Chương 2: Thử thách đầu tiên.

Ánh bình minh u ám len lỏi qua những kẽ hở của bức tường đổ nát, rọi những vệt sáng lờ mờ vào căn nhà ẩm thấp. Không khí lạnh lẽo và tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài. Mọi người bắt đầu tỉnh dậy sau một đêm dài mệt mỏi. Bách Chiến vươn vai, những khớp xương kêu răng rắc. Tiểu Báo dụi mắt, ngáp dài một tiếng. Hân Nhi và Sương Nguyệt ngồi dậy, nhìn nhau trao đổi ánh mắt lo lắng. Thanh Phong đã thức giấc từ sớm, anh đang ngồi dựa vào tường, trầm ngâm suy nghĩ.

Tô Thần cũng mở mắt, cậu nhìn quanh một lượt. Mọi người vẫn còn đang ngái ngủ, không ai chú ý đến cậu. Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. (May quá, họ không phát hiện ra gì.).

(Mình phải tận dụng thời gian này để tìm hiểu thêm về hệ thống.) Tô Thần nghĩ. Cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần kết nối với hệ thống.

[Chào buổi sáng, kí chủ. Hôm nay ngài muốn tìm hiểu về chức năng nào của hệ thống?] Giọng nói máy móc quen thuộc vang lên.

"Hôm nay ta muốn tìm hiểu về chức năng không gian hệ thống," Tô Thần nói.

[Không gian hệ thống là một chiều không gian riêng biệt, nơi kí chủ có thể lưu trữ vật phẩm, trang bị và tài nguyên. Hiện tại, không gian hệ thống của ngài có diện tích 10 mét vuông.].

"10 mét vuông? Cũng không tệ," Tô Thần nói. "Ta có thể lưu trữ những gì trong đó?".

[Ngài có thể lưu trữ bất kỳ vật phẩm nào không có sự sống, bao gồm vũ khí, trang bị, tài nguyên, vật liệu và thực phẩm,...].

"Vậy ta thử xem," Tô Thần nói. Cậu lấy con dao găm trong túi ra và tập trung tinh thần.

Một luồng sáng xanh lam bao trùm lấy con dao, và nó biến mất. (Thật kỳ diệu!) Tô Thần nghĩ. Cậu thử lấy ra và cất vào liên tục vài lần, một sự tiện lợi chưa từng có.

"Tô Thần, cậu dậy rồi à?" Thanh Phong lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"À, tôi dậy rồi," Tô Thần nói, cố gắng tỏ ra bình thường.

"Hôm nay chúng ta định đi đâu?" Thanh Phong hỏi.

"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi an toàn hơn," Tô Thần nói, giọng trầm ngâm. "Căn nhà này hiện tại vẫn là nơi trú ẩn tốt nhất với chúng ta. Nó nằm sâu trong con hẻm tối và khuất, khá an toàn trước những sinh vật lang thang. Tuy nhiên, nó không được kiên cố và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Chúng ta cần tìm một nơi vững chắc hơn, hoặc ít nhất là có thể gia cố để ở lâu dài.".

"Cậu có gợi ý nào không?" Thanh Phong hỏi.

"Tôi có một vài ý tưởng," Tô Thần nói. "Nhưng trước tiên, chúng ta cần bổ sung năng lượng đã.".

Họ cùng nhau ăn những ổ bánh mì khô cứng và uống chút nước còn sót lại. Bữa sáng đạm bạc nhưng cũng đủ để họ có thêm năng lượng cho ngày mới.

"Chúng ta đi thôi," Thanh Phong nói.

Họ rời khỏi căn nhà đổ nát và tiếp tục hành trình. Tô Thần đi đầu, dẫn đường cho cả nhóm. Cậu cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

(Họ vẫn nghi ngờ mình. Mình phải cẩn thận hơn.).

Thanh Phong đi bên cạnh Tô Thần, ánh mắt dò xét. Anh vẫn chưa quên được sức mạnh kỳ lạ mà Tô Thần đã sử dụng ngày hôm qua.

(Cậu ta đang giấu giếm điều gì đó.) Thanh Phong thầm nghĩ. (Mình phải tìm hiểu rõ hơn về cậu ta.).

Tiểu Báo đi sau cùng, cậu ta liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, như thể đang lo sợ điều gì đó.

"Có chuyện gì vậy?" Hân Nhi hỏi.

"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn," Tiểu Báo nói. "Như thể có ai đó đang theo dõi chúng ta.".

"Đừng lo lắng quá," Bách Chiến nói. "Chắc chỉ là ảo giác thôi.".

Nhưng Hân Nhi và Sương Nguyệt thì không nghĩ vậy. Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt lo lắng.

(Chuyện gì đang xảy ra?) Tô Thần thầm nghĩ. (Liệu có phải có ai đó đang theo dõi chúng ta?).

Cậu cảm thấy một sự bất an khó tả. Cậu biết rằng thế giới mạt thế này đầy rẫy những nguy hiểm. Và cậu cũng biết rằng, bí mật của cậu có thể khiến cậu trở thành mục tiêu của những kẻ thù nguy hiểm.

(Lĩnh vực là lá chắn duy nhất của mình lúc này, nhưng không thể mãi trốn trong vỏ ốc. Mình cần tìm cách mở rộng nó, kiếm thêm điểm tinh hoa.) Tô Thần siết chặt con dao găm trong tay, quyết tâm đối mặt với mọi thử thách.

Họ đi qua những con đường hoang tàn, những tòa nhà đổ nát, những chiếc xe ô tô nằm chỏng chơ. Không khí u ám và tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian.

Đột nhiên, Tiểu Báo dừng lại, giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Thanh Phong hỏi.

"Tôi nghe thấy tiếng động," Tiểu Báo nói, "Từ phía bên kia.".

Cậu ta chỉ tay về phía một con hẻm tối tăm.

Tất cả mọi người đều rút vũ khí ra, cảnh giác. Họ tiến lại gần con hẻm, cẩn thận quan sát xung quanh.

Khi đến gần con hẻm, họ nhìn thấy một bóng người đang lẩn trốn trong bóng tối. Bóng người đó run rẩy, như thể đang rất sợ hãi.

"Ai đó?" Thanh Phong lên tiếng.

Bóng người đó không trả lời, chỉ run rẩy hơn.

Thanh Phong tiến lại gần, cẩn thận quan sát. Đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, quần áo rách rưới. Cô gái ôm chặt một con thú nhồi bông đã cũ nát.

"Cô không sao chứ?" Thanh Phong hỏi.

Cô gái ngước lên nhìn Thanh Phong, đôi mắt đầy sợ hãi. Cô lắc đầu, rồi chỉ tay về phía sau con hẻm.

"Có... có quái vật," cô gái nói, giọng run rẩy.

Tất cả mọi người đều giật mình. Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt lo lắng.

(Quái vật?) Tô Thần thầm nghĩ. (Chuyện này tồi tệ rồi đây. ).

Đột nhiên, một tiếng gầm rú kinh hoàng vang lên từ phía sau con hẻm. Một con quái vật to lớn, gớm ghiếc xuất hiện, nó lao tới với tốc độ kinh hoàng.

"Chạy mau!" Thanh Phong hét lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu chạy trốn. Con quái vật gầm rú đuổi theo, nó lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Tô Thần biết rằng mình phải dụ con quái vật vào phạm vi lĩnh vực của mình. Cậu chạy song song với mọi người, nhưng cố tình để tụt lại phía sau. Khi con quái vật đến gần, cậu quay đầu chạy ngược lại, dẫn dụ nó vào phạm vi lĩnh vực của mình.

"Tô Thần!" Thanh Phong hét lên, nhưng cậu đã chạy quá xa.

Con quái vật gầm rú giận dữ, nó lao tới chỗ Tô Thần. Khi nó bước vào phạm vi lĩnh vực của mình, Tô Thần dừng lại, quay đầu đối mặt với nó.

(Đến lúc rồi!) Cậu thầm nghĩ.

Một luồng sáng vàng bao trùm lấy cánh tay phải của Tô Thần. Cậu nắm chặt lấy đầu con quái vật, siết mạnh, rồi đập mạnh xuống đất.

"ĐÙNG!!!" Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Bụi đất và mảnh vỡ văng tung tóe, tạo thành một màn khói mù mịt.

Khi khói bụi tan đi, một cái hố sâu hoắm xuất hiện trên mặt đất, những vết nứt lan rộng ra xung quanh. Con quái vật nằm gọn trong hố, đầu nó biến dạng hoàn toàn, thân thể co giật vài cái rồi bất động. Mặt đất xung quanh cái hố bị xé toạc, những tảng đá vỡ vụn nằm ngổn ngang. Một vài mảnh vụn còn bốc khói, chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của cú đập.

"Mỗi lần chứng kiến, uy lực này vẫn khiến mình choáng ngợp!" Tô Thần cảm thán.

[Ting! Chúc mừng kí chủ đã thành công tiêu diệt một sinh vật biến dị cấp D, nhận được 200 điểm tinh hoa lĩnh vực.].

(200 điểm! Điều này tuyệt thật!) Tô Thần thầm nghĩ, ánh mắt cậu sáng lên. (Mình có thể dùng điểm này để nâng cấp lĩnh vực.).

Nhóm Thanh Phong kinh ngạc nhìn Tô Thần. Họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Tôi không sao," Tô Thần nói, "Con quái vật đã chết rồi.".

Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, anh chạy tới chỗ Tô Thần. (Lại là nó! Sức mạnh khủng khiếp đó...) Thanh Phong nhìn vào cái hố sâu hoắm và cái xác quái vật tan tành, lòng anh trào dâng một nỗi nghi hoặc lớn lao. (Không thể nào chỉ là hệ sức mạnh thể chất đơn thuần. Nó vượt xa mọi thứ mình từng thấy. Rốt cuộc cậu ta là ai? Và cậu ta đang giấu giếm điều gì?) Thanh Phong nhìn Tô Thần, ánh mắt anh đầy dò xét. "Cậu liều lĩnh quá," Thanh Phong nói, cố gắng che giấu sự nghi ngờ của mình. "Lần sau đừng làm vậy nữa.".

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ cùng nhau quay trở lại căn nhà đổ nát.

"Chúng ta cần tìm thêm thức ăn," Thanh Phong nói. "Chúng ta không thể sống sót chỉ với số thức ăn ít ỏi này.".

"Tôi sẽ đi tìm," Tô Thần nói. "Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi.".

"Tôi chắc," Tô Thần nói. "Tôi sẽ cẩn thận.".

Khi Tô Thần vừa bước ra khỏi cửa, Thanh Phong lên tiếng: "Khoan đã!".

"Có chuyện gì sao?" Tô Thần hỏi.

"Tôi và mọi người sẽ đi cùng cậu. Chúng ta không thể để cậu đi một mình.".

"Nhưng..." Tô Thần định từ chối.

"Không nhưng nhị gì cả. Chúng ta là một đội. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này." Thanh Phong nói.

Tô Thần nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Thanh Phong, cậu biết rằng mình không thể thay đổi ý định của anh.

"Được rồi," Tô Thần nói. "Nhưng mọi người phải cẩn thận.".

Nhóm của Thanh Phong bắt đầu thể hiện siêu năng lực của họ. Thanh Phong nghiến răng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, thân hình anh dường như cao lớn hơn hẳn. Bách Chiến giơ tay lên, những tảng đá vụn trên mặt đất bắt đầu rung chuyển, tụ lại thành một quả cầu lớn. Tiểu Báo lùi lại vào bóng tối, cơ thể anh mờ dần rồi biến mất hoàn toàn. Hân Nhi đặt tay lên ngực, một luồng sáng xanh lục nhạt bao trùm lấy cô, những vết thương nhỏ trên tay cô biến mất. Sương Nguyệt nhắm mắt lại, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống từ không trung, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt.

"Chúng ta đi thôi," Thanh Phong nói, giọng trầm hùng.

Cả nhóm chuẩn bị cùng nhau đi tìm kiếm thức ăn, sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm. Trong bóng tối mờ mịt, những tiếng động lạ vang lên, báo hiệu một cuộc chạm trán mới đang chờ đợi họ phía trước. Tô Thần siết chặt con dao găm trong tay, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Cậu biết rằng, hành trình của họ sẽ còn nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng cậu cũng biết rằng, cùng với những người đồng đội mới, cậu sẽ vượt qua tất cả.

(Chương 2 kết thúc)

Nếu bạn đọc thấy lỗi sai ở đâu thì chỉ tôi nhé.