Chương 6

Tần Lam bước vào bếp, chuẩn bị hai phần ăn sáng và vắt hai ly nước cam. Cô dọn đồ ra bàn, nơi ông chủ lớn đã ngồi sẵn, chờ đợi như một vị thần.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, không một lời trao đổi. Tần Lam thầm nghĩ, có lẽ đây chính là điều mà người xưa thường dạy: "Ăn không nói." Sự im lặng nặng nề, thiếu đi sự hòa hợp, thế nhưng Hà Vĩnh vẫn thản nhiên ăn uống, dường như chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Tần Lam.

Cô cảm thấy khó chịu. Tần Lam thích những bữa ăn vui vẻ, ấm cúng, chứ không phải sự im lặng lạnh lùng này. Nhìn gương mặt lạnh như băng của Hà Vĩnh, cô cảm thấy đồ ăn cũng mất ngon đi một nửa.

"Thật là..." - Tần Lam thở dài trong lòng. "Không khí kỳ lạ này đến bao giờ mới chấm dứt? Hay nói đúng hơn, ông chủ lớn này đến khi nào mới rời đi đây?"

Cô liếc nhìn Hà Vĩnh, rồi nhẹ nhàng hỏi:

Anh... chút nữa có ăn trưa ở đây không? Nếu có, em sẽ đi mua thêm đồ nấu ăn.

Trong lòng, Tần Lam thầm cầu mong ông chủ lớn từ chối, để cô có thể thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng Hà Vĩnh chỉ đáp ngắn gọn:

Ừ.

"Ừ cái gì mà ừ!" - Tần Lam thầm rủa. "Anh đúng là làm khổ người ta quá đáng. Tôi mới xuyên qua đây thôi mà đã phải bồi ăn bồi ngủ, thật không công bằng chút nào,!"

Haizz, cô thở dài, lòng kêu gào đầy bất mãn.

Sau bữa sáng, Tần Lam thay đồ và đi siêu thị. Dù siêu thị chỉ ở tầng dưới, cô vẫn không thể mặc đồ ở nhà ra ngoài. Thói quen của Tần Lam, hay đúng hơn là Mộ Lam, luôn là phải chỉnh chu mỗi khi bước chân ra khỏi cửa.

Cô mua khá nhiều đồ dự trữ. Đang chật vật mang đồ đến thang máy, Tần Lam bất ngờ va phải một người, khiến túi trái cây rơi xuống đất, vài quả táo lăn lóc trên sàn. Cô giật mình, định nói lời xin lỗi thì nhận ra người đó là "người quen".

Bác sĩ Phong? Không ngờ lại gặp anh ở đây.

Tần tiểu thư, xin chào. - Phong Giai Thành gật đầu chào hỏi, rồi cúi xuống nhặt giúp cô những quả táo rơi. - Cô mua nhiều đồ thế này, để tôi giúp cô mang lên nhé.

Tần Lam không từ chối ý tốt của anh ta.

Vậy làm phiền anh rồi.

Phong Giai Thành vốn không phải bạn thân của Tần Lam, mà là bạn của Hà Vĩnh. Cô nhận ra anh ta nhờ những hình ảnh và ghi chép trong máy tính của Tần Lam. Trong truyện, Phong Giai Thành là một bác sĩ chuyên khoa não, gia thế không tầm thường, và thường xuất hiện để "trị bệnh" cho nữ chính. Anh ta là người tốt tính, hòa nhã và lịch thiệp. Em gái anh, Phong Giai Ngâm, là một nữ phụ mù quáng theo đuổi Hà Vĩnh và từng hãm hại nữ chính, nhưng nhờ sự can thiệp của Phong Giai Thành mà cô bé có một kết cục tương đối tốt đẹp.

Sau khi giúp Tần Lam mang đồ vào bếp, Phong Giai Thành định rời đi.

Bác sĩ Phong, nếu không ngại, mời anh uống ly nước đã.

Tần tiểu thư không cần khách sáo. - Anh ta mỉm cười.

Tần Lam cũng không thật sự có ý mời anh ở lại, và Phong Giai Thành cũng hiểu điều đó. Trên danh nghĩa, cô là người phụ nữ của Hà Vĩnh, nên anh ta không thể ở lại lâu.

Cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ. Có dịp em sẽ mời anh một bữa để cảm ơn.

Được. - Anh ta vui vẻ đáp, dù cả hai đều biết đó chỉ là lời khách sáo.

Đúng lúc đó, Hà Vĩnh xuất hiện.

Vĩnh, - Phong Giai Thành lên tiếng, - không ngờ cậu đang ở đây. Tối qua cả nhóm hẹn gặp ở chỗ cũ, nhưng không liên lạc được với cậu. Bọn họ đang đoán xem ai đã "bắt cóc" cậu rồi.

Hà Vĩnh hỏi:

Cậu sao lại ở đây?

Tình cờ gặp Tần tiểu thư ở siêu thị, thấy cô ấy mang nhiều đồ nên giúp một tay.

Ừ. Mình đang có chuyện muốn nói với cậu. Vào phòng mình nói.

Được.

Tần Lan lên tiếng:

Bác sĩ Phong, anh uống trà nhé?

Cảm ơn Tần tiểu thư. - Anh ta mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân.

Cô quay vào bếp, cất đồ vào tủ lạnh rồi pha trà. Sau khi mang trà vào phòng khách, Tần Lam trở về phòng mình, tranh thủ chợp mắt một chút trước khi chuẩn bị bữa trưa.