Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.
Chương 18: Khoảnh Khắc Bí Mật Trong Rừng
Ba tháng sau khi Lan hòa nhập vào cuộc sống rừng núi, Phú Nguyễn dẫn cô vào một khu vực sâu trong rừng, nơi những cây cao và bụi rậm rậm rạp tạo thành một bức màn che chắn hoàn hảo. Ánh nắng nhạt xuyên qua tán lá, rọi xuống mặt đất phủ đầy lá khô, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng đầy bí ẩn. Họ dừng lại, ánh mắt giao nhau trong sự thấu hiểu thầm lặng. Lan, với bản tính phóng khoáng, tiến gần hơn, hơi thở cô ấm áp phả vào không khí giữa hai người. Phú đứng lặng một lúc, rồi đáp lại bằng cách kéo cô lại gần, sự thân thiết giữa họ trỗi dậy như một ngọn gió bất ngờ.
Họ ngồi xuống thảm cỏ, không vội vã cởi bỏ quần áo mà để cảm xúc dẫn lối. Lan nghiêng người, đặt tay lên vai Phú, kéo anh sát lại trong một cái ôm chặt. Đôi môi họ chạm nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như một lời nhắc về những khoảnh khắc cũ từng chia sẻ. Phú vòng tay quanh cô, sự gần gũi khiến hơi thở họ hòa quyện, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi giữa rừng sâu. Họ không đi quá xa, chỉ dừng lại ở những cái chạm tay, những cử chỉ thân mật kín đáo, nhưng đủ để khơi dậy cảm giác tự do mà cả hai từng khao khát. Tiếng gió thổi qua lá cây hòa cùng tiếng thở nhẹ của họ, như một bản nhạc thầm lặng của thiên nhiên.
Trong khi đó, Hạnh - em gái Phú - đang đi lấy củi gần khu vực ấy. Cô mang theo một chiếc giỏ tre, bước chân nhẹ nhàng trên con đường mòn quen thuộc. Tò mò về những âm thanh lạ từ xa, cô rời lối cũ, tiến sâu hơn vào rừng. Ban đầu, cô nghĩ đó là tiếng động vật, nhưng khi đến gần một bụi cây rậm rạp, cô dừng lại, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Qua kẽ lá, cô nhìn thấy anh trai mình và Lan trong một khoảnh khắc thân mật. Họ ngồi sát nhau, tay đan chặt, ánh mắt trao nhau đầy xúc cảm, không lời nói nhưng tràn ngập sự gắn kết.
Hạnh nín thở, núp sau bụi cây, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Ở tuổi 23, cô chưa từng chứng kiến điều gì tương tự - sự gần gũi giữa hai người lớn vượt xa những gì cô tưởng tượng về tình cảm gia đình. Tâm trí cô bối rối, nhưng một sự tò mò mãnh liệt trỗi dậy, giữ chân cô tại chỗ. Cô quan sát cách Phú dịu dàng với Lan, cách họ dường như quên đi mọi thứ xung quanh, và điều đó làm trái tim cô đập nhanh hơn. Một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong cơ thể cô, một luồng ấm nóng chạy dọc sống lưng, kèm theo sự bối rối mà cô không thể giải thích.
Hạnh thì thầm với chính mình, giọng run run, đôi tay siết chặt giỏ củi.
Hạnh: "Chuyện này là gì vậy? Sao mình lại cảm thấy thế này?"
Cô đứng lặng, không dám di chuyển, ánh mắt vẫn dán chặt vào anh trai và Lan. Họ không làm gì quá mức, chỉ ôm nhau và để cảm xúc chảy trôi, nhưng đối với Hạnh, đó là một thế giới hoàn toàn mới. Sự tò mò của cô đan xen với một cảm giác kỳ lạ - không phải ghê sợ, mà là một sự thức tỉnh cô chưa từng trải qua. Cơ thể cô phản ứng tự nhiên, một cảm giác ấm áp và khó hiểu xuất hiện, làm cô đỏ mặt và hoang mang. Cô không hiểu tại sao mình không thể rời đi, tại sao tâm trí cô lại bị cuốn vào cảnh tượng ấy.
Phú và Lan nằm xuống cỏ, ánh mắt họ gặp nhau trong sự mãn nguyện thầm lặng. Họ không đi xa hơn, giữ khoảnh khắc này như một bí mật giữa hai người, nhưng nó đã đánh thức một phần trong họ - ký ức cũ hòa lẫn với thực tại mới, một sự thay đổi trong cách họ nhìn nhận sự gần gũi. Họ không hay biết rằng Hạnh, từ phía xa, đã chứng kiến tất cả. Cuối cùng, cô lùi lại, tim vẫn đập mạnh, đôi tay run run ôm giỏ củi. Cô mang theo những hình ảnh và cảm xúc mới mẻ ấy, không biết phải xử lý chúng ra sao.
Hạnh đang bước vào giai đoạn "biến chất" trong nhận thức, từ một cô gái hồn nhiên thành người bắt đầu đặt câu hỏi về cảm xúc và sự thân mật, mở ra khả năng thay đổi trong tương lai.