CHƯƠNG 3: BÓNG HÌNH TRONG KÝ ỨC

Những ngày sau đó, thời gian với Nhã Đoan trở thành một vòng lặp vô nghĩa.

Cô không rời khỏi nhà của họ. Ban ngày, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc, nhìn trân trân lên trần, lắng nghe sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm cô. Đêm xuống, cô ngồi tựa lưng vào cửa sổ, nhìn bóng tối nuốt chửng cả thế giới bên ngoài.

Cô ấy không bật đèn, không mở rèm, không nấu ăn, không nhận những cuộc gọi hay tin nhắn từ người thân, đồng nghiệp, bạn bè, hoặc từ bất kỳ ai.

Mọi thứ như được đông cứng lại, đóng chặt trong chiếc hộp thời gian chỉ còn hơi thở của cô và bóng hình Nhật Hạ trong tâm trí.

Đôi khi, cô giật tỉnh giấc vào nửa đêm, những giấc mơ chồng chéo giữa hiện thực và quá khứ. Lại có hôm nay cô trông thấy Nhật Hạ bước vào phòng, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy, như lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Chị đang làm gì vậy? Sao chưa ngủ?"

Cô đưa tay ra, chạm vào khoảng trống.

Những ngày khác, cô lại mơ thấy mình đuổi theo Nhật Hạ trên con đường dài vô tận, nhưng mỗi khi gần chạm vào nhau, Nhật Hạ lại lùi dần, lùi dần… cho đến khi tan biến vào màn sương mờ ảo.

Nhã Đoan không còn nhớ đã bao nhiêu lần cô tỉnh giấc với những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Ba tháng cứ trôi qua như thế.

Căn nhà ngày càng trở nên ngột ngạt. Cây xương rồng Nhật Hạ trồng trên bệ cửa sổ đã úa vàng vì thiếu nước. Những cuốn sách trên kệ cũng bị phủ đầy bụi. Cà phê trong hũ thì đã cạn kiệt từ lúc nào.

Và Nhã Đoan...

Cô vẫn ngồi đó, như một kẻ lạc lối trong chính ký ức của mình.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn chầm chậm len qua ô cửa sổ, nhuộm căn phòng bằng sắc vàng cam dịu nhẹ. Chiếc điện thoại nằm lặng lẽ trên bàn bất ngờ rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Nhã Đoan khẽ giật mình. Đã bao lâu rồi cô không còn bận tâm đến thế giới bên ngoài?

Trên màn hình, cái tên quen thuộc hiện lên—"Bé Bông".

Cô lưỡng lự một giây trước khi nhấn nghe.

"Mẹ ơi… Mẹ có khỏe không?"

Giọng nói non nớt nhưng đầy lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia.

Nhã Đoan không trả lời ngay. Cổ họng cô nghẹn lại.

Cô đã chìm trong đau khổ quá lâu, đến mức quên mất rằng mình vẫn còn là một người mẹ, có một cô con gái nhỏ cần được yêu thương và che chở.

"Mẹ nhớ con lắm." Giọng cô khẽ run.

"Vậy sao mẹ không về nhà ạ? Ngoại nói mẹ bận, nhưng mẹ đừng quên con nha."

Từng lời của Bé Bông như tia chớp xé toạc màn sương mù dày đặc đã bao phủ lòng cô suốt ba tháng qua.

Bất chợt cô nhìn quanh căn nhà. Tất cả mọi thứ phủ đầy bụi, đồ đạc bừa bộn, không còn bóng dáng của hơi thở ấm áp từng có. Cô chạm vào bệ cửa sổ, nơi chậu xương rồng của Nhật Hạ đã úa vàng.

Nhã Đoan hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt điện thoại.

"Mẹ xin lỗi… Mẹ sẽ về đón con sớm thôi."

Cúp máy, Nhã Đoan đứng dậy, lần đầu tiên sau ba tháng dài đằng đẵng.

Cô kéo rèm cửa, để ánh sáng tràn vào căn phòng tối tăm.

Cô bước vào bếp, mở tủ, lấy một gói mì. Đã lâu rồi cô chưa ăn một bữa ra hồn.

Nước sôi lăn tăn trong nồi, hương vị đơn giản của mì gói lan tỏa trong không gian im ắng. Cô lặng lẽ nhìn sợi mì mềm dần, như thể đang nhìn chính mình - lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, cô cho phép bản thân tạm gác nỗi đau để làm một điều gì đó cho riêng mình.

Cô lau chùi căn nhà, thu dọn từng món đồ, từng góc nhỏ, như thể đang chắp vá lại những mảnh vỡ trong tâm hồn mình.

Cô thay nước cho rồng xương rồng, hy vọng nó có thể sống lại, như cách cô đang cố gắng vực dậy chính mình.

Nhật Hạ đã rời xa. Nhưng Nhã Đoan vẫn còn một cuộc đời phải sống, một đứa con gái cần cô che chỡ, và một ngôi nhà chất chứa bao ký ức đẹp đẽ của hai người.

Và cô ấy sẽ không để chúng mục rữa trong nỗi đau thêm lần nào nữa.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Một năm trôi qua kể từ ngày Nhật Hạ rời xa thế gian này. Nhã Đoan đã trải qua đủ mọi cung bậc của đau khổ, tự dằn vặt, rồi dần học cách chấp nhận thật sự.

Cô nhận được toàn bộ tài sản mà Nhật Hạ để lại, từ ngôi nhà mà họ từng sống đến hơn 40% cổ phần công ty. Nhưng tất cả những thứ đó cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong tim cô.

Hôm nay, ngày giỗ đầu tiên của Nhật Hạ, Nhã Đoan đến viếng mộ cô ấy. Những cơn gió mùa thu se lạnh quấn lấy người cô, khiến cô bất giác siết chặt chiếc khăn choàng trên vai. Nhã Đoan đặt bó hoa bách hợp trắng lên tấm bia đá, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái tên đã được khắc sâu vào lòng cô.

"Nhật Hạ… Em vẫn ổn chứ?"

Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng gió rít qua những hàng cây và hương nhang trầm mặc trong không khí. Cô đứng đó hồi lâu, rồi lại lặng yên rời đi.

Bước chân vô thức đưa Nhã Đoan đến quán cà phê "Mộc Miên", nơi cô và Nhật Hạ lần đầu gặp nhau. Cơn mưa phùn nhẹ rơi ngoài cửa kính, làm ánh đèn bên trong quán trở nên ấm áp hơn. Cô chọn một góc khuất, gọi một ly cà phê, rồi thả mình vào những ký ức đã xa.

Những kỷ niệm về lần đầu gặp gỡ, về cách Nhật Hạ chủ động làm quen, về nụ cười tràn đầy tự tin và chút ngông nghênh của cô ấy… Nhã Đoan bật cười khẽ. Có lẽ, những điều đẹp nhất trên đời này đều để lại vết thương sâu nhất khi mất đi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Chị ngồi một mình à?"

Giọng nói ấy…

Nhã Đoan giật mình. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một cô gái trẻ, có lẽ chỉ hơn hai mươi lăm. Đôi mắt sáng đầy linh hoạt, mái tóc ngắn buộc hờ, và trên môi là một nụ cười…

Nụ cười đó.

Nhã Đoan cảm thấy trái tim mình như thắt lại ngay lập tức. Một làn sóng cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến, cuốn cô trở về những ngày tháng xưa cũ.

Nhật Hạ.

Dù một năm đã trôi qua, nhưng mỗi khi cơn mưa lách tách gõ lên cửa kính, mỗi sáng khi hơi nóng từ ly cà phê còn vương trên đầu ngón tay, Nhã Đoan đều nhớ đến cô ấy.

Nụ cười nghịch ngợm ấy. Cái nghiêng đầu trêu đùa ấy. Ánh mắt lấp lánh mỗi khi Nhật Hạ vô tình chạm phải ánh nhìn của cô.

Tất cả vẫn vẹn nguyên, như một bản nhạc da diết ngân mãi trong tâm trí Nhã Đoan, không bao giờ tắt.

Nhưng ... Nhật Hạ đã đi rồi.

Nhã Đoan đan chặt các ngón tay vào nhau, cố gắng giữ mình không run rẩy.

"Chị có phiền nếu em ngồi chung không?"

Cô gái ấy đứng đó, chờ đợi. Không có lý do để từ chối, nhưng cũng chẳng có lý do để chấp nhận.

Vậy mà, chẳng hiểu sao, Nhã Đoan vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Cô ấy kéo ghế ngồi xuống đối diện, từng cử chỉ tự nhiên đến mức khiến mọi thứ trở nên an toàn, như thể cô ấy đã làm điều này hàng trăm lần trước đây.

Nhã Đoan nuốt khan. Nhịp tim bất giác rối loạn.

Cách cô ấy khuấy cà phê, hơi nghiêng đầu khi cười… Tất cả đều giống hệt Nhật Hạ.

"Em tên là Ánh Dương."

Cô gái nháy mắt, nụ cười phảng phất chút trêu đùa, nhưng ẩn chứa bên trong là điều gì đó khó nắm bắt, một sự thân thuộc mơ hồ đến mức khiến Nhã Đoan quên cả thở.

"Lần đầu tiên gặp chị, nhưng không hiểu sao em lại thấy rất quen thuộc."

Câu nói ấy khiến Nhã Đoan sững lại.

Không phải chỉ có cô ấy.

Chính cô cũng cảm thấy như vậy.

Trái tim Nhã Đoan thắt lại. Cô không biết phải phản hồi lại thế nào.

Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Nhật Hạ nữa. Nhưng giờ đây, ánh mắt, giọng nói, phong cách ấy… cứ như Nhật Hạ đang xuất hiện trước mắt cô lần nữa.

"Chị sao thế?"

"Không… chỉ là…"

Nhã Đoan muốn phủ nhận và gạt đi những suy nghĩ điên cuồng này. Nhưng lý trí của cô không thể thắng nổi trái tim đang rung rẩy từng hồi.

Ánh mắt của Ánh Dương quá giống. Thật sự quá giống.

Giống đến mức, cô chỉ muốn nâng tay lên, chạm vào gương mặt đó một lần.

Nhưng không thể.

Nhật Hạ đã rời khỏi thế giới này.

Dẫu vậy, cô gái trước mặt vẫn tiếp tục cười, chống cằm nhìn cô đầy hứng thú.

"Vậy thì có thể mình có duyên với nhau nhỉ?"

Câu nói ấy đã chạm vào tận sâu đáy lòng Nhã Đoan, gợi lên một cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn vùi.

Duyên phận?

Nếu thật sự là duyên phận, tại sao Nhật Hạ lại rời bỏ cô?

Nếu có duyên, tại sao cô lại phải một mình ngồi đây, nhìn một người xa lạ mang dáng hình quen thuộc của người mình yêu mà nghẹn ngào?

"À, em quên chưa giới thiệu, em là chủ mới của quán cà phê này."

Bàn tay Nhã Đoan khẽ run lên.

Chủ quán…?

Nơi đây đã từng là quán cà phê mà Nhật Hạ yêu thích nhất.

Cô ấy từng nói rằng, "Nếu có cơ hội, em cũng muốn mở một quán cà phê, để ngày nào chị cũng có thể ghé thăm em."

Cô ấy đã nói thế.

Vậy mà giờ đây, lại có người có nụ cười giống hệt cô ấy lại xuất hiện với danh nghĩa là chủ quán.

Đây chỉ là sự trùng hợp sao?

Một cơn chấn động mơ hồ len lỏi vào tim Nhã Đoan. Cô không muốn tin vào những điều hoang đường. Nhưng nếu đây là một trò đùa của số phận thì nó quá tàn nhẫn.

Ánh Dương vẫn cười, đôi mắt mang theo ánh nhìn đầy bí ẩn.

"Chị hay ghé quán này không? Nếu vậy thì tốt rồi, em có lý do để mời chị một ly cà phê mỗi ngày."

Câu nói này...

Đã từng có người thì thầm bên tai cô, với giọng điệu và âm sắc chẳng thể lẫn vào đâu.

Nhưng người đó… đã rời xa mãi mãi.

Nhã Đoan cắn môi, cố gắng kìm nén dòng cảm xúc đang cuộn trào.

"Hoặc... nếu chị thích một cách khác, mình có thể trao đổi liên lạc. Biết đâu, vào một ngày đẹp trời nào đó, chị lại vô tình nhớ đến em thì sao?"

Cô nắm chặt lòng bàn tay.

Không… Không thể nào…

Nhưng cảm giác này là sao?

Cứ như Nhật Hạ đang cố gắng quay về bên cô.

Nhật Hạ… có phải là em không?

Cô không nói ra câu hỏi ấy. Chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa lạ vừa quen trước mắt, trái tim hỗn loạn giữa quá khứ và hiện tại.

"Tôi… không nghĩ là mình sẽ cần đâu."

"Ồ? vậy sao? vậy chị có tin vào duyên phận không?"

Ánh Dương khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh dưới ngọn đèn ấm áp của quán cà phê.

"Vì em tin mình sẽ còn gặp lại nhau."

Câu nói ấy…

Là một lời hứa, hay một lời nguyền?

Nhã Đoan không biết.

Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, quá khứ và hiện tại đang đan xen vào nhau, kéo cô vào một vòng xoáy không lối thoát.

Ánh Dương khẽ mĩm cười, nụ cười nửa miệng đầy tự tin, ánh mắt như nhìn thấu sự bối rối trong Nhã Đoan. Cô chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự trêu chọc:

"Chị biết điều gì thôi thúc khiến em đến bắt chuyện với chị không?"

Nhã Đoan hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ, nhưng cũng theo phản xạ mà đáp lại:

"Điều gì?"

"Uhm... có thể là để thay đổi cuộc đời chị, hoặc có lẽ... để bắt đầu một câu chuyện mà chị sẽ không ngờ đến. Ai mà biết được chứ!"

Ánh Dương nhếch môi, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sâu bên trong ánh mắt ấy, có một tia mơ hồ, như thể chính cô cũng không thể hiểu vì sao mình lại thốt ra câu đó.

Khoảng khắc ấy, hơi thở của Nhã Đoan như nghẹn lại nơi cổ.

Nụ cười, giọng nói, thậm chí ngay cả cái nháy mắt lười biếng kia…

Rất giống với Nhật Hạ.

Cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng. Nhã Đoan ngỡ như thời gian đang xoay vòng, như thể Nhật Hạ đang ngồi ngay trước mặt, như khoảnh khắc họ lần đầu gặp nhau. Nhưng lý trí của cô lại gào thét phủ nhận.

Không thể nào. Nhật Hạ đã mất rồi.

Vậy mà… tại sao tim cô lại đập nhanh đến vậy?

"Sao thế?"

Giọng của Ánh Dương kéo cô trở lại thực tại.

Cô gái ấy vẫn nhìn cô chăm chú, khóe môi giữ nguyên nụ cười bí ẩn. Nhưng… có một thứ cảm xúc gì đó ẩn sâu hơn trong đôi mắt kia. Một thứ cảm xúc khó gọi tên, như thể chính Ánh Dương cũng đang bị lôi cuốn bởi điều gì đó vô hình.

"Chị có vẻ bất ngờ nhỉ? Có ai đó đã nói câu này với chị trước kia rồi à?"

Nhã Đoan hé môi, nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Nếu nói ra, có lẽ cô sẽ bị cho là điên mất.

Nhưng… làm sao cô có thể phủ nhận được?

Câu nói ấy… Nhật Hạ cũng đã từng nói.

Ngày đầu tiên họ gặp nhau. Ngồi ở chính góc quán này.

"Chị có tin vào định mệnh không?" Nhật Hạ từng hỏi cô như thế.

"Nếu có thì có lẽ em đến đây là để thay đổi cuộc đời chị."

Nhã Đoan lắc nhẹ đầu, cố gắng trấn tĩnh.

"Không có gì... chỉ là em làm tôi nhớ đến một người."

Ánh Dương nghiêng nghiêng đầu. Có cơn gió nhẹ lùa qua ô cửa kính, làm tóc cô ấy khẽ lay động. Ánh Dương cảm nhận rõ ràng cơn rùng mình chạy dọc cột sống, cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ.

Cứ như có ai đang thì thầm trong tâm trí cô.

Cứ đi đi.

Tìm cô ấy đi.

Cô ấy đang đợi.

Ánh Dương không biết mình đã nghe thấy giọng nói này từ bao giờ.

Có lẽ là từ thời điểm cô bước vào quán cà phê này. Cũng có thể là từ lâu hơn nữa.

Chỉ biết rằng, ngay khi ánh mắt cô chạm vào Nhã Đoan, cảm giác kỳ lạ đó trỗi dậy, thôi thúc cô tiến lại gần người phụ nữ ấy. 

Cứ như đây không phải lần đầu tiên họ gặp nhau. 

Cứ như cô đã từng thuộc về người phụ nữ này. 

Cảm giác ấy… mơ hồ, khó nắm bắt. 

Nhưng lạ thay, thay vì sợ hãi, cô lại thấy nó đầy cuốn hút.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm hơn một chút, giọng nói phảng phất ý trêu đùa nhưng cũng như một phép thử. 

"Người yêu cũ à?"

Nhã Đoan khẽ khuấy ly cà phê, hơi nóng tỏa lên làm nhòe đi đôi mắt. Một cơn đau âm ỉ len lỏi qua từng ngóc ngách của ký ức. Người yêu cũ? Không. Nhật Hạ chưa bao giờ là "cũ".

Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu.

"Ừ."

Ánh Dương im lặng, đôi mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt Nhã Đoan, như đang tìm kiếm một điều gì đó. Như thể cô đang cố gắng xuyên qua từng lớp cảm xúc chất chồng trong đôi mắt ấy.

"Vậy thì có khi em đến đây là có lý do đấy."

Ánh Dương bất giác rút điện thoại ra, đưa về phía Nhà Đoan.

"Đổi số đi, biết đâu em có thể giúp chị bớt nhớ người đó hơn một chút?"

Chính Ánh Dương cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy.

Câu nói đó… không giống như một lời tán tỉnh thông thường.

Mà giống như một lời hứa.

Một lời hứa mà cô không hề nhớ mình đã từng nói ra từ bao giờ.

Ánh Dương nhìn Nhã Đoan, cô ấy đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, đôi tay hơi run.

Nhã Đoan không biết mình đang đối diện với ai.

Là Ánh Dương à?

Hay là một linh hồn xưa cũ quay về từ quá khứ?

Và Ánh Dương cũng vậy. 

Cô không biết mình tiếp cận Nhã Đoan vì điều gì. 

Là khao khát từ chính cô, hay một sợi dây vô hình nào đó đang âm thầm dẫn lối? 

Cô đang tìm kiếm Nhã Đoan. 

Hay chính cô mới là người đang được tìm thấy?