Lớp Từ Trường Bảo Vệ Hành Tinh Của Vương Thành Bị Phá Vỡ!

Sau trận đấu căng thẳng với Quốc Bảo, Vương Thành dịch chuyển tức thời về phòng mình. Cậu chưa kịp hoàn hồn thì cửa phòng bỗng bật mở. Mẹ cậu, Vương Linh, bước vào, ánh mắt dáo dác tìm kiếm.

"Thành? Con đâu rồi?" bà cất tiếng gọi, nhưng khi ánh mắt chạm đến Vương Thành với hình dạng trưởng thành, bà khựng lại. Khuôn mặt bà lập tức tái mét, nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt.

"Cậu là ai? Con trai tôi đâu?" Giọng bà run rẩy, tay siết chặt nắm cửa như thể sẵn sàng bỏ chạy.

Vương Thành thở dài, hiểu rằng sự thay đổi ngoại hình quá đột ngột khiến mẹ mình hoảng sợ. Cậu nhẹ nhàng đáp: "Mẹ à, con đây. Chỉ là con đã dùng Đại Thuật Thay Đổi để điều chỉnh tuổi tác và vóc dáng thôi. Sống trong hình dạng trẻ con lâu quá, con thấy chán quá rồi."

Mắt Vương Linh mở to, tay bà run rẩy chỉ thẳng vào mặt cậu: "Cậu đang nói dối! Đại Thuật Thay Đổi là một kỹ năng cần tám mươi năm tu luyện mới có thể đạt được! Con trai tôi mới sinh ra thì làm sao có thể dùng được nó?"

Vương Thành bật cười, ánh mắt trầm tĩnh nhìn mẹ: "Mẹ, thực ra con không phải chỉ mới sinh ra đâu. Con đã tu luyện từ năm 1274 đến tám mươi triệu năm sau, rồi vô tình quay ngược thời gian về năm 5274. Trong quãng thời gian ấy, con đã tu luyện và lĩnh hội tất cả. Và khi con tái sinh, con đã mang theo toàn bộ kiến thức và sức mạnh của mình. Nhưng mẹ ơi, tám mươi năm thật ra là một con số tượng trưng thôi, con chỉ cần hai năm là có thể lĩnh hội tất cả rồi."

Vương Linh nhìn cậu với vẻ mặt ngờ vực. Lý trí mách bảo bà rằng đây có thể là một kẻ lừa đảo với sức mạnh đáng sợ, nhưng cũng có một phần trong trái tim bà muốn tin rằng đây chính là đứa con trai mình. Bà cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi quyết định: "Trước tiên, phải gọi bố con về đã!"

Vương Thành khẽ mỉm cười, giọng nói đầy bình tĩnh: "Mẹ định gọi bố về làm gì? Mẹ không tin con sao?"

Vương Linh giật bắn mình, tim bà đập mạnh. Làm sao cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của mình? Đôi mắt bà lóe lên tia nghi ngờ xen lẫn hoang mang.

"Nếu cậu thực sự là con trai tôi, hãy chứng minh đi. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!" Giọng bà đầy kiên quyết.

Vương Thành im lặng. Nếu xét nghiệm DNA, kết quả cũng không có tác dụng vì Đại Thuật Thay Đổi có thể biến đổi cả cấu trúc gen. Cậu cố gắng lục tìm trong ký ức một điều gì đó có thể thuyết phục mẹ.

Đột nhiên, cậu nhớ lại một chuyện.

"Mẹ, mẹ còn nhớ hai ngày trước chúng ta đã đi chợ Seirei không? Khi đó, mẹ đã mua cho con một thanh kiếm đồ chơi. Bên ngoài nó được bao phủ bởi một loại kim loại sáng bóng, nhìn rất sắc nhưng thực ra không nguy hiểm. Chuôi kiếm được làm từ một nửa gỗ, một nửa vật liệu giống nhựa. Khi đó, con đã rất thích nó và còn làm nũng đòi mẹ mua. Chúng ta còn ăn thử món bánh nướng đặc biệt của chợ nữa, mẹ nhớ chứ?"

Vừa nói, Vương Thành vừa vươn tay vào không gian và lấy ra thanh kiếm đồ chơi ấy. Mắt Vương Linh trừng lớn. Đúng là hôm đó bà đã mua thanh kiếm này, và chỉ có bà, chồng bà và con trai bà biết được điều đó. Cảm xúc trong lòng bà dao động dữ dội. Nhưng trước khi bà kịp phản ứng, màn hình TV trong phòng chợt hiện lên một bản tin khẩn cấp.

"Thông báo khẩn! Một thiên thạch khổng lồ, đường kính 10.874 kilomet, đang lao thẳng vào thành phố Thành Long. Dự đoán, vụ va chạm sẽ phá hủy toàn bộ khu vực! Người dân hãy tìm nơi trú ẩn ngay lập tức!"

Sự sợ hãi nhanh chóng bao trùm lấy thành phố. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi. Nhưng ngay lúc đó, một luồng ánh sáng chói lóa bừng lên từ cơ thể Vương Thành. Một chiếc khiên ma thuật khổng lồ xuất hiện, bao trùm cả thành phố như một lớp bảo vệ kiên cố.

Khi thiên thạch chạm vào tấm khiên, nó không thể xuyên qua mà bị đẩy bật trở lại không gian. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Vương Thành đã giơ tay lên, đôi mắt bừng sáng với Vương Nhãn. Cậu định vị thiên thạch, điều khiển nó đứng yên giữa không trung, rồi nhẹ nhàng siết tay lại. Chỉ trong nháy mắt, thiên thạch khổng lồ vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh nhỏ, rơi tản mác vào vũ trụ.

Cả thành phố chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Vương Linh lặng người, nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra. Trước mắt bà, người con trai bé nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một tồn tại vĩ đại. Bà không cần thêm bất cứ chứng minh nào nữa.

Bà nghẹn ngào gọi tên cậu: "Thành... con trai của mẹ..."

Lúc đó, tấm khiên cũng đã thu nhỏ lại, lặng lẽ trở lại cơ thể cậu như thể chưa từng hiện diện. Sau sự kiện chấn động ấy, mẹ cậu cuối cùng cũng tin rằng cậu chính là con trai mình, không chỉ vì dòng máu, mà còn vì cậu đã đứng lên bảo vệ toàn bộ thành phố, nơi mà bà và cậu đang sinh sống.

Thế nhưng, trong tâm trí cậu vẫn không khỏi dấy lên những nghi hoặc. Cục thiên thạch đó thứ đáng lẽ chỉ là một khối đá vô tri, lại có thể xuyên qua rào cản của hành tinh này, nơi vốn được bảo vệ nghiêm ngặt. Điều đó chứng tỏ nó không hề tầm thường. Cậu có thể cảm nhận được một thế lực nào đó đang điều khiển nó, một bàn tay vô hình thao túng từ xa. Đáng sợ hơn, cục thiên thạch đó đã hút cạn ma lực mà cậu từng truyền vào lớp từ trường một điều gần như bất khả thi.

Nhưng điều khiến cậu bận tâm hơn cả là sự mâu thuẫn đầy bí ẩn: giữa hai thực thể có thể hấp thụ ma lực, rõ ràng cục thiên thạch mạnh mẽ và vượt trội hơn. Thế nhưng, tại sao nó lại dễ dàng bị bóp nát trong tay cậu như thể chỉ là một viên đá vụn vô hại? Cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí cậu. Phải chăng, thứ bị nghiền nát không phải là thiên thạch thật sự, mà chỉ là vỏ bọc cho một điều còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi phía sau?

Lúc đó, Joho Gijutsu xuất hiện, gương mặt cậu ta tái đi, ánh mắt đầy hoảng hốt. Giọng nói của cậu vang lên, không che giấu nổi sự lo lắng:

Joho Gijutsu: "Khiên bảo vệ của vũ trụ này đã bị phá hủy rồi! Phải làm sao đây?!"

Vương Thành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi đáp, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút hối tiếc:

Vương Thành: "Thật ra tôi đã nhận ra điều đó từ trước. Khi đang giải thích cho mẹ tôi về thân phận thật sự của mình, tôi đã nghe thấy một tiếng nổ lớn—một âm thanh như thể hai thứ gì đó va vào nhau rồi nổ tung. Nhưng lúc đó, tôi không để tâm... Và bây giờ, khiên bảo vệ của vũ trụ đã mất."

Joho Gijutsu siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Vương Thành.

Joho Gijutsu: "Tại sao? Tại sao cậu lại không để ý?!"

Vương Thành mở mắt, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu qua sự giận dữ của Joho Gijutsu.

Vương Thành: "Tôi đã nói rồi, đừng cố lờ đi lời tôi nói!"

Joho Gijutsu: "Giải thích với mẹ cậu có lợi ích gì chứ? Nếu cậu chú ý đến khiên bảo vệ của vũ trụ, chẳng phải tốt hơn sao?!"

Cảm xúc trong Vương Thành chợt bùng lên như một ngọn lửa. Cậu nhíu mày, giọng nói pha lẫn đau đớn và tức giận:

Vương Thành: "Lợi ích ư? Đương nhiên là có! Thứ nhất, mẹ tôi sẽ không còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa. Thứ hai, tôi sẽ không bị bắt vào tù chỉ vì bị xem là kẻ giả mạo! Cậu có biết tôi đã từng khao khát một cuộc sống bình thường như thế nào không?"

Joho Gijutsu bĩu môi, khoanh tay trước ngực, giọng lạnh lùng:

Joho Gijutsu: "Vậy chín ngày trước đó không phải một cuộc sống bình thường thì là gì?"

Vương Thành: "Cậu nghĩ chín ngày là đủ để tôi cảm nhận một cuộc sống bình thường sao? Một cuộc sống mà người ta có thể sống cả đời, tôi chỉ mới chạm tay vào được chín ngày ngắn ngủi!"

Ngay lúc này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vương Thành. Cậu cảm thấy có điều gì đó rất bất thường. Một sự bất an trào dâng trong lòng, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim cậu.

"Joho Gijutsu, im lặng!"—Cậu đột nhiên ra lệnh, ánh mắt sắc bén nhìn vào khoảng không vô định.

Cậu có thể cảm nhận được Sinh Lực của thế giới đang giảm sút một cách nhanh chóng. Không chần chừ, Vương Thành đứng yên, tập trung toàn bộ sức mạnh vào Thiên Nhãn. Mọi thứ xung quanh cậu mờ dần đi, thay vào đó là hình ảnh toàn bộ hành tinh được hiện rõ trong tâm trí. Và rồi—cậu nhìn thấy hắn.

Một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực như máu, đứng lặng lẽ giữa không trung. Hắn khoác trên người một bộ trang phục màu xanh dương, trông có vẻ mềm mại nhưng ẩn chứa sức mạnh không tưởng. Chiếc quần màu tím than tôn lên dáng vẻ lạnh lùng, uy nghiêm của hắn. Trên tay, hắn nắm chặt một thanh kiếm ma thuật làm từ băng, lưỡi kiếm ánh lên một màu xanh lạnh lẽo, tỏa ra một nguồn năng lượng tà ác đến rợn người.

Vương Thành quay sang Joho Gijutsu, giọng nói trầm xuống:

Vương Thành: "Cậu có thể phân tích hắn ta không?"

Joho Gijutsu gật đầu, đôi mắt chớp sáng một cách kỳ lạ. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, một bảng thông tin hiện ra trước mặt họ, dòng chữ xuất hiện liên tiếp như những tia chớp:

 

Tên: Deus Gelo

Tuổi: 27,480 năm

Chiều cao: 1m78

Cân nặng: 62 kg

Vũ khí: Thanh kiếm ma thuật làm từ băng, lưỡi kiếm cực sắc bén có thể xuyên thủng cả đá Titanium—loại đá cứng nhất từng được biết đến trên Trái Đất. Không chỉ vậy, thanh kiếm này còn có khả năng hút cạn Sinh Lực của vũ trụ với tốc độ kinh hoàng. Có thể nói, nó là một trong những vũ khí nguy hiểm nhất từng tồn tại.

Giáp: Bộ trang phục trông mềm mại nhưng bên trong lại được chế tạo từ đá Titanium, mang đến khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối.

 

Vương Thành siết chặt nắm tay, ánh mắt cậu trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

"Không ổn rồi..."Cậu lẩm bẩm, linh cảm chẳng lành tràn ngập trong tâm trí. Nếu tên này thực sự có thể hút Sinh Lực của vũ trụ, thì có lẽ trận chiến này sẽ khốc liệt hơn bất kỳ trận chiến nào cậu từng đối mặt!

Vương Thành nheo mắt, tập trung vào hình ảnh của Deus Gelo trong tầm nhìn Thiên Nhãn. Hắn đang ở ngoài không gian, lơ lửng giữa những mảng thiên thạch và tàn dư của vụ nổ khiên bảo vệ vũ trụ. Khoảng cách giữa họ quá xa, nhưng không quan trọng. Cậu cần phải đến đó ngay lập tức.

Không chần chừ, cậu quay sang Joho Gijutsu:

Vương Thành: "Joho Gijutsu, đo khoảng cách từ chỗ tôi đến chỗ hắn đi!"

Joho Gijutsu lập tức kích hoạt hệ thống phân tích. Đôi mắt cậu ta lóe sáng, hàng loạt dữ liệu xuất hiện trên bảng thông tin ảo trước mặt họ.

 

Khoảng cách: 594.307 km

Vị trí mục tiêu: Không gian ngoài rìa tầng khí quyển

Phương án di chuyển nhanh nhất: Cần phương tiện bay siêu tốc hoặc dịch chuyển không gian tức thời

 

Joho Gijutsu nhíu mày, quay sang nhìn Vương Thành với vẻ nghiêm trọng:

Joho Gijutsu: "Từ đây đến chỗ hắn là 594.307 km. Nếu cậu muốn đến đó nhanh nhất, cậu cần một phi thuyền hoặc ít nhất là một bộ giáp hỗ trợ bay trong không gian!"

Vương Thành chỉ khẽ cười, ánh mắt ánh lên vẻ tự tin.

Vương Thành: "Cần gì phức tạp vậy? Tôi chẳng cần phương tiện nào cả."

Trước khi Joho Gijutsu kịp phản ứng, bùm!—một vụ nổ dữ dội vang lên ngay dưới chân Vương Thành.

Cậu lao vút lên bầu trời như một mũi tên ánh sáng, xuyên thẳng qua tầng khí quyển trong nháy mắt. Áp suất thay đổi đột ngột, nhiệt độ xung quanh tăng vọt khi cậu xuyên qua các lớp bảo vệ tự nhiên của hành tinh. Không khí dần loãng đi, nhưng cơ thể cậu vẫn thích nghi hoàn hảo.

Chỉ trong vài giây, cậu đã phá vỡ tầng ozone, lao thẳng vào khoảng không vô tận của vũ trụ. Cơ thể cậu rực sáng như một ngôi sao băng đang xé toạc bóng tối của không gian. Lực đẩy khổng lồ tạo ra từ đôi chân khiến hàng loạt mảnh thiên thạch gần đó vỡ vụn, xoáy vào nhau thành một cơn lốc vũ trụ đầy hỗn loạn.

Joho Gijutsu đứng trên hành tinh, quan sát tất cả bằng đôi mắt mở lớn, không tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến.

"Chỉ với 10% sức mạnh mà vẫn có thể phá vỡ trọng lực, xuyên qua tầng khí quyển và lao vào không gian với tốc độ kinh hoàng như vậy sao…?! Vậy nếu như cậu ta giải phóng toàn bộ sức mạnh thì tốc độ của cậu ấy sẽ khung khiếp đến mức nào!!?"

Vương Thành tiếp tục lao đi, thân thể cậu xé toạc khoảng không, để lại một luồng sáng dài như vệt thiên thạch cháy rực. 10 phút, chỉ trong 10 phút sau cậu sẽ đối mặt với Deus Gelo, thực thể đang hút cạn Sinh Lực của vũ trụ.