Hôm nay, ngày 27/09/5274, đánh dấu một sự kiện quan trọng trong lịch sử. Đó là ngày mà Vương Thành, một chiến binh hùng mạnh từ tám mươi triệu năm trước, chuyển sinh vào thế giới này. Nhưng điều kỳ lạ là, vào cùng ngày và giờ đó, hai gia đình khác nhau đều sinh ra một cậu bé cùng một bệnh viện, và cả hai đều được đặt tên là Vương Thành.
Điều này tạo ra một tình huống phức tạp, vì chỉ có một trong hai cậu bé mới là Vương Thành thực sự từ tám mươi triệu năm trước. Joho gijutsu, người đã được giao nhiệm vụ tìm kiếm Vương Thành, phải đối mặt với một thách thức mới.
Tuy nhiên, Joho gijutsu không bỏ cuộc. Cậu đã nghĩ ra một cách để giải quyết vấn đề này. Đó là phân thân ra thành hai phần, một bên quan sát Vương Thành này và một bên quan sát Vương Thành kia.
Với khả năng phân thân của mình, Joho gijutsu có thể theo dõi cả hai cậu bé cùng một lúc, tìm kiếm những dấu hiệu và đặc điểm riêng biệt của Vương Thành thực sự. Công cuộc tìm kiếm này sẽ dễ dàng hơn nhiều khi cậu phân thân ra như vậy.
Joho gijutsu tự tin rằng, với khả năng của mình, cậu sẽ có thể tìm ra Vương Thành thực sự và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mười ngày sau, Vương Thành của tám mươi triệu năm trước bắt đầu cảm thấy không thoải mái với cơ thể em bé của mình. Cậu quyết định rằng đã đến lúc phải thay đổi ngoại hình và độ tuổi của mình.
"À, suýt thì mình quên mất không gửi tin cho Joho gijutsu là mình sẽ dùng 'Đại Thuật Thay Đổi' để thay đổi ngoại hình lẫn độ tuổi thành tuổi mười sáu!" Vương Thành nghĩ thầm. "Mình phải gửi tin cho cậu ấy trước đã, chứ cứ để lâu như vậy thì sẽ làm khó cậu ấy mất!!"
Vương Thành nhanh chóng gửi một bức thư cho Joho gijutsu, thông báo về kế hoạch của mình. Joho gijutsu, người đang quan sát Vương Thành, nhận được thông báo về mục thư của mình. Cậu mở ra và đọc thử tên của người gửi thư, và đó chính là thư của Vương Thành.
Trong thư, Vương Thành viết: "Hôm nay tôi sẽ dùng Đại Thuật Thay Đổi để thay đổi ngoại hình và độ tuổi đến mười sáu tuổi đó. Tôi biết là cậu vất vả trong việc tìm tôi rồi, sao cậu không đến thẳng mặt tôi mà hỏi đi? Thôi thì kệ, dù gì thì hôm nay tôi cũng sẽ thay đổi thành 16 tuổi rồi, nên cậu không cần quan sát tôi ngay bây giờ đâu. Đợi đến gần mười hai giờ trưa tôi sẽ dùng kĩ năng đó, nhớ để ý đó!!!"
Joho gijutsu đọc xong thư và không thể tin được. Cậu nghĩ thầm: "Vương Thành đã tìm ra cách để thay đổi ngoại hình và độ tuổi của mình. Điều này có nghĩa là tôi phải thay đổi kế hoạch của mình để tìm cậu ấy."
Joho gijutsu đọc xong rồi nói: "Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu nhiều. Tôi sẽ đến gặp cậu lúc mười hai giờ trưa để chứng kiến sự thay đổi của cậu. Tôi rất mong chờ được gặp lại cậu với hình dạng mới!"
Sau đó, Joho gijutsu đóng mục thư lại và chờ đợi thời gian để đến gặp Vương Thành. Cậu cảm thấy rất hào hứng và mong chờ được chứng kiến sự thay đổi của Vương Thành.
23 phút sau, Joho gijutsu nhìn vào đồng hồ và nói: "Ồ, mới đó mà đã 11:59 rồi sao? Được rồi để mình xem cậu ấy nào."
Lúc đó, cả hai Joho gijutsu đều chú ý thẳng vào Vương Thành trước mặt và cậu đếm: "Ba....hai....một. Đã đến mười hai giờ!"
Cả hai Joho gijutsu đều báo cho bên kia là đã tìm thấy Vương Thành. Nhưng ngay lập tức, họ đều ngơ ngác và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Huh? Tại sao lại có hai người đều dùng Đại Thuật Thay đổi cùng một lúc vậy?" Joho gijutsu tự hỏi mình.
Lúc đó, mục thư lại được gửi đến một bức thư. Joho gijutsu mở ra xem và thấy rằng đó là thư của Vương Thành.
Vương Thành viết: "Cậu thấy tôi rồi chứ? Sao không ra đây đi, tôi biết cậu đang ở bên cạnh tôi mà."
Joho gijutsu gửi thư lại cho Vương Thành: "Tại sao cả hai người đều dùng Đại Thuật Thay đổi cùng một lúc vậy? Tôi không thể nhận ra cậu là ai!!!"
Joho gijutsu cảm thấy rất bối rối và không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu chỉ có thể chờ đợi và hy vọng rằng sẽ tìm ra cách để phân biệt giữa hai người đều tự xưng là Vương Thành.
Vương Thành nói: "Sao có thể??? Tại sao bên kia cũng dùng được kĩ năng đó chứ?? Thôi vậy thì tôi sẽ tạo một không gian để chúng ta qua đó nói chuyện vậy!"
Joho gijutsu cũng cảm thấy bối rối và nói: "Mong điều đó giúp ích được một chút và bên kia cũng sẽ không làm theo nữa."
Vương Thành nói xong thì ngay lập tức tạo một không gian ảo vô tận và dịch chuyển Joho gijutsu đến chỗ đó. Không gian này là một không gian cách biệt với thực tế, bạn phá hủy mọi thứ trong này thì bên ngoài vẫn không bị ảnh hưởng dù có là một nhân của tế bào! Cả hai Joho gijutsu đều được dịch chuyển đến đó.
Ngay lúc đó, Vương Thành Thứ hai cũng được dịch chuyển đến đây. Cả hai Joho gijutsu ngơ ngác và hỏi: "Rồi ai mới là Vương Thành Thật sự vậy??"
Sau đó, có một Vương Thành dùng ma thuật phá hủy Joho gijutsu thứ hai. Joho gijutsu còn lại nói: "Thì ra..., ngươi là ai? Sao lại dám giả mạo Vương Thành?"
Vương Thành giả mạo trả lời với một giọng điệu xảo trá: "Không, ta cũng chỉ là một người ở hành tinh khác đến để thăm dò hành tinh này thôi. Ai ngờ còn có người mạnh ngang ta luôn? Ta không ngờ tới luôn đó."
Vương Thành thật sự hỏi: "Tên thật của ngươi là gì?"
Hắn ta trả lời với một giọng điệu xảo trá: "Ta, tên là Quốc Bảo."
Nói xong, Quốc Bảo bật cười đầy thách thức, cơ thể hắn bắt đầu biến đổi. Hắn gồng lên, từng thớ cơ bành trướng, bốn cánh tay mọc thêm từ phía sau lưng, hai chiếc sừng nhọn hoắt trồi lên từ trán. Da hắn dần chuyển sang một màu xanh dương u ám, toát ra luồng khí lực đáng sợ.
Quốc Bảo nhếch mép: "Đã gặp nhau rồi, vậy hãy khiêu chiến đi! Ngươi dám không?"
Vương Thành điềm tĩnh đáp: "Ngươi thích thì ta chiều. Ta sẽ nhường ngươi ra tay trước ba chiêu."
Quốc Bảo bật cười: "Còn dám nhường ta ba chiêu sao? Lá gan ngươi cũng lớn thật!"
Không chần chừ, Quốc Bảo lao đến, sáu cánh tay vung ra với tốc độ kinh hoàng. Trong một giây, hắn tung ra hơn hai mươi nghìn cú đấm, và cứ mỗi phút trôi qua, con số đó lại nhân đôi. Hắn liên tục tung ra hàng triệu cú đấm trong suốt mười lăm phút không ngừng nghỉ, không gian xung quanh chấn động, mặt đất bên dưới vỡ vụn vì áp lực kinh khủng từ từng cú đánh.
Thế nhưng, khi dừng lại, Quốc Bảo chết lặng—Vương Thành vẫn đứng đó, nguyên vẹn, không một vết xước.
Quốc Bảo trợn mắt kinh hãi: "Sao… sao có thể? Chỉ một cú đấm của ta cũng đủ nghiền nát một vũ trụ, vậy mà ta đã đánh ngươi hàng chục triệu lần mà ngươi vẫn không hề hấn gì?"
Vương Thành thở dài: "Đơn giản vì ngươi… quá yếu."
Câu nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa. Quốc Bảo giận dữ gầm lên, cơ thể hắn lập tức chuyển sang màu đỏ rực, sức mạnh ngày càng bành trướng.
Quốc Bảo gằn giọng: "Vậy để ta xem, lần này ngươi có đỡ được không?"
Hắn dồn toàn bộ ma lực, giơ cao hai tay lên trời, đọc một đoạn chú ngữ cổ xưa. Trên không trung, một khối cầu ma lực khổng lồ màu đen dần hình thành, to bằng một tiểu hành tinh, phát ra những tia chớp tím rợn người.
Quốc Bảo nhếch môi: "Mười lăm giây nữa, ngươi sẽ bị nghiền nát, tan biến khỏi thế giới này!"
Vương Thành khoanh tay, thản nhiên nhìn lên: "Lại là một quả bóng đồ chơi à?"
Quốc Bảo nổi giận: "Ngươi… ngươi dám gọi tuyệt kỹ của ta là một món đồ chơi sao?! Để xem ngươi chống đỡ thế nào!"
Ngay khi hắn ném quả cầu về phía Vương Thành, không khí xung quanh như bị xé rách, mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhưng chỉ trong tích tắc, Vương Thành nhẹ nhàng đưa hai ngón tay ra… và bóp nát nó như một quả bóng xà phòng.
Quốc Bảo chết lặng, lùi lại vài bước: "Không thể nào…?! Đó là một kỹ năng tối thượng, ngay cả các chiến thần cũng khó lòng chống đỡ, vậy mà ngươi chỉ cần hai ngón tay là đã bóp nát nó sao? Lại còn không hề phát nổ?"
Vương Thành cười nhạt: "Ta đã nói rồi, đó chỉ là một món đồ chơi giúp ta giết thời gian khi chán."
Quốc Bảo nghiến răng: "Ngươi… đừng có mạnh miệng! Đòn tiếp theo này, ta thề ngươi sẽ không thể đỡ được!"
Hắn lại triệu hồi một quả cầu ma lực khác—lần này to ngang một hành tinh, sức mạnh đáng sợ gấp trăm lần trước.
Quốc Bảo cười lạnh: "Lần này, ta muốn xem ngươi ngạo mạn đến mức nào!"
Thế nhưng, đúng lúc quả cầu lao đến, Vương Thành khẽ nhắm mắt, đôi mắt anh dần phát sáng. Khi mở ra, một luồng uy áp kinh hoàng tỏa ra từ đôi đồng tử—"Vương Nhãn" đã khai mở. Chỉ với một ánh nhìn, không gian xung quanh vặn vẹo, quả cầu ma lực khổng lồ lập tức bị nghiền nát trong im lặng, không để lại dù chỉ một hạt bụi.
Quốc Bảo đứng chết trân, bàn tay run rẩy: "Không… không thể nào! Đó Là… Vương Nhãn?! Nhưng phải mất ba mươi nghìn năm tu luyện mới có thể đạt được! Ngươi đang nói dối đúng không?!"
Vương Thành bình thản: "Nếu không tin, cứ thử tiếp đi."
Quốc Bảo nghiến răng: "Ngươi muốn chết thì ta chiều!"
Hắn lập tức ném ra một quả cầu ma lực khổng lồ khác, nhưng trước khi nó kịp chạm vào Vương Thành, ánh mắt của anh lại lóe sáng.
Vương Thành trầm giọng: "Lần này, ta sẽ phá hủy nó… mãi mãi!"
Ngay lập tức, quả cầu bị phân rã hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.
Quốc Bảo mặt tái mét, lùi lại trong hoảng loạn: "Không… không thể nào! Ngươi… ngươi không chỉ vô hiệu hóa nó, mà còn xóa sổ luôn kỹ năng này khỏi vũ trụ?! Ngươi rốt cuộc là thứ gì?!"
Vương Thành nhún vai: "Ta đã nói rồi, ngươi quá yếu."
Vương Thành: "Lồng Giam Vô Tận!"
Ngay lập tức, một luồng năng lượng vô hình bùng nổ, bao trùm lấy Quốc Bảo. Không gian xung quanh hắn tối sầm lại, mọi thứ như bị nuốt chửng vào một khoảng không vô tận.
Lồng Giam Vô Tận – tuyệt kỹ tối thượng của Vương Thành, giam cầm mọi thực thể vào một không gian vô hạn, nơi tất cả kỹ năng và sức mạnh của kẻ bị nhốt đều bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Quốc Bảo hoảng loạn, đảo mắt nhìn quanh, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận bao trùm. Hắn hét lên:
"Đây… đây là đâu?! Sao ta không nhìn thấy gì cả? Mà khoan đã… ta có Thuật Chiếu Sáng mà! Ta chỉ cần..."
Hắn vung tay, tập trung năng lượng:
"Thuật Chiếu Sáng!"
Nhưng… không có gì xảy ra. Không một tia sáng le lói. Không một chút năng lượng nào phản hồi.
Quốc Bảo tái mặt, giọng nói run rẩy:
"Không… chuyện này không thể nào! Sao ta không thể dùng được kỹ năng của mình?! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!"
Vương Thành đứng bên ngoài, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền:
"NgươI đang ở trong Lồng Giam Vô Tận do ta tạo ra. Nơi này sẽ triệt tiêu mọi sức mạnh của ngươi. Ở đây, ngươi chẳng khác gì một kẻ phàm tục, không hơn không kém."
Quốc Bảo trợn tròn mắt, tim đập thình thịch. Một nỗi sợ hãi chưa từng có xâm chiếm hắn.
"Vậy… vậy chẳng khác nào ta trở thành phế nhân sao? KHÔNG!!! Mau thả ta ra! Ngươi không thể làm thế với ta được!"
Vương Thành nhếch mép cười nhạt:
"Đừng lo, ngươi sẽ không cô đơn đâu. Hãy ngủ một giấc thật dài… một giấc ngủ kéo dài cả thiên niên kỷ!"
Cậu giơ tay, lòng bàn tay tỏa ra một thứ ánh sáng huyền bí, miệng khẽ đọc thần chú:
"Giấc Ngủ Ngàn Năm!"
Ngay lập tức, đôi mắt Quốc Bảo trợn trừng rồi đột ngột khép lại. Hắn ngã quỵ, rơi vào giấc ngủ sâu không hồi kết.
Vương Thành nhẹ nhàng thu nhỏ chiếc lồng giam lại trong lòng bàn tay, rồi dịch chuyển nó vào một không gian riêng biệt – một cõi hư vô mà chỉ duy nhất cậu mới có thể chạm tới.
Cuộc chiến đã kết thúc. Và số phận của Quốc Bảo… đã được định đoạt.
Sau sự kiện đó, Joho Gijutsu cũng được nâng cấp lên một cấp bậc tốt hơn. Một kĩ năng có tay chân, tất cả mọi thứ như một con người hoàn chỉnh!!