Harvard – Ký túc xá
Trời đã khuya, nhưng trong căn phòng nhỏ đầy khói thuốc của Sky, không khí vẫn căng thẳng. Ánh Dương ngồi dựa vào ghế, tay xoay xoay ly rượu, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng đang suy tính.
Sky đứng tựa vào cửa sổ, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy dòng tin nhắn vừa nhận được từ đàn em. Tin tức về bà Quỳnh Diệp đã đến tai hắn.
"Bà ta tìm ra tao rồi." Sky khẽ nhếch mép, nhưng không có vẻ gì là vui mừng.
Ánh Dương nhướng mày, chống tay lên cằm.
"Ai cơ?"
"Mẹ tao".
"Tao tưởng mẹ mày chết rồi? Vậy người mẹ này là sao?"
Sky không lập tức trả lời. Hắn châm điếu thuốc, hít một hơi dài, rồi nhả khói mơ hồ vào không trung. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng, giọng trầm xuống.
"Bà ta không phải mẹ ruột của tao. Là vợ lớn của ông già tao."
Ánh Dương im lặng nhìn hắn, chờ đợi phần còn lại.
Sky nhếch mép cười lạnh. "Như mày đã biết mẹ tao từng là một người phụ nữ đẹp, thông minh, nhưng lại ngu ngốc tin vào ba tao. Một gã đàn ông chưa bao giờ biết yêu ai ngoài chính bản thân hắn."
Hắn ném điếu thuốc xuống gạt tàn, giọng khàn khàn tiếp tục. "Ba tao cưới Quỳnh Diệp vì quyền lực, nhưng lại có mẹ tao vì dục vọng. Tao là kết quả của mối quan hệ đó. Bà ta hận mẹ tao vì đã cướp đi một phần của ông già tao. Nhưng có lẽ bà ta càng hận ba tao hơn. Vì cho dù mẹ tao chỉ là một người đàn bà bị bỏ rơi, ba tao vẫn không giết bà ấy ngay lập tức."
Ánh Dương nhíu mày. "Vậy tại sao bà ta lại giết mẹ mày?"
Sky bật cười nhạt. "Vì mẹ tao không chịu khuất phục. Sau khi bị ba tao bỏ rơi, bà ấy vẫn cố sống cố chết bảo vệ tao. Bà ta đã cảnh báo mẹ tao: 'Nếu cô dám nuôi đứa con hoang đó, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.' Nhưng mẹ tao không nghe. Kết quả là một ngày nọ, bà ấy bị tai nạn xe hơi. Một vụ tai nạn quá hoàn hảo, đến mức ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra kẽ hở."
Ánh mắt Sky đanh lại, giọng hắn trầm xuống. "Nhưng tao biết. Khi đó tao chỉ mới mười tuổi, và tao đã thấy người của bà ta xuất hiện gần nhà tao trước khi tai nạn xảy ra. Tao biết, nhưng tao không thể làm gì được."
Ánh Dương nhìn hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi. "Còn mày? Sao mày vẫn còn sống?"
Sky cười khẩy. "Mày nghĩ tao dễ chết thế à? Tao đã phải chạy trốn suốt nhiều năm. Lúc mười sáu tuổi, tao suýt bị thủ tiêu. Bọn nó bắt tao, nhét tao vào một cái xe tải rồi định thủ tiêu tao bằng cách đốt cháy tất cả. Nhưng tao đã cắt được dây trói và trốn thoát trong gang tấc. Đó không phải lần duy nhất. Tao bị truy lùng như một con chuột trong suốt ba năm trời."
Ánh Dương cau mày. "Vậy ba mày ở đâu khi chuyện này xảy ra? Nếu ổng đã không giết mẹ mày ngay lập tức, thì sao lại để bà ta giết mày?"
Sky im lặng một lúc, rồi bật cười. "Ba tao là một kẻ rất thú vị. Ông ta không muốn tao chết. Nhưng cũng không muốn tao sống một cách dễ dàng. Mày hiểu không? Tao không phải con trai của ông ta. Tao là một công cụ. Nếu tao có thể sống sót qua những cuộc truy sát đó, thì tao xứng đáng để ông ta bồi dưỡng. Còn nếu tao chết... thì cũng chẳng sao cả."
Ánh Dương siết chặt ly rượu trong tay. Cô chưa từng nghe một câu chuyện gia đình nào méo mó và tàn khốc đến thế.
Sky nhìn cô, nhếch môi. "Bà Quỳnh Diệp không chỉ muốn giết tao vì hận. Bà ta sợ tao. Sợ tao sẽ giành lấy thứ đáng ra là của con bà ta. Bà ta biết, một ngày nào đó tao sẽ quay lại. Và ngày đó, bà ta sẽ không có đường lui."
Cả hai chìm vào sự im lặng đầy suy tư, chỉ còn tiếng gió đêm rít qua cửa sổ. Trong thế giới này, không ai tìm đến ai mà không có lý do. Và Sky biết, trò chơi giữa hắn và gia đình chưa bao giờ thực sự kết thúc.
Bà Quỳnh Diệp ngồi trong văn phòng rộng lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua từng trang tài liệu trên bàn. Hình ảnh của Ánh Dương hiện lên rõ nét—một cô gái trẻ với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười khinh miệt. Bà ta siết chặt ngón tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
"Thứ con hoang này... dám xen vào chuyện của Sky?" Bà ta lẩm bẩm, giọng nói pha lẫn sự căm hận và khinh miệt. "Vậy thì mày sẽ là kẻ đầu tiên phải trả giá."
Bà ta quay sang gã đàn em thân tín, Hoàng—một kẻ trung thành đã theo bà ta hơn hai mươi năm. "Tao muốn mày xử lý con nhỏ này. Xóa sạch nó khỏi bản đồ."
Hoàng gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. "Tụi em sẽ ra tay ngay."
Nhưng chỉ ba ngày sau, Hoàng quay lại với vẻ mặt khó coi. "Bà chủ... chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Bà Quỳnh Diệp nheo mắt. "Nói rõ."
Hoàng đặt một xấp tài liệu xuống bàn. "Bọn em đã tiếp cận nó, nhưng thất bại. Con bé đó không đơn giản chỉ là một ả đàn bà ngu ngốc theo đuôi Sky. Nó chiến đấu như một con thú, ra tay không chút do dự. Chúng ta đã mất ba người, và thậm chí còn không chạm được vào nó."
Bà Quỳnh Diệp siết chặt nắm tay. "Vậy thì tìm điểm yếu khác. Gia đình nó thì sao?"
Hoàng lật một trang tài liệu khác, giọng nói trầm xuống. "Đây là vấn đề. Gia đình Ánh Dương hoàn toàn sạch sẽ. Cha mẹ nó là doanh nhân nhưng có mối liên hệ trực tiếp với một số nhân vật quan trọng trong chính phủ. Hơn nữa, cha nó từng có công lớn với cơ quan trung ương. Nếu chúng ta động vào gia đình nó, sẽ không chỉ đơn giản là một cuộc chiến trong bóng tối nữa."
Bà Quỳnh Diệp nhíu mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Bà ta chưa từng gặp trở ngại như thế này. "Một con nhóc con lại có bối cảnh như vậy?"
Hoàng gật đầu. "Chúng ta không thể động vào nó theo cách thông thường. Nếu muốn tiêu diệt nó, phải có một kế hoạch tinh vi hơn. Chúng ta không thể để lại dấu vết."
Bà Quỳnh Diệp dựa lưng vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Nếu không thể dùng cách trực diện, vậy thì bà ta sẽ chơi một trò chơi khác. Một trò chơi mà Ánh Dương sẽ không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đó, Ông Thịnh - ba Sky cũng đã có những thông tin sâu hơn về Ánh Dương và gia đình cô. Ông ta bất ngờ khi biết cô từ nhỏ đã tham gia quân đội và được huấn luyện đặc biệt từ các đơn vị đặc chủng. Điều đáng chú ý hơn nữa là cô không bị ép buộc mà chính cô tự mình xin đi, và luôn đứng đầu trong các đợt huấn luyện khắc nghiệt nhất.
Ngồi trong văn phòng rộng lớn với ánh đèn mờ ảo, ông ta trầm ngâm nhìn tập hồ sơ về Ánh Dương trên bàn. Một nụ cười hài lòng hiện lên trên gương mặt từng trải. "Hắn đúng là không khiến mình thất vọng..." ông ta lẩm bẩm. Việc Sky có thể tìm được một cộng sự như Ánh Dương khiến ông ta càng thêm tin tưởng vào khả năng của con trai.
"Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường sạch sẽ, lại có khả năng sinh tồn và chiến đấu vượt trội như vậy... Thật sự là một con dao sắc bén." Ông ta chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, suy tính. "Nếu nó thực sự trung thành với Sky, thì đây sẽ là một quân cờ vô giá."
Ông Thịnh ngả người ra ghế, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại có chút thích thú. "Tốt lắm, Sky. Mày đã chứng minh được rằng mày không chỉ biết dùng nắm đấm mà còn có mắt nhìn người. Hãy xem xem con bé này có thể đi được bao xa trong cuộc chơi này."
-------
Cuộc sống hằng ngày của Sky và Ánh Dương dần trở nên ổn định hơn, ít nhất là về mặt bề ngoài. Ban ngày, họ vẫn tiếp tục đóng vai những sinh viên Harvard ưu tú, một kẻ là trùm đầu gấu khét tiếng, kẻ còn lại là học bá đứng đầu khoa tài chính. Nhưng khi màn đêm buông xuống, họ lại trở thành những kẻ săn mồi không ngừng củng cố quyền lực.
Sau khi nhận được tin tức về bà Quỳnh Diệp, cả hai hiểu rằng mình không thể lơ là. Sky và Ánh Dương bắt đầu lên kế hoạch đề phòng, bởi họ biết bà ta sẽ không ngồi yên mà để Sky tiếp tục sống tự do. Họ dự đoán bà ta sẽ nhắm vào Ánh Dương trước, vì so với Sky, cô dễ bị công kích hơn.
"Bà ta sẽ không ra tay ngay, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có động thái đầu tiên. Mày nghĩ gì?" Ánh Dương dựa người vào bàn, đôi mắt sắc bén nhìn Sky.
"Tao nghĩ bà ta sẽ thử thăm dò mày trước. Nếu thấy có khe hở, bà ta sẽ đánh mạnh. Nhưng tao không nghĩ bà ta hiểu rõ về mày đâu." Sky nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. "Vậy nên, tao sẽ để bà ta nếm mùi thất bại ngay từ lần đầu tiên."
Họ cùng nhau dựng lên một kế hoạch chi tiết. Ánh Dương sẽ tiếp tục duy trì cuộc sống bình thường, nhưng sẽ có vệ sĩ theo dõi từ xa, đồng thời thiết lập những tuyến phòng thủ ngầm. Sky, với mạng lưới quan hệ của mình, sẽ sắp xếp người bên trong hệ thống của bà Quỳnh Diệp để nắm bắt mọi động thái. Bất cứ ai tiếp cận Ánh Dương mà có dấu hiệu đáng ngờ, họ sẽ "xử lý" ngay lập tức.
"Bà ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng lần này, chúng ta không phải những đứa trẻ 17 tuổi không biết gì nữa." Ánh Dương cười lạnh, trong mắt ánh lên tia sắc bén.
"Phải. Tao sẽ cho bà ta thấy, không ai có thể điều khiển tao nữa." Sky siết chặt tay, ánh mắt tối lại. "Nếu bà ta muốn chơi, thì tao sẽ chơi tới cùng."
Cuộc tấn công đầu tiên của Quỳnh Diệp nhằm vào Ánh Dương diễn ra trong một buổi chiều muộn khi cô rời khỏi thư viện Harvard. Bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa sắp đến, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo hơn thường lệ. Ánh Dương khoác chiếc áo hoodie màu đen, tai nghe lặng lẽ phát ra tiếng nhạc trầm mặc. Cô luôn có cảm giác có kẻ theo dõi mình, nhưng không bận tâm lắm. Dù sao, người trong thế giới ngầm chẳng ai dễ chết cả.
Bước ra khỏi khuôn viên, một chiếc xe đen đỗ ngay bên lề đường. Ba gã đàn ông lực lưỡng từ trong xe bước xuống, chặn đường Ánh Dương. Một gã tiến lên trước, giọng điệu đầy thách thức:
"Cô bạn nhỏ, có người muốn gặp cô."
Ánh Dương nhếch mép cười nhạt, ánh mắt không chút sợ hãi. "Là ai? Bà già Quỳnh Diệp à?" Cô biết rõ trò mèo này. Đầu tiên sẽ là lời đe dọa nhẹ nhàng, sau đó là bạo lực.
Tên cầm đầu nhíu mày, không nghĩ rằng cô gái này có thể gọi thẳng tên chủ nhân của mình. "Mày thông minh đấy, nhưng tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo bọn tao. Đừng để bọn tao phải dùng cách khác."
Không có thêm lời nào, Ánh Dương đột ngột lao vào gã gần nhất. Một cú đá xoáy vào đầu gối khiến hắn khụy xuống. Chưa kịp phản ứng, một đấm móc thẳng vào cằm hắn, làm hắn ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Hai tên còn lại gầm lên, nhào đến. Nhưng Ánh Dương đã tính trước. Cô né cú đấm từ tên thứ hai, chụp lấy cổ tay hắn, xoay người quật hắn xuống nền xi măng cứng. Hắn rống lên đau đớn khi cánh tay bị bẻ cong một cách không tự nhiên.
Tên cuối cùng hoảng hốt, rút dao trong túi quần ra, nhưng chưa kịp vung lên, Ánh Dương đã đá thẳng vào bụng hắn, khiến hắn bật ngửa. Cô nhanh chóng lao đến, giẫm mạnh lên bàn tay cầm dao của hắn, khiến hắn gào lên trong đau đớn.
Cô cúi xuống, giật lấy con dao, lật ngược lại, đặt sát cổ hắn. Giọng cô trầm xuống, lạnh như băng:
"Về nói với bà già của bọn mày, muốn giết tao thì gửi thứ gì tốt hơn đi. Đừng phí thời gian với ba con chó vô dụng này."
Tên bị dao kề cổ nuốt khan, gật đầu lia lịa. Ánh Dương buông dao, đứng dậy, phủi nhẹ tay áo, rồi bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bên trong xe cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest đen, ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ sự việc. Hắn bấm số gọi đi.
"Bà chủ, cô ta không phải kẻ dễ chơi đâu. Cô ta mạnh hơn chúng ta nghĩ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Quỳnh Diệp.
"Vậy thì tăng mức độ lên đi. Tao muốn biết giới hạn của con bé đó."
Cuộc tấn công thứ hai không còn là một phép thử đơn giản.
Lần này, bà Quỳnh Diệp không chỉ gửi vài tên tay sai vô dụng như lần đầu, mà là một nhóm sát thủ được huấn luyện bài bản, ẩn mình trong bóng tối, chờ khoảnh khắc sơ hở để ra tay. Bà ta đã hiểu rằng Ánh Dương không phải một kẻ dễ bị hạ gục bởi những cuộc tấn công lộ liễu, và lần này, bà muốn cô chết một cách âm thầm nhất, không để lại dấu vết.
Đêm đó, tại khu căn hộ nơi Ánh Dương ở.
Căn hộ nằm trong khu vực cao cấp của Boston, bảo mật nghiêm ngặt, nhưng với những kẻ chuyên nghiệp, chuyện đó chẳng là gì. Ánh Dương vừa bước vào nhà, cảm giác lạnh sống lưng chợt ập đến. Không khí tĩnh lặng đến mức bất thường.
Cô thả balo xuống ghế, mắt đảo qua từng góc phòng. Cửa sổ vẫn đóng, nhưng cô có thể cảm nhận được có người đã vào đây trước mình.
Một nhát dao lao tới từ phía sau.
Ánh Dương xoay người né tránh trong gang tấc, kéo theo chiếc ghế quật mạnh về phía kẻ tập kích. Một gã mặc đồ đen ngã xuống, nhưng không kịp để cô lấy lại nhịp thở, hai gã khác đã lao đến. Cô gạt tay, vặn cổ tay kẻ trước mặt, đoạt lấy con dao găm và đâm thẳng vào hông hắn. Tên còn lại vung một thanh baton, nhưng Ánh Dương đã nhanh hơn, cúi người xuống và dùng chân quét mạnh, khiến hắn ngã sõng soài.
Máu bắn ra. Một gã tử trận ngay lập tức, hai tên còn lại thở hồng hộc, lết ra sau tìm đường thoát. Nhưng chúng không có cơ hội.
Bên ngoài, một tay súng bắn tỉa đã sẵn sàng.
Bà Quỳnh Diệp không ngờ Ánh Dương lại có thể xử lý ba kẻ đó nhanh đến vậy, nhưng bà ta cũng không định dừng lại. Tay súng bắn tỉa trên tòa nhà đối diện đã vào vị trí, ngón tay đặt lên cò súng, nhắm thẳng vào trán của Ánh Dương.
Ngay lúc đó, một tiếng súng khác vang lên.
Tay súng của bà Quỳnh Diệp gục xuống, trán nổ tung.
Ở mái nhà bên cạnh, Sky ngồi vắt chân, khẩu súng giảm thanh vẫn còn bốc khói trong tay hắn. Hắn cười nhếch môi, ánh mắt đầy thích thú khi nhìn xuống Ánh Dương.
Ánh Dương không cần quay đầu lại cũng biết ai vừa ra tay. Cô đá văng xác một tên sát thủ, nhấc điện thoại gọi Sky, giọng điềm tĩnh:
"Tao đoán là mày đã nhận ra kế hoạch của bọn chúng rồi."
Sky bật cười, giọng lười biếng nhưng không giấu được sự hưng phấn: "Còn cần đoán nữa à? Tao biết chắc bà ta sẽ không dễ gì bỏ qua. Mày ổn chứ?"
Ánh Dương nhếch môi, đá nhẹ vào xác của một trong ba kẻ vừa bị hạ gục: "Ổn. Nhưng tao nghĩ là mày vừa giết mất mục tiêu duy nhất để moi thông tin rồi."
Sky cười khẩy: "Không cần thiết. Tao có cách khác."
Hắn đứng dậy, thu dọn đồ đạc và rời khỏi tòa nhà, trong đầu đã vạch sẵn một kế hoạch mới.
Lần này, không chỉ bà Quỳnh Diệp muốn săn họ.
Họ cũng đã sẵn sàng phản kích.
----------------------------------
Ông Thịnh ngồi dựa lưng vào ghế, điếu xì gà cháy dở giữa những ngón tay, làn khói nhàn nhạt tỏa ra như phủ một lớp sương mờ trước mắt. Tin tức về hai cuộc tấn công thất bại của Quỳnh Diệp đối với Ánh Dương khiến ông ta không khỏi bật cười. Đối với ông, chuyện này chẳng khác gì một màn kịch giải trí.
"Quỳnh Diệp, bà ta đúng là ngày càng nôn nóng rồi." Ông nhếch môi, đôi mắt sắc bén ánh lên tia thích thú. "Và cũng càng ngày càng ngu xuẩn."
Đối với ông Thịnh, bà Quỳnh Diệp chưa bao giờ là một đối thủ đáng gờm. Dã tâm thì có thừa, nhưng sự kiên nhẫn và mưu lược lại chẳng bằng một góc của ông. Nếu không phải vì bà ta từng là vợ cả và có quan hệ với nhiều thế lực trong nước, ông đã bóp chết bà ta từ lâu.
Giờ đây, bà ta lại tự tay đẩy mình vào tử lộ bằng cách chọc vào Sky và Ánh Dương. Một nước đi ngu xuẩn đến đáng cười.
Ông Thịnh không hề có ý định nhúng tay vào chuyện này. Thay vào đó, ông muốn chờ xem con trai mình và cô gái kia sẽ xử lý tình huống ra sao. Nếu họ giết được Quỳnh Diệp, thì chẳng khác gì giúp ông dọn dẹp một cái gai trong mắt. Nếu họ thất bại? Cũng chẳng sao cả, ông có hàng trăm cách để cứu Sky trong gang tấc, miễn là hắn vẫn còn giá trị.
Nhưng ông không nghĩ họ sẽ thất bại. Nhất là sau khi nhận được thông tin về Ánh Dương.
"Một con sói săn mồi thực thụ." Ông lẩm bẩm, chậm rãi gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn pha lê. "Tự mình lao vào chốn nguy hiểm, không phải vì bị ép buộc, mà là vì muốn như vậy. Một người như thế sẽ không dễ dàng bị hạ gục."
Ông nhấc điện thoại lên, giọng điềm nhiên như đang bàn chuyện thời tiết: "Tăng cường giám sát Ánh Dương, không cần can thiệp. Còn về Quỳnh Diệp… cứ để bà ta tự mình diễn kịch đến lúc hạ màn. Khi thời điểm thích hợp đến, ta sẽ đích thân gom hết thế lực của bà ta lại."
Đầu dây bên kia là giọng nói kính cẩn của một trong những thân tín lâu năm: "Ông chủ muốn ra tay theo cách nào?"
Ông Thịnh cười nhạt: "Không vội. Chúng ta cứ để Sky và Ánh Dương tiêu hao sức mạnh của bà ta trước. Khi thời điểm chín muồi, ta sẽ tung đòn quyết định. Hãy chuẩn bị những con bài tốt nhất, khi cần, ta muốn kết thúc trong một đêm."
------------------------------
Gia đình Ánh Dương không phải là những người đơn giản. Ba cô, một người đàn ông lão luyện trong chính trường, và mẹ cô, một doanh nhân quyền lực, từ lâu đã nắm rõ mọi hành động của con gái mình. Họ biết cô không đơn thuần là một sinh viên Harvard, mà đang tham gia vào một cuộc chiến thực sự – một cuộc chiến đầy nguy hiểm với những thế lực ngầm.
Từ những báo cáo chi tiết mà họ nhận được qua các kênh riêng, ba mẹ Ánh Dương biết cô đang hợp tác với Sky, một kẻ nguy hiểm nhưng cũng đầy tiềm năng. Họ hiểu rằng con gái mình không cần ai bảo vệ, nhưng họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, họ quyết định lên kế hoạch âm thầm bảo vệ cô, nhưng vẫn đảm bảo không can thiệp vào những quyết định và hành động của cô.
Tối hôm đó, trong một căn phòng riêng biệt tại dinh thự của gia đình Ánh Dương, ba mẹ cô cùng ngồi lại với những cố vấn thân tín nhất. Họ phân tích tình hình, đánh giá những thế lực mà Ánh Dương đang đối đầu, đặc biệt là bà Quỳnh Diệp và ông Thịnh. Cả hai đều là những nhân vật nguy hiểm, nhưng theo quan điểm của ba Ánh Dương, mối đe dọa thực sự chính là ông Thịnh – một kẻ chơi cờ ở đẳng cấp cao hơn nhiều so với bà Quỳnh Diệp.
"Chúng ta không thể để con bé đơn độc trong ván cờ này." Ba Ánh Dương trầm giọng nói. "Nhưng cũng không thể phá hỏng con đường mà nó đã chọn."
Mẹ Ánh Dương gật đầu đồng tình. "Nếu đã chọn bước vào con đường này, nó phải tự bước tiếp. Chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng, khi nó ngã, vẫn có một bàn tay đỡ lấy."
Họ đưa ra những phương án cụ thể:
Cử một nhóm giám sát viên từ xa, không can thiệp nhưng luôn sẵn sàng nếu tình huống trở nên nguy hiểm. Thâu tóm một số nguồn tin trong giới ngầm để có thể nhanh chóng cập nhật tình hình. Duy trì các kênh ngoại giao để đảm bảo rằng nếu có biến cố xảy ra, họ có thể can thiệp mà không gây ảnh hưởng đến con gái mình.
Ba Ánh Dương cười nhạt. "Còn một điều nữa… Nếu ông Thịnh và bà Quỳnh Diệp muốn chơi ván cờ này, thì chúng ta cũng nên đặt một vài quân cờ lên bàn."
Mẹ Ánh Dương im lặng trong giây lát rồi khẽ gật đầu. Trong lòng bà, bà luôn tin tưởng con gái mình. Nhưng đồng thời, bà cũng biết rằng, trên chiến trường này, tin tưởng thôi là chưa đủ. Cần phải có cả sức mạnh – và họ sẽ đảm bảo rằng Ánh Dương có đầy đủ điều đó.