Nguồn năng lượng không thể đứng yên.

Bước ra khỏi phòng học, Spio cùng Evangeline đi đến nhà ăn đến nhà ăn của trường. Khi họ bước vào bên trong thì đập vào mắt họ là những chiếc bàn gỗ lớn tròn được xếp ngay ngắn, ánh sáng sáng rực rỡ chiếu xuyên qua những ô cửa sổ lớn chiếu sáng không gian, tạo nên không khí ấm cúng. Các học sinh ở Luminara có vẻ lúc này đều đang tụ tập ở đây, có người thì ngồi một góc mà tập luyện, có những người tìm một chiếc ghế dài cạnh cửa mà làm một giấc hay có những nhóm bạn tụ tập mà bàn tán nói chuyên.

Evangeline đang đi thì bỗng nhìn sang Spio rồi cười nói:

— Cậu cứ gọi tớ là Eva nha.

Spio sáng mắt nhìn cô rồi cười gật đầu

— Vậy cậu cứ gọi tớ là Spio

Hai người cùng nhau bước đến khu vực tự phục vụ trong nhà ăn và đứng trước họ là Leander. Cậu ta trông loay hoay như không không tìm thấy món mình muốn nên anh quay sang tìm cô đầu bếp của trường để hỏi thăm. Một cô gái trung niên với thân hình mập mạp bước ra, vẻ mặt hiền hậu và ấm áp.

— Cậu muốn ăn món gì?

Leander nghe được thì nhận ra có vẻ học sinh trong trường thật sự muốn ăn món gì thì đều có nên lộ rõ vẻ mặt mừng rỡ mà đáp:

— Cho cháu một cái burger, một phần khoai tây chiên, một phần gà rán, và... thôi nhiêu đó thôi ạ.

Cô đầu bếp có phần hơi bất ngờ khi có một học sinh lại muốn ăn những món thuộc "Bên ngoài" như vậy. Nhưng cô cũng mặc kệ và vung đũa, những miếng thịt bay ra khỏi tủ bị xây nhuyễn trộn lẫn với gia vị rồi bay vào lò, củ khoai tây thì xoay một vòng rồi bị cắt ra thành từng đoạn rồi bay vào chảo dầu. Chỉ trong chốc lát thì những món mà Leander yêu cầu đã được bày trước mặt cậu, nóng hỏi và thơm phức.

Spio và Evangeline đứng đằng sâu nhìn thấy thì cả hai đều tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Ở Enigma cũng có những quán ăn nhưng mà cậu chưa từng thấy cách các đầu bếp nấu và giờ chứng kiến cảnh trước mặt thì khiến cậu không ngậm được mồm.

 Nhìn hay thật đó. — Evangeline thốt lên, không che giấu được sự phấn khích trong giọng nói. —Phép thuật có thể sài theo cách như vậy sao!

Spio nghe vậy thì quay đầu lại hỏi.

— Cậu chưa từng thấy hả?

Trước câu hỏi của Spio thì cô lại tỏ vẻ e ngại rồi nở nụ cười ngượng:

— À... à tớ thấy rồi chứ, Ý tớ là cô ấy làm nhìn ngon quá!

Cả hai tiếng đến chọn cho mình những món mình thích thì cũng đi tìm chỗ ngồi. Lúc này nhà ăn đông nghẹt không còn bàn trống nên spio cũng đàng kiếm chỗ ngồi tại một bàn nào đó. Khi cậu và Evangeline ngồi xuống thì những học sinh đó có vẻ nhận ra hai người thì cũng cầm thay thức ăn lên mà kiếm chỗ khác.

Từ sáng đến giờ các học sinh đều trông có vẻ né tránh cậu nên giờ cậu cũng mặc kệ. Cái bàn to giờ chỉ còn hai người ngồi đó đang ngồi ăn thì Leander cũng đến và đặt khây xuống:

— Cho tớ ngồi chung với, chả còn chỗ nào trống cả.

Nói xong thì cậu cũng chăm chú ngồi ăn, Spio để ý rằng trông Leander có vẻ hơi cô độc trong trường, có vẻ Leander... hơi giống cậu.

Ăn xong thì Spio và Evangeline dự định đi xung quanh trường, cả hai đứng đậy Spio quay đầu nhìn Leander rồi cũng mở lời:

Có vẻ cậu quen thuộc với trường lắm nhỉ? Dẫn tụi tớ đi một vòng được không?

Leander cũng có chút chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý. Cả ba đi dọc trên những con đường được đánh dấu trên bản đồ, khám phá những lối đi tắt, nhìn ngắm những bức tranh treo trên tường hay những bức tượng đá kì lạ, tìm những căn phòng học sau này bọ học sẽ phải vào, đi xung quanh khuôn viên ngôi trường cổ kính trên sàn đá vang vọng.

 Vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ bắt đầu tiết học tiếp theo.

Đến căn phòng được ghi trên thời khóa biểu, Họ mở cửa và khung cảnh căn phòng khiến bốn người sửng số.

Phòng học có một không gian đầy mê hoặc và tỏa ra mùi gỗ đàn hương. Các kệ xếp dọc theo tường phòng học, trên đó đặt rất nhiều Quả cầu pha lê long lanh, Bên trong quả cầu là một viên đá màu xanh trong suốt được khắc chi chít nhữ kí tự kỳ lạ đang lơ lửng và xoay nhẹ nhàng.

Một ông lão bước vào phòng với dáng đi chậm rãi từ từ xuống những bậc thang tiến đến bục giảng. Mái tóc bạc trắng của ông xõa tự nhiên xuống vai, tạo nên sự uy nghiêm của một bậc tri thức. Đó chính là Giáo sư Whittaker, một trong ba người dẫn đường của Luminara.

Ông đứng vững trên bục giảng, ngắm nhìn khắp lớp như để quan sát từng học sinh một cách cẩn thận.

— Chào mừng các em đến với môn dòng chảy năng lượng,— ông bắt đầu, giọng nói trầm ấm và đầy sức truyền đạt. — môn học này chỉ có ở năm thứ nhất thôi, từ năm hai trở đi các em sẽ được ta dạy về thần học và nhiều môn phụ khác nữa nên nhớ chăm chỉ đó.

Giáo sư dừng lại một chút, quét mắt khắp phòng để đánh giá phản ứng của học sinh. Ông mỉm cười khi nhận thấy vẻ hào hứng và tò mò trên gương mặt của họ.

— Môn học này rất là quan trọng vì ta sẽ hướng dẫn các em kiểm soát sức mạnh của mình. Việc kiểm soát đó cũng sẽ giúp các em trong việc thi triển phép thuật một các đẽ dàng hơn và còn có thể giúp các em có phát triển nguồn năng lượng trong cơ thể mình. Và giờ...

Giáo sư lấy trong túi ra một viên đá tương tự như viên bên trong những quả cầu pha lê, chỉ thấy giáo sư nắm chặt lấy viên đá bên trong lòng bàn tay rồi vung nhẹ lên trên không trung. Một khung cảnh hoành tráng diễn ra trước mặt cả lớp, một lớp bụi xanh lấp lánh theo cú vung tay của giáo sư mà bao phủ khắp căn phòng, những tia sáng mờ ảo dần phát sáng hiện ra trước mặt mọi người, nó mềm mại và uốn lượng trông như những dòng nước chảy đan xen nhau.

Spio nhìn sang bên cạnh thì thấy Evangeline cũng bị cuốn theo cảnh tượng rực rỡ này mà nở nụ cười không giấu được vẻ ngạc nhiên nhìn những dòng năng không ngừng chảy lướt ngang trên đầu cô. Cô đưa tay ra đón lấy kiến những dòng chảy bị cản trở bởi lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng len lõi qua những ngón tay. Spio thấy vậy thì cũng đưa tay lên nhưng lúc này cảnh tượng lại hoàn toàn khác. Những dòng năng lượng này đi xuyên qua bàn tay của cậu như thể bàn tay không hề tồn tại. Thấy sự khác biệt này thì Spio nhanh chóng rút tay mình lại lo sợ thu hút sự chú ý của mọi người.

Giáo sư Whittaker lúc này nhìn thấy phản ứng của các học sinh thì cũng cười một cách vui vẻ:

— Thứ các em đang thấy đây chính là phần còn lại của thế giới nơi mà những đôi mắt phàm tục của chúng ta không thể thấy. Đây chính là những dòng chảy của thế giới này, là thứ tồn tại ở mọi nơi và là quy luật của tự nhiên.

Ông vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt có phần trịnh trong như thể rất tự hào:

Và chúng ta, những pháp sư, người được ban cho một khả năng vô cùng đặt biệt đó là có thể nắm lấy và sử dụng những dòng chảy này.

Nói xong giáo sư giơ tay mình ra, từ tay ông một luồn ánh sáng nhè nhẹ dần hiện ra, nó uốn mình như nắm lấy một dòng chảy và sau đó kéo nó về phía giáo. Sau đó ông thầm thì một câu thần chú gì đó thì chẳng mấy chốc những dòng chảy này như bị hút lấy và xoay vòng hội tụ ở bàn tay ông trở thành một quả cầu ánh sáng chói lòa sau đó được phóng lên trên trần rồi biến mất.

— Và đó, Chính là nền tảng của Hệ thống phép thuật hiện đại.

Ngay sau câu nói đó thì những dòng chảy đang lơ lửng kia đã mờ dần rồi biến mất. Dòng chảy của năng lượng này là thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, có vẻ viên đá mà giáo sư vừa cầm khi nãy chính là thứ giúp các học sinh thấy được dòng chảy năng lượng.

Bỗng giáo sư vỗ tay thu hút lấy sự chú ý của các học sinh:

— Được rồi! Giờ các em sẽ được tập luyện để sử đụng khả năng của mình, mai các em sẽ được học tập môn Hệ thống phép thuật hiện đại sau.

Sau đó giáo sư Whittaker vung tay một cái , hàng chục quả cầu đang được đặt trên kệ lơ lửng trên không rồi đặt trước mặt các học sinh.

— Viên đá bên trong quả cầu pha lê trước mặt các em tương tự như cái thầy vừa dùng — Ông đến bên cạnh Leander và nhất quả cầu của cậu ấy lên — Khi năng lượng của các em đi vào quả cầu thì nó sẽ cho các em thấy được dòng chảy năng lượng, và nhiệm vụ của các em là phải giữ lấy dòng chảy đó và không cho nó di chuyển

Evangeline nghe được thì liền làm theo cô đặt hai tay mình lên quả cầu , khi nguồn năng lượng của cô đi vào thì đúng như giáo sư nói, dòng chảy của năng lượng bên trong quả cầu pha lê đã hiện ra, nó như một chùm những sợi tơ mỏng manh uống lượng xoay vòng bên trong quả cầu. Cô dùng năng lượng của mình bao bọc lấy nó, mong muốn kìm hãm được dòng chảy này.

Ban đầu có chút khó khăn vì nó nhất quuyết không chịu đứng yên nhưng rồi dần già thì cô cũng quen thuộc với cảm giác này. Chẳng lâu sau thì tất cả đã im lặng, Evangeline đã hoàn toàn điều khiển được dòng chảy của quả cầu.

Giáo sư Whittaker có vẻ cũng đã thấy được màng trình diễn vừa rồi của Evangeline nên cũng không giấu được mà mỉm cười lên tiếng khen ngợi:

— Rất ấn tượng, Morwen! Đã lâu rồi ta mới thấy một học sinh hoàn toàn nắm được dòng chảy ngay trong lần đầu thử đó

Evangeline nghe được thì cũng có phần vui mừng. Cô quay đầu nhìn xem các bạn khác thế nào thì phía bên trái cô là Leander thì quả cầu của cậu Leander cũng đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ từ những sợi tơ nhưng chúng vẫn di chuyển luốn lượn nhẹ nhàng và đôi lúc có phần rung động nhẹ, không thể nào ngừng chuyển động được.

Evangeline nhìn quanh lớp và nhận thấy các học sinh khác cũng gặp tình trạng tương tự và việc này khiến cô cảm thấy tự hào về thành công của mình và xem đó như động lực để tiếp tục học tập. Nhưng khi quay sang nhìn Spio thì cô bỗng thấy cậu đang tỏ ra hoảng hốt.

Spio lúc đầu cũng theo hướng dẫn của giáo sư mà làm, nhưng khi năng lượng cậu vào bên trong quả cầu thì cậu nhận ra rằng có gì đó không đúng. năng lượng của cậu không thể nắm lây những dòng chảy này mà nó còn hòa làm một với chúng, khiến dòng chảy trở nên nhanh hơn, mạnh mẽ hơn và nhiều hơn nhưng lại không thể kiểm soát. Những sợi tơ giờ đây đi chuyển với tóc độ chóng mặt mà mắt thường không thể theo kịp, tốc độ cao kiến chúng giờ đây nhìn như một quả bóng xanh chứ không như ban đầu nữa.

Ánh sáng càng ngày càng lớn thu hút sự chú ý của tất cả học sinh. Evangeline thấy sự căng thẳng trên gương mặt của Spio khi cậu cố gắng kiểm soát quả cầu. Rõ ràng cậu đang gặp khó khăn trong việc giữ quả cầu ổn định.

Các học sinh khác trong lớp cười thầm khi thấy Spio chật vật và nó làm cho cậu ngại ngùng và lúng túng khiến cậu vô tình truyền thêm năng lượng của mình vào venquil.

— Em kia, dừng lại!

Giáo sư cấi tiếng, nhưng có vẻ đã quá trễ. Lõi của quả cầu giờ đây như bị cuốn theo dòng chảy đó, khiến nó bắt đầu quay và làm cho cả quả cầu rung lắc mạnh cùng những tia sét xanh dần xuất hiện bên trong quả cầu và rồi những sợi tơ bất ngờ bị xé tan thành nhiền mảnh vụn rơi nhẹ trong quả cầu và nó cũng khiến bề mặt lớp vỏ ngoài quả cầu xuất hiện nhiều vết nứt mang theo âm thanh vỡ tan khiến cả lớp im lặng.

 Giáo sư Whittaker lúc này cũng đành thở dài bước đến gần, ông chỉ đũa vào chỗ quả cầu, những mảnh vỡ của quả cầu chụm lại rồi bay vào thùng rác.

Giáo sư nhìn Spio và mỉm cười nhẹ nhàng, thể hiện sự thông cảm:

— Có vẻ như em cần luyện tập nhiều hơn đó — ông nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy khích lệ. Không sao cả, tất cả chúng ta đều phải trải qua quá trình luyện tập để cải thiện khả năng của mình.

Nói xong giáo sư bỗng quay sang các học sinh khác trong lớp, giáo sư tiếp tục:

— Các em cũng đừng cười Volantis! Cũng có rất nhiều pháp sư mạnh mẽ nhưng vẫn chật vật để kiểm soát khả năng của bản thân đấy thôi...

— Giờ các em có thể mượn những quả cầu pha lê này từ ta để mang về luyện tập thêm nếu muốn. Điều này sẽ giúp các em phát triển khả năng điều khiển Phép thuật của mình một cách đều đặn và vững chắc hơn. 

Ông hướng dẫn các học sinh quy trình mượn quả cầu và nhắc nhở họ về việc giữ gìn cẩn thận.

Nếu ai muốn mượn, cứ đến gặp ta sau giờ học. Hãy nhớ chăm sóc cẩn thận những quả cầu này để chúng không bị hỏng hóc trong quá trình luyện tập của các em, mặc dù nhà trường không yêu cầu các em phải bồi thường nhưng cũng đừng vì thế mà không trân trọng nó.

Và tiết học cứ thế tiếp diễn khi Evangeline đang tập để ổn định quả cầu thì cô nhớ lại khoảnh khắc lúc tiết học mới bắt đầu khi giáo sư Whittaker đưa các quả cầu pha lê cho cả lớp thì tất cả bọn chúng đều bị ma thuật của giáo sư làm cho phát sáng hiện ra dòng chảy năng lượng bên trong và tất cả đều nằm im.

Bỗng như đọc được suy nghĩ của Evangeline, giáo sư Whittaker nhìn cô rồi quay sang cười nói với cả lớp:

— Sau khi em có thể ổn định được lõi của quả cầu đầu tiên thì hãy tăng số lượng lên. Việc em kiểm soát được càng nhiều càng có lợi cho việc rèn luyện năng lượng ma thuật của các em. Và kỳ thi cuối năm sẽ dựa vào việc số quả cầu mà em có thể kiểm soát mà đưa ra đánh giá nên hãy chắc chắn rằng từ giờ đến cuối năm các em có thể kiểm soát được ít nhất hai quả cầu.

Nghe đến đây Spio với quả cầu đang quay với tốc độ chóng mặt khiến cậu càng trở nên lo lắng về tương lại của mình ở trường. Cậu cố gắng kiểm soát năng lượng của mình để có thể nắm giữ được dòng chảy bên trong và khiến chúng đứng yên. Cậu liên tục luyện tập và điều chỉnh năng lượng phép thuật của mình, quyết tâm thành công. Tuy nhiên, trong lúc mải miết luyện tập, cậu bất chợt nghe tiếng trống vang lên từ xa.

Tiếng trống làm cậu giật mình, và cậu nhận ra rằng đã đến giờ tan học. Nhận ra thời gian đã trôi đi nhanh chóng, cậu ôm Quả cầu thủy tinh vào trong lòng và tới gặp giáo sư để mượn quả cầu về nhà luyện tập thêm.

Spio bước ra khỏi lớp học với tâm trạng đầy phức tạp. Cậu cầm trong tay Quả cầu thủy tinh vừa mượn từ giáo sư và đi về phòng thì tình cờ nghe được những lời thì thầm của bạn cùng lớp: 

— Thật sự là một Volantis hả? Tớ tưởng bọn họ toàn là những thiên tài

— Suỵt. Chắc cậu ta như vậy nên mới phải đi đến trường học đó.

— Ừ, chắc cậu nói đúng. Dù gì thì cũng chưa có một Volantis nào đi học mà.

Spio nghe những lời bàn tán đó và cảm thấy bối rối, nhưng cậu cố gắng không để chúng làm ảnh hưởng đến mình. Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng những lời này đã tạo ra sự nghi ngờ trong lòng cậu, "Liệu cậu có thật sự đủ khả năng để được một pháp sư như Volantis để ý tới không? Nếu ông ấy không còn bảo lãnh nữa thì chẳng phải cậu sẽ bị đuổi khỏi trường sao?".