Chương 14: Một Năm Sau

Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.

Chương 14: Một Năm Sau

Một năm sau

Một năm sau ngày rời khỏi thành phố, gia đình ông Hùng đã định hình cuộc sống tự cung tự cấp giữa vùng rừng núi hẻo lánh ở miền Trung Việt Nam. Ngôi nhà gỗ nhỏ giờ đây vững chãi hơn, với những bức tường thô ráp được gia cố, mái lợp cành cây khô bền chặt, và một khu vườn nhỏ xanh mướt bên cạnh. Không có mạng lưới truyền thông, không có tiếng ồn đô thị – chỉ có thiên nhiên bao la và sự tĩnh lặng bao trùm. Cuộc sống này là thử thách mỗi ngày, nhưng cũng là cơ hội để họ gắn kết, tìm lại bình yên sau những vết thương từ scandal của Phú.

Sáng sớm, ánh nắng yếu ớt len qua tán cây, chiếu xuống khu đất nhỏ bên con suối. Ông Hùng đứng dậy từ chiếc giường gỗ, tay cầm rìu, chuẩn bị kiểm tra bẫy thú ông đặt đêm qua. Ông mặc áo vải cũ sờn, khuôn mặt khắc khổ giờ thêm vài nếp nhăn từ những ngày lao động vất vả. Ông gọi Phú, giọng trầm nhưng đầy quyền uy.

Ông Hùng: "Phú, con theo ba. Chúng ta cần kiểm tra bẫy và hái ít rau rừng. Hạnh, con giúp mẹ nhóm lửa nấu ăn."

Phú gật đầu, tay cầm giỏ tre, bước theo cha vào rừng. Anh đã quen dần với không khí ẩm ướt và tiếng lá xào xạc, dù tâm trí vẫn đôi lúc nặng trĩu vì quá khứ. Ông Hùng chỉ anh cách nhận biết rau ăn được – lá bạc hà rừng, rau sam – và cách đặt bẫy thỏ bằng dây rừng. Họ dừng lại bên suối, dùng lưới cũ bắt vài con cá nhỏ, ánh mắt Phú dần sáng lên khi anh học được những kỹ năng mới.

Phú: Giọng nhỏ, nhưng kiên định "Dạ, ba. Con sẽ cố học nhanh hơn. Con muốn góp phần xây dựng nơi này."

Ở nhà, bà Mai và Hạnh nhặt củi khô quanh khu vườn, chuẩn bị bữa sáng từ cá và rau rừng. Bà Mai, dù mệt mỏi sau những ngày lao động, vẫn nở nụ cười nhạt, cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Bà mặc áo dài bạc màu, đôi tay chai sần cầm bó củi đặt xuống đất.

Bà Mai: Cười nhẹ "Hạnh, con giúp mẹ nhóm lửa. Hôm nay chúng ta nấu cá ba con bắt được. Một năm rồi, chúng ta đã làm được nhiều đấy."

Hạnh, giờ 23 tuổi, đặt củi vào bếp, ánh mắt bớt bực bội hơn so với ngày đầu đến đây. Cô dần tìm thấy niềm vui trong sự đơn sơ, dù vẫn nhớ những tiện nghi thành phố.

Hạnh: "Mẹ ơi, em không ngờ cuộc sống lại khó khăn thế này. Nhưng mà thú vị thật. Ở đây không ai phán xét chúng ta, đúng không mẹ?"

Bà Mai: Gật đầu "Đúng vậy, con gái. Dù vất vả, nhưng đây là nhà của chúng ta bây giờ. Chỉ cần sống và chăm sóc nhau là đủ."

Buổi trưa, cả gia đình quây quần bên bếp lửa, thưởng thức bữa ăn đơn sơ: cá nướng trên than, rau rừng luộc, và vài quả dại hái được. Họ trò chuyện về những ngày cũ ở thành phố, giọng nói dần nhẹ nhàng hơn, sự căng thẳng từng bước tan biến. Phú nhìn ba mẹ và em gái, lòng nhẹ nhõm phần nào.

Phú: "Ba mẹ, Hạnh, con xin lỗi vì đã gây ra tất cả. Nhưng con cảm ơn vì gia đình cho con cơ hội này. Con muốn bù đắp, để chúng ta bắt đầu lại."

Ông Hùng: Giọng dịu dàng hiếm hoi "Phú, ba biết con không cố ý. Một năm qua, con đã cố gắng nhiều. Ba tự hào về con. Chúng ta chỉ cần sống tốt ở đây thôi."

Chiều đến, họ tiếp tục công việc: Phú và ông Hùng dựng một chuồng gà nhỏ bằng gỗ, bà Mai và Hạnh hái nấm gần suối. Cuộc sống tự cung tự cấp không chỉ là thử thách sinh tồn, mà còn là hành trình chữa lành. Họ dần quên đi những phán xét xã hội, tập trung vào sự gắn kết gia đình. Nhưng trong sự yên bình ấy, những mầm mống thay đổi đã âm thầm nảy sinh.

Minh và Lan

Ở thành phố, Minh và Lan tiếp tục đối mặt với dư luận. Họ làm việc với luật sư, yêu cầu gỡ video, và một số nền tảng đã xóa nội dung, dù câu chuyện vẫn âm ỉ trên mạng. Trong một quán cà phê nhỏ, Minh nhìn Lan qua ánh đèn vàng nhạt, tay cầm lá thư mới nhất từ Phú.

Lan: Giọng trầm "Minh, chúng ta đã làm được một phần, nhưng vẫn còn lâu dài. Mình lo cho Phú, hy vọng cậu ấy ổn."

Minh: Quyết tâm "Mình không hối hận, Lan. Chúng ta sống thật với bản thân. Phú chọn con đường của cậu ấy, và mình tin cậu ấy sẽ tìm được bình yên."

Minh nắm tay Lan, cả hai kiên cường bước tiếp. Một năm sau, gia đình Phú tìm thấy sự yên bình trong rừng, trong khi Minh và Lan vượt qua cơn bão truyền thông ở thành phố. Hai con đường khác nhau, nhưng đều là minh chứng cho sự phức tạp của con người – giữa tự do, trách nhiệm, và những vết sẹo quá khứ.