Chương 16: Sự Hòa Nhập Sau Ba Tháng

Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.

Chương 16: Sự Hòa Nhập Sau Ba Tháng

Ba tháng kể từ khi Lan đặt chân đến vùng rừng núi hẻo lánh, cô đã hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống tự cung tự cấp của gia đình Phú Nguyễn. Ngôi nhà gỗ giờ đây không chỉ là nơi trú ngụ mà còn là tổ ấm của năm tâm hồn gắn kết qua lao động và sự sẻ chia. Lan đã học cách đốn gỗ bên Phú, hái rau rừng cùng Hạnh, và chăm sóc vườn nhỏ với bà Mai. Bản tính phóng khoáng của cô vẫn không phai nhạt, mang đến những phút giây vui vẻ và bất ngờ giữa sự yên bình của rừng sâu. Gia đình không chỉ chấp nhận cô mà còn xem cô như một phần không thể thiếu, làm sáng bừng không gian vốn tĩnh lặng.

Một buổi chiều mát mẻ, ánh nắng nhạt dần trên đỉnh núi, cả gia đình ngồi quây quần bên bờ suối sau ngày làm việc. Ông Hùng nhóm lửa, chuẩn bị nướng cá vừa bắt được, mùi thơm lan tỏa trong không khí. Bà Mai ngồi cạnh, tay cầm rổ rau rừng, nụ cười hiền hậu ánh lên sự hài lòng. Hạnh nằm dài trên cỏ, đôi chân đung đưa, ánh mắt tinh nghịch nhìn Lan đang pha trò với Phú gần dòng nước chảy.

Lan: Cười lớn, tay vỗ nước "Phú, cậu xem này! Mình vừa bắt được con cá to hơn cậu hôm qua đấy!"

Phú bật cười, lắc đầu trước sự hào hứng của Lan. Anh ngồi xuống cạnh cô, tay cầm chiếc giỏ tre đầy rau vừa hái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ấm áp.

Phú: "Cậu đúng là không bao giờ chịu thua, Lan. Cảm ơn cậu vì đã đến đây – gia đình mình vui hơn nhiều từ khi có cậu."

Hạnh ngồi dậy, chen vào, giọng trêu chọc nhưng đầy thân thương.

Hạnh: "Chị Lan mà không đến, chắc anh Phú buồn lắm! Chị làm mọi thứ thú vị hơn, em thích nghe chị kể chuyện thành phố lắm."

Bà Mai nhìn ba người trẻ, đặt rổ rau xuống, nụ cười hiền hòa nở trên môi.

Bà Mai: "Lan à, cô giống như một luồng gió mới vậy. Cô chăm chỉ, lại vui tính. Mẹ thấy Phú cười nhiều hơn từ khi cô đến."

Ông Hùng, thường ít nói, cũng gật đầu, giọng trầm nhưng chân thành.

Ông Hùng: "Đúng đấy. Cô không ngại khó, lại hòa hợp với chúng tôi. Ở đây không dễ sống, nhưng cô làm tốt lắm."

Lan mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi nhìn cả gia đình. Cô ngồi sát lại gần Phú, vai chạm vai anh, cảm nhận sự gần gũi ngày càng sâu sắc.

Lan: "Cảm ơn mọi người. Mình chưa bao giờ nghĩ mình có thể hòa nhập nhanh thế này. Cuộc sống ở đây thật tuyệt – yên bình, tự do, và có mọi người bên cạnh."

Phú nhìn Lan, ánh mắt anh ánh lên sự biết ơn và một chút gì đó sâu hơn. Ba tháng qua, cô không chỉ là người bạn đồng hành mà còn trở thành nguồn động lực, làm anh nhớ lại những ngày tự do và đam mê từng có. Anh vỗ nhẹ vai cô, giọng nói ấm áp.

Phú: "Cậu làm gia đình mình thân thiết hơn, Lan. Mình không biết phải cảm ơn cậu thế nào."

Hạnh chen vào, kéo tay Lan, giọng hào hứng.

Hạnh: "Chị Lan, mai chị đi hái nấm với em nhé! Em biết một chỗ gần suối, nấm ngon lắm!"

Lan cười lớn, gật đầu đồng ý, không khí quanh bờ suối tràn ngập tiếng cười và sự gắn bó. Gia đình Phú giờ đây không chỉ là nơi trú ẩn mà còn là tổ ấm thực sự, nơi Lan tìm thấy sự bình yên và chỗ đứng của mình. Cô và Phú ngày càng thân thiết, những câu chuyện bên suối, những lần cùng làm việc trong vườn đã kéo họ lại gần nhau hơn, như hai tâm hồn từng lạc lối nay tìm thấy nhau giữa rừng sâu.