Chương 1: Khởi đầu trong phế tích

Mặt trời lặn xuống, nhuộm đỏ rực cả một góc trời xám xịt. Gió rít từng cơn lạnh lẽo, mang theo mùi khói bụi và tanh tưởi của xác chết. Thành phố này, năm năm về trước còn náo nhiệt, giờ đây chỉ còn là một phế tích hoang tàn, nơi những sinh vật đột biến gớm ghiếc thống trị.

Tô Thần, một chàng trai trẻ với đôi mắt sâu thẳm, lầm lũi bước đi trên con đường phủ đầy mảnh vỡ. Bàn tay cậu siết chặt con dao găm cùn lụt, thứ vũ khí duy nhất cậu có thể tin tưởng. Mỗi bước chân của cậu đều thận trọng, đề phòng những nguy hiểm rình rập xung quanh.

(Lại một ngày nữa trôi qua.) Cậu thầm nghĩ, bụng réo lên những tiếng kêu đói cồn cào. (Nếu hôm nay không tìm được gì, mình sẽ chết mất.).

Cuộc sống trong thế giới mạt thế này không hề dễ dàng. Mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tồn. Thức ăn, nước uống, nơi trú ẩn... tất cả đều trở nên khan hiếm và quý giá. Tô Thần đã phải học cách thích nghi, học cách chiến đấu, học cách tồn tại.

Cậu nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp trước kia, khi thành phố này còn tràn ngập ánh đèn và tiếng cười. Cậu nhớ về gia đình, bạn bè, những người đã ra đi mãi mãi. (Mình phải sống tiếp, vì họ, vì chính mình.).

Tô Thần rẽ vào một con hẻm tối tăm. Cậu biết rằng đây là một nơi nguy hiểm, nhưng cũng là nơi có thể tìm thấy chút gì đó để ăn. Cậu bước đi trong im lặng, lắng nghe mọi âm thanh, cố gắng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống... hoặc cái chết.

Căn nhà đổ nát trước mặt cậu từng là một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Những kệ hàng trống rỗng, những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi trên mặt sàn. Mùi ẩm mốc và tanh tưởi xộc thẳng vào mũi Tô Thần. Cậu bịt mũi lại, cẩn thận bước vào trong.

(Có thể còn sót lại chút gì đó...).

Tô Thần lục lọi từng ngóc ngách, hy vọng tìm thấy một chút thức ăn. Nhưng mọi thứ đều trống rỗng. (Chết tiệt!) Cậu nghiến răng, sự thất vọng dâng trào.

Đột nhiên, mắt cậu dừng lại ở một góc khuất. Một chiếc hộp thiếc méo mó nằm dưới đống đổ nát. Tô Thần vội vàng chạy tới, mở chiếc hộp ra. Bên trong là ba ổ bánh mì khô cứng và một chai nước đã vơi một nửa.

"Tìm thấy rồi! Hôm nay mình có cái bỏ bụng rồi!" Tô Thần reo lên, bàn tay run rẩy ôm chặt chiến lợi phẩm. Niềm vui sướng nhỏ nhoi khiến cậu quên đi mọi mệt mỏi.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, tiếng gầm gừ rợn người vang lên. Tô Thần quay phắt lại, tim đập thình thịch. Một con sói to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đỏ ngầu sục sôi sát khí, hàm răng nanh sắc nhọn nhỏ nước dãi tanh tưởi, xuất hiện chắn ngang lối ra. Nó lao tới, miệng há rộng như muốn nuốt chửng Tô Thần.

Tô Thần hoảng loạn tột độ. (Không... không thể nào...) Cậu lùi lại, tay run rẩy cầm con dao găm. Con sói càng lúc càng tiến gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu.

(Mình sẽ chết ở đây sao?).

Đột nhiên, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cậu, [Ting! Chúc mừng kí chủ đã liên kết thành công với hệ thống 'vô địch lĩnh vực', kí chủ có muốn kích hoạt ngay không?].

(Hệ thống? Mình không nhầm chứ? Nhưng... không còn cách nào khác!) "Có! Kích hoạt ngay!".

[Ting! Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt thành công, từ bây giờ trong phạm vi 3 mét của lĩnh vực ngài chính là vô địch, là tồn tại bất khả chiến bại.].

Tô Thần nhìn con sói đang lao tới, ánh mắt trở nên kiên định. Ngay khi con sói bước vào phạm vi 3 mét, một cột sáng vàng rực rỡ bùng nổ, xuyên thủng cả bầu trời. Một cú đấm móc uy lực khiến đầu con sói nát bét, cái xác không đầu đổ gục xuống đất.

"Uy lực kinh thật!" Tô Thần cảm thán.

[Ting! Chúc mừng kí chủ đã thành công tiêu diệt một con quái vật cấp E sói biến dị, nhận được 100 điểm tinh hoa lĩnh vực.].

"Tinh hoa lĩnh vực? Cái này dùng để làm gì?".

[Tinh hoa lĩnh vực có thể giúp ngài mở rộng lĩnh vực, mua đồ trong cửa hàng hệ thống và làm được nhiều thứ khác.].

"Vậy thì mở rộng đi!".

[Đã rõ, kí chủ có muốn sử dụng tất cả số tinh hoa lĩnh vực hiện có để mở rộng lĩnh vực không?].

"Có!".

[Ting! Phạm vi lĩnh vực hiện tại là 8 mét, số điểm còn lại: 0.].

(8 mét cũng tạm được.) "Giới thiệu về các chức năng của ngươi đi.".

[Ting! Các chức năng hiện có là: vô địch lĩnh vực, không gian hệ thống và nhiệm vụ hệ thống.].

"Chỉ có 3 chức năng thôi sao?".

[Do hiện tại phiên bản hệ thống vẫn chưa được nâng cấp nên các chức năng vẫn còn bị hạn chế.].

"Làm thế nào để nâng cấp?".

[Ngài có thể nâng cấp thông qua làm nhiệm vụ khi hệ thống có thông báo về phiên bản mới. Nếu ngài thất bại sẽ có một hình phạt ngẫu nhiên giành cho ngài, các hình phạt sẽ nặng nhẹ phụ thuộc vào tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ càng cao thì hình phạt càng nhẹ và ngược lại. Ngài có thể dùng tinh hoa lĩnh vực để bổ sung nếu không thể hoàn thành. Lưu ý! Cách này Chỉ áp dụng khi tiến độ nhiệm vụ đạt 50% trở lên.].

"Hiểu rồi.".

[Nếu ngài còn thắc mắc gì về hệ thống có thể hỏi tôi.].

"Được rồi.".

Tiếng la hét vang lên từ phía xa. Một nhóm năm người đang chạy thục mạng, phía sau là con khỉ đột biến khổng lồ, hung hãn đang điên cuồng đuổi theo.

"Sao ở đây lại có người bình thường?!" Thanh Phong, chàng trai có gương mặt điển trai, nhíu mày. "Tình báo có sai sót?".

"Này nhóc! Mau chạy đi!" người đàn ông lực lưỡng, hét lớn.

"Không cần lo cho tôi!" Tô Thần đáp. (Đến lúc kiếm thêm điểm kinh nghiệm rồi.).

Khi khoảng cách giữa họ và Tô Thần ngày càng gần, và khi đã chạm tới phạm vi của lĩnh vực, cậu biến mất, xuất hiện trên đầu con khỉ đột. Một cú đấm như trời giáng xuống, đầu con khỉ nát bét, mặt đất rung chuyển.

[Ting! Chúc mừng kí chủ thành công tiêu diệt quái vật cấp E khỉ đột biến, nhận được 100 điểm tinh hoa lĩnh vực.].

(Cũng được đấy.) Tô Thần thầm nghĩ.

Nhóm Thanh Phong kinh ngạc nhìn Tô Thần.

"Các người không sao chứ?" Tô Thần hỏi.

"Chúng tôi không sao." Thanh Phong đáp. "Cảm ơn cậu đã cứu giúp. Tôi là Thanh Phong, đội trưởng nhóm này. Đây là Bách Chiến, Tiểu Báo, Hân Nhi và Sương Nguyệt. Còn cậu?".

"Tô Thần.".

"Rất hân hạnh được làm quen.".

Thanh Phong nhìn Tô Thần, ánh mắt đầy nghi hoặc. (Cậu ta là ai? Sức mạnh đó...).

"Tô Thần này, cậu có thể cho chúng tôi biết về sức mạnh của cậu được không?" Thanh Phong hỏi.

"Sức mạnh?" Tô Thần ngạc nhiên.

"Đúng vậy, sức mạnh mà cậu đã dùng để tiêu diệt con quái vật kia," Thanh Phong nói.

"À, đó là một siêu năng lực mà tôi đã thức tỉnh được," Tô Thần nói dối.

"Siêu năng lực?" Thanh Phong nhíu mày. "Tôi chưa từng thấy siêu năng lực nào mạnh mẽ như vậy.".

"Mỗi người đều có những siêu năng lực khác nhau," Tô Thần nói. "Có lẽ siêu năng lực của tôi thuộc hệ sức mạnh.".

"Chắc cậu nghĩ nhiều rồi," Tô Thần nói.

"Có lẽ vậy," Thanh Phong nói, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Thần. (Cậu ta đang giấu giếm điều gì đó.) Anh thầm nghĩ, (Sức mạnh đó không giống với bất kỳ siêu năng lực nào tôi từng thấy.).

"Cậu nghĩ nhiều rồi," Tô Thần nói, cố gắng tỏ ra bình thường. (Mình vẫn còn trong phạm vi lĩnh vực, không cần phải lo lắng.) Cậu thầm nghĩ, (Mình sẽ biến căn nhà này thành trung tâm của lĩnh vực.).

Bách Chiến khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không mấy quan tâm. Tiểu Báo thì đang nghịch ngợm với con dao găm của mình. Hân Nhi và Sương Nguyệt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nghi ngờ.

"Chúng ta nên tìm một nơi an toàn để trú ẩn. Trời sắp tối rồi," Thanh Phong nói.

"Tôi biết một nơi," Tô Thần nói, "Căn nhà mà tôi tìm thấy thức ăn lúc nãy. Nó khá an toàn, và nó sẽ là nơi trú ẩn tốt nhất cho chúng ta."

"Được, chúng ta đi thôi," Thanh Phong nói.

Tất cả mọi người đều đồng ý và cùng nhau tiến về căn nhà đổ nát. Tô Thần dẫn đường, cố gắng giữ bình tĩnh và che giấu bí mật của mình.

Khi đến nơi, họ nhanh chóng kiểm tra xung quanh để đảm bảo an toàn. Căn nhà khá tối tăm và ẩm thấp, nhưng ít nhất cũng có thể che chắn khỏi thời tiết khắc nghiệt bên ngoài.

"Chúng ta sẽ ở đây đêm nay," Thanh Phong nói. "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.".

Mọi người tìm chỗ ngồi và nghỉ ngơi. Tô Thần chọn một vị trí ở trung tâm căn nhà, nơi phạm vi lĩnh vực của cậu bao phủ toàn bộ không gian.

(Từ giờ, đây sẽ là trung tâm của lĩnh vực vô địch của mình.) Tô Thần thầm nghĩ. (Mình sẽ biến nơi này thành một pháo đài bất khả xâm phạm.).

Tô Thần nhìn về phía bóng tối, cảm thấy một sự bất an khó tả. (Họ nghi ngờ mình. Mình phải cẩn thận hơn. Và mình phải tìm hiểu thêm về hệ thống này.).

(Chương 1 kết thúc).

Đây là lần đầu tôi viết nên nó sẽ không được hay mong mọi người thông cảm. Nếu bạn thấy hay hãy đánh giá để tôi biết nhé.