CHƯƠNG 2: NƠI CHÚNG TA TỪNG GỌI LÀ NHÀ

Cơn gió đêm quét qua con phố vắng, mang theo hơi lạnh đến tê người. Nhã Đoan lặng lẽ đứng yên trước cánh cổng quen thuộc, lòng bàn tay siết chặt lấy chùm chìa khóa nhưng mãi vẫn không thể nhấc tay mở cửa.

Ngôi nhà trước mắt đen tối.

Yên tĩnh như thể từ lâu đã bị bỏ hoang.

Không còn ánh đèn ấm áp hắt ra từ ô cửa sổ, không còn tiếng nhạc khe khẽ vang lên mỗi khi Nhật Hạ về trước cô. Chỉ còn khoảng trống và bóng tối chờ đợi.

Một tuần trước, Nhật Hạ còn đứng ở đây, dựa vào cánh cửa, nở nụ cười tinh nghịch khi thấy cô bước đến.

"Chào mừng chị về nhà."

Nhưng bây giờ, không còn ai đứng đó nữa. Không còn ai mong đợi cô trở về nữa.

Cảm giác lạnh lẽo len lõi vào tận xương tủy khiến Nhã Đoan rùng mình. Cô khép chặt vạt áo, nhưng cái lạnh không đến từ thời tiết mà từ khoảng trống hoang dãi đang gặm nhấm trong lòng ngực.

Cô cố hít sâu, cố gắng kìm nén nỗi nghẹn đắng nơi cổ họng, rồi từ từ đưa chìa khóa vào ổ.

Cạch.

Tiếng mở khóa vang lên khô khốc, xé toạc sự tĩnh lặng của đêm khuya. Cánh cửa khẽ mở, nhường chỗ cho bóng tối đặc quánh tràn vào ôm lấy Nhã Đoan. Cô không bật đèn. Dưới ánh sáng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ từ những ngọn đèn đường phía xa, mọi thứ trong nhà vẫn vẹn nguyên, tựa hồ bị mắc kẹt trong khoảnh khắc cuối cùng trước ngày Nhật Hạ rời đi.

Chiếc áo khoác Nhật Hạ hay mặc vẫn vắt hờ trên lưng ghế, như thể cô ấy chỉ vừa rời đi mà quên chưa mang theo. Chiếc ly quen thuộc còn vương chút vệt cà phê khô nơi miệng ly. Trên bàn, một cuốn sách nằm úp, trang sách dừng lại bởi một tấm vé xem phim cũ, dấu vết của một khoảnh khắc dang dở. Mỗi chi tiết nhỏ nhặt ấy đều như một nhát dao, cứa sâu vào lòng Nhã Đoan.

Cô bước chậm vào phòng ngủ. Chiếc giường đôi vẫn phẳng phiu, chăn gối còn vương lại chút hơi ấm mong manh của người đã rời đi. Cô quỳ xuống, áp mặt vào chiếc gối Nhật Hạ hay nằm, khát khao tìm lại hơi thở, nhịp tim, hay bất cứ dấu vết nào chứng minh rằng cô ấy vẫn còn ở đây. Nhưng chỉ có sự trống rỗng lạnh lẽo đáp lại.

Nhã Đoan mở tủ quần áo. Những chiếc sơ mi Nhật Hạ thường mặc vẫn còn vương mùi nước hoa quen thuộc. Ngón tay run rẩy khẽ lướt qua từng thớ vải, chạm vào những ký ức còn nguyên vẹn. Cô vẫn nhớ rõ lần họ tranh cãi vì Nhật Hạ cứ để quần áo bừa bãi, nhớ cả những buổi sáng vội vã, khi cô ấy vừa cười vừa luống cuống cài cúc áo.

"Nếu một ngày em không còn ở đây nữa, chắc tủ đồ sẽ gọn gàng lắm nhỉ?"

Nhã Đoan bật khóc.

Tiếng nấc bật ra không thể kìm nén. Cô ngồi bệt xuống sàn, vòng tay ôm lấy bản thân như thể muốn ghi chặt lấy những mảnh ký ức đang dần vụn vỡ. Nỗi Đau không đến dồn đạp như cơn sóng, mà thấm chậm, ngắm sâu vào từng kẽ hở trong lòng cô, gậm nhấm từng hơi thở, từng nhịp tim.

Nhã Đoan không thể tin được.

Một tuần trước, họ vẫn còn tay trong tay đi dạo trên con đường rợp bóng cây. Nhật Hạ vẫn quay sang nhìn cô, mặc mỉm dịu dàng như thể cả thế giới này chỉ có mỗi cô ấy và Nhã Đoan.

Vậy mà giờ đây, Nhã Đoan lại cô độc trong chính ngôi nhà của họ, nơi từng là mái ấm của cả hai, nhưng giờ chỉ còn mình cô tồn tại. Không có tiếng cười vang vọng, không có cái ôm ấm áp từ phía sau, không còn ai khẽ thì thầm bên tai cô những lời trêu đùa yêu thương.

Tất cả chỉ còn lại sự im lặng.

Im lặng đến mức Nhã Đoan có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang vụ vỡ từng chút một.

Từ giây phút này, cô thực sự chỉ còn lại một mình.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng sớm len qua tấm rèm mỏng, trải dài những vệt mờ ảo trên sàn gỗ lạnh. Nhã Đoan chậm rãi mở mắt, cảm giác trống rỗng vẫn bủa vây lấy cô như cơn ác mộng không hồi kết.

Cô nằm nghiêng, chăn nệm xộc xệch, tay vẫn siết chặt một mảnh vải mềm mại. Nhã Đoan ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào chiếc áo khoác màu đen nằm vắt ngang trên cánh tay mình—chiếc áo khoác Nhật Hạ hay mặc.

Hơi thở cô như nghẹn lại.

Chiếc áo vẫn còn vương mùi nước hoa quen thuộc của Nhật Hạ, thứ hương thơm vừa xa xăm vừa đau đớn. Ngày định mệnh ấy, cô ấy đã mặc nó, nụ cười còn vương trên môi khi rời khỏi nhà. Nhưng chỉ vài giờ sau, cô ấy đã không bao giờ quay lại nữa.

Nhã Đoan siết chặt chiếc áo trong tay, cảm giác vải mềm mịn lướt qua đầu ngón tay khiến tim cô run rẩy. Mùi hương đó vẫn thoảng trong không khí, tựa như Nhật Hạ chỉ vừa mới bước ra ngoài, tựa như đêm qua cô ấy vẫn còn nằm đây.

Cô nhắm mắt lại, để mặc những ký ức cuộn trào như một cơn sóng dữ.

Cũng trên chính chiếc giường này, đã bao lần Nhật Hạ kéo cô vào vòng tay, những nụ hôn rơi xuống da thịt cô dịu dàng nhưng đầy khao khát. Nhã Đoan nhớ những ngón tay luồn vào mái tóc mình, hơi thở gấp gáp, những lời thì thầm vụng về giữa đêm tối. Nhớ sự mãnh liệt trong ánh mắt Nhật Hạ mỗi khi chạm vào cô, như thể cả thế giới này chẳng còn ai ngoài hai người.

Cô nhớ rõ cái cách Nhật Hạ cười khi ôm chặt lấy cô sau những phút giây nồng nhiệt, giọng nói trầm ấm lẫn trong hơi thở:

"Đoan này, chúng ta cứ mãi như thế này nhé."

Nhã Đoan đã không trả lời khi ấy. Cô chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy người kia, vùi mặt vào bờ vai ấm áp. Vì trong thâm tâm, cô luôn tin rằng họ sẽ mãi bên nhau.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nằm đây một mình, giữa căn phòng ngập tràn nỗi cô đơn đến nghẹt thở.

Nhã Đoan mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà, cảm giác đau đớn xé toạc lồng ngực. Chiếc giường vẫn còn đó, dấu vết của những cái ôm, những nụ hôn, những lời yêu thương vẫn còn in hằn. Nhưng người đó... người duy nhất thuộc về phần ký ức ấy... đã không bao giờ trở lại nữa.

Cô vòng tay ôm chặt lấy chiếc áo khoác, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt lớp vải mềm. Mọi thứ trong căn nhà này đều gợi nhớ đến Nhật Hạ. Và rồi, giữa cơn đau nghẹn nơi lồng ngực, những hồi ức lại ùa về...

Ba năm trước—cũng vào một buổi sáng lành lạnh như thế này, Nhật Hạ đưa Nhã Đoan đến trước cánh cổng gỗ trắng của một ngôi nhà nhỏ, nét háo hức lấp lánh trong đôi mắt cô ấy.

"Nhắm mắt lại." Nhật Hạ đứng trước mặt Nhã Đoan, hai tay khẽ che lấy đôi mắt cô.

"Lại trò gì nữa đây?" Nhã Đoan bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Có tiếng chìa khóa tra vào ổ, tiếng cửa mở ra, rồi bàn tay Nhật Hạ nắm lấy tay cô, dịu dàng dắt cô bước vào trong.

"Được rồi, mở mắt đi."

Nhã Đoan chớp mắt, khung cảnh trước mặt khiến cô sững người. Một không gian ấm cúng, với bộ sofa mềm mại, những kệ sách nhỏ xinh, và ánh sáng từ ô cửa sổ rộng tràn ngập căn phòng.

"Hạ… đây là…"

"Nhà của chúng ta."

Nhật Hạ cười, đôi mắt long lanh đầy mong đợi.

"Hôm nay là kỷ niệm ba năm yêu nhau, em nghĩ mãi mà không biết nên tặng gì cho chị, rồi chợt nhận ra… thứ duy nhất em muốn, chính là có một nhà cho cả hai."

Nhã Đoan đứng yên, cảm giác như tim mình đang chạy lên.

"Nhật Hạ, em nghiêm túc đấy à?"

"Chị nghĩ em đang đùa chắc?"

Nhật Hạ khoanh tay, giả vờ giận dỗi, nhưng chỉ vài giây sau lại nắm lấy tay Nhã Đoan mà siết nhẹ.

"Đoan này, chị vẫn luôn sợ hãi những ràng buộc, nhưng em muốn chị biết… không phải tất cả ràng buộc đều đáng sợ. Có những thứ… sẽ trở thành nơi để chị tựa vào, trở thành nhà của chị."

Nhã Đoan lặng im. Cô nhìn quanh ngôi nhà nhỏ, mỗi ngóc ngách đều mang hơi thở của Nhật Hạ - ấm áp, dịu dàng, và chân thành. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh hai người cùng nhau nấu ăn trong căn bếp này, đọc sách bên ô cửa sổ kia, cùng nhau vượt qua những ngày mưa giông và tận hưởng những buổi sáng bình an.

Thế rồi, cô khẽ nắm lấy tay Nhật Hạ, nhẹ giọng nói:

"Ngốc à… đây là món quà ý nghĩa nhất chị từng nhận được."

Nhật Hạ bật cười rạng rỡ, vòng tay ôm ôm cô.

"Vậy thì, từ nay trở đi, đây chính là nhà của chúng ta, được không?"

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Ký ức dần nhạt nhòa khi Nhã Đoan trở về với thực tại. Cô ngồi lặng lẽ trong căn nhà quen thuộc, trước mặt chỉ là khoảng trống vô tận. Không còn giọng nói ấm áp, không còn vòng tay siết chặt mỗi sáng.

Chỉ còn cô, một mình giữa những hồi ức phủ đầy đau thương.