Cuộc Đối Đầu Giữa Vương Thành Và Deus Gelo!

Deus Gelo quan sát từ xa khi thấy Vương Thành lao đến như một ngôi sao băng rực sáng giữa vũ trụ. Hắn nhếch mép cười lạnh, tự tin vào khả năng của mình.

"Hắn sẽ không thấy mình đâu… Một kẻ tầm thường không thể nào phát hiện ra ta khi ta đã tàng hình!"

Thế nhưng, ngay khi hắn còn đang đắc ý, một giọng nói vang lên rõ ràng giữa khoảng không vô tận:

Vương Thành: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Deus Gelo khựng lại. Hắn thoáng bối rối, nhưng rồi tự nhủ:

"Chắc hắn chỉ đang nói chuyện với ai đó thôi… Không thể nào là với mình được!"

Nhưng ngay sau đó—

Vương Thành: "Không, ta đang nói chuyện với ngươi đấy."

Câu nói ấy như một tiếng sét giáng thẳng vào tâm trí Deus Gelo. Hắn mở to mắt, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Không thể nào! Mình đang tàng hình… Hắn không chỉ nhìn thấy mình mà còn đọc được suy nghĩ của mình sao?!"

Hắn nghiến răng, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự hoang mang trong giọng nói:

Deus Gelo: "Sao… Sao ngươi có thể nhìn thấy ta?! Và còn có thể đọc suy nghĩ của ta nữa?! Rốt cuộc ngươi là thứ gì?!"

Vương Thành chỉ nhún vai, nét mặt điềm nhiên như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Vương Thành: "Ta cũng chỉ là một người bình thường đi dạo xung quanh đây thôi."

Deus Gelo: "Người bình thường?! Đi dạo?! Ngươi nghĩ ta ngu lắm sao?! Một kẻ bình thường không thể chạy nhanh đến mức chỉ mất vài phút để đến đây!"

Hắn nheo mắt, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

Deus Gelo: "Ta biết rõ rằng mọi cư dân trên hành tinh này đều đã tập trung tại lễ hội. Nơi đó cách chỗ ta tận 600.000 km! Một người bình thường làm sao có thể xuất hiện ở đây trong tích tắc?!"

Vương Thành bật cười, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.

Vương Thành: "Ồ? Ngươi thực sự không biết đến hệ thống tu luyện sao? Tu luyện có thể giúp con người sở hữu một thân thể mạnh mẽ cùng vô số kỹ năng đáng kinh ngạc. Hay là ngươi chỉ là một kẻ vô dụng, ngồi một chỗ mà chẳng làm gì cả?"

Deus Gelo cau mày, vẻ mặt tối sầm lại.

Deus Gelo: "Ta nói ta không biết tu luyện lúc nào? Ta chỉ không thèm tu luyện thôi! Không tu luyện thì có vấn đề gì sao?!"

Vương Thành: "Bỏ qua chuyện đó đi. Ta hỏi lại lần nữa—ngươi đang làm gì ở đây?"

Deus Gelo cười khẩy, sự bối rối khi nãy đã biến mất, thay vào đó là sự ngạo nghễ đầy thách thức.

Deus Gelo: "Nếu ta nói ta đang hút Sinh Lực của thế giới này thì sao? Ngươi sẽ làm gì được ta?!"

Hắn giơ thanh kiếm băng lên, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngầu.

Deus Gelo: "Với thanh kiếm này và bộ giáp ta đang mặc, ngươi không có tuổi để chạm vào ta đâu, nhóc con! Tốt nhất là về nhà mà chơi đồ chơi của ngươi đi!"

Vương Thành khoanh tay, ánh mắt trầm xuống. Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi.

Vương Thành: "Đồ chơi sao? Thứ đó chỉ dành cho ngươi thôi. Còn ta, chẳng cần những thứ đó nữa."

Lời nói của cậu không hề to, nhưng lại mang theo một sức ép vô hình khiến không gian xung quanh như trùng xuống.

Deus Gelo siết chặt thanh kiếm, gân xanh nổi lên trên trán.

Deus Gelo: "Ngươi dám sỉ nhục ta sao?!"

Băng giá đột ngột lan tỏa xung quanh hắn, đóng băng cả không gian chỉ trong tích tắc. Cơn giận dữ của hắn như thể có thể đông cứng cả vũ trụ.

Deus Gelo: "Ta sẽ cho ngươi biết, kẻ nào dám sỉ nhục ta… sẽ có kết cục như thế nào!"

Deus Gelo nhếch mép, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng đầy ngạo nghễ. Hắn giơ thanh kiếm băng lên, chỉ thẳng vào mặt Vương Thành. Lưỡi kiếm sắc lạnh tỏa ra một luồng khí băng giá khiến không gian xung quanh lập tức đóng băng, những tia sương lạnh lơ lửng trong không trung như những mảnh vụn của sự hủy diệt.

Deus Gelo: "Xem ngươi chịu được đến đâu, nhóc con!"

Nói xong, hắn vẽ một vòng tròn trên không trung bằng lưỡi kiếm, để lại một vệt sáng xanh u ám. Từ đó, hắn trầm giọng niệm chú, giọng nói vang vọng như tiếng vọng từ tận cùng của địa ngục băng giá:

"Quả Cầu Băng Sương!"

Ngay lập tức, một cánh cổng không gian mở ra, tỏa ra hơi lạnh buốt xương. Từ bên trong, vô số quả cầu băng xuất hiện, mỗi quả cầu có đường kính 30 cm nhưng lại chứa đựng một luồng năng lượng khủng khiếp có thể đóng băng ba vũ trụ chỉ trong tích tắc nếu chạm vào. Không gian xung quanh run rẩy dưới sức mạnh khủng khiếp của ma pháp băng giá này.

Vương Thành quan sát tất cả, đôi mắt cậu không chút dao động. Khi những quả cầu băng bắt đầu lao về phía cậu với tốc độ kinh hoàng, cậu chỉ khẽ nhếch môi, nói một câu ngắn gọn:

"Thời gian… chậm lại."

Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ ngừng chuyển động. Không gian xung quanh bỗng như bị bao trùm bởi một thứ lực lượng vô hình, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên chậm đến mức tưởng chừng như bất động. Những quả cầu băng lơ lửng giữa không trung, như những viên ngọc chết chóc đang chờ đợi để gieo rắc sự hủy diệt.

Vương Thành giơ tay lên, triệu hồi bảng thông tin. Cậu không vội, mà quay sang Joho Gijutsu:

Vương Thành: "Đo tốc độ của những quả cầu này đi."

Joho Gijutsu chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu:

Joho Gijutsu: "Cậu có thể tự đo mà? Sao lại bắt tôi làm chuyện này?"

Vương Thành: (cười nhạt) "Chẳng phải cậu đã nói sẽ giúp tôi bất cứ lúc nào sao?"

Joho Gijutsu thở dài: "Thôi được rồi, cậu thích thì tôi chiều."

Hệ thống lập tức phân tích trong vài giây, các con số xuất hiện trên bảng thông tin với tốc độ cực nhanh. Nhưng ngay lúc đó, Vương Thành cảm thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt Joho Gijutsu bỗng trở nên khác lạ, không còn vẻ trung thành như trước mà thay vào đó là một sự ẩn giấu đầy bí ẩn.

Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng cậu. Không do dự, cậu lập tức kích hoạt Nhìn Trước Tương Lai hình ảnh từ năm phút sau hiện lên trong tâm trí cậu như một thước phim nhanh.

Và điều cậu thấy khiến cậu lạnh người.

Trong tương lai gần, Joho Gijutsu sẽ ném một trong những Quả Cầu Băng Sương về phía cậu.

Hắn ta... phản bội sao?!

Không chần chừ, Vương Thành lập tức phản ứng. Cậu xoay người, xòe bàn tay về phía Joho Gijutsu, ánh mắt sắc lạnh.

"Không cần đợi đến năm phút nữa đâu."

Ngay khi câu nói vừa dứt, cậu nắm chặt bàn tay lại. Một luồng áp lực khủng khiếp bùng nổ từ lòng bàn tay cậu, bao trùm lấy Joho Gijutsu.

"Crack!"

Joho Gijutsu chưa kịp làm gì thì cơ thể hắn đã bị bóp nát thành từng mảnh nhỏ ngay lập tức, tan biến vào hư vô như thể chưa từng tồn tại. Không có thời gian để tiếc nuối hay bận tâm đến lý do phản bội, Vương Thành lập tức tập trung vào đợt tấn công của Deus Gelo.

Cậu hạ tay xuống, đưa mắt nhìn những quả cầu băng đang lơ lửng trong không gian, rồi nhẹ giọng nói:

"Thời gian trở lại bình thường."

Ngay lập tức, mọi thứ tiếp tục chuyển động như thể chưa từng bị gián đoạn. Hàng trăm quả cầu băng lao đến như một cơn mưa tử thần. Nhưng… chúng chỉ lao vào khoảng không.

Vương Thành đã biến mất.

Deus Gelo mở to mắt, sửng sốt khi thấy rằng không có một quả cầu nào chạm được vào Vương Thành. Cậu đứng đó, hoàn toàn nguyên vẹn, không một vết xước, thậm chí cả một sợi tóc cũng không bị ảnh hưởng.

Hắn chết sững.

"Không thể nào... Ngươi né được tất cả sao?!"

Vương Thành không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Sự im lặng ấy lại càng khiến Deus Gelo thêm sợ hãi. Hắn nắm chặt thanh kiếm băng, nhưng tay đã bắt đầu run rẩy.

Sự chênh lệch quá rõ ràng.

Hắn không có cơ hội.

Hơi thở gấp gáp, cơ thể căng cứng vì kinh hoàng, Deus Gelo chợt làm một việc mà ngay chính hắn cũng không ngờ tới—

Hắn quỳ xuống.

"Ta… ta đã sai rồi! Xin hãy nhận ta làm đệ tử!"

Câu nói vừa thốt ra khiến không gian như lặng đi trong chốc lát. Một kẻ kiêu ngạo như hắn, kẻ đã hút Sinh Lực của cả vũ trụ mà không mảy may do dự, giờ đây lại quỳ rạp trước mặt Vương Thành chỉ vì một đòn né tránh hoàn hảo.

Nhưng Vương Thành chỉ khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt.

"Nhận ngươi làm đồ đệ? Không cần thiết."

Deus Gelo ngước lên, ánh mắt đầy hy vọng, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi câu nói tiếp theo của Vương Thành:

"Ta và ngươi khác hành tinh. Ta không có lý do gì để thu nhận ngươi. Nhưng hãy nhớ lấy, lần sau đừng làm chuyện xấu nữa."

Không đợi Deus Gelo phản ứng, Vương Thành nâng một ngón tay lên, vẽ một vòng tròn trong không gian. Một cánh cổng lập tức xuất hiện, ánh sáng chói lóa từ bên trong phản chiếu lên gương mặt cậu.

Chỉ trong nháy mắt, cậu bước vào cổng và biến mất.

Deus Gelo vẫn quỳ đó, cả người cứng đờ, không dám đứng dậy.

Hắn đã tưởng rằng mình là kẻ mạnh nhất. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra rằng so với Vương Thành, hắn chẳng khác gì một hạt cát giữa vũ trụ bao la.

Dưới ánh nắng sớm, Vương Thành đang ngủ say trên chiếc giường êm ái thì bỗng cảm nhận được một luồng khí lạ trong phòng. Cậu giật mình mở mắt, lập tức bật dậy trong tư thế phòng thủ. Trước mặt cậu là một bóng người lạ lẫm.

Nhưng khi nhìn kỹ, cậu nhận ra—Đó chính là Deus Gelo!

Mắt cậu nheo lại, giọng trầm xuống đầy cảnh giác:

"Ngươi… Sao lại biết nhà ta mà đến đây?"

Deus Gelo chắp tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

"Xin lỗi cậu, nhưng hãy nhận tôi làm đệ tử đi! Tôi xin cậu đấy!"

Vương Thành khoanh tay, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt:

"Ta đã nói không là không. Cậu về đi."

Nhưng Deus Gelo không bỏ cuộc, hắn quỳ xuống sàn, giọng nói khẩn thiết hơn:

"Sư phụ! Hãy nhận con làm đệ tử! Con xin sư phụ đó!"

Vương Thành nhíu mày, im lặng nhìn Deus Gelo một lúc. Hắn, một kẻ từng kiêu ngạo, giờ lại hạ mình như thế này ư?

Cậu khẽ thở dài, chống cằm suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng:

"Hmm… Thôi được rồi. Nhưng không dễ đâu. Nếu cậu muốn làm đệ tử của ta, hãy vượt qua năm bài kiểm tra."

Deus Gelo nghe vậy thì lập tức sáng mắt lên, vui mừng hét lớn:

"Thật sao?! Tuyệt vời! Cảm ơn sư phụ!!!"

Nhưng Vương Thành ngay lập tức giơ tay lên, ra hiệu cho hắn bình tĩnh:

"Cậu chưa phải là đệ tử của tôi. Đừng gọi tôi là sư phụ quá sớm. Chưa chắc cậu đã vượt qua nổi những thử thách của tôi đâu."

Deus Gelo gật đầu liên tục, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

"Vâng! Tôi sẽ không làm cậu thất vọng!"

Vương Thành nhẹ nhếch môi, vươn tay vẽ một vòng tròn trong không khí. Một luồng sáng bùng lên, ngay lập tức không gian xung quanh họ thay đổi. Cả hai đã dịch chuyển đến một thế giới rộng lớn—một không gian huấn luyện do Vương Thành tạo ra.

Cậu chắp tay sau lưng, nhìn Deus Gelo và nói:

"Bài kiểm tra đầu tiên là trắc nghiệm 100 câu về vũ trụ. Cậu có 15 phút để hoàn thành."

Deus Gelo nhíu mày:

"Trắc nghiệm à…?"

"Không chỉ có thế." – Vương Thành giơ một ngón tay lên – "Có một quy tắc quan trọng: Cậu không được sử dụng ma thuật hay bất kỳ sức mạnh đặc biệt nào để xem trước câu trả lời. Nếu có dù chỉ một tia ma thuật phát ra từ cậu, ngay lập tức sẽ có sét cấp 7 đánh xuống."

Deus Gelo chưa kịp phản ứng, Vương Thành đã tiếp tục:

"Như thế này."

Cậu chậm rãi bật ma thuật lên.

"ẦM!!"

Một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống người cậu, bùng nổ thành một cột sáng chói lóa. Nhưng khi ánh sáng tan đi, Vương Thành vẫn đứng đó, không hề hấn gì, thậm chí còn phủi nhẹ tay áo.

Deus Gelo trố mắt kinh ngạc. Hắn đã từng nghe đến sét cấp 7—một loại sét có thể xé toạc cả hành tinh nếu rơi xuống bề mặt. Vậy mà Vương Thành lại không hề hấn gì?

Vốn dĩ hắn định gian lận bằng cách dùng ma thuật để tìm câu trả lời, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn lập tức từ bỏ ý định.

"Rõ rồi! Tôi sẽ không gian lận đâu!" – Deus Gelo nuốt khan, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Vương Thành gật đầu, tiếp tục đặt thêm một quy tắc:

"Ngoài ra, cậu phải đạt ít nhất 50 điểm. Nếu dưới mức đó, cậu sẽ bị loại ngay lập tức."

Deus Gelo hít sâu, nắm chặt tay.

"Được rồi! Tôi sẽ làm hết sức!"

Ngay lập tức, một bảng câu hỏi hiện ra trước mặt hắn. Đồng hồ bắt đầu đếm ngược—15 phút bắt đầu!

 

15 phút sau...

"Hết giờ! Đưa bài kiểm tra cho tôi."

Không chút do dự, Deus Gelo nhanh chóng nộp bài. Hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch khi nhìn Vương Thành lướt qua bài kiểm tra.

Vương Thành im lặng, cầm bài kiểm tra của Deus Gelo, ánh mắt cậu lướt nhanh qua từng câu trả lời. Không khí xung quanh như chùng xuống, tạo một cảm giác căng thẳng tột độ. Deus Gelo đứng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn, nhịp tim đang đập liên hồi.

Sau một lúc im lặng, Vương Thành nhếch môi, cất giọng đều đều:

"Cậu đạt 94 điểm. Khá lắm, xem ra cậu cũng thông minh hơn vẻ ngoài đấy."

Deus Gelo nghe xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay sau đó, hắn hưng phấn hét lên:

"Tuyệt vời! Tôi đã qua vòng đầu tiên!"

Vương Thành khoanh tay, gật đầu nhưng ánh mắt vẫn sắc bén:

"Đừng vội mừng. Đây chỉ là thử thách đầu tiên thôi. Còn bốn bài kiểm tra nữa, và sẽ không dễ dàng như thế này đâu."

Deus Gelo nuốt khan, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm:

"Tôi sẽ không bỏ cuộc!"

Vương Thành nhếch môi cười nhẹ:

"Tốt. Vậy bắt đầu bài kiểm tra thứ hai."