Bản quyền © [TheSoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.
Chương 13: Cuộc Sống Mới Ở Rừng Núi
Chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại giữa vùng rừng núi hẻo lánh ở miền Trung Việt Nam, nơi ông Hùng đã chọn làm chốn ẩn cư cho gia đình. Những tán cây cao vút che khuất ánh nắng, chỉ để lại những tia sáng yếu ớt rọi xuống thảm lá khô. Không có tiếng xe cộ, không có mạng lưới truyền thông, không có hàng xóm – chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng chim hót vang vọng trong yên tĩnh. Ông Hùng bước xuống xe đầu tiên, tay cầm bản đồ tự vẽ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm pha lẫn mệt mỏi. Mảnh đất nhỏ ông mua nằm bên một con suối, đủ để dựng một ngôi nhà gỗ đơn sơ – nơi gia đình hy vọng sẽ tìm lại sự bình yên đã mất sau scandal của Phú.
Phú nhảy xuống xe, vai mang một chiếc túi nặng trĩu, ánh mắt trầm tư nhìn quanh. Bà Mai bước theo sau, đôi tay gầy guộc ôm chặt một chiếc áo khoác, hơi thở run run trong không khí se lạnh của rừng. Hạnh là người cuối cùng, đôi chân cô khựng lại khi đặt xuống nền đất ẩm, ánh mắt vừa tò mò vừa bất mãn trước khung cảnh hoang sơ. Cả gia đình đứng lặng một lúc, như muốn làm quen với nơi xa lạ này, trước khi ông Hùng lên tiếng phá tan sự im lặng.
Ông Hùng: Vừa cầm rìu đốn gỗ, vừa chỉ tay "Phú, con giúp ba dựng khung nhà này. Hạnh, con cùng mẹ thu thập cành cây để làm mái. Chúng ta phải bắt đầu ngay thôi."
Bà Mai nhìn chồng, nở một nụ cười nhạt dù đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Bà cố gắng giữ giọng nói lạc quan, như muốn xua tan nỗi sợ đang len lỏi trong lòng.
Bà Mai: "Đây là một khởi đầu mới. Dù khó khăn, nhưng chúng ta sẽ quen dần. Chỉ cần ở bên nhau là đủ."
Hạnh nhìn quanh, những cây cổ thụ cao lớn và không gian tĩnh lặng làm cô hơi choáng ngợp. Sự bực bội vì phải rời xa thành phố vẫn còn, nhưng cô dần cảm nhận được sự mới mẻ của nơi này.
Hạnh: Giọng pha chút bất ngờ "Em không ngờ mình lại ở giữa rừng thế này. Nhưng mà cũng thú vị đấy. Có lẽ em sẽ quen thôi."
Phú im lặng, tay cầm rìu chặt mạnh vào thân cây, từng nhát vang lên đều đặn như để trút bỏ gánh nặng trong lòng. Anh quay sang cha mẹ và em gái, giọng buồn bã nhưng kiên định.
Phú: "Con sẽ cố gắng, ba mẹ. Con muốn bù đắp cho gia đình. Con không muốn mọi thứ tệ hơn nữa."
Gia đình bắt tay vào xây dựng ngôi nhà gỗ, dùng những cây rừng chặt hạ và đá suối để dựng khung. Phú cùng ông Hùng dựng cột, mồ hôi chảy dài trên trán, trong khi bà Mai và Hạnh gom cành khô làm mái. Tiếng rìu vang vọng hòa cùng tiếng suối róc rách, tạo nên một nhịp điệu lạ lùng giữa rừng sâu. Họ học cách tự cung tự cấp: Phú và ông Hùng đánh cá ở suối, Hạnh hái rau rừng, bà Mai nhóm lửa nấu ăn. Cuộc sống vất vả, tay chân đầy vết chai, nhưng mỗi ngày trôi qua, họ dần tìm thấy chút bình yên trong sự đơn sơ ấy. Tuy nhiên, trong sự tĩnh lặng của rừng, những mầm mống thay đổi đã âm thầm nảy sinh, chờ ngày bùng phát.
Ở thành phố, Minh và Lan vẫn đối mặt với cơn bão dư luận. Trong một quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của Lan khi cô ngồi đối diện Minh, tay cầm tách cà phê đã nguội. Họ đã làm việc với luật sư suốt tuần qua, gửi yêu cầu gỡ video xuống các nền tảng mạng xã hội. Một số trang đã xóa nội dung, nhưng ở những góc tối của internet, nó vẫn âm thầm lan truyền, và câu chuyện vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi.
Lan: Giọng trầm, nhưng quyết tâm "Minh, chúng ta đã làm được một phần. Một số trang đã gỡ video, nhưng vẫn còn nhiều nơi khác. Mình nghĩ chúng ta nên chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài."
Minh gật đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Anh không né tránh ánh mắt tò mò hay khinh bỉ từ những người xung quanh, mà chọn đối mặt với chúng.
Minh: "Đúng vậy. Nhưng mình không hối hận, Lan. Chúng ta đã sống thật với bản thân, dù hậu quả có thế nào. Mình chỉ lo cho Phú – cậu ấy chọn cách chạy trốn."
Lan: Nhìn ra cửa sổ, giọng nhẹ "Mình cũng vậy. Mình hy vọng cậu ấy tìm được bình yên. Nhưng giờ chúng ta phải sống tiếp. Chúng ta có nhau, và điều đó là đủ."
Minh nắm tay Lan, lòng bàn tay ấm áp của cô truyền cho anh chút sức mạnh. Họ trở thành biểu tượng của sự tự do trong mắt một vài người trẻ, nhưng cũng là mục tiêu chỉ trích của đám đông bảo thủ. Dù vậy, họ quyết tâm không để quá khứ định nghĩa tương lai.
Trong khi gia đình Phú tìm kiếm sự yên bình giữa rừng núi, Minh và Lan ở lại thành phố, đối mặt với thử thách bằng sự kiên cường. Hai con đường khác nhau, nhưng đều gắn liền bởi những lựa chọn phức tạp của con người – giữa tự do, trách nhiệm, và những vết sẹo không thể xóa nhòa.