, trông cô có phần tò mò.
— À… Chưa. Giáo sư Windstrider bảo sẽ giao nó cho Giáo sư Whittaker của mình. Tối nay chắc mình về phòng năn nỉ ỉ ôi để thầy trả lại đây. — Orion thỡ dài rồi gục đầu xuống bàn.
Bỗng nhiên, giữa những âm thanh ồn ào của nhà ăn, Leander nghe thấy một cuộc trò chuyện từ bàn bên cạnh. Hai học sinh có vẻ là khóa trên đang cầm một tờ báo nói chuyện với giọng đầy bất ngờ:
— Ê ê, Coi nè! Nhà trường đã xác nhận là giáo sư Willyn Eldridge mất tích rồi đó!
— Thật hả? Bảo sao tháng trước cứ đến lớp là báo thầy ấy bận còn không thì em trai thầy ấy đứng lớp thay. Tớ cứ nghĩ thầy có việc bận thôi.
— Ừ, tớ cũng nghĩ vậy đấy… Nhưng thầy ấy đi đâu nhỉ? Tớ chả bao giờ thấy thầy ấy rời khỏi trường mà giờ lại mất tích.
Leander dừng tay giữa chừng, mắt mở to rồi quay sang đám bạn:
— Này, các cậu vừa nghe thấy chưa? Giáo sư Eldridge mất tích rồi!
Spio cau mày, thắc mắc:
— Giáo sư Eldridge là ai vậy?
Leander trợn mắt nhìn cậu như thể vừa nghe thấy điều ngớ ngẩn nhất trên đời:
— Cậu không coi thời khóa biểu à?
Spio chớp mắt, rồi lục lọi trong túi áo chùng, lấy ra tấm thời khóa biểu của mình. Cậu nhìn xuống danh sách môn học, và ngay ở mục Sinh Vật Huyền Bí, một cái tên mà cậu chưa từng để ý xuất hiện từ lúc nào không hay—Willyn Eldridge.
— Hả? Từ bao giờ vậy? — Spio lẩm bẩm, nhăn nhó.
— Từ đầu kỳ chứ còn gì nữa! — Leander thở dài, khoanh tay. — Có vẻ thầy ấy được sắp xếp để dạy chúng ta, nhưng giờ lại mất tích.
Spio ngẩng lên, hỏi tiếp:
— Vậy giờ thì sao? Ai sẽ dạy bọn mình?
Leander nhún vai:
— Có thể lớp sẽ trống một thời gian… hoặc em trai thầy ấy sẽ dạy thay.
Cả nhóm nhìn nhau, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Một giáo sư mất tích không phải chuyện nhỏ, nhất là ở một nơi như Luminara.
Không ngoài dự đoán, vào buổi chiều lúc diễn ra lớp học môn các sinh vật huyền bí, không phải giáo sư Willyn Eldridge mà người bước bước vào phòng và đứng trước bảng là giáo sư Windstrider.
Vẫn với gương mặt hiền diệu và vui vẻ đó, cô thông báo rằng:
— Giáo sư giảng dạy môn sinh vật huyền bí đã vắng mặt vì mộc số lý do nên tiết học hôm nay sẽ diễn ra dưới hình thức tự học. Cô đã chuẩn bị sẵn tài liệu và sách tham khảo cho các em để hỗ trợ cho nghiên cứu.
Mỗi học sinh nhận được nhiệm vụ tìm hiểu về một sinh vật huyền bí cụ thể, khám phá đặc điểm, khả năng của chúng và các phương pháp tương tác an toàn. Khi Giáo sư Windstrider rời khỏi lớp, không gian lớp học dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật trang sách và tiếng thì thầm thảo luận nhỏ giữa các nhóm học sinh. Bầu không khí tập trung và nghiêm túc lan tỏa khắp phòng, có học sinh miệt mài với nhiệm vụ của mình, cũng có các học sinh bàn tán xôn xao và cũng có các học sinh chả quan tâm mà chỉ lo làm việc riêng của mình.
Tối hôm đó, Leander và Spio cùng nhau trở về tòa ký túc. Vừa bước qua cửa, họ bắt gặp Lucienne Pyre đang ngồi trò chuyện với cô gái tóc xanh mà Spio đã thấy hôm qua. Cả hai định phớt lờ và đi thẳng về phòng, nhưng Lucienne bất ngờ lên tiếng:
— Spio Reed, đúng không?
Spio khựng lại, có chút ngạc nhiên. Đến giờ, ngoài Evangeline, chưa ai gọi cậu bằng tên thật.
— Sao cậu biết?
Lucienne nhún vai, thản nhiên đáp:
— Hiệu trưởng là bà tớ. Chỉ cần vào phòng bà xem hồ sơ của cậu là biết thôi.
Nói xong, cô đứng dậy cùng bạn mình, không buồn nói thêm lời nào, rồi rời đi.
Spio còn chưa hiểu chuyện gì thì Leander bật cười, vỗ nhẹ vào vai cậu:
— Kệ đi, chắc là ghen tỵ với cậu thôi.
— Ghen tỵ? Tại sao?
Leander hạ giọng, như thể tiết lộ một bí mật:
— Nghe nói trước đây, Lucienne từng được một Volantis trực tiếp hướng dẫn, nhưng rồi người đó đã bỏ đi. — Leander thở dài một cái rồi nói tiếp — Mà bọn truyền tin thì muốn có tin giật gân nên đã ghi tiêu đề là " Trưởng Nữ Nhà Pyre vì tài năng yếu kém đã bị từ chối dạy bởi Volantis." và sau đó cậu ấy bị các gia tộc khác coi thường, họ cho rằng cô ấy có một cơ hội tốt như thế lại vuột mất, tin tức đó nó lan truyền rộng đến nỗi gia tộc tớ ở vùng cực bắc còn biết.
Spio nghe vậy thì cũng nhìn theo bóng lưng của Lucienne, có vẻ cô gái trước mặt cậu trãi qua rất nhiều áp lực của gia đình. Spio là một đứa trẻ mồ côi nên có lẽ cũng không hiểu quá rõ cảm giác được kỳ vọng đó nhưng Leander thì khác, cậu trông có vẻ rất đồng cảm với Lucienne.
Tối đó, Spio nằm trên giường, cậutrằn trọc không ngủ được. Cậu không ngừng nghĩ về những lời bàn tán xung quanh mình, tại sao pháp sư Volantis đó lại chọn cậu, một người đến từ đại gia tộc như Lucienne chẳng phải tốt hơn sao?
Những điều đó làm cậu bối rối và tò mò, "Có thể cậu thật sự thuộc một gia tộc nào đó thì sao. Có thể đó là lý do mà cậu và Ethan không thể tìm thấy thông tin nào về cậu."
Không thể đi vào giấc ngủ do những suy nghĩ trong đầu, Spio ngồi dậy và mang giày vào, cậu dự đinh ra khỏi tòa tháp và đi loanh quanh. Nhưng khi cậu bước ra khỏi giường.
— Cậu đi đâu vào giờ này vậy?
Spio giật mình và quay lại nhìn Leander, không biết cậu ấy đã thức dậy lúc nào. Leander nhún vai tỏ ra vẻ không quan tâm:
— Nội quy trường không cho cậu ra ngoài ban đêm đâu...
Spio chần chừ rồi cũng bước ra khỏi phòng:
— Tớ đi một chút thôi, chắc không sao đâu.
Leander cũng đang mơ ngủ nên mặc kệ Spio và để cậu ra ngoài. Cậu đi trên những con đường quanh co trong trường rồi dần hướng về một con đường đi xuyên qua ngôi trường dẫn đến khu rừng.
Đứng nhìn nó một hồi thì bỗng từ đằng sau cậu vang lên một giọng nói quen thuộc:
— Cậu kia, Giờ này sao còn lãng vãng ở ngoài này
Âm thanh âm trầm vang vọng khiến Spio lạnh sống lưng. Lúc này Spio đã nhớ ra người đằng sau mình là ai, Nightshade. Có lẽ ngài ấy đang đi tuần tra xung quanh trường và gặp được cậu.
Spio không dám quay đầu lại lo sợ rằng Nightshade sẽ nhận ra mình và nếu chuyện đó xảy ra là cậu gặp chuyện mất. Với tâm lý của một đứa trẻ cuối cùng Spio lại quyết định co giò chạy vào trông rừng.
Nightshade thấy vậy thì liền đuổi theo trong lầm thầm nghĩ "Chậc, Thằng nhóc Volantis phiền toái này".
Spio không nghe thấy gì nên khẽ quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Nightshade đã tiến đến gần cậu, mỗi bước chạy của ông ấy không để lại một âm thanh gì khiến ông ấy trông như một bóng ma trong khu rừng này.
Cậu sợ hãi quay đầu lại bất giác đành bay lên không trung xuyên qua những tán cây hướng về phía bầu trời đêm bỏ lại Nightshade bên dưới khu rừng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu.
Ông ta đứng đó dường như không có ý định đuổi theo mà chỉ thầm cười khổ
— Đúng là lắm trò thật. Chắc giờ thì kệ nó thôi, càng đuổi thì chắc thằng nhóc này sẽ lại chạy càng xa. — Sau đó ông ta quay đầu trở về trường.
Spio lúc này đang trên bầu trời, quay đầu nhìn lại thì thấy Nightshade đã quay đầu rời đi khiến cậu cũng nhẹ nhõm. Trước mặt cậu là một cánh rừng lớn xanh mướt xen lẫn những hồ nước phản phất hình bóng mặt trăng tròn, Còn đằng sau cậu là Luminara với những ánh đèn lấp lánh nằm trên một thảm thực vật xanh mướt.
Cũng đã một thời gian Spio chưa dùng khả năng bay của mình nên cảm giác giờ đây có phần lạ lẫm. Cậu bay quanh khu rừng tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên bỏ đi những suy nghĩ trong đầu thì bỗng có cảm giác chẳng lành ập đến.
Cơ thể cậu bỗng trở nên có phần nặng nề,"Chuyện gì đang xảy ra?". Cậu lảo đảo cố gắng tập trung để bay lên nhưng dường như chẳng có tác dụng gì. Spio mất dần độ cao và rơi tự do xuống khu rừng bên dưới.
Những tán cây rộng lớn của khu rừng đã giúp cậu giảm bớt tốc độ khi rơi nhưng bị đập trúng bởi những tán cây đó cũng khá đau. Spio hít sâu khi cơ thể tiếp đất. Cậu kiểm tra nhanh mọi chỗ trên cơ thể để chắc chắn rằng mình không bị thương. "Còn nguyên vẹn," cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cậu cố gắng bay lên lại, thì nhận ra cậu không còn cảm thấy dòng năng lượng đó chạy trong cơ thể mình nữa, vẩy vẩy cố gắn để nhìn thấy những tia điện nhỏ nhưng lại không có gì xảy xa khiến nỗi bất an trong lòng càng dâng cao.
Spio giờ đứng giữa khu rừng vắng, trán cậu lấm tắm mồ hôi và vùng vẫy cố gắng tìm lại chút phép thuật trong người. Đầu cậu giờ đây rồi bời tràng ngập sự lo lắng, nhìn xung quanh nhận ra rằng không biết mình đang ở đâu, xung quanh cậu giờ toàn là những cái cây to lớn, những gì trong mắt cậu giờ chỉ còn là những tia sáng mỏng manh của ánh trăng chiếu xuyên qua những tán cây. Việc trời tối ở giữa khu rừng này khiến cậu không thể nào xác nhận phương hướng và giờ cậu mới nhận ra là khu rừng này từ lúc cậu bước vào khi bị truy đuổi đến lúc cậu rơi xuống không hề có một tiếng động nào, không có âm thanh của động vật, không có một tiếng lá cây sào xạc dưới những cơn gió mà chỉ có một sự tĩnh lặng đến rợn người. Khu rừng này như nuốt lấy những ai đã vào bên trong.
Sự bất an dần dâng lên trong lòng cậu "Nếu cậu không thể bay lên cao thì có lẽ cậu không thể nào quay trở về." Spio thầm nghĩ, cảm giác hoang mang bao phủ "Mình phải tìm cách trở về, mình phải hỏi giáo sư xem chuyện gì đã xảy ra với mình." cậu tự nhủ, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu đi sâu vào khu rừng.
Spio bước đi vô định. Cậu lang thang trong khu rừng, khung cảnh xung quanh càng ngày càn tối đi do ánh trăng dần di chuyển khiến ánh sáng lẻ loi đó không còn với được đến mặt đất. Đi loanh quanh trong khu rừng được một hồi khiến cậu mệt mõi rã rời thì cậu thấy được một mảng đất trống vẫn được chiếu rọi bởi mặt trăng với tảng đá to lớn bằng phẳng ở chính giữa.
Ngồi xuống nghỉ ngơi trên đó "Chắc chẳng còn gì tệ hơn đâu," Spio thầm nghĩ tự an ủi. Nhưng vừa dứt thì những giọt mưa rơi trên má cậu, tiếng mưa rơi dần vang lên và một cơn mưa bất ngờ giáng xuống."Mưa giữa mùa xuân? đùa mình chắc."
Nhưng cơ thể mệt mõi rã rời cũng khiến cậu mặc kệ mà đưa ánh mắt hướng lên bầu trời bị những đám mây che phủ đen kịt. Thở dài một hơi như giải tỏa những suy nghĩ vừa rồi và nhắm dần đôi mắt."Nghĩ thoáng ra thì có lẽ những giáo sư trong trường có thể sẽ giúp được mình, có lẽ họ có thể biết tại sao năng lượng của mình biến mất."
Một âm thanh dữ tận bỗng khiến cậu giật mình, mở mắt ra là những tia sét nhảy múa, chạy dọc trên bầu trời cứ chớp rồi lại tắt khéo theo âm thanh vang dội khiến Spio cảm thấy vô cùng quen thuộc như cậu đã từng thấy cảnh tượng này trước đây. Đầu của cậu trở nên mờ hồ và cậu nhớ ra điều gì đó
Mảnh ký úc hiện lên với hình ảnh một con chim khổng lồ đang bay trên bầu trời đêm giông bão. Hình ảnh bóng đen mờ ảo đeo đuổi theo con chim tạo ra khung cảnh đầy nguy hiểm. Những tia sét sáng chói lên trên bầu trời và những làn nước nhấn chìm cậu.
Trong lúc mơ hồ đó, Spio nghe thấy một giọng nói xa lạ âm trầm vang vọng trong đầu cậu, "Thurianz" Cậu nghe rõ từng từ một và bấc giác miệng lẩm bẩm lặp lại theo giọng nói đó,
— Thurianz?
Vừa dứt câu bầu trời gầm gú như một con thú dữ. Những tia sét dữ dội hiện ra và liên tục giáng xuống trực tiếp vào đánh vào cơ thể cậu. Mỗi tia sét đánh xuống khiến cơ thể cậu đau đớn như lãnh trọn một cú đánh vào trong cơ thể. Cơn đau từ những tia sét khiến tinh thần cậu dần kiệt sức và trở nên mơ hồ. Cậu cô gắng chịu đựng nhưng cuối cùng cũng đã ngất liệm đi trong cơn mưa. Trong sự mất ý thức, những câu hỏi về ký ức vừa trải qua và câu thần chú kỳ lạ tiếp tục ám ảnh cậu
Spio chợt mở mắt và nhận ra trời đã bắt đầu sáng, ánh bình minh nhạt nhòa xuyên qua những tán cây, những tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót đã xuất hiện trong khu rừng yên tĩnh này.
— Này! Sao cậu lại nằm đây, trông cậu có lẽ là học sinh của Luminara phải không — một âm thanh trong trẻo cất lên hỏi cậu.
Spio giật mình nhận ra đó là một Faerie đang bay bên cạnh và tò mò về sự hiện diện của khu rừng.
— Cậu là học sinh lẻn ra ngoài chơi phải không! Tôi sẽ báo cáo về cho trường đây.
— Khoan, cậu đừng báo. Tớ sẽ đem cho cậu chút mật ong được không?
Spio vừa nói xong thì cô tiên nhỏ trước mặt này lặp tức sáng mắt khi nghe thấy mật ong. Cô gật đầu lia lịa đồng ý.
— Được rồi cậu về đi! Tôi bỏ qua cho lần này đó. — Nói xong cô ấy vui vẻ bay về rừng và Spio cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đứng dậy phủi đi những bụi bẩn trên quần áo, đang vung đôi bàn tay thì một cảm giác quen thuộc đã xuất hiện. Những tia sét xuất hiên trở lại trong lòng bàn tay của cậu khiến cậu vui mừng khôn siết.
Spio lập tức cảm nhận cơ thể mình và cậu nhận ra năng lượng ma thuật trong cớ thể mình đã quay trở lại, "Không lẽ tia sét đêm qua là để nạp lại năng lượng trong mình à" Spio nghĩ về những chuyện tối qua và tự hỏi lòng mình.
Spio cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc vì sự trở lại đột ngột của sức mạnh. Cậu không thể chờ đợi được nữa và nhanh chóng đứng dậy. Cậu tập trung điều chỉnh năng lượng trong cơ thể, cảm nhận sự lan tỏa của sức mạnh qua từng ngón tay, từng sợi tóc. Sau đó, cậu nhẹ nhàng đẩy mình lên không trung, bay lên và hướng về trường với tốc độ mà cậu chưa từng đạt được trước đây.
Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở và Spio rón rén bước vào. nhưng vừa bước vào đã thấy Leander đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt lo lắng và hỏi
— Cậu đi đâu mà trở về với bộ dạng như vậy?
— Tớ chỉ đi dạo thôi, khó ngủ quá nên đi ra ngoài một chút.
Leander nhíu mày, có phần giận dữ:
— Đi dạo kiểu gì mà mất cả đêm rồi về trong tình trạng thế này? Trông cậu như vừa đánh nhau với một con gấu trong rừng vậy!
Spio chỉ cười gượng gạo và lắc đầu:
— À, không có gì đâu. Chỉ là đi hơi xa và gặp một cơn bão bất chợt, nhưng mọi chuyện ổn rồi.
Leander nhìn Spio một lúc, dù không tin những lời giải thích của Spio nhưng cậu cũng thở dài và nói
— Vào đây mà thay đồ đi, không thì cả trường sẽ xôn xao đấy. Chút nữa là đến tiết học của giáo sư Greystone rồi.
Spio nghe vậy thì cũng giật mình nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn rồi vội vã thay bộ đồ mới, khoác lên mình chiếc áo choàng rồi cũng Leander đi đến sân tập.