Đang ngồi ngẩn ngơ, bụng Tần Lam bỗng réo lên ầm ĩ. Âm thanh đói bụng vang lên khiến cô chợt tỉnh táo, vội vuốt vuốt bụng vài cái.
"Coi bộ phải ăn rồi."
Cô mở tủ lạnh tìm đồ ăn, nhưng phát hiện một nửa trong đó lại là... mỹ phẩm. Ngoài ra chỉ có vài lon bia, một ít trái cây và sữa, còn lại trống trơn. Đến cả mì gói cũng không có. Cô gái này chẳng lẽ toàn đi ăn bên ngoài?
Tần Lam thay một bộ đồ lịch sự, mang ví xuống lầu tìm đồ ăn, nhân tiện mua thêm đồ dự trữ và một ít đồ dùng làm bếp.
Nơi đây là khu chung cư hạng sang bậc nhất Bắc Thành. Ngay phía dưới có siêu thị, rạp chiếu phim, khu mua sắm cao cấp, khu giải trí, phòng tập thể thao và cả hồ bơi. Tóm lại, mọi nhu cầu của cư dân đều được đáp ứng ngay dưới chân cô.
Sau khi xếp hết đồ ăn vào tủ lạnh và sắp xếp lại vài thứ trong nhà, cô quay vào phòng tiếp tục ngủ. Năng lượng à, cô cần sạc lại năng lượng cho não bộ càng nhiều càng tốt.
Tỉnh lại lần nữa, đồng hồ đã điểm hơn 8 giờ tối. Tần Lam lại thấy đói bụng. Vì đã mua đồ ăn dự trữ, cô quyết định tự nấu một bữa tối đơn giản. Cô làm một nồi lẩu cay ấm cúng, vừa nấu vừa hát nhẩm theo giai điệu yêu thích.
Đầu tiên, cô cho xương vào nồi chần sơ, thay nước rồi hầm kỹ. Thêm hành củ và chút hạt nêm, hầm khoảng một giờ thì lọc lấy nước trong. Sau đó, cô cho thêm gia vị chua cay, kim chi và một ít rau củ vào nồi.
Tần Lam bày ra một dĩa rau nhúng lẩu, tôm, thịt bò, thịt viên, cá viên mỗi thứ một ít. Cô đặt thêm chén đũa và nước chấm lên bàn, rồi đặt nồi lẩu nhỏ ở giữa. Nhìn mọi thứ đã sẵn sàng, cô hài lòng gật đầu.
Sau đó, cô quyết định đi tắm rồi mới ăn. Nhưng khi vừa bước ra từ phòng tắm, cô bất ngờ thấy một người đàn ông cao to đang ngồi trong phòng khách. Anh ta mặc bộ vest cao cấp màu xám ôm sát thân hình, chân dài bắt chéo, mái tóc đen cắt ngắn vuốt gel gọn gàng. Đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn thẳng vào Tần Lam, người vừa bước ra từ nhà tắm, mặc bộ đầm ngủ hai dây màu ngọc trai dài qua gối. Lớp áo lụa mỏng manh để lộ đường cong cơ thể, chân xỏ dép đi trong nhà, tóc vẫn còn hơi ẩm sau khi sấy.
Tần Lam suýt nữa kêu lên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không cần hỏi cũng biết, vị đại gia có chìa khóa căn nhà này chính là tổng tài Hà Vĩnh – nam chính của câu chuyện.
Người đàn ông này chỉ ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Vấn đề là, đầu hắn chạm phải sợi dây thần kinh nào mà giờ này lại mò lên đây? Ngồi đó nhìn cô làm gì vậy? Haizzz... nhìn cô làm cái gì chứ?
Tần Lam nặn ra nụ cười tươi nhất có thể, hỏi:
"Sao anh đến đây?"
Hắn nhìn cô, im lặng. Không khí trong phòng như lạnh đi vài độ. Cô khẽ vuốt khuỷu tay, nuốt nước bọt một cái để lấy tinh thần, rồi nói tiếp:
"À, em đang chuẩn bị ăn tối. Anh có muốn ăn một ít không?"
Hắn vẫn im lặng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Tần Lam thầm chửi trong lòng: "Cmn, tới làm gì thì nói nhanh lên để bà còn ăn chứ! Đói sắp chết rồi đây này!"
"Được." – Hắn đáp ngắn gọn.
Tần Lam chuẩn bị thêm một phần rau thịt, thêm chén đũa và hai ly rượu. Hà Vĩnh thích uống rượu trong bữa ăn, nên nhà này luôn có sẵn loại rượu hắn ưa thích.
Hai người ăn trong im lặng. Hắn không có gì để nói với Tần Lam, còn Mộ Lam – linh hồn hiện tại trong cơ thể Tần Lam – cũng chẳng cảm thấy cần tranh thủ giành tình cảm của Hà Vĩnh. Hắn vốn xa lạ với cô, nên tốt nhất là im lặng, chỉ tập trung vào bữa ăn.
Sau khi ăn xong, Tần Lam lấy một dĩa trái cây cắt sẵn, rót thêm một ly rượu để cho hắn, rồi đi rửa chén.
"Không nói gì thì kệ đi. Đang đêm mà phát bệnh tâm thần cũng kệ đi." – Cô thầm nghĩ.
Nhưng khi đang rửa chén, Tần Lam bất ngờ thấy Hà Vĩnh âm thầm vào bếp, đứng ở cửa phòng lặng lẽ nhìn cô. Cô quay ra, suýt nữa giật mình nhảy dựng.
"Mẹ ơi, hù chết bảo bảo rồi! Có chuyện gì đây trời? Ông thần này sao khó hầu hạ quá vậy?"
Từ khi bước vào nhà và thấy một bàn đồ ăn, Hà Vĩnh đã cảm thấy bất ngờ. Tần Lam mà hắn biết chưa bao giờ nấu ăn ở nhà. Cô thích đi nhà hàng sang trọng hoặc gọi đồ ăn về. Cô cũng chẳng bao giờ rửa chén. Thêm nữa, thái độ của cô hôm nay rất lạ.
Mỗi khi hắn xuất hiện, cô thường như con bạch tuộc, chỉ muốn đeo chặt lấy hắn. Nhưng hôm nay, cô chẳng hề động chạm hay tỏ ra quan tâm. Chẳng lẽ cô giận vì chuyện của hắn và An Hân? Hắn còn nhớ rõ thái độ của cô với An Hân hôm qua – rõ ràng là hận không thể giết người ta, bị hắn mắng thì khóc lóc bỏ đi.
Vậy mà hôm nay, cô không khóc, không nháo, chỉ có vẻ bất ngờ và phòng bị. Đây có phải là Tần Lam mà hắn biết không?
Nhưng hắn chẳng có hứng thú tìm hiểu. Hắn chưa bao giờ yêu cô. Cô nghĩ gì cũng được, miễn là ngoan ngoãn làm việc cho hắn, làm người ấm giường cho hắn, không gây rắc rối. Hắn sẽ cho cô tiền, quyền lực và cuộc sống thoải mái.