Chương 3: Sinh tồn chi đạo - Cương vực tân sinh

Hơi ấm quen thuộc của lĩnh vực dần tan biến, nhường chỗ cho cái lạnh lẽo thấu xương của màn đêm. Tô Thần hít sâu, lồng ngực căng tràn không khí ấm áp, dễ chịu, một sự tương phản rõ rệt với cái lạnh lẽo, ô nhiễm đang chờ đợi bên ngoài. Mùi khói ám khói từ đống lửa nhỏ nơi nhóm Thanh Phong đang nghỉ ngơi vẫn còn vương vấn trong mũi, một lời nhắc nhở về sự an toàn tương đối mà họ sắp rời bỏ.

"Chúng ta cùng đi," Tô Thần nói, giọng cậu trầm xuống, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. "Chúng ta sẽ tìm kiếm thức ăn cùng nhau.".

Thanh Phong gật đầu, đứng dậy cùng cả nhóm.Tô Thần bước ra khỏi phạm vi lĩnh vực, cùng nhau tiến vào bóng tối dày đặc. Cậu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong không khí, từ ấm áp, dễ chịu sang lạnh lẽo, ẩm thấp và ô nhiễm.

Cậu biết rằng, bên ngoài kia là một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà cậu chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ sức mạnh siêu nhiên nào. Họ phải dựa vào kinh nghiệm sinh tồn của bản thân và sự đoàn kết của cả nhóm để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này. Họ phải dựa vào sự nhanh nhẹn, sự thông minh và sự cẩn trọng của mình để tránh xa những nguy hiểm rình rập trong bóng tối.

Ánh mắt Tô Thần thoáng chút lo lắng, cậu biết rõ sự mong manh của mình khi rời khỏi lĩnh vực. Cậu không còn là người có sức mạnh phi thường, mà chỉ là một người bình thường giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Cậu phải bảo vệ những người đồng đội của mình, nhưng cậu cũng phải tự bảo vệ bản thân.

Thanh Phong bước lên phía trước, thanh kiếm trong tay anh siết chặt, ánh mắt anh dò xét bóng tối như một con báo săn. Anh không hề kém cạnh ai về kinh nghiệm sinh tồn, anh đã trải qua nhiều năm chiến đấu trong thế giới mạt thế này, anh biết rõ từng ngóc ngách, từng con quái vật. Anh dẫn dắt cả nhóm qua những con hẻm tối tăm, đôi tai anh lắng nghe mọi âm thanh, đôi mắt anh quan sát mọi chuyển động. Anh không tin tưởng hoàn toàn vào Tô Thần, anh nghi ngờ sức mạnh bí ẩn của cậu, anh nghi ngờ những bí mật mà cậu đang giấu giếm. Anh muốn chứng minh rằng, anh mới là người có thể bảo vệ cả nhóm, rằng anh không hề thua kém bất kỳ ai.

Họ lướt đi trong bóng tối như những bóng ma, mỗi bước chân đều được tính toán cẩn thận. Thanh Phong dẫn đầu, đôi mắt anh sắc bén như dao găm, dò xét từng ngóc ngách tối tăm. Họ len lỏi qua những con hẻm chật hẹp, tránh xa những khu vực có tiếng gầm gừ ghê rợn. Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến họ dừng lại, lắng nghe, đánh giá. Họ biết rằng, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết.

Họ tìm kiếm những cửa hàng hoặc nhà kho còn sót lại, hy vọng tìm thấy chút thức ăn. Họ biết rằng, trong thế giới mạt thế này, mỗi miếng ăn đều quý giá. Họ không chỉ lo cho bản thân, mà còn cho cả những người đồng đội đã tin tưởng và đi theo họ.

Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng gầm rú. Một con sinh vật biến dị to lớn xuất hiện từ phía sau một chiếc xe ô tô bị lật. Nó lao tới tấn công cả nhóm, hàm răng sắc nhọn nhe ra.

"Tản ra!" Thanh Phong hét lên, rút kiếm ra.

Cả nhóm nhanh chóng phân tán, tránh đòn tấn công của con quái vật. Tô Thần rút con dao găm ra, ánh mắt cậu lo lắng. Cậu biết rằng, với sức lực hiện tại, cậu không thể đánh bại con quái vật này.

Tô Thần lao tới tấn công con quái vật, nhưng không phải để tiêu diệt nó, mà để thu hút sự chú ý của nó. Cậu di chuyển linh hoạt, né tránh những đòn tấn công của con quái vật, đồng thời sử dụng dao găm để tạo ra những vết thương nhỏ, gây đau đớn và làm chậm tốc độ của nó.

Con quái vật gầm rú giận dữ, nó quay sang tấn công Tô Thần với tốc độ điên cuồng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh đồng thời né tránh những đòn tấn công của nó, sử dụng địa hình và môi trường xung quanh để trốn tránh và kéo dài thời gian.

Trong khi đó, Thanh Phong, Bách Chiến và Sương Nguyệt cũng đang chiến đấu dũng mãnh. Thanh Phong dùng thanh kiếm chém vào chân con quái vật, Bách Chiến dùng những mũi tên đá bắn vào mắt nó, và Sương Nguyệt dùng những mũi tên băng đóng băng cánh tay nó. Hân Nhi đứng ở phía sau, sẵn sàng chữa lành vết thương cho đồng đội.

Con quái vật gầm rú giận dữ, nó quay sang tấn công nhóm của Thanh Phong. Tô Thần nhân cơ hội này, rút lui khỏi trận chiến.

"Mọi người cẩn thận," Tô Thần nói. "Con quái vật này rất mạnh.".

Nhóm của Thanh Phong chiến đấu dũng mãnh, nhưng con quái vật quá mạnh. Nó nhanh chóng đánh bại nhóm của Thanh Phong.

"Chúng ta phải rút lui," Tô Thần nói.

Cả nhóm rút lui khỏi khu vực đó, họ chạy trốn vào bóng tối. Con quái vật gầm rú đuổi theo họ, nhưng họ đã nhanh hơn một bước.

Họ chạy trốn vào một con hẻm tối tăm, họ biết rằng, họ không thể tiếp tục chạy trốn mãi. Họ cần tìm một nơi ẩn náu an toàn.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Hân Nhi hỏi, giọng cô đầy lo lắng.

"Chúng ta phải tìm một nơi ẩn náu," Thanh Phong nói. "Chúng ta không thể ở đây mãi.".

"Nhưng chúng ta biết đi đâu?" Bách Chiến hỏi.

Trong lúc cả nhóm đang hoang mang, Tiểu Báo đột nhiên lên tiếng: "Phía trước có một lối vào.".

"Chúng ta vào đó xem sao," Thanh Phong nói.

Tô Thần dùng dao găm cạy cánh cửa ra, họ bước vào bên trong. Căn hầm nhỏ, tối tăm và ẩm thấp, nhưng nó rất an toàn. Họ biết rằng, họ có thể ẩn náu ở đây cho đến khi nguy hiểm qua đi.

"Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?" Sương Nguyệt hỏi.

"Cho đến khi chúng ta an toàn," Thanh Phong nói. "Chúng ta không thể ra ngoài cho đến khi con quái vật kia đi chỗ khác.".

Cả nhóm ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Họ biết rằng, họ đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng họ cũng biết rằng, nguy hiểm vẫn còn rình rập bên ngoài.

"Hệ thống, tôi hiện tại có bao nhiêu điểm?" Tô Thần thầm hỏi.

[Kí chủ hiện có 1500 điểm.].

"1500 điểm? Sao lại nhiều như vậy? Lúc trước tôi chỉ có 300 điểm thôi mà?".

[Kí chủ đã hoàn thành một nhiệm vụ ẩn. Nhiệm vụ: Giải cứu một người sống sót bất kì khỏi nguy hiểm. Phần thưởng: 1200 điểm.].

"Nhiệm vụ ẩn? Giải cứu một người sống sót? Vậy là nhiệm vụ này đã được kích hoạt khi tôi quyết định cứu cô gái kia khi sắp bị một con quái vật ăn thịt?".

[Chính xác.].

"Ra là vậy..." Tô Thần thầm nghĩ, ánh mắt cậu thoáng chút ngạc nhiên.

"Có đủ để mở rộng lòng lĩnh vực đến đây không?". Cậu hỏi.

[Để mở rộng lĩnh vực đến khu vực hiện tại, kí chủ cần 2000 điểm.].

"Vậy là thiếu 500 điểm..." Tô Thần thầm nghĩ, ánh mắt cậu thoáng chút thất vọng. "Chúng ta cần phải kiếm thêm điểm.".

"Chúng ta phải làm gì tiếp theo?" Tô Thần hỏi sau khi nói chuyện với hệ thống xong.

"Chúng ta không thể ngồi yên mãi ở đây được," Thanh Phong nói, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Mọi người thử xem có tìm được chút gì để ăn không. Chia nhau ra tìm. Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tình cảnh này.".

Nói rồi, Tô Thần nhìn quanh căn hầm tối tăm, ánh mắt cậu dò xét từng ngóc ngách. Cậu biết rằng, thời gian của họ không còn nhiều. Con quái vật kia có thể tìm thấy họ bất cứ lúc nào.

"Tôi sẽ đi kiểm tra phía bên kia," Tô Thần nói, rút cây dao găm ra. Ánh mắt cậu dò xét từng ngóc ngách.

Tô Thần kiểm tra phía bên kia, tìm kiếm những dấu hiệu của sự sống hoặc nguy hiểm. Bách Chiến và Sương Nguyệt lục lọi các phòng nhỏ, hy vọng tìm thấy thêm đồ ăn hoặc vật dụng hữu ích. Hân Nhi ngồi bên cạnh Thanh Phong, ánh mắt cô đầy lo lắng, nhưng cũng ẩn chứa sự tin tưởng vào người đội trưởng của mình.

"Anh có nghĩ chúng ta sẽ tìm được cách thoát khỏi đây không?" Hân Nhi hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ.

"Chắc chắn rồi," Thanh Phong đáp, cố gắng trấn an cô. "Chúng ta đã vượt qua nhiều khó khăn, và chúng ta sẽ vượt qua cả cái này.".

Trong lúc đó, Tô Thần quay trở lại, trên tay cậu là một túi đồ hộp và chai nước. "Đây là những gì tôi tìm được," cậu nói, đặt túi xuống.

"Tuyệt vời," Bách Chiến reo lên. "Chúng ta sẽ không chết đói rồi.".

Cả nhóm nhanh chóng kiểm tra và chia nhau thức ăn, họ ăn một cách cẩn thận, tiết kiệm từng chút một. Họ biết rằng, họ không biết khi nào sẽ tìm được nguồn cung cấp tiếp theo.

Ngay khi Tô Thần vừa nuốt miếng đồ hộp cuối cùng, một thông báo từ hệ thống đột ngột vang lên trong đầu cậu:

[Thông báo nhiệm vụ ẩn: "Thu thập tài nguyên trong khu vực nguy hiểm" hoàn thành.].

[Phần thưởng: 500 điểm.].

[Điểm hiện tại của kí chủ: 2000 điểm.].

"Thu thập tài nguyên trong khu vực nguy hiểm?" Tô Thần thầm lặp lại, ánh mắt cậu thoáng chút ngạc nhiên. "Vậy là việc tìm kiếm thức ăn trong căn hầm này đã kích hoạt nhiệm vụ đó?".

[Số điểm hiện tại của kí chủ đã đủ để mở rộng đến đây, ngài có muốn mở rộng ngay không.].

"Mở rộng ngay!" Tô Thần không chút do dự ra lệnh. "Hiện tại, không gian an toàn này là ưu tiên hàng đầu.".

[Ting! Lĩnh vực đã được mở rộng. Phạm vi hiện tại: bán kính 103 mét.].

"103 mét..." Tô Thần thầm nhẩm lại, ánh mắt cậu quét một vòng quanh căn hầm ngầm. "Vậy là toàn bộ khu vực trong 103 mét đã nằm trong phạm vi kiểm soát của mình.".

Tô Thần nhắm mắt lại, tập trung tâm thức. Cậu cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ với mọi vật thể trong phạm vi 103 mét. Cậu có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của khu hầm nhỏ.

Cậu mở rộng tâm thức, quan sát thế giới bên ngoài. Thay vì những con đường hoang tàn, những nhóm người sống sót, tâm thức cậu ngay lập tức bị thu hút bởi một hình bóng quen thuộc. Con quái vật. Nó vẫn ở đó, ngay bên ngoài lối vào căn hầm, kiên nhẫn chờ đợi con mồi bước ra. Sự kiên trì của nó khiến Tô Thần khẽ nhếch mép. "Chà, kiên trì phết nhỉ," cậu lẩm bẩm, giọng đầy mỉa mai, "nhưng tiếc thay, ngươi đã bước vào lĩnh vực của ta." Dứt lời, Tô Thần khẽ động tâm, một sức mạnh vô hình siết chặt lấy con quái vật. Trong tâm thức của cậu, nó gào thét, vùng vẫy trong vô vọng, rồi tan biến thành những hạt bụi hòa vào hư vô.

[Ting! Chúc mừng kí chủ thành công tiêu diệt một con sinh vật biến dị cấp C, nhận được 500 điểm tinh hoa lĩnh vực.].

"Cấp C?" Tô Thần thầm nhẩm lại, ánh mắt cậu thoáng chút ngạc nhiên. "Vậy là con quái vật đó không mạnh như mình tưởng. Nhưng dù sao thì 500 điểm cũng không tệ.".

Cậu mở mắt, ánh nhìn quét qua những người đồng đội đang chờ đợi. Cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm và tự tin.

"Có lẽ bên ngoài đã an toàn rồi," cậu nói, giọng điệu thản nhiên như thể vừa nói về thời tiết. "Chúng ta nên ra ngoài xem thử, biết đâu tìm được thêm chút gì đó.".

Những ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía Tô Thần. Thanh Phong nhíu mày, giọng đầy hoài nghi. "Có lẽ? Xem thử? Cậu có chắc không vậy?".

"Tôi cảm thấy thế," Tô Thần đáp, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể. "Dù sao thì chúng ta cũng không thể cứ ngồi yên mãi ở đây được.".

"Nhưng con quái vật..." Hân Nhi ngập ngừng, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng.

"Nó... nó đã đi đâu đó rồi," Tô Thần nói, cố tình lảng tránh. "Tôi không thấy nó quanh đây nữa.".

"Đi đâu đó?" Bách Chiến nhướn mày. "Cậu chắc chứ? Hay là cậu lại làm gì đó mà chúng tôi không biết?".

"Tôi có làm gì đâu," Tô Thần cười trừ, cố gắng xua tan sự nghi ngờ. "Chắc nó thấy chúng ta đông người quá nên sợ chạy mất thôi.

Thanh Phong vẫn chưa hết nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào Tô Thần, như muốn đọc thấu tâm can cậu. "Cậu giấu chúng tôi điều gì?".

Nói rồi, Tô Thần bước về phía lối ra, tay đẩy cánh cửa sắt cũ kỹ. Cả nhóm nhìn nhau, rồi cùng nhau bước theo Tô Thần. Họ biết rằng, họ đang đặt niềm tin vào một người đàn ông bí ẩn, nhưng họ cũng biết rằng, họ không còn lựa chọn nào khác.

Họ ra khỏi hầm ngầm, cẩn thận quan sát xung quanh. Không có dấu hiệu của con quái vật hay bất kỳ nguy hiểm nào khác. Tô Thần dẫn cả nhóm đi sâu vào khu vực hoang tàn, tìm kiếm những nguồn thức ăn và tài nguyên còn sót lại.

Với lĩnh vực đã mở rộng, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Tô Thần có thể cảm nhận được vị trí của những đồ hộp, chai nước và các vật dụng hữu ích khác. Cậu dẫn cả nhóm đến những nơi đó, và họ nhanh chóng thu thập được một lượng lớn tài nguyên.

"Tuyệt vời," Hân Nhi reo lên, nhìn những thùng đồ hộp chất đầy. "Chúng ta có đủ thức ăn cho cả tuần rồi.".

Sau vài giờ tìm kiếm, cả nhóm đã thu thập được một lượng lớn tài nguyên. Họ quyết định quay trở lại ngôi nhà đổ nát ban đầu, nghỉ ngơi và lên kế hoạch cho tương lai.

Khi họ đang chuẩn bị vào ngôi nhà, Thanh Phong đột nhiên lên tiếng: "Chúng tôi phải rời đi.".

"Rời đi?" Tô Thần nhíu mày. "Đi đâu?".

"Trụ sở," Thanh Phong đáp. "Chúng tôi cần phải báo cáo tình hình và mang những tài nguyên này về.".

"Trụ sở?" Tô Thần hỏi "Đó là nơi nào?".

"Đó là nơi chúng tôi gọi là nhà," Thanh Phong nói, giọng anh trầm xuống nhưng vẫn đầy nhiệt huyết. "Một pháo đài kiên cố, được xây dựng từ những tàn tích của một căn cứ quân sự cũ. Nằm sâu trong lòng đất, với hệ thống phòng thủ vững chắc và nguồn cung cấp tài nguyên dồi dào. Đó là nơi tập trung của những người sống sót, nơi chúng tôi cùng nhau chống lại thế lực hắc ám và sinh vật biến dị. Xây dựng lại thế giới.".

"Chúng tôi có hệ thống tường thành kiên cố, được trang bị súng máy và pháo đài," Bách Chiến đáp. "Chúng tôi cũng có các đội tuần tra thường xuyên ra ngoài giám sát khu vực xung quanh. Ngoài ra, chúng tôi đang nghiên cứu các loại vũ khí và công nghệ mới, dựa trên những tàn tích của nền văn minh cũ.".

"Các anh có nguồn cung cấp năng lượng ổn định không?" Tô Thần hỏi tiếp. "Và nguồn nước sạch?".

"Chúng tôi có một hệ thống năng lượng mặt trời và gió, đủ để cung cấp điện cho toàn bộ trụ sở," Sương Nguyệt nói. "Chúng tôi cũng có hệ thống lọc nước hiện đại, đảm bảo nguồn nước sạch cho mọi người.".

"Vậy còn trường đào tạo thì sao?" Tô Thần hỏi. "Các anh dạy những gì ở đó?".

"Chúng tôi dạy mọi người cách thức tỉnh và kiểm soát siêu năng lực của mình, cũng như các kỹ năng sinh tồn thiết yếu trong thế giới mạt thế này," Thanh Phong đáp. "Chúng tôi dạy các kỹ năng chiến đấu, sinh tồn, sử dụng các loại vũ khí, cách tìm kiếm và thu thập tài nguyên, cách xây dựng nơi trú ẩn, cách sơ cứu và chữa bệnh, cách nhận biết và tránh né các loại sinh vật biến dị, và cách làm việc nhóm để tăng khả năng sống sót.".

"Chúng tôi tin rằng, siêu năng lực là một tài sản quý giá mà nhân loại đã tìm ra, và chúng tôi muốn mọi người có thể tận dụng nó một cách hiệu quả," Bách Chiến nói thêm. "Nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng, siêu năng lực không phải là tất cả. Kỹ năng sinh tồn là điều quan trọng nhất, đặc biệt là trong thế giới này.".

"Chúng tôi muốn mọi người có thể tự bảo vệ mình và những người thân yêu," Sương Nguyệt nói. "Chúng tôi muốn xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ, có thể tồn tại lâu dài trong thế giới này.".

"Chúng tôi biết rằng cậu có khả năng đặc biệt, Tô Thần," Sương Nguyệt nói, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Tô Thần. "Chúng tôi không biết cậu là ai, hay cậu đến từ đâu, nhưng chúng tôi biết rằng cậu có thể giúp chúng tôi. Chúng tôi cần những người như cậu để lãnh đạo chúng tôi trong cuộc chiến này.".

"Hãy suy nghĩ về điều đó, Tô Thần," Bách Chiến nói, vỗ vai Tô Thần. "Chúng tôi sẽ luôn chào đón cậu ở trụ sở.".

Thanh Phong gật đầu, anh nhìn Tô Thần với ánh mắt chân thành. "Chúng tôi hy vọng cậu sẽ thay đổi ý định. Nhưng dù thế nào, chúng tôi vẫn cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm trong khoảng thời gian ngắn qua.".

"Cảm ơn lời mời của anh," Tô Thần nói, "nhưng tôi không thể đi cùng các anh được.".

"Tại sao?" Thanh Phong hỏi.

"Tôi còn có những việc cần làm ở đây," Tô Thần nói.

"Tôi hiểu rồi." Thanh Phong đáp.

"Khi nào các anh đi?" Tô Thần hỏi.

"Chúng tôi phải đi ngay bây giờ," Bách Chiến nói, nhìn đồng hồ. "Trụ sở đang đợi chúng tôi.".

"Chúc may mắn," Tô Thần nói, nhìn họ với ánh mắt kiên định. "Và hãy cẩn thận.".

"Cảm ơn cậu," Thanh Phong đáp. "Chúng tôi sẽ nhớ lời cậu.".

Nói rồi, nhóm Thanh Phong quay lưng bước đi. Họ nhanh chóng biến mất trong ánh bình minh đang dần ló rạng, mang theo phần lớn số tài nguyên họ đã thu thập được.

Tô Thần đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ cho đến khi họ khuất dạng. Anh cảm thấy một chút cô đơn, nhưng anh cũng cảm thấy tự do. Anh biết rằng, anh đã đưa ra quyết định đúng đắn.

(Chương 3 kết thúc)

Nếu thấy hay thì cho tôi xin một cái đánh giá nhé. Nếu thấy sai ở đâu thì giúp tôi góp ý nhá.