Chương 10: Chiến thắng áp đảo

Thời gian bất khả chiến bại vẫn còn 31 phút. Tô Thần bước đi giữa chiến trường đổ nát, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Những ánh mắt kinh ngạc và hoang mang đổ dồn về phía cậu, từ những người lính kiệt sức của Thành Trì Bất Diệt đến những kẻ thuộc Hắc Ám Hội đang sững sờ. Tất cả đều tự hỏi: "Kẻ đó là ai?"

Tô Thần tiến đến trước mặt Hắc Dạ, kẻ thống lĩnh quân đoàn hắc ám. Gã đàn ông u ám nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tô Thần. Hắn ta không thể cảm nhận được bất kỳ dao động tinh thần lực hay sức mạnh nào từ người đối diện. Bộ quần áo rách rưới của Tô Thần càng khiến hắn ta tin rằng, đây chỉ là một kẻ yếu đuối, lạc lõng giữa chiến trường khốc liệt.

"Ngươi là ai?" Hắc Dạ gằn giọng, sự khinh miệt hiện rõ trong từng lời nói.

"Ta là người sẽ tiêu diệt ngươi." Lời nói của Tô Thần vang vọng giữa chiến trường, lạnh lẽo như một lời tuyên án tử hình. Mọi người nín thở, chờ đợi phản ứng của Hắc Dạ.

"Tiêu diệt ta?" Hắc Dạ bật cười, một tràng cười chế giễu vang vọng giữa không gian tĩnh lặng. "Hahaha, chỉ bằng một tên sâu kiến như ngươi?" Hắn ta nhìn Tô Thần bằng ánh mắt khinh miệt, như thể đang nhìn một con côn trùng nhỏ bé dám thách thức một con mãnh thú.

Tô Thần không đáp lời. Cậu chỉ bình thản cười một cách nhẹ nhàng. Nụ cười đó, không hề mang theo sự chế giễu hay khinh miệt, mà chỉ là một sự bình thản đến đáng sợ, như thể cậu ta đang nhìn một con kiến nhỏ bé sắp bị nghiền nát dưới gót chân. Sự im lặng và nụ cười kỳ lạ của cậu ta khiến Hắc Dạ cảm thấy tức giận.

"Ngươi cười cái gì?" Hắc Dạ gầm lên, những luồng năng lượng hắc ám xuất hiện, lao tới với hình dạng những sợi xích đen kịt, mang theo sự chết chóc. Mặc dù khinh thường là vậy, nhưng hắn vẫn cẩn trọng. Hắn biết rằng, một kẻ dám tỏ ra bình thản trước mặt hắn, chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.

Khi những sợi xích hắc ám đó sắp chạm tới Tô Thần, cậu ta lách người nhẹ nhàng sang một bên, né tránh một cách dễ dàng. Những luồng năng lượng còn lại, với sức mạnh tưởng chừng như có thể xé toạc mọi thứ, lại bị Tô Thần dễ dàng phá giải bằng những cử động tay đơn giản, như thể cậu ta đang đuổi muỗi.

Cả chiến trường nín thở. Những người lính của Thành Trì Bất Diệt, vốn đã quen với sự tàn khốc của chiến tranh, cũng không khỏi kinh ngạc trước sự bình thản đến đáng sợ của Tô Thần. Những kẻ thuộc Hắc Ám Hội, vốn chỉ biết đến sự tàn bạo và hủy diệt, cũng không khỏi sững sờ trước sự nhẹ nhàng đến đáng sợ của cậu ta.

"Ngươi... ngươi là ai?" Hắc Dạ hỏi, giọng nói vẫn còn giữ được sự lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm, hắn ta đã bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn ta không thể tin được rằng, một kẻ mà hắn ta cho là yếu đuối lại có thể mạnh đến vậy, lại có thể bình thản đến vậy.

"Ta đã nói rồi," Tô Thần đáp, đôi mắt bình thản nhìn thẳng vào Hắc Dạ. "Ta là người sẽ tiêu diệt ngươi."

Hắc Dạ gầm lên, phóng ra một đòn tấn công mạnh nhất của mình. Một cột năng lượng hắc ám khổng lồ lao về phía Tô Thần, mang theo sức mạnh hủy diệt. Tô Thần không né tránh, mà tung ra một cú đấm đáp trả. Năng lượng từ cú đấm của cậu ta va chạm với cột năng lượng hắc ám, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng.

Hắc Dạ lùi lại vài bước, vẻ mặt hắn ta đầy kinh ngạc. Hắn ta không thể tin được rằng, một cú đấm đơn giản lại có thể phá tan đòn tấn công mạnh nhất của mình.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?" Hắc Dạ hỏi, giọng nói hắn ta đã bắt đầu run rẩy.

"Ta đã nói rồi," Tô Thần đáp, tiến lên một bước. "Ta là người sẽ tiêu diệt ngươi."

Tô Thần tung ra một loạt cú đấm, mỗi cú đấm đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Hắc Dạ cố gắng chống trả, nhưng hắn ta không thể theo kịp tốc độ và sức mạnh của Tô Thần. Những cú đấm của Tô Thần liên tục đánh trúng Hắc Dạ, khiến hắn ta bị thương nặng nề.

Hắc Dạ ngã xuống, hắn ta nhìn Tô Thần bằng ánh mắt kinh hoàng. Hắn ta không thể tin được rằng, mình lại bị đánh bại bởi một kẻ mà hắn ta cho là yếu đuối.

Tô Thần tiến đến gần Hắc Dạ, cúi xuống nhìn hắn ta. "Ngươi đã thua," cậu ta nói, giọng nói lạnh lẽo.

Hắc Dạ không nói gì, hắn ta chỉ nhìn Tô Thần bằng ánh mắt đầy hận thù.

Tô Thần tung ra một cú đấm cuối cùng, đánh xuyên qua ngực Hắc Dạ. Gã đàn ông u ám gục xuống, đôi mắt vẫn còn đọng lại sự kinh hoàng tột độ.

Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Tô Thần.

[Ting! Chúc mừng kí chủ tiêu diệt một siêu năng giả cấp A, thưởng 1450 điểm tinh hoa lĩnh vực.]

"Điểm tinh hoa lĩnh vực, lại tăng lên rồi," Tô Thần lẩm bẩm, một chút hài lòng hiện lên trong mắt cậu ta. "Xem ra, tiêu diệt những kẻ mạnh mẽ này thực sự có lợi." Tuy nhiên, cậu ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ về điểm tinh hoa lĩnh vực, quay lại nhìn chiến trường, nơi những người lính của Thành Trì Bất Diệt đang reo hò, và những kẻ thuộc Hắc Ám Hội đang rút lui trong hỗn loạn. Trong lòng cậu ta, một chút buồn bã lẫn lộn.

Hắc Dạ, kẻ thống lĩnh quân đoàn hắc ám, đã bị đánh bại bởi một kẻ mà họ cho là yếu đuối nhất. Cả hai phe, Thành Trì Bất Diệt và Hắc Ám Hội, đều kinh ngạc trước sức mạnh phi thường và sự bình thản đến đáng sợ của Tô Thần.

Những người lính của Thành Trì Bất Diệt, vốn đã kiệt sức và tuyệt vọng, bắt đầu reo hò, niềm vui chiến thắng như một cơn sóng trào dâng trong lòng họ. Hắc Ám Hội, khi thấy thủ lĩnh của mình bị đánh bại, hoàn toàn sụp đổ. Họ rút lui khỏi chiến trường, bỏ lại sau lưng những xác chết và sự hỗn loạn.

Nhưng niềm vui chiến thắng của những người lính Thành Trì Bất Diệt chưa kịp lan tỏa, thì một bóng hình khổng lồ xuất hiện giữa chiến trường đổ nát. Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, với thân hình cuồn cuộn cơ bắp và đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Đó là Cuồng Nộ, một trong những kẻ mạnh nhất của Hắc Ám Hội, kẻ sở hữu sức mạnh hủy diệt và khả năng điều khiển lửa.

Xích Diệm Minh bước vào chiến trường, những bước chân nặng nề của hắn ta khiến mặt đất rung chuyển. Hắn ta nhìn Hắc Dạ nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt đỏ rực của hắn ta bùng lên ngọn lửa giận dữ.

"Kẻ nào dám giết Hắc Dạ?" Cuồng Nộ gầm lên, giọng nói của hắn ta vang vọng như sấm sét, khiến cả chiến trường rung chuyển.

Ánh mắt đỏ rực của Xích Diệm Minh quét qua đám đông, dừng lại ở Tô Thần. Hắn ta nhìn Tô Thần bằng ánh mắt khinh miệt, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé dám thách thức một con voi khổng lồ.

"Ngươi là kẻ đã giết Hắc Dạ?" Xích Diệm Minh hỏi, giọng nói của hắn ta đầy sự đe dọa.

Tô Thần không đáp lời. Cậu ta chỉ nhìn Xích Diệm Minh bằng ánh mắt bình thản, không hề có chút sợ hãi.

"Ngươi dám im lặng trước mặt ta?" Xích Diệm Minh gầm lên, ngọn lửa bùng lên xung quanh cơ thể hắn ta, tạo thành một vầng hào quang rực rỡ. "Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự!"

Xích Diệm Minh lao về phía Tô Thần, những ngọn lửa bùng nổ xung quanh hắn ta, tạo thành một cơn bão lửa kinh hoàng. Nhiệt độ tăng cao đột ngột, khiến không khí rung chuyển, mặt đất nứt nẻ. Những người lính của Thành Trì Bất Diệt, vốn đã kiệt sức, càng thêm hoảng loạn trước sức mạnh khủng khiếp của Cuồng Nộ.

Tô Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra nao núng trước cơn bão lửa. Cậu ta di chuyển nhẹ nhàng, né tránh những ngọn lửa đang lao tới, như thể đang nhảy múa giữa chúng.

Xích Diệm Minh gầm lên, những ngọn lửa từ cơ thể hắn ta bùng nổ mạnh mẽ hơn, tạo thành những cột lửa khổng lồ, bao trùm cả chiến trường. Hắn ta muốn thiêu rụi mọi thứ, muốn biến Tô Thần thành tro bụi.

Tô Thần không tấn công, mà chỉ tập trung vào việc né tránh. Cậu ta biết rằng, với thời gian bất khả chiến bại còn lại, cậu ta không cần phải vội vàng. Cậu ta muốn quan sát, muốn tìm hiểu về sức mạnh của Xích Diệm Minh.

Diệm Minh càng tấn công, càng cảm thấy tức giận. Hắn ta không thể tin được rằng, một kẻ nhỏ bé như Tô Thần lại có thể né tránh được tất cả các đòn tấn công của mình. Hắn ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

"Ngươi dám trốn tránh ta?" Diệm Minh gầm lên, giọng nói của hắn ta đầy sự phẫn nộ. "Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự!"

Diệm Minh tung ra một đòn tấn công mạnh nhất của mình. Hắn ta tập trung toàn bộ năng lượng lửa vào một điểm, tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ, lao về phía Tô Thần.

Quả cầu lửa mang theo sức mạnh hủy diệt, có thể thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Những người lính của Thành Trì Bất Diệt, khi nhìn thấy quả cầu lửa, đều cảm thấy tuyệt vọng. Họ biết rằng, không ai có thể sống sót trước đòn tấn công này.

Tô Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Cậu ta giơ tay lên, tạo ra một bức tường năng lượng, chắn trước mặt quả cầu lửa.Quả cầu lửa va chạm với bức tường năng lượng, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng.

Sức mạnh của vụ nổ lan tỏa ra xung quanh, khiến cả chiến trường rung chuyển. Những người lính của Thành Trì Bất Diệt, dù đã ở xa, cũng cảm thấy sức nóng khủng khiếp của vụ nổ.

Khi khói bụi tan đi, Tô Thần vẫn đứng vững, không hề bị thương. Bức tường năng lượng của cậu ta đã hoàn toàn chặn đứng quả cầu lửa của Xích Diệm Minh.

Diệm Minh kinh ngạc nhìn Tô Thần. Hắn ta không thể tin được rằng, một kẻ nhỏ bé như Tô Thần lại có thể chặn đứng được đòn tấn công mạnh nhất của mình.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?" Diệm Minh hỏi, giọng nói của hắn ta đã bắt đầu run rẩy.

Tô Thần không đáp lời. Cậu ta chỉ nhìn Diệm Minh bằng ánh mắt bình thản, như thể đang nhìn một con vật nhỏ bé đang giãy giụa.

"Ngươi muốn biết ta là ai sao?" Tô Thần hỏi, giọng nói của cậu ta vang vọng giữa chiến trường đổ nát. "Ta là người sẽ tiêu diệt ngươi."

Tô Thần tiến lên một bước. Xung quanh cậu ta bắt đầu tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ, nhưng Diệm Minh lại cảm nhận được từ hào quang ấy một sự sợ hãi đến từ bản năng, một nỗi kinh hoàng vượt qua mọi lý trí. Ngay cả năng lực chống trả, ý chí chiến đấu, tất cả đều bị nghiền nát dưới áp lực khủng khiếp đó.

Tô Thần đứng trước mặt Diệm Minh, đôi mắt cậu ta bình thản nhìn thẳng vào kẻ thù. "Ngươi có vẻ thích chơi lửa nhỉ?" cậu ta nói, giọng nói lạnh lẽo như băng giá. "Vậy thì, ta sẽ thỏa mãn ngươi." Dứt lời, một ngọn lửa sáng chói xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Thần.

Nhưng đây không phải là ngọn lửa bình thường. Nó mang theo một sức mạnh hủy diệt, một ngọn lửa có thể thiêu rụi cả linh hồn.

Tô Thần ném ngọn lửa vào người Diệm Minh. Tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng giữa chiến trường đổ nát. Diệm Minh quằn quại trong đau đớn, ngọn lửa thiêu đốt từng lớp da, từng thớ thịt của hắn ta. Máu không ngừng tuôn ra, nhưng cũng nhanh chóng bốc hơi bởi ngọn lửa nóng rực.

Diệm Minh cố gắng chống cự, nhưng mọi nỗ lực của hắn ta đều vô ích. Ngọn lửa của Tô Thần quá mạnh, quá tàn khốc. Nó thiêu rụi tất cả, không để lại gì ngoài sự hủy diệt.

Trong tiếng gào thét tuyệt vọng, cơ thể của Diệm Minh dần dần tan biến thành cát bụi màu đen. Hắn ta biến mất, mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, không để lại dấu vết gì ngoài một vũng tro tàn trên mặt đất.

[Ting! Chúc mừng kí chủ tiêu diệt một siêu năng giả cấp A, thưởng 3000 điểm tinh hoa lĩnh vực.]

"Lại thêm điểm tinh hoa lĩnh vực," Tô Thần nghĩ, một chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt cậu ta. "Hệ thống này thật sự rất hào phóng." Tuy nhiên, cậu ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Cậu ta nhìn những người lính của Thành Trì Bất Diệt, cảm thấy một chút thương hại cho những người đã mất mạng, nhưng cũng cảm thấy một chút hy vọng cho những người còn sống.

Chiến trường chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Những người lính của Thành Trì Bất Diệt nhìn Tô Thần bằng ánh mắt kinh ngạc và biết ơn. Họ không thể tin được rằng, một người đàn ông xa lạ lại có thể sở hữu sức mạnh khủng khiếp đến vậy, lại có thể cứu họ khỏi bờ vực diệt vong.

Những kẻ thuộc Hắc Ám Hội, sau khi mất đi hai thủ lĩnh mạnh nhất, hoàn toàn sụp đổ. Chúng hoảng loạn rút lui, bỏ lại chiến trường đầy rẫy xác chết và sự tàn phá.

Tô Thần nhìn chiến trường, cảm thấy một chút mệt mỏi, nhưng không phải về thể xác, mà là về tinh thần. Cậu ta không thích chiến tranh, không thích sự tàn khốc và hủy diệt mà nó mang lại. Nhưng cậu ta biết rằng, đôi khi, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

"Cảm ơn... cảm ơn anh," một người đàn ông trung niên tiến đến gần Tô Thần. Ông ta là chỉ huy của đội quân Thành Trì Bất Diệt, khuôn mặt đầy vết sẹo và đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. "Nếu không có anh, chúng tôi đã không thể sống sót."

"Không có gì," Tô Thần đáp, giọng nói bình thản. "Tôi chỉ làm những gì cần phải làm."

"Nhưng anh đã cứu chúng tôi," người đàn ông trung niên nói, giọng nói đầy biết ơn. "Anh là ân nhân của chúng tôi."

Tô Thần không đáp lời. Cậu ta nhìn những người lính xung quanh, những người đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt biết ơn và ngưỡng mộ. Cậu ta cảm thấy một chút khó xử, không quen với sự chú ý này.

"Chúng ta cần phải rút lui," người đàn ông trung niên nói, phá vỡ sự im lặng. "Hắc Ám Hội có thể quay lại bất cứ lúc nào."

"Tôi sẽ giúp các anh rút lui an toàn," Tô Thần nói. Cậu ta không muốn để những người lính này gặp nguy hiểm.

Tô Thần dẫn đầu đoàn quân Thành Trì Bất Diệt rút lui khỏi chiến trường. Cậu ta sử dụng sức mạnh của mình để dọn đường, loại bỏ những chướng ngại vật và ngăn chặn những cuộc tấn công bất ngờ từ Hắc Ám Hội.

Khi họ đến được một nơi an toàn, người đàn ông trung niên quay lại nhìn Tô Thần. "Chúng tôi không biết phải báo đáp anh thế nào," ông ta nói, giọng nói đầy biết ơn. "Anh đã cứu chúng tôi, đã bảo vệ chúng tôi."

"Không cần báo đáp," Tô Thần đáp. "Tôi có việc phải làm."

Tô Thần quay lưng bước đi, để lại những người lính của Thành Trì Bất Diệt với sự biết ơn và ngưỡng mộ. Cậu ta không muốn ở lại lâu hơn, không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý.

Tô Thần quay trở lại căn nhà đổ nát. Cậu ta cần thời gian nghỉ ngơi, mặc dù không cảm thấy mệt mỏi.

Khi đến gần căn nhà, Tô Thần chợt nhớ ra điều gì đó. "Chết tiệt!" cậu ta lẩm bẩm. "Mình quên mất chú chó."

Cậu ta vội vã chạy vào căn nhà, tìm kiếm chú chó. Cậu ta cảm thấy một chút lo lắng, sợ rằng chú chó đã gặp nguy hiểm.

Cuối cùng, cậu ta tìm thấy chú chó đang nằm cuộn tròn trong một góc nhà, run rẩy vì sợ hãi. Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, ôm chú chó vào lòng.

"Xin lỗi, tao quên mất mày," cậu ta nói, vuốt ve bộ lông mềm mại của chú chó. "Từ giờ tao sẽ không bỏ rơi mày nữa."

Cậu ta mở không gian hệ thống, lấy ra vài hộp thức ăn cho chó. Cậu ta nhớ lại, mình đã tìm thấy chúng trong một siêu thị bỏ hoang.

Trong khi đó, trên chiến trường tan hoang, người đàn ông mặc áo đen vẫn đứng yên. Hắn ta quan sát mọi thứ, từ những xác chết nằm la liệt đến những người lính Thành Trì Bất Diệt đang tập hợp lại.

Ánh mắt hắn ta dừng lại ở nơi Tô Thần đã đứng. Hắn ta nhíu mày, cảm thấy một sự bất an khó tả.

"Kẻ đó... không thể lường trước," hắn ta lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn. "Sức mạnh đó... không thể nào..."

Hắn ta đã chứng kiến Tô Thần tiêu diệt Hắc Dạ và Diệm Minh một cách dễ dàng. Hắn ta biết, ngay cả hắn ta, với sức mạnh của mình, cũng không thể đánh bại Tô Thần.

"Hắn ta là một biến số nguy hiểm," hắn ta nghĩ, cảm thấy một sự cảnh giác sâu sắc. "Một biến số mà Hắc Nguyệt Hội không thể kiểm soát."

Hắc Nguyệt Hội là một tổ chức ngầm, một thế lực bí ẩn đang thao túng thế giới từ trong bóng tối. Họ đã lên kế hoạch cho trận chiến này, muốn lợi dụng sự suy yếu của cả hai phe để đạt được mục đích của mình. Nhưng Tô Thần đã xuất hiện, và hắn ta đã phá hỏng mọi thứ.

Hắn ta nhìn về phía căn nhà đổ nát, nơi Tô Thần đang ở. Hắn ta cảm thấy một điều kỳ lạ phát ra từ đó.

"Mình phải báo cáo chuyện này," hắn ta nghĩ. "Chúng ta phải biết về hắn ta. Chúng ta phải tìm cách đối phó với hắn ta."

Hắn ta quay lưng, biến mất trong bóng tối. Hắn ta sẽ trở về căn cứ của Hắc Nguyệt Hội, và hắn ta sẽ báo cáo về biến số nguy hiểm mang tên Tô Thần.

Thấy lỗi sai ở đâu thì chỉ tôi nhé và nhớ đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn.