Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.
Chương 17: Khao Khát Dưới Tán Rừng
Ba tháng sống giữa rừng núi đã biến Lan thành một phần không thể tách rời của gia đình Phú Nguyễn, nhưng buổi chiều hôm ấy lại đánh dấu một sự thay đổi mới trong lòng cô. Sau khi cả gia đình nghỉ ngơi bên bờ suối, Phú và Lan ngồi lại gần dòng nước, ánh nắng nhạt dần nhường chỗ cho bóng hoàng hôn. Không khí yên bình bao trùm, nhưng giữa họ lại có một sự gần gũi khác biệt – sự vui vẻ và thân thiết giờ đây pha lẫn một chút khao khát không tên. Lan nhìn Phú, ánh mắt cô sáng lên khi ký ức cũ ùa về.
Lan: Giọng nhẹ, đầy gợi mở "Phú, cậu có nhớ những gì chúng ta đã làm ở công viên không? Cái đêm ấy, với Minh… Sự tự do, sự đam mê đó – mình nhớ lắm."
Phú hơi ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị cuốn theo giọng nói của Lan. Anh nhớ rõ đêm ấy – scandal làm tình tập thể một năm trước, khoảnh khắc đam mê giữa anh, Lan, và Minh đã thay đổi cuộc đời họ mãi mãi. Sự kích thích từ ký ức trỗi dậy, nhưng anh vẫn ngập ngừng.
Phú: "Lan, cậu chắc chứ? Ở đây là nhà mình, ba mẹ và Hạnh ở gần đó."
Lan cười nhẹ, tay vuốt ve tay Phú, ánh mắt cô ánh lên sự tự tin phóng khoáng.
Lan: "Chúng ta có thể tìm một nơi kín đáo. Mình vẫn là mình, Phú – dù cuộc sống ở đây yên bình, mình vẫn khao khát cảm giác đó. Mình muốn tái hiện lại, chỉ hai chúng ta, giữa thiên nhiên này."
Phú do dự, ánh mắt anh dao động giữa ký ức và thực tại. Nhưng sự gần gũi của Lan, giọng nói gợi cảm và cái chạm tay ấm áp đã đánh thức những cảm xúc anh từng chôn sâu. Anh gật đầu, cảm giác phấn khích len lỏi trong tim.
Phú: "Được thôi, Lan. Nhưng phải cẩn thận. Đi theo mình, mình biết một chỗ sâu trong rừng, không ai đến."
Họ lặng lẽ rời bờ suối, bước sâu vào rừng qua những con đường mòn quanh co. Đến một khu vực kín đáo, nơi cây cao và bụi rậm bao quanh, ánh trăng nhạt chỉ đủ chiếu lên bóng hình họ. Lan kéo Phú ngồi xuống thảm cỏ, ánh mắt cô rực cháy khi cô kể lại đêm scandal cũ – cái đêm họ để bản năng dẫn dắt, không ranh giới, không phán xét. Giọng cô trầm xuống, đầy mê hoặc.
Lan: "Cậu nhớ không, Phú? Tiếng tim đập, sự sung sướng ấy… mình muốn cảm nhận lại, ngay bây giờ."
Phú không đáp bằng lời, mà bằng hành động. Anh kéo Lan lại gần, môi họ chạm nhau trong một nụ hôn mãnh liệt, tái hiện đam mê từng có. Lan rên nhẹ, tay cô vuốt ve lưng anh, trong khi Phú mạnh mẽ ôm chặt cô, để bản năng dẫn lối. Họ quấn lấy nhau trên cỏ, tiếng rên rỉ của Lan hòa cùng động tác dứt khoát của Phú, tạo thành một bản hòa tấu bí mật giữa rừng sâu. Tiếng gió và tiếng lá xào xạc che giấu mọi âm thanh, như thể thiên nhiên đồng lõa với họ.
Khi mọi thứ lắng xuống, họ nằm cạnh nhau, hơi thở gấp gáp dần ổn định. Lan nhìn Phú, nụ cười hài lòng trên môi.
Lan: "Cảm giác này… vẫn tuyệt vời như xưa, phải không?"
Phú gật đầu, ánh mắt anh pha lẫn sự mãn nguyện và một chút lo lắng.
Phú: "Đúng vậy. Nhưng chúng ta phải giữ bí mật, Lan. Ở đây khác với thành phố."
Lan gật đầu, tay đặt lên ngực anh, giọng nói chắc chắn.
Lan: "Mình biết. Đây sẽ là bí mật của chúng ta."
Với bản tính phóng khoáng, Lan mang đến một luồng sinh khí mới cho cuộc sống ở rừng núi, không chỉ cho gia đình mà còn cho Phú.