Chương 11: Phản Bội Dưới Bóng Tối

Căn nhà đổ nát, nơi Tô Thần tạm thời dựng lên làm nơi trú ngụ, chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người. Ánh mắt cậu, sắc bén như lưỡi dao, găm chặt vào những bức tường loang lổ, nơi những vết tích của chiến tranh vẫn còn in hằn. Chú chó nhỏ, người bạn đồng hành duy nhất, nép mình bên cạnh, cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng chủ nhân. Sự thờ ơ lạnh lùng thường trực giờ đây đã nhường chỗ cho một nỗi u uất sâu thẳm, như một cơn bão đang âm thầm hình thành trong lòng biển cả.

Tiếng bước chân rón rén phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Một bóng người, dáng vẻ quen thuộc nhưng đầy vẻ sợ hãi, tiến vào từ bóng tối.

"Tô Thần... là cậu thật sao?" Giọng nói run rẩy, nhưng mang theo một chút gì đó quen thuộc.

Tô Thần nheo mắt, nhận ra người vừa bước vào. "Trịnh Kiệt?"

"Đúng là cậu rồi! May quá..." Trịnh Kiệt thở phào, tiến lại gần Tô Thần. "Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cho cậu."

Trịnh Kiệt, người bạn thân thời trung học của Tô Thần, kể lại tình hình nguy cấp và cuộc tấn công bất ngờ của sát thủ Hắc Nguyệt Hội.

"Mau trốn đi!" Trịnh Kiệt hét lên, đẩy mạnh Tô Thần về phía cửa sau. Bản năng trỗi dậy, hắn lao lên phía trước, cố gắng cầm chân những kẻ truy sát. Dù biết rõ sự chênh lệch về sức mạnh, nhưng ký ức về tình bạn năm xưa, cùng với sự hối hận muộn màng, đã cho hắn thêm can đảm. Hắn lãnh trọn những đòn tấn công hiểm ác từ bóng tối, những lưỡi dao sắc lạnh xé toạc không khí, máu tươi nhanh chóng thấm đẫm lớp áo rách rưới.

Chứng kiến cảnh tượng đó, sự thờ ơ trong lòng Tô Thần tan vỡ. Hình ảnh Trịnh Kiệt, người bạn thân năm xưa, đang liều mình bảo vệ cậu, khơi dậy một cảm xúc mãnh liệt mà cậu đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay. Đó là sự phẫn nộ, sự căm ghét cái ác, và một chút gì đó giống như... lòng trắc ẩn.

Cơn phẫn nộ trào dâng, lấn át lý trí. Tô Thần chớp mắt đã đứng trước mặt tên sát thủ. Một cú đấm như trời giáng giáng thẳng vào người hắn, khiến hắn bay ra xa, đâm thủng mọi tòa nhà trên đường đi, và chỉ dừng lại khi sắp bị văng xa hơn nữa.

Tên sát thủ, dù bị thương nặng, vẫn lao lên như một con rối chỉ biết nghe lệnh. Lần này, Tô Thần đã mất kiên nhẫn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Diệt." Ngay lập tức, sự tồn tại của tên sát thủ tan biến vĩnh viễn, hòa vào hư vô.

Nhưng dường như Tô Thần vẫn chưa hả giận. Khí thế của cậu tuôn ra, làm không gian xung quanh bắt đầu nứt vỡ. Nhanh chóng nhận ra điều đó, cậu liền kiềm chế lại, cố gắng kiểm soát sức mạnh đang trào dâng.

Sau trận chiến ngắn ngủi, Tô Thần đỡ lấy Trịnh Kiệt đang hấp hối. "Tại sao... cậu lại làm vậy?" giọng cậu khàn đi, lần đầu tiên sau một thời gian dài, trong giọng nói ấy có một chút run rẩy.

Trịnh Kiệt nở một nụ cười yếu ớt, khóe miệng rỉ máu. "Vì... chúng ta... là bạn... và... chúng ta... phải ngăn... Hắc Nguyệt Hội..." Nói rồi, đôi mắt hắn khép lại, hơi thở yếu ớt dần tan biến.

"Không!" Tô Thần hét lên, một nỗi đau đớn và hối hận trào dâng trong lòng. Cậu không thể để người bạn thân của mình chết như vậy.

[Ký chủ quên rằng mình đang ở trong vô địch lĩnh vực sao?] Giọng hệ thống vang lên trong đầu Tô Thần, đầy sự khó chịu. [Với sức mạnh của ngài, việc hồi sinh một người chỉ là chuyện nhỏ.]

Không do dự, Tô Thần tập trung sức mạnh của lĩnh vực. Một luồng ánh sáng chói lóa bao trùm lấy thi thể Trịnh Kiệt. Những vết thương trên người cậu ta dần biến mất, và hơi thở yếu ớt bắt đầu trở lại.

Trịnh Kiệt mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. "Tôi... tôi đã chết rồi sao?"

"Cậu vừa mới chết," Tô Thần đáp, giọng nói đầy cảm xúc. "Nhưng tôi đã hồi sinh cậu."

Trịnh Kiệt nhìn Tô Thần, rồi nhìn xuống cơ thể mình. "Chuyện gì đã xảy ra? Cậu... cậu đã làm như thế nào?"

"Tôi không thể giải thích được," Tô Thần nói. "Nhưng hãy tin rằng tôi đã cứu cậu."

"Còn tên sát thủ thì sao?" Trịnh Kiệt hỏi. "Hắn đâu rồi?"

"Hắn đã biến mất," Tô Thần nói dối, cố gắng giữ bí mật về sức mạnh của mình. "Có một người bí ẩn với năng lực mạnh mẽ đã xuất hiện và hạ gục hắn chỉ trong vài đòn."

Trịnh Kiệt nhíu mày. "Người bí ẩn? Ai vậy?"

"Tôi không biết," Tô Thần nói. "Nhưng hắn đã giúp chúng ta."

Trịnh Kiệt gật đầu, ánh mắt kiên định. "Cảm ơn cậu, Tô Thần. Chúng ta còn nhiều việc phải làm."

Tô Thần nhìn Trịnh Kiệt, rồi nói: "Có vẻ cậu không có nơi trú ẩn nhỉ? Hay ở lại đây đi."

Trịnh Kiệt ngạc nhiên nhìn Tô Thần, rồi gật đầu. "Được, cảm ơn cậu."

Cùng lúc đó, tại Thành Trì Bất Diệt, thông tin về âm mưu của Hắc Nguyệt Hội đã đến tai các lãnh đạo cấp cao.

"Hắc Nguyệt Hội... chúng đang lợi dụng chúng ta!" Tướng Phan Chấn Vũ nghiến răng, cơn giận dữ trào dâng trong lòng. "Chúng muốn cả chúng ta và Hắc Ám Hội suy yếu, để chúng có thể đạt được mục đích của mình!"

Một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập. Tướng Phan Chấn Vũ ra lệnh tăng cường phòng thủ, đẩy nhanh quá trình huấn luyện và thức tỉnh năng lực cho toàn bộ lực lượng. Ông biết rằng, cuộc chiến sắp tới sẽ không hề dễ dàng.

Tại tổng bộ của Hắc Ám Hội, Hội trưởng Hắc Ám Hội cũng tức giận không kém. Hội trưởng Hắc Ám Hội tức giận vì biết mình đã bị lợi dụng.

"Hắc Nguyệt Hội, các ngươi dám lợi dụng ta!" Hội trưởng Hắc Ám Hội gầm lên.

Hội trưởng Hắc Ám Hội cũng ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị lực lượng.

Cả Hắc Ám Hội và Thành Trì Bất Diệt đều đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Cả hai bên đều biết rằng, cuộc chiến này sẽ quyết định số phận của thế giới.

Sau khi hồi sinh Trịnh Kiệt, Tô Thần nhìn người bạn cũ của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cậu đã quen với sự cô độc, với việc tự mình đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng giờ đây, có Trịnh Kiệt ở bên cạnh, cậu cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.

"Cậu có kế hoạch gì không?" Trịnh Kiệt hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Tô Thần trầm tư một lúc rồi nói. "Tôi nghĩ là tôi sẽ cứu lấy thế giới này. Tuy tôi không phải là người thích can dự nhưng lần này sẽ bắt buộc vậy"

Tô Thần thầm nghĩ "Nếu để chúng hủy diệt thế giới này, mình biết tìm người thân ở đâu?"

Tại tổng bộ của Hắc Nguyệt Hội, không khí căng thẳng bao trùm. Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội, với khuôn mặt lạnh như băng, ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám thuộc hạ đang run rẩy.

"Kẻ phản bội... chúng dám phản bội ta!" Hội trưởng gầm lên, giọng nói vang vọng khắp căn phòng, khiến cho những ngọn nến đang cháy cũng phải run rẩy. "Chúng muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích của chúng? Không bao giờ!"

Một thuộc hạ quỳ rạp xuống, run rẩy nói: "Thưa Hội trưởng, chúng tôi đã truy tìm kẻ phản bội, nhưng hắn đã trốn thoát."

"Vô dụng!" Hội trưởng hét lên, một luồng hắc khí bùng nổ từ người hắn, khiến cho tên thuộc hạ bay ra xa, đâm vào bức tường. "Ta không cần những kẻ vô dụng! Hãy tìm kiếm hắn cho ta, bằng mọi giá! Ta muốn đầu của hắn!"

"Vâng, thưa Hội trưởng!" Đám thuộc hạ đồng thanh đáp, rồi vội vã rời khỏi căn phòng.

Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối đang bao trùm cả thành phố. Hắn biết rằng, sự phản bội này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho kế hoạch của hắn. Nhưng hắn sẽ không để cho bất kỳ ai cản đường hắn.

"Hắc Ám Hội... Thành Trì Bất Diệt..." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự tàn độc. "Các ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình."

Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng, để lại sau lưng một bầu không khí căng thẳng và chết chóc. Hắn biết rằng, cuộc chiến sắp tới sẽ không hề dễ dàng, nhưng hắn sẽ không lùi bước. Hắn sẽ chứng minh cho cả thế giới thấy rằng, Hắc Nguyệt Hội là một thế lực không thể ngăn cản.

Trong khi đó, tại một căn phòng bí mật sâu trong lòng tổng bộ, một nhóm người đang tụ tập xung quanh một chiếc bàn lớn. Trên bàn là một tấm bản đồ chi tiết của thế giới, với những dấu chấm đỏ đánh dấu các địa điểm quan trọng.

"Chúng ta đã mất liên lạc với đội truy sát," một người đàn ông nói, giọng nói đầy lo lắng. "Có lẽ chúng đã bị hạ gục."

"Không thể nào!" Một người phụ nữ phản bác. "Đội truy sát là những sát thủ tinh nhuệ nhất của Hắc Nguyệt Hội. Không ai có thể hạ gục chúng dễ dàng như vậy."

"Nhưng sự thật là chúng đã biến mất," người đàn ông nói. "Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

"Hội trưởng sẽ không hài lòng về chuyện này," một người đàn ông khác nói. "Chúng ta phải tìm ra kẻ phản bội và trả thù cho đồng đội của mình."

"Chúng ta sẽ làm điều đó," người phụ nữ nói. "Nhưng trước tiên, chúng ta phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra."

Tại một căn nhà đổ nát sau khi Tô Thần hồi sinh Trịnh Kiệt, không khí trong căn nhà đổ nát vẫn nặng nề. Trịnh Kiệt, mặc dù đã được cứu sống, nhưng vẫn không thể nào quên được cái chết gần kề. Cậu ngồi thụp xuống, vẫn chưa thể tiêu hóa được những gì vừa xảy ra.

Tô Thần đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh một sự bình tĩnh đến lạnh lùng. Tuy nhiên, sự bình tĩnh ấy không phải là vô cảm, mà là một sự kiểm soát bản thân tuyệt đối. Từng hành động của cậu đều mang vẻ ngoài thản nhiên, nhưng bên trong lại là một sự quan tâm sâu sắc.

"Cậu ổn không?" Tô Thần lên tiếng, giọng cậu vững vàng, không chút dao động.

Trịnh Kiệt ngẩng lên, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Tô Thần. Cậu ta cảm nhận được một điều mà không thể diễn tả thành lời. Cái nhìn của Tô Thần không chỉ là sự lạnh lùng hay sự vô cảm mà còn có sự quan tâm, tuy được giấu kín dưới vẻ ngoài bình tĩnh đến mức không thể đọc ra.

"Đúng là... tôi ổn," Trịnh Kiệt khẽ đáp, rồi nở một nụ cười yếu ớt. "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì?" Tô Thần nhìn Trịnh Kiệt, ánh mắt vẫn kiên định. "Cậu đã là bạn của tôi. Đó là điều tất nhiên."

Bên ngoài, bầu trời dần tối sầm. Cả hai đều nhận thấy có một cái gì đó đang đến gần. Tô Thần không cần phải nhìn ra ngoài, vì sức mạnh của lĩnh vực đã báo cho cậu biết điều đó. Hắn không còn cảm nhận sự đe dọa đến từ những tên sát thủ. Lĩnh vực của hắn đã lan tỏa, không chỉ tạo ra một mà hàng ngàn lớp bảo vệ. Mọi cử động bên ngoài không thể thoát khỏi tầm mắt của cậu.

"Cảm nhận được gì không?" Tô Thần hỏi, giọng cậu khàn đi. Cảm giác về một sự xuất hiện không bình thường đang đè nặng trong không khí.

"Là ai?" Trịnh Kiệt nhìn xung quanh, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

"Không cần lo, tôi sẽ lo liệu." Tô Thần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chứa đầy sự lạnh lẽo, như thể mọi thứ xung quanh cậu không thể làm gì được.

Chỉ một khoảnh khắc sau, không gian xung quanh bỗng chao đảo. Tên sát thủ, những kẻ xâm nhập đã được Hắc Nguyệt Hội cử đến, như thể đã nhận ra sự hiện diện của Tô Thần. Nhưng họ không biết rằng, với sức mạnh của Tô Thần trong lĩnh vực, mọi sự tiến tới của họ chỉ là tự sát.

Tô Thần bước ra khỏi ngưỡng cửa, không một dấu hiệu gì cho thấy cậu đang vội vàng hay lo lắng. Cậu đứng im, đôi mắt vẫn chăm chú vào không gian bao quanh. Lĩnh vực của cậu lan tỏa ra, với một phạm vi lớn hơn bao giờ hết. Những kẻ xâm nhập chỉ có thể nhìn thấy những bước chân mờ ảo của Tô Thần, những bóng đen vụt qua mà không thể làm gì được.

Một tên sát thủ lao tới, muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu. Nhưng ngay khi tên này xông tới, Tô Thần chỉ cần vung tay một cái. Không gian biến đổi. Tên sát thủ không kịp phản ứng đã bị xé rách ngay giữa không gian, bị nghiền nát không thương tiếc.

"Không thể làm gì được tôi," Tô Thần nói, giọng cậu vang lên đồng thời một uy áp vô tận tỏa ra làm cho không gian bên trong lĩnh vực bị chao đảo, những tên sát thủ lần lượt bị nổ tung thành những đám mây máu, nội tạng cũng từ đó mà văng ra trông vô cùng thảm khốc.

Trịnh Kiệt người đang đứng quan sát cùng chú chó nhỏ cũng không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh đó.

Nhóm Thanh Phong biết tên Tô Thần. Không nhắc đến "lĩnh vực" hay "hệ thống". Chỉ miêu tả Tô Thần là người có song năng lực và cực kỳ nguy hiểm. Kết lại chương 11 theo đúng nhịp độ.

Trong phòng họp chính của Thành Trì Bất Diệt, không khí im lặng đến nghẹt thở. Ánh sáng từ các tinh thể năng lượng lơ lửng trên trần nhà hắt xuống sắc xanh lạnh, phản chiếu những gương mặt nghiêm trọng quanh bàn họp hình tròn.

Hội trưởng Thành Trì Bất Diệt một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng khí thế vẫn cường thịnh lặng lẽ nhìn vào màn hình ảo trước mặt. Trên đó là bản báo cáo vừa được gửi đến từ một đội sinh tồn cấp cao Nhóm Thanh Phong.

Ông quay đầu nhìn các chỉ huy cấp cao đang chờ đợi.

"Báo cáo đi."

Thanh Phong bước ra, giọng nói rõ ràng:

"Chúng tôi đã được cứu bởi một cá nhân không thuộc bất kỳ tổ chức nào, có khả năng cực kỳ vượt trội. Người đó đã đơn độc tiêu diệt toàn bộ sinh vật đột biến cấp cao và hai người có năng lực cấp cao."

Chỉ huy phụ trách thẩm định cau mày: "Một mình? Xác nhận cấp độ của sinh vật và người có năng lực cấp cao?"

Bách Chiến: "Cấp C. Có thể là C+, vì nó gần như đánh gục cả nhóm. Còn hai người kia là cấp A"

Tiểu Báo: "Người đó không chỉ mạnh… còn nhanh và hoàn toàn không bị tổn thương bởi đòn đánh trực diện."

Hội trưởng: "Tên?"

Sương Nguyệt: "Tô Thần. Sau khi cứu chúng tôi, cậu ấy rời đi ngay, không yêu cầu gì."

Hân Nhi: "Tôi đã kiểm tra sơ thể trạng. Cơ thể hoàn toàn không có dấu hiệu tổn thương, cũng không có thiết bị hỗ trợ nào."

Hội trưởng trầm giọng: "Năng lực?"

Thanh Phong: "Chúng tôi suy đoán là song năng lực hệ nguyên tố hỏa và hệ sức mạnh với lực phá hoại cao bất thường. Tuy nhiên… có thứ gì đó vượt ngoài mô tả. Giống như cậu ta nằm ngoài mọi quy tắc chiến đấu."

Phòng họp lặng đi vài giây. Hội trưởng chắp tay sau lưng, ánh mắt xa xăm:

"Song năng lực... lại đủ mạnh để đơn độc tiêu diệt sinh vật biến dị cấp C và hai kẻ cấp A? Ghi chú: nguy cơ tiềm tàng bậc cao. Có thể là năng lực cấp A+, tạm thời giữ kín danh tính. Không được tiết lộ ra ngoài cho đến khi có thêm thông tin."

Trong lòng một thành phố bỏ hoang, nơi ánh sáng gần như không bao giờ chạm tới, trụ sở của Hắc Ám Hội chìm trong bóng tối vĩnh hằng. Phòng hội nghị chính được chiếu sáng bằng một loại tinh thạch đỏ thẫm, tạo nên sắc màu đầy u ám.

Hội trưởng Hắc Ám Hội một người đàn ông vóc dáng mảnh khảnh nhưng thần thái đầy áp lực đang nhìn chằm chằm vào báo cáo trên màn hình, khuôn mặt lạnh như băng đá.

Một trợ lý lên tiếng "Một cá nhân đã phá vỡ kế hoạch bắt giữ Trịnh Kiệt ở Vùng Ngoại Vi. Dữ liệu từ các thiết bị còn lại cho thấy toàn bộ đội truy bắt bị xóa sổ chỉ trong vài giây."

Hội trưởng: "Ai?"

Trợ lý: "Không rõ lai lịch, nhưng có khả năng cao là kẻ mang song năng lực. Một số nhân chứng nói đến cái tên: Tô Thần."

Một cái tên xa lạ, nhưng gây cảm giác bất an.

Hội trưởng nhắm mắt lại, thì thầm: "Song năng lực... hay là thứ gì đó hơn thế nữa?"

Rồi hắn mở mắt, lạnh lùng ra lệnh:

"Gửi tin đến đội do thám. Theo dõi bất cứ ai mang tên đó. Không được chạm vào chỉ quan sát. Nếu hắn là quân cờ, ta sẽ lợi dụng. Nếu là mối đe dọa… chúng ta phải chuẩn bị trước."

Trong đại sảnh trang nghiêm đầy ánh lửa của Hắc Nguyệt Hội, cơn giận của hội trưởng đang lan khắp không gian. Những ngọn đuốc trên tường dường như bùng cháy dữ dội hơn theo từng nhịp thở của hắn.

Hội trưởng: "Kế hoạch bị phá hoại. Trịnh Kiệt đáng lẽ đã phải bị khống chế. Ai trong các ngươi đã để lộ vị trí?"

Không ai dám trả lời.

Một phó chỉ huy: "Báo cáo… hệ thống theo dõi ghi lại tín hiệu một cá nhân không xác định. Dữ liệu gần như bị xoá sạch. Nhưng trước khi mất tín hiệu, có ghi lại một cái tên: Tô Thần."

Hội trưởng gầm lên: "Tô Thần! Lại là một cái tên không có trong danh sách các thế lực hiện tại! Có vẻ như cờ đã bắt đầu rơi sai vị trí."

Hắn bước về phía bản đồ 3D giữa đại sảnh, chỉ tay vào khu vực bị phá hủy.

"Ta muốn tất cả lực lượng truy lùng hắn. Không giết vội. Nếu có thể khống chế, ta muốn hắn sống."

Không khí căng như dây đàn. Mọi người đều hiểu từ lúc này, một cái tên xa lạ đã trở thành trung tâm của cơn bão.

Trong khi Tô Thần âm thầm bước đi giữa thế giới đổ nát, các thế lực ngầm đã bắt đầu chuyển mình. Cái tên "Tô Thần" vang lên giữa các hội nghị tối mật, giữa những âm mưu chưa thành hình.

Cậu không biết hoặc có thể đã đoán được rằng bước chân mình đã làm rung chuyển bàn cờ vốn đang ổn định.

Kẻ được cho là "vô danh", giờ đây đã được khắc sâu vào tâm trí của ba thế lực lớn. Và khi các bánh răng bắt đầu quay, một cơn bão mới đang dần hình thành.

Thấy lỗi sai ở đâu chỉ tôi nhé