Bài Học Đầu Tiên Và Chuyến Đi Khám Sức Khỏe!

Lúc 5:00 sáng, một giọng nói vang lên dưới nhà.

"Vương Thành! Mau dậy đi!"

Cậu mơ màng mở mắt, nhưng giấc mơ đẹp vừa nãy đã tan biến ngay lập tức. Vẫn còn ngái ngủ, cậu lật người, nhắm mắt lại, định ngủ tiếp.

"Vương Thành! Mau dậy nào!"

Cậu nhăn mặt, chui sâu vào chăn hơn, lẩm bẩm:

"Hả? Ai gọi sớm thế? Mới sáng sớm thôi mà... để tôi ngủ thêm chút nữa đi!"

Nhưng tiếng gọi không dừng lại. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy, lê bước đến cửa sổ, kéo rèm ra và nhìn xuống. Ở đó, Deus Gelo đang đứng với vẻ mặt đầy háo hức.

"Đệ tử đã sẵn sàng học hỏi từ sư phụ rồi!"

Vương Thành chớp mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Hả...? Ờ... được thôi."

Không cần thêm lời nào, Vương Thành vung tay lên. Một luồng năng lượng bao phủ cả hai người, và chỉ trong chớp mắt, họ đã dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn khác.

Không gian xung quanh là một vũ trụ vô tận. Những thiên hà xa xăm lấp lánh như hàng triệu đốm sáng, hành tinh xoay chuyển trong dòng chảy thời gian, tất cả tạo nên một bức tranh hùng vĩ. Nhưng đối với Vương Thành, đây chẳng qua chỉ là một nơi để rèn luyện.

Cậu quay sang Deus Gelo, nở một nụ cười bí ẩn:

"Đây là Không Gian Vũ Trụ Vô Tận. Nhiệm vụ của cậu là... phá hủy tất cả thiên hà và hành tinh ở đây. Tôi tin là cậu làm được đấy. Chúc may mắn!"

Trước khi Deus Gelo kịp phản ứng, Vương Thành đã phẩy tay một cái, lập tức dịch chuyển mình về lại căn phòng ấm áp. Không chần chừ thêm giây nào, cậu lao ngay lên giường và ngủ tiếp.

Deus Gelo đứng chết trân giữa khoảng không vũ trụ, mặt đờ ra.

"Khoan... cái gì cơ? Phá hủy hết mọi thứ á? Sao mà..."

Nhưng rồi cậu lắc đầu, hít sâu một hơi.

"Thôi được... đây là bài học đầu tiên của sư phụ. Mình phải cố gắng thôi!"

 

Trong giấc mơ của Vương Thành, nơi chứa vô tận vũ trụ. Mỗi vũ trụ là một nơi vô tận với những nền văn minh rực rỡ, những con người chân thực, những quy luật không gian, thời gian, nhân quả, khái niệm... Tất cả đều là thật, vận hành như một thế giới bình thường.

Nhưng đối với Vương Thành, đó chỉ là một giấc mơ.

Thế giới trong giấc mơ chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong nhận thức của Vương Thành. Những sinh vật trong đó, dù vĩ đại hay nhỏ bé, không thể nhìn thấy cậu, không thể chạm vào cậu, thậm chí không thể hiểu nổi rằng có một thứ như cậu tồn tại. Với chúng, cậu giống như một thứ gì đó nằm ngoài quy luật của mọi thứ – một thực tại không thể chạm tới.

Chúng có thể có lịch sử, có ký ức, có quy luật, có những vận mệnh ràng buộc… nhưng tất cả những thứ ấy đều không thể áp lên cậu. Với cậu, đó chỉ là một dòng suy nghĩ thoáng qua, một mảnh vỡ mong manh bên trong một tầng nhận thức thấp kém hơn.

Và khi cậu thức dậy, thế giới đó không đơn thuần là tan biến. Nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu, như một giấc mơ bị quên lãng, một câu chuyện chưa từng được kể. Không còn dấu vết, không còn bất kỳ minh chứng nào cho thấy nó đã từng là một thực tại.

7 giờ sáng, Vương Thành tỉnh giấc. Cậu bước vào phòng vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng lên và nó bị gãy ngay tức khắc. Cậu khẽ thở dài, nhận ra mình vẫn sở hữu với sức mạnh khổng lồ.

"Quên mất là mình không còn là con người bình thường nữa…" Cậu suy nghĩ.

Không suy nghĩ nhiều, Vương Thành lập tức tạo ra một chiếc bàn chải mới. Nhưng thay vì một vật dụng bình thường, cậu vô tình tạo ra một thứ cứng nhất trong vũ trụ, và vì thế, nó mang một khối lượng lên đến ∞ kg.

Hôm nay là ngày bố mẹ cậu đi khám sức khỏe. Trước khi rời nhà, họ bảo cậu:

"Con đi cùng chúng ta nhé."

Trong đầu Vương Thành lập tức xuất hiện một suy nghĩ "Nếu không đi, chẳng phải mình sẽ phản bội tấm lòng của bố mẹ sao?" Vậy là cậu quyết định đi cùng họ.

Khi đến bệnh viện, cậu là người được gọi vào khám đầu tiên. Bác sĩ mỉm cười:

"Hãy đưa tay ra để tôi lấy máu xét nghiệm nhé."

Nhưng ngay khi kim tiêm chạm vào da cậu, nó gãy vụn thành từng mảnh nhỏ.

Vương Thành thở dài. Cậu biết chuyện này là hiển nhiên, bởi cơ thể cậu không còn giống bất kỳ sinh vật nào trong vũ trụ.

Mỗi tế bào trong cơ thể cậu chứa vô số vũ trụ. Không phải chỉ 0,01% nhân tế bào là một vũ trụ, nếu ai đó nghĩ rằng 0,1% nhân tế bào chỉ chứa 10 vũ trụ, họ đã hoàn toàn sai lầm. Con số đó không còn là hữu hạn nữa; nó đã vượt ra khỏi giới hạn của toán học và tri thức nhân loại.

Trên thực tế, 0,01% nhân tế bào có thể kéo dài đến 0,0∞%, tức là chứa một lượng vũ trụ vô hạn. Điều này có nghĩa là khoảng cách từ 0,01% đến 0,1% không chỉ đơn thuần là một con số lớn mà là một khoảng cách vô hạn. Nếu muốn đạt đến đó, một thứ gì đó bình thường là không đủ, mà cần phải sở hữu một tính chất siêu việt vượt xa mọi quy luật thông thường.

Vì vậy, cấu trúc tế bào của cậu không chỉ đơn thuần là vô hạn, mà còn là vô hạn chồng chất lên vô hạn, từng lớp vũ trụ xếp chồng lên nhau như những thực tại song song, kéo dài đến tận cùng của vô tận, không có điểm dừng. Mỗi tế bào không chỉ là một vũ trụ đơn lẻ, mà là vô hạn vũ trụ lồng ghép vào nhau, tạo nên một hệ thống siêu việt vô hạn lần!

Và bởi vì cậu có thể chứa đựng vô hạn vũ trụ lồng ghép trong từng tế bào của mình, cậu không còn chỉ là một thực thể siêu việt. Cậu đã vượt qua cả khái niệm siêu việt vô hạn lần, chạm đến một trạng thái mà không ngôn ngữ, không logic nào của nhân loại có thể mô tả được.

Cậu không chỉ nằm ngoài giới hạn của những điều vô hạn mà còn đứng trên cả chính khái niệm đó. Một thực thể không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy luật nào, không thể đo lường, không thể so sánh, vì đơn giản là... không gì có thể tồn tại ngang hàng với cậu.

 

Hai Giờ Sau!

Giữa vũ trụ vô hạn, nơi những thiên hà giăng kín bầu trời như vô số viên đá quý lấp lánh, Deus Gelo vẫn đang miệt mài thực hiện nhiệm vụ mà Vương Thành giao phó. Từng hành tinh, từng thiên hà liên tục bị xóa sổ bởi sức mạnh hủy diệt của cậu, thế nhưng dù đã phá hủy 9.468 triệu tỷ hành tinh và 3.968 triệu tỷ thiên hà, vũ trụ trước mắt vẫn dường như vô tận.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở nặng nề, cậu nắm chặt tay, cảm nhận sự mệt mỏi xâm chiếm cơ thể.

"Tại sao chứ!? Phá hủy đến mức này mà vẫn chưa thấy điểm kết thúc sao!? Không… mình kiệt sức rồi!"

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh bí ẩn trỗi dậy từ sâu thẳm linh hồn, như thể một phong ấn cổ xưa vừa bị phá vỡ. Từng dòng năng lượng đen kịt cuộn trào xung quanh Deus Gelo, bầu trời trước mắt cậu vặn vẹo, không gian méo mó, mọi quy tắc vận hành của vũ trụ dường như bị bóp méo hoàn toàn.

Một kỹ năng mới đã thức tỉnh.

Cậu cảm nhận được nó, một quyền năng tuyệt đối, một sức mạnh vượt ra ngoài mọi giới hạn của thực tại. Kỹ năng này không chỉ hủy diệt vật chất, mà còn xóa bỏ cả không gian, thời gian, quy luật, nhân quả, khái niệm, linh hồn và cả những thực thể vĩnh hằng... Một khi được kích hoạt, mọi thứ trong phạm vi của nó sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, không thể tái sinh, không thể phục hồi, như thể chưa từng tồn tại.

Tên của nó là…

"Tận Diệt Hư Không"

Đôi mắt Deus Gelo bừng sáng, một nụ cười hiện lên trên môi. "Được rồi, lần này, ta sẽ kết thúc tất cả."

Deus Gelo hít một hơi sâu, đứng dậy giữa vũ trụ vô tận, đôi mắt ánh lên sự tỉnh ngộ. Không còn chút do dự, cậu chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay mở rộng.

"Biến mất đi."

Chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng, nhưng ngay lập tức, toàn bộ vũ trụ trước mặt cậu sụp đổ.

Không có tiếng nổ. Không có ánh sáng chói lóa. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự hủy diệt.

Mọi hành tinh, thiên hà, không gian, quy luật… tất cả bị xóa sổ ngay lập tức, như thể chúng chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại một khoảng trắng vô tận, không có bất kỳ dấu vết nào của thế giới cũ.

Không còn vật chất.

Không còn năng lượng.

Không còn thời gian.

Không còn cả khái niệm về "cái đã từng tồn tại".

Chỉ trong một cái phẩy tay, Deus Gelo đã đưa mọi thứ về hư vô tuyệt đối.

Deus Gelo hét lên trong sự phấn khích, đôi mắt cậu ánh lên niềm vui sướng tột cùng. "Ta đã thành công rồi!"

Cậu đã hoàn thành bài học đầu tiên, đã phá hủy toàn bộ vũ trụ vô hạn mà Vương Thành giao cho. Nhưng rồi, một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cậu:

"Khoan đã... Khi nào sư phụ mới đến đón mình vậy nhỉ?"

Ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện, một giọng nói trầm ổn vang lên ngay phía sau cậu:

"Cậu làm tốt lắm. Đến lúc về rồi."

Deus Gelo giật mình quay lại, thấy Vương Thành đã đứng đó từ bao giờ, nở một nụ cười nhẹ đầy thản nhiên. Không chậm trễ, Vương Thành đưa tay lên, vung kiếm chém nhẹ một đường lên không gian. Một vết rách sâu xuất hiện trong hư không, xoáy tròn thành một cổng dịch chuyển đưa cả hai trở về.

Nhưng khi bước qua cổng, Deus Gelo bỗng cảm thấy toàn thân đông cứng, không thể cử động được dù chỉ một chút.

Mọi thứ xung quanh đều bất động, như thể thời gian nơi này đã hoàn toàn bị đóng băng.

Cậu cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Rồi Deus Gelo nhận ra: Đây là sức mạnh của sư phụ mình.

Chỉ với mười phần trăm sức mạnh, Vương Thành đã có thể tạo ra một loại ngưng đọng thời gian cấp độ vô hạn!

Nhận ra học trò đang bị giữ chặt, Vương Thành chỉ khẽ lắc đầu cười, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào Deus Gelo.

Ngay lập tức, cậu có thể cử động trở lại, như thể trạng thái đông cứng chưa từng xảy ra.

"Tại sao...?" Deus Gelo lẩm bẩm.

"Ta vừa tạm thời ban cho cậu khả năng miễn nhiễm với ngưng đọng thời gian cấp độ vô hạn." Vương Thành điềm tĩnh đáp. "Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ lấy lại nó."

Deus Gelo vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng rồi Vương Thành đột nhiên nhìn về phía xa, như thể nhớ ra điều gì đó.

"À... Còn một chuyện phải làm."

Đó là chuyện liên quan đến chiếc kim tiêm lúc sáng.

Cậu giơ tay lên, khẽ vẫy một cái. Thời gian lập tức quay ngược.

Chiếc kim tiêm ban đầu vốn không thể đâm xuyên qua da của cậu. Nếu để chuyện này diễn ra, sẽ có quá nhiều rắc rối xảy ra, mọi người sẽ nhận ra cậu không còn là con người bình thường nữa.

Vương Thành không muốn điều đó.

Cậu không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ.

Vậy nên, cậu đã ban cho chiếc kim tiêm khả năng đâm xuyên qua da mình.

Chỉ cần làm vậy, mọi chuyện sẽ tiếp diễn một cách bình thường. Không ai sẽ nghi ngờ gì cả.

Đó là lựa chọn duy nhất.