Hệ thống phép thuật hiện đại

Căn phòng ngủ tối tăm giờ đây đã bừng sáng bởi những tia nắng len lỏi qua khe rèm cửa đóng chặt. Leander chớp mắt tỉnh giấc, và cảnh tượng trước mắt cậu vẫn chẳng khác gì tối hôm qua—Spio lại trốn trong chăn, làm gì đó bí ẩn.

Leander cau mày, tiến đến bên cửa sổ, kéo mạnh tấm rèm. Ánh sáng tràn ngập căn phòng, xua đi lớp bóng tối còn vương lại. Không chần chừ, cậu sải bước đến giường Spio, giật phăng chiếc chăn, để lộ một cảnh tượng chẳng mấy bất ngờ—Spio ngồi đó, hai tay đặt trên một quả cầu pha lê, tập trung cao độ. Bên trong quả cầu, dòng chảy ma thuật xoay tròn bất định, chưa hề có dấu hiệu ổn định.

Bị kéo khỏi sự tập trung, Spio giật mình, đôi mắt vẫn còn vương nét mơ màng. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay sang Leander, chớp mắt ngơ ngác.

— Ủa? Trời sáng rồi à?

Leander khoanh tay, nhíu mày nhìn cậu bạn của mình.

— Cậu thật sự thức cả đêm để tập luyện à? Còn cả năm mà, sao phải vội vàng đến vậy?

Nói xong, cậu thở dài, lắc đầu bất lực rồi ra hiệu cho Spio chuẩn bị.

— Mau lên, nửa tiếng nữa là đến tiết học tiếp theo rồi đấy.

Dường như sau một ngày cùng trò chuyện và đồng hành với Spio, sự dè dặt trong lòng Leander cũng dần tan biến. Spio đặt quả cầu vào một góc giường rồi cả hai nhanh chóng sửa soạn, khoác lên mình chiếc áo choàng rồi cùng nhau rời khỏi căn phòng.

Họ nhanh chóng tiến về phía lớp học, bước chân vô thức tăng tốc khi nhớ ra giáo sư phụ trách bộ môn này chính là Ravencroft—một trong những giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc nhất tại Luminara. Đi trễ trong buổi học đầu tiên của ông ta chắc chắn không phải một ý tưởng hay.

May mắn thay, khi đến gần lớp, họ nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả từ bên trong. Spio và Leander thở phào nhẹ nhõm—có vẻ buổi học vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Vừa bước vào lớp, ánh mắt họ lập tức hướng về người đàn ông ngồi trên ghế ở bục giảng. Giáo sư Ravencroft mang dáng vẻ lịch lãm, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng theo phong cách hiện đại, và bộ trang phục thanh lịch không một nếp nhăn. Khi ông đứng dậy, quét mắt nhìn khắp lớp, có điều gì đó sắc lạnh trong ánh nhìn, nhất là khi dừng lại ở một số học sinh nhất định.

— Có vẻ là đủ rồi nhỉ. Giờ thì điểm danh.

Không giống những giáo sư khác thường bắt đầu lớp học bằng lời chào hỏi thân thiện, Ravencroft đi thẳng vào điểm danh. Ông đọc từng cái tên, và mỗi học sinh lần lượt giơ tay đáp lại. Nhưng điều khiến không khí lớp học trở nên căng thẳng hơn chính là ánh mắt của Ravencroft—ánh nhìn sắc bén, như thể ông đang xuyên thấu từng người.

Khi đến cái tên cuối cùng—Spio R. Volantis—giáo sư Ravenscroft đột ngột dừng lại. Đôi mắt sắc bén của ông dán chặt vào Spio, nhưng thay vì cái nhìn đánh giá như với những học sinh khác, gương mặt ông lại thoáng hiện vẻ khó hiểu. Ông nhìn Spio thật lâu, như thể đang cố gắng nhớ ra điều gì đó hoặc nhận ra một thứ gì đó bất thường.

Sự im lặng kéo dài đến mức cả lớp bắt đầu xì xào. Một giọng nói cất lên, cắt ngang sự bối rối của vị giáo sư:

Giáo sư Ravenscroft? Thầy sao vậy?

Ravenscroft chớp mắt, dụi nhẹ thái dương rồi lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

Không có gì. Chúng ta bắt đầu thôi.

Ông bước ra giữa lớp, ánh mắt trở lại sự lạnh lùng thường thấy.

Giọng ông nghiêm túc, không chút dư thừa, nhưng từng lời nói ra đều mang trọng lượng:

— Các em đến từ nhiều nơi khác nhau, mỗi người có một cách sử dụng ma thuật riêng. Vì vậy, điều ta dạy ở đây sẽ là nền tảng. Nhưng đừng lo, về sau mỗi tiết học, ta sẽ hướng dẫn từng người một. Và hãy nhớ lấy điều này—không có loại phép thuật nào mà ta không biết cả.

Cả lớp im lặng, không ai dám lơ là khi đối diện với giáo sư này.

Ravenscroft quét mắt qua các học sinh, rồi dừng lại trước hai người.

Trước hết, Lucy. Em, và... Minh Hạo. Cả hai lên đây.

Lucienne—cô bạn học khó gần, người từng được giáo sư Greystone đánh giá cao—cùng với một nam sinh có vẻ là người châu Á, Minh Hạo, đứng dậy và bước lên bục giảng. Giáo sư Ravenscroft lùi lại, nhường chỗ cho họ, đôi mắt sắc bén dõi theo từng cử động.

Được rồi, Lucy và Minh Hạo, hai trò hãy cho ta xem một ngọn lửa.

Lucienne đưa tay lên, nhẹ nhàng xoay cổ tay một cách thành thục. Ngay lập tức, một ngọn lửa bùng lên trên lòng bàn tay cô—một ngọn lửa vàng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng huyền diệu. Ngọn lửa của Lucienne không bùng cháy mãnh liệt, mà mềm mại và thanh thoát, đẹp đến mức khiến cả lớp phải dõi theo.

Trong khi đó, Minh Hạo rút từ trong túi ra một lá bùa màu vàng với những ký tự đỏ được vẽ tỉ mỉ. Cậu giữ nó trong tay, lẩm nhẩm một câu chú, rồi bất ngờ hét lớn:

SUẤT!

Lá bùa lập tức bay lên không trung, bốc cháy thành một cột lửa dữ dội. Ngọn lửa bùng nổ, thiêu đốt không khí xung quanh, làm nhiệt độ trong phòng học đột ngột tăng lên.

Ngay khi hai ngọn lửa chạm đến đỉnh cao của chúng, một tràng vỗ tay vang lên. Nhưng đó không phải là tiếng hoan nghênh từ học sinh—mà là từ giáo sư Ravenscroft.

BỐP!

Tiếng vỗ tay dứt khoát của ông vang vọng trong lớp học, và ngay lập tức, cả hai ngọn lửa đều bị dập tắt, như thể bị nuốt chửng bởi một thế lực vô hình.

Giáo sư Ravenscroft khoanh tay, ánh mắt lướt qua cả lớp trước khi cất giọng trầm nhưng đầy uy lực:

Được rồi. Giờ ai có thể cho ta biết sự khác biệt giữa hai ngọn lửa của Lucy và Minh Hạo?

Lớp học rơi vào vài giây im lặng trước khi một cánh tay giơ lên từ cuối phòng. Đó là một cậu bạn mập mạp đeo kính, có vẻ hơi nhút nhát nhưng vẫn mạnh dạn trả lời:

Thưa giáo sư, ngọn lửa của Lucy xuất phát từ nguồn năng lượng bên trong cậu ấy, trong khi của Minh Hạo là sử dụng năng lượng từ dòng chảy của thế giới.

Ravenscroft nheo mắt, rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Cậu là Stanislav, đúng không?

Dạ vâng ạ.

Câu trả lời vừa rồi rất chính xác.

Ông đưa tay chỉ về phía Lucienne:

Cái Lucy sử dụng chính là năng lượng nội tại của bản thân—quyền năng đặc trưng của gia tộc Pyre, là phép thuật khởi nguyên. Họ có thể tạo ra ngọn lửa mạnh mẽ từ chính mình mà không cần đến bất kỳ công cụ hỗ trợ nào.

Rồi ông hướng về Minh Hạo, ánh mắt ánh lên một tia sắc bén:

Còn phép thuật của Minh Hạo là điều mà ta muốn dạy cho các em hôm nay—phép thuật hiện đại.

Ông ngừng lại một chút, để cả lớp có thời gian tiếp thu, trước khi tiếp tục:

Phép thuật hiện đại là gì? Đó là khi các em dùng năng lượng của bản thân để thao túng dòng chảy của thế giới này và tạo những điều kỳ diệu. Đây chính là nền tảng của mọi loại phép thuật tiên tiến trong thời đại ngày nay.

Cả lớp bắt đầu xì xào, tỏ ra hứng thú với bài giảng, thì Evangeline lên tiếng hỏi:

Vậy còn phép thuật khởi nguyên thì sao ạ?

Nghe vậy, giáo sư Ravenscroft quay sang nhìn Evangeline, ánh mắt thoáng vẻ khó chịu.

Chắc hẳn các em đã học lịch sử và nhận thấy rằng các pháp sư thời xưa thường sử dụng những sức mạnh đặc trưng của riêng họ, đúng không? Đa số bọn họ đều sử dụng phép thuật khởi nguyên—quyền năng do các sinh vật cổ đại ban tặng. Nó đơn giản nhưng mạnh mẽ hơn tất cả các loại phép thuật hiện nay, có thể dời núi, lấp biển, tạo ra sức hủy diệt khủng khiếp mà con người khó có thể tưởng tượng được.

Ông dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cả lớp trước khi tiếp tục:

Nhưng qua nhiều thế hệ, hậu duệ của các pháp sư đã dần đánh mất nó. Không phải vì họ quên, mà vì họ sống chung với những kẻ tầm thường. Nguồn năng lượng sau mỗi thế hệ dần suy yếu, thậm chí biến mất.

Giọng ông trở nên trầm hơn, nhưng vẫn đầy uy lực:

Những kẻ tầm thường đã làm suy yếu nguồn năng lượng nguyên thủy của chúng ta, khiến các pháp sư chân chính trở nên yếu kém. Đây là một thách thức mà chúng ta cần phải đối mặt và...

Ravenscroft bỗng ngừng lời, nhận ra mình có vẻ đã đi quá xa. Một số học sinh bắt đầu lộ vẻ bất an, trong đó có cả Evangeline. Cô liếc nhanh về phía Spio, ánh mắt của cô đầy cảm xúc lẫn lộn. Thấy vậy thì Spio cũng cất nhỏ giọng quan tâm

— Gì vậy Eva?

— Tớ cảm thấy không thoải mái lắm khi nghe những gì giáo sư Ravenscroft nói

— Ừ... không sao đâu. Chắc thầy ấy có chút định kiến cá nhân ấy mà.

Giáo sư hít một hơi, lấy lại sự điềm tĩnh rồi tiếp tục bài giản:

Dù đã mất đi sức mạnh nguyên thủy, các pháp sư vẫn nhận ra tiềm năng phép thuật trong cơ thể. Thay vì bỏ cuộc, họ đã tập hợp lại, nghiên cứu suốt hàng ngàn năm. Không ngừng nghỉ, không chấp nhận thất bại, và giờ đây, khắp thế giới đã có vô số cách để thao túng dòng chảy của thế giới này—giống như cách Minh Hạo vừa thực hiện.

Dứt lời, ông bước đến một chiếc tủ trong phòng học, mở ra để lộ vô số vật phẩm kỳ lạ: những nén nhang, những viên đá khắc ký tự bí ẩn, những chiếc bát chứa thủy ngân, và cả những tấm giấy vàng tương tự như của Minh Hạo cùng một chiếc bút.

Ông chấm bút vào một thứ mực đỏ đặc sệt, vẽ lên một lá bùa. Khi hoàn tất, ông đưa nó ra trước lớp, quay mặt về phía cửa sổ, tay bắt đầu vẽ nên những hình thù kỳ lạ trong không khí.

Phong — Hỏa — Thủy — Lôi — Khởi!

Mỗi từ được thốt ra đi kèm với một cử động tay đầy chính xác. Và rồi, ngay khi chữ "Khởi" vừa dứt, một tia sét chói lòa giáng xuống sân trường—giữa bầu trời quang mây tạnh.

— Và đó chính là phép thuật hiện đại.

Các học sinh tròn xoe đôi mắt nhìn trước cảnh tượng vừa rồi, Minh Hạo không giấu nổi vẻ hưng phấn mà thốt lên:

— Thầy làm được lôi chú à? Cả đạo quán của em chỉ có mỗi sư phụ em làm được!

Ravencroft tự tin bảo

— Ta đã nói ta biết mọi thứ phép thuật mà! Giờ các em tự báo ra cách sử dụng phép thuật của mình và có cùng cách sử dụng phép thuật thì hãy xếp thành một nhóm để ta tiện chỉ dạy. 

Spio nghe xong thì ngơ ngác " Cách gì? đó giờ mình có sử dụng phép thuật kiểu này đâu?" rồi quay sang hỏi Evangeline?

— Cậu sử dụng phép thuật gì vậy?

— Tớ sử dụng Rune, Bố tớ dạy tớ đấy.

Nói xong, cô rút từ trong túi ra một số viên đá khắc những ký tự đặc biệt và đưa cho Spio xem. Một trong số đó là viên đá núi lửa đen, trên bề mặt có khắc một ký tự lạ lẫm. Dù không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng giữa những viên đá ấy, có một viên khiến Spio không thể rời mắt. Ký tự khắc trên đó mang đến một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng nói trầm khàn của giáo sư Ravenscroft vang lên ngay bên cạnh:

Volantis, phải không? Thầy rất tò mò muốn biết em sử dụng phép thuật bằng cách nào.

Ánh mắt sắc lạnh của ông quét thẳng vào Spio, khiến cậu căng thẳng đến mức vô thức thu người lại, giọng nói cũng nhỏ dần:

À... thì... em cũng không rõ... Em nghĩ từ trước đến giờ mình chỉ sử dụng phép thuật của bản thân thôi.

Đúng là Volantis nhỉ? Đủ mạnh để không cần dựa vào phép thuật hiện đại. — Ông bỗng cười, giọng điệu pha lẫn niềm tự hào khó hiểu.

Sau đó, giáo sư chỉ tay về phía một nhóm học sinh:

Giờ thì qua đứng cùng cậu nhóc nhà Frostwood đi. Ta sẽ dạy cho em về Rune—cách mà đa số các pháp sư châu Âu sử dụng.

Spio gật đầu, rồi bước đến nhập nhóm cùng Leander, Lucienne, Evangeline và một vài học sinh khác.

Ngay khi cậu vừa đứng vào chỗ, một giọng nói vang lên từ phía sau Evangeline.

Cậu là Morwen phải không?

Spio quay sang nhìn, thấy một cậu trai cao gầy với làn da rám nắng, mái tóc nâu lộn xộn và đôi mắt xanh sắc sảo.

Evangeline gật đầu, đáp lại:

Ừ, tớ là Evangeline Morwen. Còn cậu?

Tớ là Harkness... Orion Harkness.

Sau khi giới thiệu, Orion có vẻ hơi lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo. Nhưng trước khi bầu không khí trở nên ngượng ngập, Leander liền chen ngang một cách hào hứng:

Harkness? Ý cậu là cửa hàng vật phẩm cá nhân Harkness đúng không?

Orion gật đầu xác nhận.

Ồ, ngầu thật đấy! Cậu có mang theo vật phẩm nào không? Cho bọn tớ xem thử đi!

À... thì... — Orion ngập ngừng một lúc, như thể đang suy nghĩ, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó. — Tớ có mang theo cái này.

Cậu rút ra một con dao nghi lễ —Athame— dài chừng 2 tất trông rất sắt, vừa giơ lên chưa kịp thể hiện thì đã bị giáo sư chộp lấy.

Em đang làm gì vậy, Harkness?! Không được sử dụng thứ này trong phòng học! — Ravenscroft nghiêm khắc quát lên khiến cả bọn Spio quay đầu lại giả vờ nghiêm túc.

Nhưng... nó chỉ là...

Không nói nhiều! Sau giờ học, đến phòng giáo sư Windstrider để nhận lại.

Orion cứng người, mặt nhăn lại quay đầu nhìn giáo sư Ravencroft tiến về nhóm bạn ngồi đằng sau để chỉ dạy. Nhìn một hồi thấy có vẻ ông ấy không có ý đị trả lại con dao cho cậu nên chỉ biết gục đầu xuống bàn, thở dài đầy bất mãn.

Một lúc sau, giáo sư bước đến chỗ nhóm của Spio.

Trong số các em, ai đã từng sử dụng rune rồi?

Evangeline lập tức giơ tay, vẻ hào hứng:

Em ạ! Em đã dùng chúng nhiều lần rồi.

Giáo sư quan sát cô một lúc rồi gật đầu đồng ý. Evangeline liền đặt tay lên ly trà mà cô mang theo, ngón tay khẽ vẽ lên mặt nước hai ký tự cổ. Ánh sáng từ đầu ngón tay cô để lại những vệt sáng lơ lửng, dần dần hiện ra hai ký tự "ᚢ ᛋ" (Uruz - Sowilo) trước khi tan biến.

Cô nhẹ nhàng đẩy ly trà về phía giáo sư.

Mời thầy ạ.

Giáo sư cầm ly trà lên nhưng không uống, chỉ quan sát kỹ trước khi gật gù nhận xét:

Rất tốt. Phép thuật này có thể giúp hồi phục một phần năng lượng.

Spio cau mày thắc mắc:

Đây cũng là phép thuật ạ? Nó có tác dụng gì?

Evangeline mỉm cười, đẩy ly trà về phía cậu:

Nó sẽ giúp cậu hồi phục năng lượng và tỉnh táo hơn. Cứ thử xem.

Spio bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhấp một ngụm. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được một luồng dao động nhẹ trong cơ thể, như thể dòng chảy bên trong đang được điều chỉnh. Một cảm giác khoan khoái tràn qua, khiến cả không gian xung quanh dường như cũng trở nên sáng sủa hơn.

Một lúc sau, giáo sư bước đến chỗ nhóm của Spio.

Trong số các em, ai đã từng sử dụng rune rồi?

Evangeline lập tức giơ tay, vẻ hào hứng:

Em ạ! Em đã dùng chúng nhiều lần rồi.

Giáo sư quan sát cô một lúc rồi gật đầu đồng ý. Evangeline liền đặt tay lên ly trà mà cô mang theo, ngón tay khẽ vẽ lên mặt nước hai ký tự cổ. Ánh sáng từ đầu ngón tay cô để lại những vệt sáng lơ lửng, dần dần hiện ra hai ký tự "ᚢ ᛋ" (Uruz - Sowilo) trước khi tan biến.

Cô nhẹ nhàng đẩy ly trà về phía giáo sư.

Mời thầy ạ.

Giáo sư nhìn cô rồi quay sang ly trà sau đó cầm ly trà lên nhưng không uống, chỉ quan sát kỹ trước khi gật gù nhận xét rồi đặt xuống bàn:

Ừ. Phép thuật này có thể giúp hồi phục một phần năng lượng.

Spio cau mày thắc mắc:

Đây cũng là phép thuật ạ? Nó có tác dụng gì?

Evangeline mỉm cười, đẩy ly trà về phía cậu:

Nó sẽ giúp cậu hồi phục năng lượng và tỉnh táo hơn. Cứ thử xem.

Spio bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhấp một ngụm. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được một luồng dao động nhẹ trong cơ thể, như thể dòng chảy bên trong đang được điều chỉnh. Một cảm giác khoan khoái tràn qua, khiến cả không gian xung quanh dường như cũng trở nên sáng sủa hơn.

— Vậy giờ ta sẽ dạy cho các em cơ bản về Rune trước vì có một số bạn chưa từng sử dụng phép thuật hiện đại. Nếu học xong mà cảm thấy không phù hợp thì các em có thể chuyển qua cách khác.

Nói xong, giáo sư lấy từ trong túi ra một cuộn da, nhẹ nhàng trải lên bàn. Trên bề mặt là một bảng chữ khắc 24 ký tự kỳ lạ.

Đây là bảng rune Elder Futhark, phiên bản tiêu chuẩn mà các em sẽ sử dụng. Ngoài ra, còn hai bảng khác: một bảng gồm 16 ký tự và một bảng gồm 33 ký tự. Nhưng chúng ta sẽ học theo bảng này.

Giáo sư chỉ tay lên các ký tự rồi tiếp tục giảng giải:

Những ký tự rune là ngôn ngữ cổ, gần gũi với tự nhiên. Khi các em khắc chúng bằng năng lượng của chính mình, các em có thể điều khiển và thao túng dòng chảy của thế giới. Mỗi ký tự mang một hoặc nhiều ý nghĩa khác nhau, và khi sử dụng đơn lẻ hoặc kết hợp, chúng sẽ tạo ra những phép thuật riêng biệt. Giờ hãy làm theo ta...

Ông đưa tay vẽ hai ký tự lên không trung:

ᛉ ᚦ (Algiz - Thurisaz)

Sau đó, cả nhóm bắt đầu làm theo, khắc hai ký tự đó lên áo choàng của mình. Tuy nhiên, chỉ có Evangeline cùng một vài học sinh khác thành công. Áo choàng của họ phát ra một lớp ánh sáng mờ ảo, gần như vô hình trước mắt thường.

Giáo sư tiến lại gần, thử dùng sức xé áo nhưng không thể. Sau đó, ông lấy một ngọn nến và đưa lại gần một chiếc áo đã được khắc rune. Ban đầu, ngọn lửa không gây ra tác động gì, nhưng sau một lúc, ánh sáng bảo vệ dần mờ đi, và cuối cùng chiếc áo bị đốt thủng một lỗ nhỏ.

Và cứ thế lớp học tiếp diễn, Spio đến cuối cùng vẫn không sử dụng được phép thuật nào. Ngược lại với cậu thì tất cả câu chú giáo sư đưa ra thì Evangeline đều làm được, điều đó khiến cô trở thành tâm điểm của cả nhóm hay thậm chí là thu hút sự chú ý của cả lớp.

Khi tiếng trống vang lên báo hiệu hết tiết học, các học sinh trong lớp bắt đầu thu dọn sách vở và chuẩn bị ra về. Giáo sư Ravenscroft đứng dậy, nhìn quanh lớp và gật đầu nhẹ nhàng.

— Được rồi, các em có thể thu dọn đồ và chuẩn bị ra về — ông nói — Đừng quên xem lại bài học ngày hôm nay và chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Ta sẽ gặp lại các em trong tiết học sau.

Giáo sư Ravenscroft ngồi lại trên bục giảng một lúc. Ông cảm thấy rằng có nhiều điều thú vị và đáng để nghiên cứu về những học sinh này. Cuối cùng, ông đứng dậy và bước ra khỏi lớp, để lại một không gian yên tĩnh sau khi buổi học kết thúc.