CHƯƠNG 1: HƯ ẢNH

"Người ta thường nói, những cuộc tình đẹp nhất là những cuộc tình không có hồi kết. Nếu vậy, có lẽ tình yêu của tôi chính là một trong những câu chuyện tình đẹp nhất thế gian này... Vì nó đã kết thúc theo cách tàn nhẫn nhất có thể."

Bệnh viện chìm trong thứ ánh sáng nhẹ nhàng của buổi chiều mùa thu hơi se lạnh.

Tiếng máy móc đang vang lên đều đặn, nhưng rồi im bặt đi như thể cả không gian đang ngừng thở.

Nhã Đoan đứng đó, ngón tay run run chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt của Nhật Hạ. Họ đã từng yêu nhau, rồi lại xa nhau, từng tổn thương nhau, và tưởng chừng như mọi thứ không thể cứu vãn. Để rồi, định mệnh lại đưa họ quay trở về bên nhau, và lần này… là chia xa mãi mãi.

Cô lặng người nhìn gương mặt an yên của Nhật Hạ, tựa như chỉ đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Những ký ức xưa cũ bất chợt ùa về, chầm chậm như từng khung hình mờ ảo của một thước phim cũ.

Sáu năm trước, một ngày mưa phùn lất phất, Nhã Đoan bước vào quán cà phê nhỏ trên góc phố. Nơi mà lần đầu tiên họ gặp nhau...

Quán cà phê "Mộc Miên" nép mình trong con phố nhỏ tĩnh lặng, như thể tách rời với nhịp sống ồn ào bên ngoài. Những hạt mưa phùn lặng lẽ rơi xuống, phủ lên ô cửa kính một làn hơi nước mỏng, làm nhòe đi ánh đèn vàng ấm áp bên trong. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong không gian vắng khách, hòa cùng âm thanh tí tách của mưa rơi trên mái hiên gỗ.

Những chiếc bàn gỗ sẫm màu được sắp xếp ngẫu nhiên, trên mỗi bàn là một ngọn nến nhỏ lập lòe ánh sáng yếu ớt, phản chiếu lên bề mặt ly cà phê còn bốc khói. Không gian thoang thoảng mùi cà phê rang, hòa quyện cùng hương thơm mơ màng của gỗ và sách cũ. Bên ngoài mấy chiếc lá khẽ rung dưới màn mưa lất phất, còn trong quán, chỉ có tiếng muỗng khuấy nhẹ trong tách sứ và vài tiếng thở dài vang lên trong bầu không khí tĩnh mich.

Trong góc nhỏ, Nhã Đoan đang dán mắt vào những dòng số liệu trên màn hình laptop, ngón tay thon gầy thoăn thoắt rê chuột, thỉnh thoảng nhíu mày khi kiểm tra một khoản mục bất thường. Chiếc màn hình phản chiếu ánh sáng xanh nhạt lên mặt cô, làm nổi bật nét trầm tư cố hữu.

Cô vốn không có thói quen ngồi quán xá, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, công ty yêu cầu cô ra ngoài khảo sát trường.

Cốc cà phê bên cạnh đã nguội từ lúc nào, để lại một vòng nước đọng trên mặt bàn gỗ tối màu. Nhã Đoan dừng một chút, khẽ nhấc cốc lên nhấp ngụm nhỏ cà phê rồi đặt xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi những con số lạnh lẽo trước mặt.

"Chị có thói quen dùng cà phê nguội à?"

Giọng nói trầm nhẹ pha lẫn chút dịu dàng nhưng cũng tràn đầy tự tin khiến Nhã Đoan bất giác ngẩng đầu nhìn. Trước mặt cô là một người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, bộ vest trắng tôn lên vẻ cá tính nhưng vẫn tỏa ra sự quyến rũ đầy cuốn hút.

"Xin lỗi, cô có việc gì không?" Nhã Đoan cau mày, cảnh giác.

"Chị đừng quá căng thẳng, tôi chỉ muốn làm quen thôi." Người kia bật cười, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện. "Tôi tên Nhật Hạ. Còn chị?"

Nhã Đoan không trả lời ngay, ánh mắt dò xét nhìn người trước mặt. Cô không quen với sự thân thiện bất ngờ này.

"Chị có thể không nói cũng được. Nhưng tôi đoán nhé, chị là người thích yên tĩnh, ít nói, chắc chắn là dân văn phòng, và có vẻ rất kén bạn bè." Nhật Hạ chống cằm, đôi mắt sâu thẳm đầy thích thú.

"Cô đoán sai rồi." Nhã Đoan cười nhạt, nhưng ánh mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên.

"Vậy sao?" Nhật Hạ nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy hứng thú. Cô chậm rãi khuấy ly cà phê theo những vòng tròn hoàn hảo, giọng điệu vừa ung dung vừa bí ẩn. "Chị có tin vào duyên phận không? tôi thì tin. Nếu hôm nay tôi ngồi đây cùng chị, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên."

Nhã Đoan lặng người. Cô không tin vào duyên phận, càng không tin vào những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Nhưng có một điều cô không thể phủ nhận, Nhật Hạ tạo cho cô có cảm giác khá kỳ lạ, vừa xa lạ, lại vừa… cuốn hút.

"Vậy cô ngồi đây vì lý do gì?"

Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, nụ cười ẩn chứa điều gì đó khó đoán. "Ai biết được… Có lẽ là để thay đổi cuộc đời chị, hoặc có lẽ… để bắt đầu một câu chuyện mà chị chưa từng nghĩ đến."

Nhã Đoan chớp mắt, màn hình laptop dần nhòe đi, hòa lẫn trong những mảng ký ức chập chờn. Tiếng mưa phùn lách tách rơi ngoài khung cửa kính, mơ hồ như vọng lại từ một nơi xa xăm, quyện vào tiếng thở dài khe khẽ thoáng qua nơi khóe môi cô.

Khi cô lần nữa ngước lên, trước mắt là những dải lụa trắng phủ xuống không gian tang tóc. Bầu không khí u ám bao trùm tang lễ, chỉ có tiếng tụng kinh đều đều vang vọng giữa mùi hương cay nồng của nhang và nến. Nhã Đoan đang đối diện với thực tế tàn nhẫn.

Cô cúi đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào tấm di ảnh trước mặt. Nhật Hạ vẫn nở nụ cười rạng rỡ như ngày đầu họ gặp nhau, như thể thời gian chưa từng chạm tới. Nhưng giờ đây cô ấy chỉ còn là một bức ảnh… một cái tên khắc trên vòng hoa trắng… một người đã vĩnh viễn rời xa.

Bàn tay Nhã Đoan siết chặt lấy vạt áo khoác, đến mức đầu ngón tay tê dại. Cô đã nghĩ rằng mình và Nhật Hạ có thể sẽ đi đến cuối con đường, bù đắp cho nhau những tháng năm bỏ lỡ, nắm tay bước qua những hiểu lầm suýt đã đẩy họ xa nhau mãi mãi. Nhưng hóa ra, không có cái gọi là "kịp lúc". Cô đến muộn mất rồi...

Một cơn gió khẽ lướt qua, làm những ngọn nến trắng run rẩy trước bóng tối. Nhã Đoan lặng lẽ lùi lại, hòa vào dòng người đến tiễn biệt. Nhưng trong lòng cô, nỗi đau dày đặc đến mức không thể bật thành lời, không một giọt nước mắt rơi xuống, chỉ có khoảng trống lạnh lẽo siết chặt lấy tim cô, như một lời chào vĩnh viễn chẳng thể cất lên.