NGOẠI TRUYỆN ÁNH DƯƠNG & SKY - 4

Dưới ánh sáng ban ngày, Sky và Ánh Dương vẫn là hai sinh viên Harvard, một kẻ đầu gấu khét tiếng, một kẻ học bá lạnh lùng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cả hai hóa thân thành những con thú săn mồi thực thụ, tiếp tục công cuộc thâu tóm tàn dư của những băng đảng cũ, củng cố địa vị của mình trong thế giới ngầm Chicago.

---

Boston, Harvard University – 08:00 AM

Sky uể oải bước vào giảng đường, ném balo xuống bàn rồi vắt chân lên ghế, chẳng buồn mở vở. Cậu chỉ ngồi đó, nhếch môi cười khi thấy vài đứa sinh viên ngoan ngoãn né tránh mình. Ở phía xa, Ánh Dương xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát ra khí chất lạnh lùng. Cô ngồi xuống, lật sách đọc như thể không hề quen biết Sky.

"Đêm qua vui nhỉ?" Sky cất giọng, nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh Dương không buồn ngẩng lên. "mày thì vui, tao thì bẩn tay."

"Chà, cái đám còn sót lại cũng lì ghê nhỉ?" Sky cười nhạt. "Nhưng mà… tao thích."

Cô liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhếch. "Lũ ngu ấy chỉ là dư âm thôi. Cái tao quan tâm là ai đứng sau chống lưng chúng."

Sky gật gù, ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực. "Vậy thì tối nay lại có trò hay."

---

Chicago – 11:45 PM

Trên một con hẻm tối ở ngoại ô thành phố, một nhóm người đang lén lút vận chuyển hàng hóa trong bóng đêm. Họ không hề biết, từ trên mái nhà, hai cặp mắt sắc lạnh đang quan sát mọi cử động của họ.

Ánh Dương ra hiệu. Sky nhún vai. Cả hai lao xuống như hai bóng ma, vũ lực và mưu mẹo phối hợp nhuần nhuyễn. Tiếng xương gãy vang lên giữa đêm tối.

"Đêm nay kết thúc sớm hơn tao nghĩ." Sky nhấc một tên còn thoi thóp dậy, cười lạnh. "Nói đi, ai sai chúng mày làm chuyện này?"

Tên kia run rẩy, nhưng ánh mắt lộ rõ sự chống đối. Ánh Dương bước đến, rút ra một con dao nhỏ, xoay nhẹ giữa các ngón tay. "Tao không có kiên nhẫn như hắn."

Không cần thêm lời đe dọa, thông tin liền tuôn ra. Khi tên đó ngã quỵ xuống, Sky liếc nhìn Ánh Dương, cười khẩy. "Có đôi lúc tao nghĩ mày còn điên hơn tao đấy."

Cô chỉ nhếch môi. "Mày mới nhận ra à?"

Cả hai quay bước, bóng lưng hòa vào đêm đen, để lại phía sau những tàn dư vừa bị dọn sạch. Trò chơi của họ mới chỉ bắt đầu.

Boston, Harvard University – 3:00 PM

Trong khuôn viên trường, Ánh Dương ngồi dựa lưng vào gốc cây, tay cầm một cuốn sách tài chính, mắt lướt nhanh những dòng chữ. Ở phía xa, Sky lững thững bước đến, tay đút túi quần, nụ cười lém lỉnh hiện rõ trên mặt. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô, cầm chai nước đưa lên uống ừng ực.

"Mặt mày trông như chó gặm dép thế?" Sky huých nhẹ vào vai cô.

Ánh Dương đặt sách xuống, liếc hắn một cái, giọng đầy bực dọc. "Tại sao tụi mình cứ phải tự ra tay chứ? Đàn em của mày để làm gì?"

Sky bật cười, ánh mắt sáng lên đầy thích thú. "Vậy không vui à? Chứ tao thấy vui vãi."

Cô nhíu mày, nhặt một viên sỏi ném vào người hắn. "Vui cái đầu mày. Tụi mình có cả đống đàn em, tao thích dùng đầu óc hơn là suốt ngày đi dọn rác."

Sky ngả người ra bãi cỏ, hai tay gối đầu, nhếch môi cười. "Mày nghĩ xem, bọn nó nhìn thấy tao với mày đích thân xử lý lũ còn sót lại thì sao?"

"Thì sao?"

"Hâm mộ, sợ hãi, trung thành tuyệt đối." Sky nhướng mày, nụ cười càng rộng hơn. "Mày không thấy cảm giác tự tay dọn sạch rác rưởi nó đã sao?"

Ánh Dương khoanh tay, nhếch môi đầy châm chọc. "Nói cách khác, mày chỉ đơn giản là thích đánh nhau?"

Sky bật cười thành tiếng, chẳng hề phủ nhận. "Chắc vậy."

Cô thở dài, cầm sách lên đọc tiếp. "Rồi một ngày nào đó, mày sẽ bị chính cái sở thích ngu ngốc này hại chết."

Sky nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng nét thích thú xen lẫn chút gì đó khó hiểu. "Mày lo cho tao à?"

Ánh Dương hừ nhẹ, lật trang sách. "Tao chỉ không muốn kế hoạch bị mày phá hỏng thôi."

Sky bật dậy, chống cằm nhìn cô, nụ cười ranh mãnh hiện rõ. "Nói sao thì nói, mày vẫn theo tao hết lần này đến lần khác."

Cô liếc hắn một cái, khóe môi hơi nhếch lên. "Tao chỉ muốn xem mày điên được đến đâu."

Sky bật cười lớn, ánh mắt rực sáng như kẻ vừa tìm thấy thú vui mới. "Vậy thì tao sẽ không làm mày thất vọng đâu."

Sài Gòn – Biệt thự nhà họ Trần

Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng hắt lên những tấm gỗ mun bóng loáng, tạo nên một không gian vừa sang trọng vừa ngột ngạt. Ở giữa phòng, một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế, dáng vẻ quyền uy và lạnh lùng. Đó là Quỳnh Diệp, vợ lớn của ông Trần Đức Thịnh – trùm tài phiệt đứng sau hàng loạt phi vụ làm ăn mờ ám.

Bà ta siết chặt điếu thuốc trong tay, đôi mắt sắc lẻm như dao quét qua những kẻ đang quỳ gối trước mặt. Giọng bà ta lạnh đến rợn người:

"Chúng mày vừa nói cái gì?"

Một gã đàn em cúi đầu thấp hơn, giọng run run:

"Bà chủ... tin tức mới nhất từ Mỹ... thằng khốn đó xuất hiện rồi. Nó đang ở Harvard, nhưng không chỉ đơn thuần là một thằng sinh viên. Nó và một đứa khác... một con nhỏ có vẻ nguy hiểm... đang nhúng tay vào thế giới ngầm ở Chicago."

Quỳnh Diệp bật cười khinh bỉ, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia u ám.

"Chicago? Nó nghĩ trốn sang đó là tao sẽ không tìm được à? Cái thứ con hoang đó...tao đã truy lùng nó suốt bao nhiêu năm, không đời nào tao để nó yên."

Bà ta đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự. Giọng nói đầy thù hận, như đang gằn từng chữ một.

"Thứ đàn bà rẻ tiền đó, nó chết chưa đủ hay sao mà còn để lại nghiệt chủng trên đời?"

Nhắc đến mẹ Sky, đôi mắt bà ta bùng lên cơn giận dữ khó tả.

"Tao đã cho ả ta con đường chết sạch sẽ, nhưng thằng con khốn kiếp lại sống sót? Nó đáng ra phải bị chôn vùi từ năm 16 tuổi."

Bà ta quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám đàn em.

"Lập tức cho người qua Chicago. Tao muốn biết thằng ranh đó đã làm những gì, ai đang bảo kê nó, và quan trọng nhất – điểm yếu của nó là gì."

Một tên đàn em gật đầu vâng dạ, nhưng dè dặt hỏi:

"Bà chủ... nếu tìm được nó thì có cần—"

Bốp!

Cái tát giáng thẳng vào mặt hắn khiến cả đám người nín thở.

"Cần hỏi à? Giết nó! Nhưng trước đó, tao muốn nó biết ai là người đã ban cho nó cái chết."

Bà ta rít một hơi thuốc thật sâu, giọng nói như rắn độc trườn qua từng góc phòng.

"Mày chạy đi đâu cũng vô ích, con của ả đàn bà đó. Số phận mày là phải chết dưới tay tao."

Hong Kong – Văn phòng của Trần Đức Thịnh

Trần Đức Thịnh chưa bao giờ là một người cha đúng nghĩa. Trong thế giới của ông ta, tình thân chẳng là gì ngoài một công cụ để củng cố quyền lực. Ngay cả khi nhắc đến Sky, ông ta cũng không nghĩ về thằng nhóc đó như con trai ruột mà chỉ là một con tốt tiềm năng—một con tốt có thể trở thành quân cờ mạnh mẽ nếu được mài giũa đúng cách.

Ngồi trong văn phòng rộng lớn với ánh đèn vàng hắt xuống từ chùm đèn pha lê, ông ta chậm rãi thưởng thức ly rượu vang Pháp, đôi mắt sắc bén lướt qua tập hồ sơ trên bàn. Thuộc hạ của ông vừa mang đến báo cáo mới nhất từ Chicago.

"Thiếu gia không chỉ kiểm soát được khu sòng bạc và bar, mà còn đang lấn sang địa bàn gái điếm của Miranda. Người của ta nói rằng hắn ta không hành động một mình. Có một cô gái khác đi cùng hắn."

Trần Đức Thịnh nhướn mày, đặt ly rượu xuống. "Cô gái?"

Gã thuộc hạ lập tức mở tập tài liệu, lật ra một tấm ảnh chụp từ xa. Trong bức ảnh mờ nhạt dưới ánh đèn neon, một cô gái với mái tóc đen dài, ánh mắt sắc lạnh đứng cạnh Sky.

"Tên cô ta là Ánh Dương. Học bá của Harvard, đứng đầu khoa Tài chính. Nhưng theo thông tin từ năm năm trước, cô ta từng có thời gian sống ở Los Angeles và có dính líu đến vài vụ thanh trừng nhỏ lẻ."

Trần Đức Thịnh cười khẽ, đôi mắt đầy vẻ hứng thú.

"Một thiên tài tài chính lại đi làm xã hội đen? Thú vị đấy."

Tên thuộc hạ tiếp tục báo cáo. "Gia đình cô ta không có dính dáng gì đến thế giới ngầm. Cha mẹ đều là doanh nhân chính trực. Nếu xét theo lý mà nói, cô ta không có lý do gì để dấn thân vào con đường này."

Trần Đức Thịnh chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén như dao. "Không có lý do? Không ai tự nhiên lao đầu vào địa ngục mà không có nguyên nhân."

Ông ta im lặng vài giây rồi ra lệnh:

"Tiếp tục điều tra. Tao muốn biết vì sao một đứa như nó lại chấp nhận nhảy vào vũng bùn này. Nếu nó thực sự có bản lĩnh, tao sẽ cân nhắc xem có nên để nó ở cạnh thằng nhóc đó hay không."

Tên thuộc hạ gật đầu. "Vâng, thưa ông chủ. Còn về bà Quỳnh Diệp, bà ấy đã lần ra dấu vết của thiếu gia."

Trần Đức Thịnh đặt ly rượu xuống, xoay nhẹ cổ tay.

"Thằng nhóc đó tự làm lộ mặt sao?"

Tên thuộc hạ cúi đầu. "Không rõ, nhưng bà ấy đã cử người đến Chicago. Có vẻ như... bà ấy muốn lấy mạng thiếu gia."

Nghe vậy, Trần Đức Thịnh chỉ nhếch môi cười nhạt.

"Con đàn bà đó vẫn không bỏ được thói quen ngu xuẩn. Động vào nó bây giờ chỉ khiến nó mạnh hơn thôi."

Ông ta dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Một lúc sau, ông ta lạnh nhạt nói:

"Gửi tin đến Chicago. Bảo người của ta để mắt đến thằng nhóc, nhưng không được can thiệp."

Tên thuộc hạ hơi do dự. "Ông chủ... nếu bà Quỳnh Diệp thực sự ra tay thì sao?"

Trần Đức Thịnh cười nhạt, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự tàn nhẫn:

"Miễn là nó còn một hơi thở, còn lại cứ để nó tự xử lý. Nếu nó không tự lo được chuyện của mình, thì cũng không xứng đáng mang dòng máu nhà họ Trần."

Trần Đức Thịnh nhếch môi cười lạnh. "Cứ để ả ta tự do múa may. Tao muốn xem, thằng nhóc đó sẽ xử lý 'mẹ cả' của nó thế nào."

Ông ta nâng ly rượu lên, ngả người vào ghế, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Đối với ông ta, Sky chẳng phải con trai, chỉ là một con thú non đang trưởng thành. Nếu con thú đó đủ mạnh, ông ta sẽ giữ lại, còn nếu không... thì nó cũng chẳng đáng để tồn tại.