Sau buổi kiểm tra sức khỏe, Vương Thành đột nhiên sững người, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
"Khoan đã... nếu mình rút máu để xét nghiệm, chẳng phải thế giới này sẽ bị nghiền nát sao?!"
Cậu nhớ lại chiếc kim tiêm được thiết kế đặc biệt để đâm xuyên qua làn da bất hoại của mình, nhưng còn lọ đựng máu thì sao? Liệu nó có đủ khả năng chứa đựng huyết dịch của một thực thể siêu việt?
"Không thể nào!!"
Mỗi tế bào trong cơ thể cậu đều mang trọng lượng bằng vô hạn vũ trụ, một sức mạnh vượt xa mọi giới hạn của thực tại. Chỉ một giọt máu thoát ra cũng đủ để nghiền nát toàn bộ không gian này, phá vỡ quy luật tồn tại, và thậm chí... có thể tạo ra một thế giới mới chỉ từ áp lực của nó.
Vương Thành siết chặt nắm tay. Cậu nhìn xung quanh. Đã vài tiếng trôi qua, nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Không có vết nứt nào trên không gian, không có dấu hiệu thực tại bị xé toạc.
Tại sao?
Rồi cậu chợt nhận ra, cơ thể cậu mang thuộc tính "Tự Bảo Vệ Tuyệt Đối".
Bất cứ thứ gì bị tách ra khỏi cơ thể của cậu, dù là một tế bào, một giọt máu, hay một sợi tóc đều lập tức trở thành vật chất bình thường.
Điều đó có nghĩa là, nếu ai đó có ý định lấy tế bào của cậu để hấp thụ và tăng cường sức mạnh cho bản thân, họ sẽ thất bại. Bởi vì ngay khoảnh khắc nó rời khỏi cơ thể cậu, nó sẽ mất đi bản chất siêu việt vốn có, trở thành thứ không khác gì nguyên liệu tầm thường.
Một nụ cười nhẹ hiện trên môi Vương Thành.
"Xem ra, không ai có thể sao chép sức mạnh của mình được rồi."
------
Chín giờ tối.
Vương Thành cảm thấy hưng phấn và vui vẻ nhưng không có lí do nào! Nhưng nếu cậu quá phấn khích mà vô tình nhảy lên, trọng lực khủng khiếp từ cơ thể cậu sẽ nghiền nát thế giới này thành tro bụi!
Nhận thức được điều đó, cậu quyết định sử dụng một kỹ năng đặc biệt. " Chân Giới Vô Biên" cho phép tạo ra một không gian vô tận. Không gian ấy rộng lớn đến mức chứa đựng vô hạn vũ trụ, nhưng nhìn bề ngoài, nó chỉ là một khoảng trắng tĩnh lặng, không có điểm đầu hay điểm cuối.
Vương Thành chạy quanh không gian đó với sự hưng phấn và vui vẻ, từ bên này sang bên kia mà không gặp bất kỳ ranh giới nào. Nhưng đâu ai biết rằng, với mỗi bước chân, cậu đã xuyên qua vô số vũ trụ có kích thước vô hạn, một điều không tưởng đối với bất kỳ sinh vật nào khác.
------
Bên trong không gian vô tận, nơi mà Vương Thành vừa tạo ra với "Chân Giới Vô Biên", một thế giới không có khái niệm về ranh giới hay giới hạn. Xung quanh chỉ là một màu trắng vô tận, nhưng từng bước chân của cậu lại xé toạc hư không, tạo ra những dòng chảy năng lượng khủng khiếp.
Cảm giác hưng phấn dâng trào, cậu vung tay lên, tạo ra một lốc xoáy năng lượng khổng lồ. Nhưng ngay lúc đó....
GRÀOOOOOO!!!
Một tiếng gầm kinh hoàng vang lên, làm rung chuyển toàn bộ không gian. Từ sâu trong Chân Giới Vô Biên, một sinh vật khổng lồ đột ngột xuất hiện.
Nó cao đến hàng ngàn mét, cơ thể phủ đầy vảy đen như vực thẳm, mỗi chiếc vảy tựa như một hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng. Đôi mắt của nó đỏ rực như hai mặt trời đang bùng cháy. Xung quanh sinh vật này, không gian vặn vẹo dữ dội bởi vì chính nó cũng là một thực thể vượt ngoài thực tại.
Vương Thành nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự thích thú.
"Ồ? Một sinh vật có thể tồn tại trong Chân Giới Vô Biên của ta sao? Hay đấy."
Con quái vật gầm lên lần nữa, rồi lao tới với tốc độ vượt qua mọi quy luật vật lý. Chỉ trong một phần nghìn giây, hàng trăm móng vuốt sắc bén của nó đã xé toạc không gian, nhắm thẳng vào Vương Thành.
ẦMMM!!!
Một vụ nổ khủng khiếp vang lên, nhưng khi bụi năng lượng tản ra, Vương Thành vẫn đứng đó, không chút thương tổn. Trước mặt cậu, không gian bị xé nát tạo thành những vết nứt hư không, nhưng rồi chúng ngay lập tức tự phục hồi.
Vương Thành bật cười, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén.
"Vậy là… ngươi đủ mạnh để giải trí một chút rồi."
Cậu giơ tay lên, từng dòng năng lượng vô tận hội tụ xung quanh, xoay tròn tạo thành một thương ánh sáng vô cực. Cây thương này không thuộc về bất kỳ quy luật nào, chỉ cần nó xuất hiện, toàn bộ không gian xung quanh đều phải phục tùng.
Quái vật gầm lên đầy thách thức, thân thể nó bắt đầu phình to, phát ra vô số luồng năng lượng hủy diệt có thể xóa sổ hàng trăm vũ trụ. Nhưng trước khi nó kịp hoàn thành biến đổi.
XẸTTTTTT!
Vương Thành biến mất khỏi vị trí cũ.
Và ngay khoảnh khắc đó...
ẦM!!!
Một vệt sáng xé toạc không gian, cây thương vô cực của Vương Thành đã xuyên thẳng qua người con quái vật. Không có máu, không có tiếng thét, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Bởi vì ngay khi cây thương chạm vào cơ thể nó, con quái vật đã bị xóa sổ khỏi sự tồn tại. Không có xác chết, không có linh hồn, không có bất kỳ dấu vết nào chứng minh rằng nó từng xuất hiện.
Vương Thành hạ tay xuống, nhếch môi cười.
"Ừm, cũng không tệ… Nhưng vẫn chưa đủ để làm ta nghiêm túc."
Không gian bị méo mó lần nữa, thời gian vặn vẹo.
Một thực thể khổng lồ trồi ra từ hư không.
Nó không có hình dạng cố định, lúc thì như một con rồng với hàng tỷ cái đầu, lúc lại là một thực thể vô định, đôi mắt chứa đầy ánh sáng của những thực tại chưa từng tồn tại. Nó không di chuyển theo cách thông thường, mà đơn giản là tồn tại ở bất kỳ đâu nó muốn, vượt ngoài mọi quy luật về không-thời gian.
"Ngươi là một dị thể." – Giọng nói không vang lên qua không khí mà vang vọng thẳng vào tâm trí Vương Thành, như thể nó luôn ở đó.
Vương Thành nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên.
"Thú vị đấy. Ngươi là gì?"
"Ta không có tên. Ta là thứ tồn tại ngoài sự hiểu biết của ngươi. Và ta sẽ xóa ngươi khỏi thực tại này."
Không có cảnh báo. Không có động tác.
ẦM!
Trong một khoảnh khắc, một cú đánh từ thực thể kia giáng xuống. Nó không đến từ một hướng nào cả – mà nó đã ở sẵn tại điểm va chạm ngay từ đầu, như thể tất cả khả năng phản ứng đều không có ý nghĩa.
Không gian rung chuyển.
BÙM!
Một vụ nổ khổng lồ xé toạc tầng thực tại, nhưng khi bụi tan đi, Vương Thành vẫn đứng đó, không hề hấn gì.
Thực thể kia sững lại.
"Ngươi... đã làm gì?"
Vương Thành đưa tay phủi đi chút bụi trên vai, bình thản nói:
"Đơn giản thôi. Nếu cú đánh của ngươi không có thời điểm bắt đầu, thì ta chỉ cần đảm bảo rằng ta không bao giờ ở đó ngay từ đầu."
Lần đầu tiên, thực thể kia có vẻ… ngạc nhiên.
Nhưng nó không dừng lại.
ẦM!
Hàng trăm, hàng nghìn cú đánh giáng xuống trong cùng một khoảnh khắc, mỗi cú đánh đều phá vỡ vô số tầng không gian, nghiền nát những khái niệm về thực tại.
Vương Thành bắt đầu di chuyển.
Cậu không né tránh, không phòng thủ, mà chỉ đơn giản là không ở nơi cú đánh sẽ chạm vào.
Mọi đòn tấn công của thực thể kia đều không thể chạm vào cậu.
Nhưng nó không dễ bị đánh bại như vậy.
Ánh mắt của thực thể kia lóe lên.
"Ta hiểu rồi… vậy nếu ta xóa bỏ khả năng 'không bị đánh trúng' của ngươi thì sao?"
Ngay lập tức, toàn bộ không gian xung quanh Vương Thành bị viết lại.
Khái niệm "tránh né" của cậu bị loại bỏ.
Vương Thành lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ ập xuống.
ẦM!!!
Một cú đánh giáng thẳng vào cậu, xé rách không gian thành vô số mảnh!
Cậu bị thổi bay xuyên qua hàng triệu tầng thực tại, va vào vô số vũ trụ, khiến từng thế giới rung chuyển.
Nhưng khi bụi tan đi…
Vương Thành vẫn đứng đó.
Một vết rách nhỏ xuất hiện trên tay áo cậu, nhưng ánh mắt vẫn bình thản.
"Khá lắm. Nhưng vẫn chưa đủ đâu."
Cậu siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tia sáng đầy bá quyền.
Ký hiệu trên tay phát sáng rực rỡ, không phải như ánh chớp lóe lên rồi tắt, mà là ánh sáng của một ý chí tuyệt đối, của một tồn tại không thể bị trói buộc.
Phong ấn đã kìm hãm chín mươi phần trăm sức mạnh của cậu!
XẸT!
Cậu xé toạc phong ấn.
Không có tiếng nổ long trời lở đất, không có sóng xung kích phá vỡ vạn vật như những trận chiến thông thường.
Không gian không rung chuyển.
Thực tại không bị nghiền nát.
Vì mọi thứ đơn giản đã không còn ý nghĩa dưới áp lực tuyệt đối của Vương Thành.
Thời gian? Chỉ là một dòng chảy mà cậu có thể điều chỉnh theo ý muốn.
Không gian? Giống như một tấm vải, có thể kéo giãn, uốn cong hay thậm chí xé nát bất cứ lúc nào.
Các quy luật vật lý? Chúng tồn tại chỉ vì cậu CHO PHÉP chúng tồn tại.
Cậu không đơn thuần mạnh lên.
Cậu đã trở thành trung tâm của tất cả mọi thứ, và chính sức mạnh, năng lượng, sinh lực, ma lực... của cậu là thứ tạo ra vạn vật.
Thực thể kia, vốn là một kẻ đứng ngoài quy luật, bỗng cảm nhận được một lực lượng còn kinh khủng hơn nó gấp vô số lần.
Nó không còn có thể "tồn tại ở bất cứ đâu nó muốn" nữa.
Vì chính khái niệm về "tồn tại" của nó đã bị Vương Thành nắm giữ trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên, nó run rẩy.
"Ngươi… ngươi đã làm gì…?!"
Vương Thành cười nhạt.
"Chẳng có gì cả. Ta chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về ta thôi."
Cậu bước một bước.
Không có di chuyển, không có độ trễ.
Cậu đã ở ngay trước mặt thực thể kia.
Một cú đấm giáng xuống.
Không phải vào cơ thể, không phải vào ý thức, mà vào chính khái niệm tồn tại của nó.
Không có ánh sáng.
Không có tiếng nổ.
Chỉ có sự tuyệt đối.
Thực thể kia bị xóa sổ hoàn toàn!
Cả không gian yên lặng.
Vương Thành hạ tay xuống, khẽ thở ra.
"Chán thật. Vẫn chưa đủ để khiến ta nghiêm túc."
------
Vương Thành tạo lại ký hiệu phong ấn và rời khỏi Chân Giới Vô Biên. Khi cậu bước ra khỏi không gian đó, không gian xung quanh hành tinh của cậu đã bị nứt vỡ, và vô số vết nứt ấy phát ra một luồng ánh sáng tím lạ lùng!
"Đó là gì?!"
Một lúc sau, không gian ngừng nứt, và một thực thể kỳ lạ bắt đầu xuất hiện từ những vết nứt. Cơ thể của nó có kích thước vô hạn, nhưng rồi nó thu lại thành hình dạng của một con người bình thường, như chính nó đã thu hồi lại chính bản thân mình.
Đó là một thực thể đến từ một không gian cao hơn, nơi mà con người, sự vật, mọi thứ ở đó đều coi thế giới của Vương Thành chỉ như một trò chơi, như bộ phim có thể thay đổi theo ý muốn, như một bức tranh có thể xé rách, sửa lại hoặc viết lại mọi thứ.
---
Vương Thành nhìn chằm chằm vào thực thể kỳ lạ trước mặt, ánh mắt sắc bén.
"Ngươi, là gì?!" – Cậu lên tiếng, giọng nói mang theo sự cảnh giác lẫn tò mò.
Thực thể đó mỉm cười, giọng nói vang vọng như thể nó đến từ mọi ngóc ngách của không gian:
"Ta là tác giả của bộ truyện này. Mọi thứ đều do ta sáng lập, vạn vật đều do ta tạo ra... và ngươi, Vương Thành, chỉ là nhân vật chính trong câu chuyện của ta!"
Vương Thành khẽ nheo mắt, rồi bật cười:
"Có chuyện đó luôn à? Được rồi, để ta thử xem ngươi mạnh đến đâu!"
Ngay lập tức, cậu giơ tay lên, phá vỡ ký hiệu phong ấn đang trói buộc sức mạnh của mình. Chỉ trong nháy mắt, luồng năng lượng vô tận bùng phát, bao trùm lên vạn vật. Tất cả mọi thứ đều bị sức mạnh của cậu nghiền nát, thời gian lẫn không gian rung chuyển như sắp vỡ tan. Nhưng... thực thể kia vẫn đứng yên, không hề bị ảnh hưởng.
Vương Thành cau mày, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu:
"Tại sao...? Tại sao ngươi không bị ảnh hưởng?! Sức mạnh của ta lẽ ra phải bao trùm lên tất cả!"
Thực thể đó vẫn giữ nguyên nụ cười, chậm rãi đáp:
"Vì ta là người tạo ra bộ truyện này và đây chỉ là một bản thể giả của ta."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đặt cây trượng xuống mặt đất. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ, không gian, thời gian, khái niệm, quy luật vạn vật... đều bị nghiền nát bởi sức mạnh của hắn. Cả một thực tại bị xóa sổ, để rồi ngay sau đó, hắn tạo lại tất cả bằng một ý niệm duy nhất.
Vương Thành nghiến răng, thử vận dụng quyền năng của mình để chỉnh sửa lại thế giới vừa bị thay đổi, nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu... mọi thứ vẫn không hề dịch chuyển dù một li.
"Không thể nào... Ta không thể thay đổi được nó sao?"
Ngay lúc này, chính bản thể thật sự của hắn đang ngồi ở trong một căn phòng trong không gian được gọi là thực tại cao hơn, tay cầm bút, lặng lẽ viết câu chuyện này.
Từng dòng chữ hắn ghi xuống, từng nét bút hắn lướt qua, tất cả đều không chỉ đơn thuần là chữ viết, mà là quy luật của cả thế giới của Vương Thành!
Vương Thành nhìn chằm chằm vào thực thể trước mặt, trái tim đập mạnh.
Mọi sức mạnh của cậu, dù vô biên đến đâu, vẫn không thể chạm tới hắn. Không phải vì hắn mạnh hơn, mà vì chính hắn là người quyết định mọi thứ có thể xảy ra hay không.
"Không thể nào... Ta không thể thay đổi được thực tại này sao?" – Vương Thành lẩm bẩm, ánh mắt lần đầu tiên lóe lên sự hoang mang.
Hắn - tác giả chỉ mỉm cười.
Bởi vì ngay khoảnh khắc này, chính hắn là kẻ đang viết nên số phận của Vương Thành.