CHƯƠNG 16

Bóng tối bao trùm thành phố, nhưng trong thế giới ngầm, cuộc chiến chưa bao giờ dừng lại. Sky đứng trên tầng thượng của một tòa cao ốc, mắt lạnh lùng nhìn xuống khu vực phía Nam – lãnh địa của Minh Hùng. Cơn gió đêm lùa qua làm mái tóc anh khẽ lay động, nhưng thứ duy nhất trong tâm trí Sky lúc này là phản đòn.

Hắn đã dám động vào bạn của anh, giờ thì phải trả giá.

Sky xoay người, ra hiệu cho thuộc hạ. Ngay lập tức, những kẻ trung thành nhất của anh nhận lệnh.

"Minh Hùng kiếm tiền nhờ vào gì?"

"Ma túy, vũ khí và rửa tiền thông qua chuỗi khách sạn và sòng bạc."

Sky cười lạnh. "Tốt. Đánh vào ba thứ đó."

Lệnh được ban ra, đội ngũ của Sky bắt đầu càn quét.

Một lô hàng ma túy trị giá hàng chục triệu đô bị cảnh sát đánh úp, nguồn tin nội bộ của Sky đã báo trước cho lực lượng chức năng.

Lô vũ khí nhập lậu bị chặn ngay tại cảng, toàn bộ hàng hóa bị giữ lại.

Các khách sạn và sòng bạc của Minh Hùng đột nhiên bị kiểm tra gắt gao, dòng tiền rửa bắt đầu tắc nghẽn.

Minh Hùng không ngu ngốc, hắn biết có người đứng sau. Và chẳng ai khác ngoài Sky.

---

Tại tổng hành dinh của Hắc Long, Minh Hùng ném mạnh ly rượu xuống đất.

"Bọn khốn, chúng dám động vào tao?"

Thuộc hạ đứng trước mặt hắn cúi đầu, giọng thấp thỏm:

"Sky đang ra tay. Hắn đánh vào tất cả các mạch tiền của chúng ta."

Minh Hùng nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

"Hắn muốn tuyên chiến? Được thôi, tao sẽ cho hắn biết ai mới là kẻ thống trị thành phố này."

Hắn rút điện thoại, gọi cho một số liên lạc bí mật.

"Chuẩn bị quân. Tao muốn Sky phải quỳ xuống."

Nhưng hắn không biết rằng… mình đã rơi vào bẫy.

---

Một tuần sau, khi Minh Hùng còn chưa kịp phản đòn, Sky tung cú đánh chí mạng.

Bằng chứng về việc Minh Hùng rửa tiền được gửi đến các tổ chức truyền thông lớn. Một loạt các bài báo phanh phui đường dây rửa tiền và hoạt động phi pháp của hắn.

Cùng lúc đó, Sky gửi một tin nhắn đến Minh Hùng:

"Cuộc chơi kết thúc rồi, mày thua."

Minh Hùng tái mặt khi điện thoại reo lên liên tục – các đối tác của hắn đang tháo chạy, tiền của hắn bị đóng băng, và cảnh sát đang truy lùng.

Hắn gào lên đầy căm phẫn, nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy… sợ hãi.

-----------------------------------

Tại một nhà hàng sang trọng, Nhã Đoan bước vào với khí chất lạnh lùng. Cô nhìn thấy ông bà Nguyễn Nhật Thanh – cha mẹ của Nhật Đông – đã ngồi chờ sẵn. Ông Nhật Thanh là một người đàn ông quyền lực, từng là thương gia có tiếng, còn bà Nhật Thanh trông có vẻ mệt mỏi, ánh mắt ẩn chứa nhiều lo lắng.

"Ngồi đi." Ông Nhật Thanh lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Nhã Đoan kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay trước ngực. "Tôi không có nhiều thời gian. Nếu hai người có gì muốn nói, cứ nói thẳng."

Bà Nhật Thanh thở dài. "Chúng tôi biết con trai mình đã làm sai, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của chúng tôi. Chúng tôi mong cô có thể… rút lại đơn tố cáo, để nó có cơ hội làm lại từ đầu."

Nhã Đoan bật cười nhạt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Cơ hội làm lại từ đầu? Hai người có biết Nhật Đông đã làm gì không?"

Ông Nhật Thanh nhìn cô chằm chằm. "Chúng tôi biết nó sai. Nhưng nó là người thừa kế duy nhất của gia đình, chúng tôi không thể để nó ngồi tù cả đời."

Nhã Đoan chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, giọng cô trầm xuống, từng chữ như dao cứa vào không khí:

"Nhật Đông đã giết Nhật Hạ."

Bà Nhật Thanh sững người, còn ông Nhật nheo mắt lại, tỏ vẻ không tin. "Cô nói gì?"

Nhã Đoan cười lạnh. "Hai người vẫn tưởng Nhật Hạ chết vì tai nạn sao? Không. Nhật Hạ đã bị chính em trai mình hại chết."

Cô lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm. Trong đó là giọng run rẩy của một nhân chứng từng làm việc dưới trướng Nhật Đông:

"Tôi đã nghe thấy hắn cãi nhau với Nhật Hạ. Cô ấy phát hiện ra hắn biển thủ tiền công ty, định vạch trần mọi chuyện. Sau đó... cô ấy gặp tai nạn. Nhưng tôi thề, đó không phải tai nạn. Nhật Đông đã dàn xếp tất cả!"

Bà Nhật Thanh bịt miệng, nước mắt rơi xuống. Ông Nhật Thanh siết chặt nắm tay, sắc mặt tái mét.

Nhã Đoan gập điện thoại lại, ánh mắt không chút dao động. "Đó là sự thật. Bây giờ hai người muốn bảo lãnh một kẻ sát nhân, hay muốn lấy lại chút danh dự cuối cùng của gia đình mình?"

Không khí trong phòng nặng nề như bị hút cạn oxy. Ông Nhật Thanh ngả người ra sau ghế, ánh mắt trống rỗng, còn bà Nhật Thanh thì lặng lẽ khóc, hai bàn tay siết chặt mép váy.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại là kẻ giết người, mà người nó giết lại là chị gái ruột của nó.

Sau một hồi im lặng, ông Nhật Thanh cất giọng khàn đặc:

"Chúng tôi đã quá nuông chiều nó..."

Bà Nhật Thanh gật đầu, giọng bà run rẩy:

"Nhật Hạ là con bé tốt... Nó luôn muốn gia đình hòa thuận... Vậy mà..."

Nhã Đoan quan sát cả hai, trong lòng không hề có chút thương hại. Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì giọng ông Nhật Thanh giữ cô lại:

"Khoan đã."

Cô dừng bước, liếc nhìn ông.

Ông Nhật Thanh thở dài, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi. "Cô yên tâm. Chúng tôi sẽ không bảo vệ Nhật Đông nữa. Từ hôm nay, nó không còn là con trai chúng tôi."

Bà Nhật Thanh nức nở, nhưng không phản đối. Họ đã mất đi một đứa con, và giờ nhận ra đứa còn lại không xứng đáng với tình yêu thương của họ.

Ông Nhật Thanh nói tiếp:

"Chúng tôi sẽ bán hết cổ phần trong công ty, rời khỏi đây và định cư ở nước ngoài. Số tiền đó, một phần sẽ được quyên góp cho cô nhi viện—nơi Nhật Hạ từng muốn giúp đỡ."

Nhã Đoan hơi sững lại.

Nhật Hạ khi còn sống từng nói với cô về mong muốn giúp đỡ trẻ em mồ côi, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã ra đi.

Bà Nhật Thanh lau nước mắt, nắm chặt tay chồng:

"Đây là cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm của chúng tôi."

Nhã Đoan nhìn hai người, không nói gì thêm. Cô chỉ cúi đầu nhẹ rồi quay lưng rời khỏi phòng.

Hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.

Nhật Đông đã mất đi chỗ dựa lớn nhất của hắn.