Chương 1: Sự khởi đầu cho một kết thúc... hay là ngược lại?

Phép màu là gì? Một món quà từ thượng đế dành cho con người? Hay chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ mà chúng ta tự tạo ra để trốn tránh thực tại?

Tôi không tin vào phép màu.

Thế giới này chẳng có gì ngoài sự tàn nhẫn và dối trá. Chúng ta chỉ là những con rối bị số phận giật dây, vô vọng chống cự trong một trò chơi mà chúng ta không bao giờ có thể thắng.

Tôi tên Ume Shiki, một nam sinh vừa trúng tuyển vào một trường cấp ba danh tiếng. Ngày đầu tiên nhập học, tôi bước vào lớp với một tia hy vọng mong manh rằng mọi thứ sẽ khác.

Lớp học vẫn còn bừa bộn, những gương mặt xa lạ đang cười nói vui vẻ. Tôi lặng lẽ tìm đến một chỗ ngồi cuối lớp, ngay cạnh cửa sổ—nơi tôi có thể thu mình lại và tránh khỏi sự chú ý của mọi người.

Nhưng khi tôi vừa định ngồi xuống...

Cửa lớp mở ra.

Một cô gái bước vào.

Hoshino Hanabi.

Tôi đông cứng.

Hosshino Hanabi—người con gái từng là bạn gái tôi.

Cô ấy nhỏ nhắn, đáng yêu, với đôi mắt to tròn và mái tóc dài buông nhẹ theo từng bước đi. Nhưng ánh mắt mà cô ấy trao cho tôi lúc này... lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi quay mặt đi ngay lập tức, tim đập mạnh đến mức tôi sợ rằng ai đó có thể nghe thấy.

Hoshino không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô ấy bước thẳng đến một chỗ ngồi gần đó, gục đầu xuống bàn, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi.

Tôi nuốt khan, cố gắng ổn định hơi thở.

Không sao cả.

Chuyện cũ đã qua rồi. Đây là một cuộc sống mới.

Tôi tự nhủ như vậy. Nhưng rồi tôi nhận ra, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Một tháng sau.

Tôi đã sai.

Cuộc sống mới mà tôi mong chờ không hề tồn tại.

Tôi bị cô lập.

Không biết từ bao giờ, cũng không biết vì lý do gì, nhưng cả lớp dần dần xa lánh tôi.

Những tiếng xì xào vang lên mỗi khi tôi bước qua. Những ánh mắt khinh miệt, những nụ cười chế nhạo lẩn khuất sau những cuộc trò chuyện.

Còn Hoshino thì sao?

Cô ấy ngày càng tỏa sáng hơn.

Giờ đây, cô ấy đã có một người mới—Satoshi Teru.

Một nam sinh hoàn hảo. Đẹp trai, học giỏi, thể thao xuất sắc. Được cả giáo viên lẫn bạn bè yêu thích.

Còn tôi?

Tôi chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong lớp học.

Những tin đồn bắt đầu lan truyền.

"Cậu ta là một kẻ tồi tệ, đã phản bội Hoshini-san."

"Nghe nói hồi cấp hai cậu ta đã đối xử với cô ấy rất tệ."

"Không ai muốn kết bạn với một người như hắn ta cả."

Tôi cố gắng thanh minh. Nhưng không ai lắng nghe.

Dần dần, những lời nói bắt đầu biến thành hành động.

Lúc đầu, chỉ là những trò đùa nhỏ—sách vở bị giấu, ghế bị kéo đi ngay khi tôi định ngồi xuống.

Sau đó, bạo lực xuất hiện.

Những cú đẩy trong hành lang, những cái giẫm chân "vô tình", những cú đấm lén lút khi không có giáo viên.

Tôi báo cáo với giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một cái nhún vai và một câu nói vô nghĩa:

"Em chỉ cần hòa nhập với bạn bè hơn thôi."

Hòa nhập ư?

Tôi đã cố rồi. Nhưng họ đâu coi tôi là con người?

Tôi đã quá mệt mỏi.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Hôm nay, tôi sẽ kết thúc tất cả.

Sân thượng.

Đó sẽ là nơi tôi giải thoát bản thân khỏi thế giới này.

Nhưng ngay lúc ấy...

"Được rồi cả lớp, hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến. Em vào đi!"

Một cô gái bước vào.

Cô ấy có mái tóc đen dài ngang vai, làn da trắng mịn, đôi mắt sáng như những vì sao. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, ngay lập tức khiến cả lớp xôn xao.

"Xin chào, mình là Takara Rin! Mong mọi người giúp đỡ nhé!"

Tim tôi thắt lại.

Takara Rin...!?

Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi.

Người duy nhất từng đứng về phía tôi.

Người duy nhất không quay lưng lại với tôi.

Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

Nhưng bây giờ, cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi.

Giáo viên nhìn quanh lớp rồi nói:

"Takara-san, em có thể ngồi ở bàn trống bên cạnh Ume Shiki nhé?"

không khí trong lớp trở nên căng thẳng.

Những tiếng xì xào vang lên.

"Tại sao cô ấy lại ngồi cạnh hắn?"

Nhưng Rin không hề do dự.

"Vâng ạ!" – cô ấy vui vẻ đáp, rồi bước đến chỗ ngồi cạnh tôi.

Tôi cúi gằm mặt xuống bàn.

Những ánh mắt căm ghét đang hướng về phía tôi.

Nhưng Rin chỉ mỉm cười.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ.

Có gì đó không đúng.

Rin không đơn thuần chỉ là một người bạn cũ.

Cô ấy đã thay đổi.

Và tôi sẽ sớm nhận ra rằng...

Cô ấy không còn là cô gái yếu đuối mà tôi từng biết nữa.

Cô ấy đã trở thành một thứ gì đó... đáng sợ hơn rất nhiều.

Giờ nghỉ giải lao.

Tôi ngồi yên tại chỗ, đầu úp xuống bàn.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa của các bạn cùng lớp, họ đang vây quanh Takara Rin.

"Không ngờ cậu từng quen tên đó!"

"Cậu thật đáng thương khi từng làm bạn với hắn ta!"

"Nè, Takara-chan, nếu cậu muốn, tớ có thể đi chơi cùng cậu mà!"

Rin vẫn mỉm cười đáp lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được giọng cô ấy có chút nặng nề.

Tôi biết Rin không thích nghe những lời đó.

Nhưng cô ấy vẫn giữ im lặng.

Sau giờ học.

Tôi bị chặn lại trong hành lang.

Những cú đấm, những cú đá liên tiếp giáng xuống cơ thể tôi.

Tôi không còn sức để chống cự nữa.

Khi bọn chúng bỏ đi, tôi nằm gục dưới sàn, lưng dựa vào tường.

Tôi không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa.

"Shiki-kun!!!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Takara Rin.

Cô ấy lao đến, ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.

"Rin-chan... Cậu đây rồi..."

Cô ấy ôm chặt lấy tôi.

"Không sao đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu..."

Nhưng khi tôi ngước nhìn Rin, tôi nhận ra điều gì đó rất lạ trong ánh mắt cô ấy.

Nó không chỉ là sự lo lắng.

Nó còn có một thứ gì đó... đáng sợ hơn.

"Không ai có quyền làm tổn thương cậu cả, Shiki-kun."

"Tớ sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa..."

Cô ấy thì thầm vào tai tôi.

Rồi cô ấy mỉm cười.

Một nụ cười dịu dàng...

Nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Đám người đó đã hủy hoại cậu."

"Giờ đến lượt tớ... hủy hoại chúng."

HẾT CHƯƠNG 1.