Bàn tay Ánh Dương siết chặt chiếc điện thoại, từng ngón tay vẫn còn run rẩy vì cơn đau nhức sau cú nhảy sinh tử. Cô bấm số của Sky, đưa máy lên tai, giọng trầm khàn vì hơi thở dồn dập.
"Chuyện lớn rồi, Sky. Có kẻ động vào xe của tao. Phanh bị cắt. Nếu tao không nhảy ra kịp thì giờ này mày đang phải đi nhặt xác tao rồi."
Bên kia, một khoảng lặng đáng sợ kéo dài. Rồi giọng Sky vang lên, trầm thấp nhưng nguy hiểm như lưỡi dao kề sát cổ.
"Chết tiệt. Ai to gan như vậy? Dám động vào người của tao ngay dưới mi mắt tao?"
Ánh Dương hừ lạnh, đứng dậy phủi bụi bám trên áo, dù cả người đau rát nhưng vẫn giữ giọng điệu bình thản:
"Tao không rõ. Nhưng chắc chắn là một con chó hoang muốn nhấm nháp thịt tao trước khi tao kịp cắn lại. Mày đoán xem… Nhật Đông hay ai khác?"
Sky rít qua kẽ răng:
"Dù là ai thì cũng xong đời rồi."
Không cần hỏi thêm, Ánh Dương biết Sky đang nổi giận thật sự. Khi Sky tức giận, nghĩa là sẽ có kẻ phải trả giá đắt.
"Mày đang ở đâu?" Sky hỏi, giọng gấp gáp nhưng không giấu được sát khí.
"Gần ngoại ô, xe tao cháy rụi rồi. Có thể có camera giao thông, nhưng mày phải nhanh trước khi chúng dọn dẹp hiện trường."
"Chờ đó. Đừng tự ý hành động. Tao đến ngay."
Cúp máy.
Ánh Dương nheo mắt nhìn về phía chiếc xe vẫn đang cháy âm ỉ, khói bốc lên nghi ngút giữa màn đêm.
Không lâu sau, từ phía xa, những ánh đèn xe rọi sáng cả con đường vắng vẻ. Tiếng động cơ gầm rú xé toạc sự tĩnh lặng.
Sky đến— không chỉ với một mình.
Dàn xe hầm hố của đàn em Sky dừng lại, bánh xe nghiến chặt trên nền đường nhựa. Người đàn ông bước xuống, áo sơ mi đen ôm lấy thân hình rắn rỏi, gương mặt lạnh băng, đôi mắt sắc như dao.
Sky nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt tối sầm khi thấy vết thương trên người bạn mình.
"Chết tiệt, chúng dám làm mày ra thế này sao?" Giọng anh ta thấp hẳn xuống, đầy sát khí.
Ánh Dương cười nhạt, dựa người vào thân xe của Sky, giọng điệu khiêu khích:
"Chắc bọn nó nghĩ tao yếu ớt lắm."
Sky siết chặt nắm tay, rồi quay người ra lệnh cho đàn em:
"Tìm ra kẻ nào đứng sau vụ này. Tao muốn có câu trả lời trong vòng một ngày. Không cần nhẹ tay."
Đám đàn em nhận lệnh lập tức tản ra, mỗi người một hướng. Ánh Dương nhìn Sky, khóe môi nhếch lên.
"Xem ra tao lại nợ mày một lần rồi."
Sky liếc cô, ánh mắt sắc bén:
"Tao không cần mày nợ. Tao chỉ muốn xem kẻ nào dám đụng vào bạn của tao, rồi nghiền nát nó ra thôi."
-----------------------------
Bệnh viện tư nhân thuộc quyền quản lý của Sky nhanh chóng tiếp nhận Ánh Dương. Cô được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ lập tức kiểm tra các vết thương. May mắn thay, dù cú nhảy khỏi xe cực kỳ nguy hiểm, cô chỉ bị trầy xước, bầm tím và một số chấn thương phần mềm.
Sky khoanh tay đứng ngoài hành lang, gương mặt căng thẳng. Chưa bao giờ anh thấy bạn mình rơi vào tình huống này. Ánh Dương luôn mạnh mẽ, luôn chủ động trong mọi cuộc chơi, nhưng lần này… có kẻ đã cố tình muốn lấy mạng cô.
Sky nhìn xuống điện thoại của Ánh Dương, màn hình vẫn sáng với danh bạ lưu số Nhã Đoan. Anh nhíu mày, rồi không chút do dự, nhấc máy.
Giọng nói gấp gáp vang lên ngay khi đầu dây bên kia kết nối:
"Ánh Dương? Em sao rồi?"
Sky trầm giọng, ngắn gọn nhưng đầy uy lực:
"Ánh Dương gặp chuyện rồi. Cô là Nhã Đoan?"
Bên kia thoáng ngập ngừng, rồi giọng Nhã Đoan trở nên sắc bén hơn:
"Anh là ai? Ánh Dương đang ở đâu?"
"Tôi là Sky. Bạn của cô ấy." Anh liếc nhìn vào phòng bệnh, nơi Ánh Dương đang được bác sĩ kiểm tra. "Cô ấy đang ở bệnh viện tư nhân của tôi. Vẫn còn sống, nhưng suýt nữa thì không còn mạng để mà sống nữa."
Bên kia, tiếng hít thở nặng nề vang lên, rồi một câu nói đầy kiên quyết:
"Tôi sẽ đến ngay."
Không đợi Sky nói thêm, Nhã Đoan cúp máy. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, rồi khẽ nhếch môi.
"Cũng thú vị đấy."
---
Mười lăm phút sau, cánh cửa bệnh viện bật mở.
Nhã Đoan lao vào, ánh mắt hoảng loạn quét khắp hành lang. Khi thấy Sky đứng dựa vào tường, cô lập tức tiến đến, giọng gấp gáp:
"Ánh Dương đâu?"
Sky quan sát người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt sắc sảo, thần thái kiên định dù rõ ràng đang lo lắng đến tột độ. Anh hất cằm về phía phòng bệnh.
"Ở trong đó."
Không nói thêm lời nào, Nhã Đoan đẩy cửa bước vào.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Ánh Dương nằm trên giường, băng gạc quấn quanh cánh tay, một bên trán sưng đỏ. Lòng cô siết chặt.
Nghe tiếng động, Ánh Dương mở mắt. Khi thấy Nhã Đoan, cô cười nhợt nhạt:
"Chị đến nhanh thế?" Giọng cô khàn đặc nhưng vẫn giữ vẻ trêu chọc.
Nhã Đoan không đáp, chỉ tiến đến mép giường, nắm lấy bàn tay cô, giọng run lên vì giận dữ xen lẫn lo lắng:
"Em nghĩ mình là ai mà dám liều mạng như thế hả?"
Ánh Dương bật cười nhẹ, dù cả người đau nhức:
"Em không liều, chỉ là… có kẻ muốn tiễn em đi sớm quá thôi."
Nhã Đoan siết chặt bàn tay cô hơn. Cô biết Ánh Dương đang cố trấn an mình, nhưng làm sao cô có thể bình tĩnh khi người trước mặt suýt nữa đã… không còn nữa?
Sky khoanh tay dựa vào khung cửa, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nguy hiểm:
"Có vẻ trò chơi đã đến giai đoạn cao trào rồi. Nhưng yên tâm, bạn cô không dễ bị chơi xỏ vậy đâu."
Ánh Dương hừ nhẹ, đôi mắt sắc bén ánh lên tia lạnh lẽo.
"Vậy thì chơi thôi."
Nhã Đoan không có thời gian để nghỉ ngơi lâu. Ngay sáng hôm sau, cô đã có mặt tại công ty, gạt bỏ mọi lo lắng cá nhân để tiếp tục cuộc chiến chống lại Nhật Đông.
Cô biết rõ gã đàn ông này không chỉ là một kẻ bất tài, mà còn thâm hiểm và giỏi giở trò mờ ám. Bằng chứng về sai phạm của hắn và tay sai dần lộ ra, nhưng để lật đổ hoàn toàn, cô cần phải thận trọng.
Hôm nay, cô triệu tập một cuộc họp đột xuất với bộ phận tài chính và pháp lý, yêu cầu kiểm tra lại tất cả các hợp đồng và nguồn tiền chảy vào công ty trong năm qua. Những khoản tiền không rõ ràng bắt đầu xuất hiện, và cô không ngạc nhiên khi dấu vết đều dẫn đến Nhật Đông.
Nhưng ngay sau cuộc họp, cô nhận được một "món quà" từ hắn—một email cảnh cáo nặc danh, kèm theo một tấm hình chụp cô rời khỏi bệnh viện tối qua.
"Cẩn thận, Nhã Đoan. Đừng động vào những thứ không nên động."
Cô bật cười lạnh. Đe dọa sao? Nhật Đông vẫn nghĩ mấy trò trẻ con này có thể khiến cô chùn bước sao?
Không lâu sau, bộ phận kế toán cũng bắt đầu bị gây áp lực. Một số nhân viên trung thành với cô bỗng nhiên bị đình chỉ công tác với lý do vô lý. Nhật Đông rõ ràng đang phản công, nhưng vẫn chưa đủ lực để gây tổn hại thực sự.
Chiều hôm đó, Nhã Đoan chủ động bước vào phòng Nhật Đông.
Hắn ta đang ngả người trên ghế, cười nhạt khi thấy cô.
"Lâu rồi chị dâu không đến thăm tôi thế này." Giọng hắn đầy mỉa mai.
Nhã Đoan kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay trước ngực.
"Bỏ cái giọng đó đi. Tôi đến không phải để đấu võ mồm với anh."
Nhật Đông nhún vai, lật lật mấy tờ giấy trên bàn, như thể cuộc nói chuyện này không đáng quan tâm.
"Tôi không biết chị đang ám chỉ gì, nhưng nếu có gì không hài lòng, chị có thể đưa đơn kiện. À, mà chắc chị không đủ chứng cứ đâu nhỉ?"
Nhã Đoan mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh.
"Anh nghĩ tôi cần chứng cứ để chơi theo luật sao?"
Nhật Đông thoáng sững lại. Lần đầu tiên, hắn nhìn Nhã Đoan với sự dè chừng thực sự.
Cô đứng dậy, cúi người xuống gần hắn, thì thầm:
"Tôi không dễ bị dọa đâu, Nhật Đông. Và anh sẽ sớm nhận ra điều đó."
Rồi cô quay đi, rời khỏi phòng, để lại một Nhật Đông đang cau mày, vẻ mặt khó chịu hơn bao giờ hết.