Chương 15: Một Quyết Định Mới

Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.

Chương 15: Một Quyết Định Mới

Một năm sau ngày Phú Nguyễn và gia đình rời thành phố đến vùng rừng núi hẻo lánh, cuộc sống của Minh Đức và Lan ở đô thị vẫn tiếp diễn trong sự kiên cường. Studio nhiếp ảnh nhỏ của Minh giờ đã ổn định, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những bức ảnh anh tỉ mỉ chỉnh sửa trên máy tính. Lan ngồi đối diện, tay cầm những lá thư Phú gửi từ rừng sâu – những dòng chữ nguệch ngoạc kể về cuộc sống tự cung tự cấp, sự bình yên giữa thiên nhiên, và sự gắn kết gia đình mà họ dần tìm lại. Một năm qua, cô và Minh đã vượt qua cơn bão truyền thông, nhưng những lời của Phú trong thư đánh thức một khát vọng mới trong lòng cô. Lan ngẩng lên nhìn Minh, ánh mắt sáng lên một quyết tâm lạ lùng.

Lan: Giọng trầm nhưng kiên định "Minh, mình đã suy nghĩ rất nhiều. Mình muốn lên đường, đến chỗ của Phú và gia đình cậu ấy. Mình muốn sống cùng họ, trải nghiệm cuộc sống tự cung tự cấp mà Phú đã kể."

Minh ngừng tay, ngẩng lên nhìn Lan, khuôn mặt thoáng chút bất ngờ. Anh đặt chiếc bút stylus xuống bàn, ánh mắt dò xét người bạn đồng hành lâu năm.

Minh: "Lan, cô chắc chứ? Đó là một quyết định lớn. Cuộc sống ở đó không dễ dàng, và còn mình thì sao? Chúng ta đã xây dựng mọi thứ ở đây – studio, mối quan hệ của chúng ta."

Lan nhìn thẳng vào mắt Minh, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm xen lẫn chút day dứt. Cô không muốn rời bỏ Minh, nhưng khát khao thay đổi đã trỗi dậy quá mãnh liệt.

Lan: "Mình biết, Minh. Nhưng mình cảm thấy như mình cần điều này. Những gì Phú viết – về sự bình yên, về cách họ sống gần gũi với thiên nhiên – đã khiến mình nghĩ lại về những gì mình thực sự muốn. Mình không muốn bỏ rơi cậu, nhưng mình cần thử, ít nhất một lần."

Minh thở dài, đôi tay đan vào nhau trên bàn, nhưng rồi một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. Anh hiểu Lan – sự tự do và đam mê khám phá luôn là một phần của cô.

Minh: "Mình hiểu, Lan. Mình không muốn cản cô. Nếu đó là điều cô cần, thì mình ủng hộ. Mình sẽ ở đây, giữ gìn studio và cuộc sống của chúng ta. Nếu cô cần mình, mình sẽ luôn sẵn sàng."

Lan mỉm cười, đứng dậy ôm Minh thật chặt, cảm nhận hơi ấm và sự thấu hiểu từ anh. Cô bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi, thu dọn một ba lô nhỏ với những vật dụng cơ bản – quần áo, dao nhỏ, và một cuốn sổ để ghi chép. Trước khi rời đi, cô viết một lá thư ngắn gửi Phú, thông báo về quyết định của mình, hy vọng anh sẽ chào đón cô như một người bạn cũ.

Một tháng sau, Lan đặt chân đến vùng rừng núi hẻo lánh nơi gia đình Phú định cư. Ba lô trên vai nặng trĩu, đôi giày lấm lem bùn đất sau hành trình dài, nhưng ánh mắt cô sáng lên với sự hào hứng xen lẫn lo lắng. Ngôi nhà gỗ hiện ra trước mắt, đơn sơ nhưng vững chãi, nằm bên con suối róc rách. Phú đang chặt gỗ ngoài sân, ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân lạ. Nhận ra Lan, anh bỏ rìu xuống, chạy đến, giọng nói đầy ngạc nhiên.

Phú: "Lan! Là cô thật sao? Sao cô lại ở đây?"

Lan cười, hơi thở còn gấp vì mệt nhưng đôi mắt rạng rỡ.

Lan: "Phú, mình quyết định đến đây. Mình muốn sống cuộc sống này, như cách cậu kể trong thư. Mình muốn học cách tự cung tự cấp, sống gần gũi với thiên nhiên."

Phú dẫn Lan vào nhà, giọng anh vẫn còn chút sững sờ khi giới thiệu cô với gia đình.

Phú: "Ba, mẹ, Hạnh, đây là Lan, bạn của con. Cô ấy muốn ở lại đây với chúng ta."

Ông Hùng đứng dậy từ chiếc ghế gỗ, ánh mắt hơi do dự quét qua Lan, nhưng ông vẫn gật đầu chào đón.

Ông Hùng: "Chào cô. Nếu cô muốn ở đây, thì phải sẵn sàng làm việc. Cuộc sống này không dễ dàng đâu."

Bà Mai bước ra từ góc bếp, tay cầm một chén nước, nụ cười hiền hậu làm dịu không khí.

Bà Mai: "Đừng lo, cô bé. Chúng tôi sẽ giúp cô làm quen. Một năm ở đây đã dạy chúng tôi nhiều điều."

Hạnh, giờ đã 23 tuổi, nghiêng đầu tò mò nhìn Lan, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Hạnh: "Chào chị Lan. Chị thật dũng cảm khi đến đây. Em sẽ chỉ chị cách hái rau rừng!"

Lan bắt đầu cuộc sống mới tại vùng rừng sâu. Cô học cách đốn gỗ từ Phú, hái rau rừng với Hạnh, và đánh cá bên suối cùng ông Hùng. Những ngày đầu, tay chân cô đầy vết xước, cơ thể mỏi nhừ, nhưng cô dần tìm thấy niềm vui trong sự đơn giản ấy. Bà Mai dạy cô cách nhóm lửa, trồng luống rau nhỏ, và từng bước, Lan hòa nhập như một thành viên mới. Phú nhìn cô, cảm nhận sự kết nối cũ giữa họ được khơi lại, giờ đây sâu sắc hơn qua những ngày cùng lao động.

Lan đã chọn một con đường mới, rời bỏ thành phố để tìm kiếm sự bình yên mà cô từng mơ ước qua những lá thư của Phú. Cuộc sống tự cung tự cấp không chỉ là thử thách mà còn là một hành trình chữa lành, nơi cô và gia đình Phú cùng nhau xây dựng một tương lai khác biệt, xa rời những áp lực và phán xét của xã hội. Nhưng trong sự yên bình ấy, những biến đổi mới đang âm thầm hình thành, chờ đợi thời điểm bùng nổ.