WebNovelMÀU CÂM20.00%

Chương 1: Cửu Thái Tân – Luật Chơi Ngầm Của Kẻ Sống Sót

Buổi chiều hôm ấy, mặt trời đã dần hạ thấp, toả ra những vệt sáng cuối ngày bám lên những mái tôn bạc màu một lớp vàng cam lờ lững. Ánh nắng cũng nhạt dần, len lỏi qua những dãy nhà xập xệ, hắt lên mặt đường lốm đốm thứ ánh sáng nhợt nhạt trước khi chìm hẳn vào bóng tối. Dư âm oi bức vẫn còn vương trên mặt đường, hòa lẫn với hơi ẩm ngai ngái sau cơn mưa rào, mùi cống rãnh, khói xe và cả sắt thép han gỉ cứ thon thoảng quanh đây. Màn đêm chưa hoàn toàn buông xuống, chỉ khẽ khàng len vào từng góc hẻm, kéo dài chút tàn dư của một ngày dài sắp khép lại.

Bao quanh cả khu là những dãy nhà cũ kỹ xếp chồng lên nhau như những mảng màu bạc phếch trên một bức tranh đã phai. Những con đường ngoằn ngoèo cắt ngang khu phố, nơi những cột điện chằng chịt dây như mạng nhện, bóng đổ dài trên mặt đường lởm chởm vết nứt. Những bức tường loang lấm, phủ đầy những lớp sơn chồng chéo, có nơi bong tróc để lộ lớp gạch đỏ sậm phía dưới, như vết sẹo của thời gian.

Khu này thật chất không có tên trên bản đồ, nhưng những ai sống ở đây cũng đều gọi nó là Cửu Thái Tân, nơi mà cảnh sát hiếm khi đặt chân đến và luật pháp chỉ là một khái niệm xa vời. Cửu Thái Tân tựa như một thế giới tách biệt — không hoàn toàn vô chính phủ, nhưng cũng chẳng ai thực sự chi phối. Nó tồn tại như một thực thể độc lập, lặng lẽ nuốt chửng mọi bí mật mà không bận tâm đến đúng sai. Điều duy nhất nơi đây quan tâm là: ai mới thực sự là kẻ nắm quyền điều khiển cuộc chơi này?

Những con hẻm sâu hút, những khu nhà chen chúc, những con người mải miết sống giữa hỗn loạn. Cái mùi thuốc hòa cùng khói xăng cứ lẩn quẩn quanh khu này mãi, tiếng trẻ con chân đất chạy đùa dưới lòng đường, vừa chạy vừa né những chiếc xe lao vút qua mà chẳng hề thèm bóp còi. Tiếng va chạm từ những gã say rượu tranh cãi với nhau vang lên inh ỏi. Trên vỉa hè, những gương mặt sạm đen vì nắng gió cúi xuống bát mì bốc khói, ăn vội để còn lao đầu vào cuộc mưu sinh không có điểm dừng.

Bên kia đường, một nhóm người đứng tụ lại, dựa lưng vào bức tường bê tông lâu năm rạn nứt, những vết chân chim mảnh đan vào nhau như những nhánh rễ cây bò sâu dưới lòng đất. Điếu thuốc vẫn lập lòe trong tay, làn khói mỏng cuộn lên trong bóng hoàng hôn mờ ảo. Họ hít lấy hít để, phê pha như những con nghiện tìm được liều thuốc sau cơn thèm khát.

Cách đó không xa, một chiếc xe chạy bán sống bán chết cố rít mạnh trên mặt đường, để lại vệt khói cao su hắc nồng. Những quán nhậu lụp xụp bên lề đường, hắt bóng xuống mặt bê tông ẩm ướt trong ánh chiều chạng vạng, soi rõ những vệt nước bẩn từ cống rãnh tràn ra.

Có những nơi không cần bảng hiệu, mà ai đi qua cũng biết đó là sòng bạc, quán rượu, hay những góc tối đầy mùi khói thuốc và hơi men. Là chỗ đàn ông ngả lưng bên ly rượu mạnh, những cuộc sát phạt đỏ đen, hay những cuộc mua bán chẳng cần hóa đơn. Là quán ca-ra-ô-kê chẳng mấy ai đến để hát, là tiệm mát xa mà khách quen không bao giờ hỏi giá trước, là những căn phòng nhỏ phía sau cánh cửa đóng kín — nơi mà tiền đổi lấy thứ chẳng bao giờ có trên sổ sách.

Nơi này có một quy luật ngầm: Kẻ mạnh thì sống. Kẻ yếu thì âm thầm biến mất.

Cũng ở nơi này. Mười lăm năm trước, cái tên Lục Nhì từng là nỗi khiếp sợ ở Cửu Thái Tân. Hắn không phải kẻ mạnh nhất, nhưng lại là kẻ biết cách chơi ván bài quyền lực đến mức những kẻ mạnh hơn cũng phải kiêng nể. Hắn ta không cần động tay, chỉ cần thả một câu, cả khu này sẽ tự dọn đường.

Khi còn trên đỉnh, Lục Nhì kiểm soát gần như mọi nguồn tiền trong khu. Nào là đá gà, cá độ, hàng nóng, hàng lạnh, các hàng hóa trôi nổi chợ trời — tất cả đều phải qua tay hắn mà sinh lời. Nhưng thứ thực sự khiến hắn trở nên đáng gờm chính là những khoản cho vay nặng lãi. Hắn ta không cần dùng vũ lực, chỉ cần con số trên giấy, thế chấp trên bàn, và những kẻ vướng vào sẽ không bao giờ có đường lui. Có người bắt đầu chỉ với vài triệu bạc, nhưng cuối cùng mất cả nhà, mất cả gia đình, mà còn tệ hơn nữa là mất cả mạng sống.

Ở đất này, nợ Lục Nhì một đồng cũng đủ để cả nhà mày không còn chốn dung thân. Những kẻ chậm trả tiền đều có chung một kết cục — bị dằn mặt thê thảm hoặc bị siết đến tàn tạ. Những kẻ không trả nổi sẽ bị hắn vắt đến cạn kiệt — bán sạch tài sản, làm trâu làm ngựa trả dần, hoặc tệ hơn, bị "dạy dỗ" đến mức tàn phế. Nếu vẫn không trả được… thì họ "bốc hơi" – đại khái là nằm lại dưới cống nước đen sì hoặc biến mất mãi mãi. Không ai biết họ đi đâu, chỉ biết rằng sau đó, căn phòng trọ của họ nhanh chóng có người khác dọn vào, câu chuyện cũ cũng nhanh chóng bị quên lãng. Người ta đồn rằng, có thời điểm, cảnh sát cũng phải chọn cách làm ngơ khi đi ngang qua khu hắn kiểm soát.

Nhưng thời thế lại thay đổi.

Một phi vụ tiền lớn đổ bể, hàng bị chặn ngay trước khi kịp tẩu tán, đàn em rã đám, những kẻ từng cúi đầu trước hắn giờ quay lưng bỏ đi. Chỉ trong một đêm, Lục Nhì từ ông trùm khu này trở thành kẻ bị săn đuổi. Những con nợ từng van xin hắn giờ đây hả hê nhìn hắn lâm vào bước đường cùng. Bọn đàn em tản đi như chưa từng biết hắn.

Rồi một đêm mưa, người ta tìm thấy hắn gục trong một con hẻm cụt, một tay bị bẻ ngoặt, hơi thở đứt quãng như một con chó già kiệt sức. Không ai biết ai đã làm chuyện đó, nhưng từ hôm ấy, cái tên Lục Nhì chỉ còn là một lời nhắc mơ hồ trong những cuộc tám chuyện, từ uy danh một thời đến trò cười trong quán cóc. Hắn ta sa cơ, bám vào cái nghề móc bọc kiếm từng bữa, chẳng ai còn sợ hắn nữa.

Những kẻ từng gọi hắn là "đại ca" giờ coi hắn như một bài học để đời — một minh chứng cho quy luật tàn nhẫn của Cửu Thái Tân: Khi mày còn tiền, thiên hạ gọi mày là anh. Khi mày trắng tay, mày đéo là cái đách gì của thiên hạ.

Bây giờ, hắn ta chỉ biết ngồi lặng lẽ trong một góc quán nước cũ, bộ quần áo nhàu nhĩ, điếu thuốc rẻ tiền kẹp giữa hai ngón tay. Hắn vẫn hay chọn một góc khuất, lầm lì nhìn đám đàn em cũ — những kẻ từng quỵ lụy hắn nay đã theo người khác, cười đểu, vung tiền vào những cuộc ăn chơi mà trước đây hắn từng kiểm soát. Không còn ai đến xin chỉ thị, cũng chẳng còn những lời nịnh nọt. Hắn chỉ còn lại chính mình, và những ngày dài lê lết trong một thế giới từng thuộc về hắn nhưng giờ đây đã hoàn toàn xa lạ.

Ở Cửu Thái Tân, không có ngai vàng nào tồn tại mãi mãi.

Những câu chuyện về Lục Nhì dần trở thành thứ để người ta nhắc đến trong những buổi nhậu, khi men rượu đủ để làm lỏng lẻo miệng lưỡi. Nhưng cuộc sống ở Cửu Thái Tân chẳng dừng lại vì một kẻ thất thế. Khi một con thú già gục xuống, những kẻ trẻ hơn sẽ nhanh chóng chiếm lấy lãnh địa, và vòng xoáy của tiền bạc, quyền lực lại tiếp tục vận hành.

Ở một góc khuất khác của khu này, giữa những dãy nhà cũ kỹ, con hẻm nhỏ hiện ra như một mạch máu bị lãng quên, nơi thời gian hằn sâu trên lớp sơn bết lại, chảy nhễu trên tường. Nơi mà tiếng động cơ xe lấn át những câu chuyện cũ, một cuộc sống khác đang diễn ra — không phải trong những cuộc chiến quyền lực, mà trong sự câm lặng của những đôi tay chai sạn, bận rộn với sắt thép và dầu mỡ, của mùi xăng, khói, và những vệt mồ hôi hằn trên áo.

Tiệm sửa xe nằm im lìm trong một góc , tấm biển cũ chực chờ rơi xuống, từng nét chữ mờ nhạt như chính chủ nhân của nó – đã quá quen với sự tàn nhẫn của thời gian.

Bên trong, linh kiện vương vãi, nền nhà loang lổ dầu nhớt. Cửa sắt trầy trụa mở toang để lộ bên trong là một không gian bừa bộn nhưng quen thuộc. Tiếng động cơ gầm rú vang lên, hòa lẫn với tiếng kim loại va đập chát chúa, thi thoảng lại xen lẫn tiếng cười cợt hay cãi vã từ quán nhậu đầu hẻm. Đèn đường nhấp nháy yếu ớt, soi lên mặt đường lỗ chỗ vết dầu loang.

Ở khu này, âm thanh không bao giờ ngừng lại. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm hay lắng nghe — người ta chỉ nhìn khi cần nhìn, nghe khi cần nghe, còn lại, mọi thứ đều chỉ là nền tạp âm vô nghĩa.

Trước tiệm, Vũ Phong ngồi trầm ngâm, bàn tay thoăn thoắt chỉnh lại một bộ phận máy xe. Hắn ngồi xổm, khuỷu tay chống lên đầu gối, điếu thuốc kẹp hờ giữa hai ngón tay. Khói thuốc quẩn quanh trong không khí đặc quánh hơi nóng. Hắn ta không phải thợ giỏi nhất, nhưng ai cũng biết đến hắn — không phải vì tài sửa xe, mà vì cú đấm của hắn đủ nặng để khiến kẻ khác phải dè chừng.

Không ai hỏi về quá khứ của hắn.

Không ai quan tâm hắn từ đâu đến.

Ở Cửu Thái Tân, lý lịch không quan trọng. Chỉ có hiện tại và cách sống sót mới là thứ đáng để nhớ.

Cánh cửa kéo trong góc tiệm khẽ rung lên ken két. Một bóng người bước ra, dáng vẻ ung dung. Hắn ngáp dài, vươn vai như thể vừa ngủ dậy, như thể mọi thứ ngoài kia chẳng liên quan đến hắn.

Mạc Long tựa vai vào khung cửa, một tay đút túi quần, tay kia cầm chiếc áo khoác vắt hờ trên vai. Hình xăm một con rồng uốn lượn chạy dọc cánh tay, từng nét mực đậm nhạt hòa vào làn da rám nắng, khiến nó như đang chuyển động dưới ánh đèn mờ, toát lên vẻ uy quyền và bí ẩn. Hắn ta lười biếng vung tay quăng áo sang một bên, ánh mắt chậm rãi quét qua đống linh kiện ngổn ngang, rồi dừng lại ở Vũ Phong.

– Chăm chỉ thế, giờ này còn cặm cụi làm gì?

Vũ Phong chẳng thèm nhìn lên, chỉ gõ gõ cờ lê xuống nền xi măng. "Tao không làm, ai nuôi mày?"

– Mày nói vậy, nghe như tao là thằng ăn bám không bằng.

Vũ Phong nhếch môi, cuối cùng cũng ngước lên nhìn hắn. "Chứ còn gì nữa?"

– Rồi rồi, để hôm nào tao bao mày chầu nhậu, coi như trả công. Được chưa?

Mạc Long nhướng mày, bước chậm ra, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc bàn gỗ trầy xước. "Lúc trước tao nhớ có người từng nói, thằng nào cắm đầu cắm cổ vô kiếm tiền thì chẳng còn thời gian để chơi gái."

Hắn dừng lại, nhìn Vũ Phong một lúc rồi bật cười nhạt. "Giờ nhìn mày cũng chẳng khá hơn là bao."

Vũ Phong không ngẩng đầu, chỉ đưa tay gạt tàn thuốc xuống nền xi măng. Khóe môi nhếch nhẹ như cười.

– Đụ mẹ. Không làm thì chết đói.

– Ở đây, nhiều thằng chết đâu phải vì đói.

Vũ Phong lúc này mới dừng tay, ngước mắt lên nhìn Mạc Long. Cái nhìn của hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại khiến không khí như chùng xuống một nhịp.

– Mày ra đây là có chuyện gì?

Mạc Long hất cằm về phía chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong góc. "Có một việc. Nhưng trước hết… cho tao điếu thuốc."

Vũ Phong không nói gì, chỉ ném hộp thuốc về phía hắn. Trong không gian chật chội của tiệm, làn khói thuốc lại tiếp tục quẩn quanh, che giấu những suy tính chưa được nói.

Mạc Long rút ra điếu thuốc, kẹp giữa môi, ngọn lửa lóe lên như cặp mắt sắc lạnh của kẻ từng trải, rồi khói tỏa ra, quẩn quanh như một lời nói chưa kịp thốt thành lời.

Hắn rít một hơi sâu, làn khói còn chưa kịp nhả ra thì điếu thuốc đã trượt khỏi kẽ tay. Đầu lửa đỏ rực chạm đất, lăn một vòng, để lại một vệt tàn mờ nhạt trên nền xi măng. Hắn khựng lại một thoáng, nhìn chằm chằm xuống dưới, rồi khẽ chép miệng. "Má, mới có một hơi đã rớt... Xui thật."

– Hậu đậu. Giờ nói được chưa?

– Rảnh không? Có chuyện này cần người.

Vũ Phong không ngẩng đầu, chỉ nhả ra một làn hơi thuốc mỏng. "Không thấy à. Đang bận."

Mạc Long đá nhẹ vào thùng đồ nghề, tiếng kim loại vang lên lách cách. "Bận gì thì bận, cũng nên kiếm tí cháo chứ. Tao có kèo thơm này, dễ ăn lắm."

Vũ Phong chần chừ.

Mỗi lần Mạc Long nói "dễ ăn," thì nghĩa là có gì đó chưa được kể hết.

Vũ Phong không vội trả lời, chỉ hít một hơi thuốc, ánh mắt sắc như dao lướt qua gương mặt của Mạc Long. Hắn khẽ cau mày, trực giác mách bảo rằng phía sau lời nói kia là một thứ gì đó không đơn giản.

– Lại dễ ăn?

Vũ Phong cười nhếch mép, giọng cười khô khốc như kim loại cọ vào nhau. "Mày nói 'dễ ăn' lần nào là có chuyện lần đó. Lần trước mày cũng bảo 'dễ ăn' đấy, suýt nữa tao ăn đủ cả cục gạch vào đầu."

– Chuyến này khác. Chỉ là chạy một chuyến hàng. Không phải đồ chơi, cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm. Chỉ là loại hàng đặc biệt, hợp gu dân sành. Đơn giản, gọn gàng, tiền nhanh.

Vũ Phong ngước lên, nheo mắt. "Hàng gì?"

Mạc Long hạ giọng, liếc quanh một vòng như thể sợ có người nghe lén. "Đường cát." – ám chỉ chất cấm, thứ mà ai cũng biết nhưng không ai dám nhắc thẳng tên. "Có người đến giao ở điểm hẹn, mày chỉ việc đến đó lấy rồi mang đến cho tao."

Vũ Phong gõ nhẹ ngón tay lên yên xe. Hắn không thích dính vào chất cấm. Không phải vì đạo đức, mà vì nó là một cuộc chơi quá rủi ro. Hắn thả người ngồi bệt xuống nền, giọng trầm hẳn xuống:

– Tao không muốn đi theo vết xe đổ của thằng Tử Tôn.

Mạc Long hừ mũi, dựa lưng vào ghế, cái bật lửa trong tay xoay một vòng rồi "tách" một tiếng, ngọn lửa nhỏ nhảy lên. Hắn dí đầu thuốc vào, rít một hơi sâu, khói xám lượn lờ quanh khóe môi, nhả khói lười biếng.

– Tại nó ngu. Nghĩ mình khôn hơn thiên hạ, ai dè ngu hơn chó. Đéo biết giữ mồm giữ miệng, cuối cùng thì sao? Bốc hơi luôn, chẳng ai nhớ mặt mũi nó ra sao. Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi? Hàng không phải cứ quăng lên xe rồi chạy là xong. Có những thứ mày đéo biết được đâu.

– Bỏ nó qua một bên đi. Ai thuê?

– Một ông lớn. Không phải hạng vớ vẩn. Ông ta chỉ cần người đáng tin để lấy hàng.

Khi Mạc Long nhắc đến "ông lớn," Vũ Phong khẽ nhíu mày. Hắn chưa từng nghe nói về kẻ này, mà những kẻ giấu mặt đứng sau giao dịch kiểu này thường là loại không muốn ai biết đến mình. Cái danh "ông lớn" có thể là sự bảo đảm, nhưng cũng có thể là một lời cảnh báo.

– Ông ta là ai? – Vũ Phong trầm giọng hỏi.

– Không cần biết. Chỉ cần làm việc, nhận tiền, thế là xong.

Một câu trả lời quá đơn giản để có thể tin tưởng. Vũ Phong im lặng, nhưng trong đầu đã bắt đầu tính toán. Nếu "ông lớn" thực sự đáng gờm, thì một khi đã dính vào, sẽ không dễ thoát ra.

Mạc Long hơi ngả người ra sau, ánh mắt lướt qua làn khói thuốc lơ lửng trong không khí. Hắn cười khẽ, như thể câu hỏi của Vũ Phong không đáng bận tâm.

– Mày hỏi nhiều làm gì? Chỉ cần biết ông ta không phải loại vớ vẩn là đủ.

Vũ Phong không đáp ngay, chỉ xoay nhẹ điếu thuốc giữa hai ngón tay. Hắn đã nghe quá nhiều câu như vậy. Những kẻ đứng sau bóng tối, không để lộ danh tính, thường đi kèm với những rắc rối không thể lường trước.

– Tao hỏi nghĩa là tao cần biết. – Giọng hắn chậm rãi nhưng nặng như chì.

Mạc Long nheo mắt, một thoáng do dự lướt qua gương mặt Vũ Phong trước khi tiết lộ. Hắn hạ giọng, cúi người xuống, như thể sợ có ai nghe lén.

– Tao chỉ biết hắn có máu mặt. Kiểu người không ai muốn gây chuyện.

Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến không khí trở nên nặng nề hơn. "Không ai muốn gây chuyện" có thể hiểu theo nhiều nghĩa – quyền lực, tiền bạc, hoặc thứ đáng sợ hơn tất cả: sự tàn nhẫn.

Vũ Phong trầm ngâm, ngón tay vẫn gõ đều lên yên xe như đang cân nhắc. Một chuyến hàng đơn giản? Không có gì là đơn giản cả. Hắn biết cái gì quá suôn sẻ thì thường có vấn đề. Một vụ vận chuyển hàng cấm, dù chỉ là trung gian, vẫn có thể dẫn đến hậu quả không lường trước — cảnh sát, đối thủ, thậm chí cả chính người thuê mình cũng có thể là một cái bẫy.

– Ông lớn nào mà cần đến mày? – Vũ Phong liếc nhìn Mạc Long, cái nhìn sắc lạnh như lưỡi kiếm.

– Hỏi nhiều làm gì? Biết ít sống lâu. – Mạc Long mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Lời nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến không khí trong tiệm như đặc quánh lại. Vũ Phong không thích kiểu đối thoại này. Những kẻ có quyền có tiền chẳng bao giờ tự nhúng tay vào bùn — bọn nó chỉ cần những con tốt biết nghe lời. Và nếu có chuyện gì xảy ra, người bị bỏ lại cũng chỉ là đám "người đáng tin" như hắn.

Vũ Phong khẽ cười khẩy hay rít thêm một hơi thuốc.

– Nếu mày nói dễ, sao mày không tự làm đi?

– Tao đâu có cái mặt khó đoán như mày. Với lại, tao còn việc khác phải lo. Mày lấy, tao giao. Việc xong, tiền chia đôi. Hợp lý không?

Vũ Phong không trả lời ngay.

Cả ba tháng nay, tiền sửa xe không đủ đổ xăng. Chứ đừng nói đến tiền nhà, tiền ăn còn không có, mọi thứ cứ chồng chất từng ngày. Hôm qua, bà chủ nhà còn đứng trước cửa, quạt tay thở dài, bóng gió chuyện tăng giá thuê. Cũng may là bà ấy chỉ thu tiền mỗi năm một lần, chứ không thôi thì...

Vũ Phong thở dài, dụi điếu thuốc vào thành bàn, đập tay vào khung xe, đứng dậy. "Địa điểm?"

– Chỗ cũ. Dưới cầu. Mày chỉ cần đến chỗ hẹn, lấy hàng, rồi rời đi ngay. Tao đợi ở con hẻm gần bến xe cũ.

– Thời gian?

– Tám giờ.

Vũ Phong không cười, ánh mắt tối lại.

– Mày chắc là lần này an toàn?

Mạc Long gõ gõ đầu lọc xuống mép bàn, giọng vẫn nhàn nhạt:

– An toàn hay không còn tùy vào việc mày có biết chơi theo luật hay không thôi. Tao đưa đường, mày chỉ việc chở. Không lằng nhằng, không hó hé. Làm đúng thì không ai bốc hơi cả. Nhưng mà mày không phải thằng Tử Tôn. Mày biết chơi. Mày biết khi nào nên câm, khi nào nên chạy. Đéo ai bắt mày phải chết cả, trừ khi mày tự chọn con đường đó.

Ngoài kia, màn đêm như sắp nuốt chửng con hẻm, tiếng nước nhỏ giọt từ ống cống vỡ vang lên đơn độc. Một con mèo đen vụt qua đầu hẻm, biến mất sau đống thùng cát tông mục nát. Không khí oi bức vẫn không che giấu được cảm giác lành lạnh len vào xương sống. Một chuyến hàng tưởng như dễ dàng, nhưng cái gì quá dễ thì luôn có giá của nó.

Mạc Long hít một hơi sâu, rồi thở ra chậm rãi. Hắn bước sát lại gần Vũ Phong, hơi cúi đầu, giọng trầm thấp:

– Ba lô tiền để trong phòng, khi nào đi thì lấy.

Nói xong, hắn lùi lại một bước, ánh mắt nghiêm túc nhưng bình thản.

– Tao đi trước. Có gì alo cho tao.

Không đợi phản hồi, Mạc Long xoay người bước đi, bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, để lại một khoảng im lặng nặng nề. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng tối như dần tràn ra từ những góc hẻm sâu hun hút. Mạc Long rời đi, dáng vẻ thong dong như thể mọi thứ chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Vũ Phong đứng yên một lúc, rút thêm một điếu thuốc, châm lửa, rồi chậm rãi rít một hơi dài.

Có một sự thật về Vũ Phong và Mạc Long mà không phải ai cũng biết, giữa họ không có quan hệ huyết thống, nhưng tình nghĩa lại sâu nặng hơn cả ruột thịt. Nhiều năm trước, Vũ Phong bước vào cuộc đời Mạc Long khi chẳng còn nơi nào để đi, mang theo trên người đầy vết thương của quá khứ. Không chút do dự, Mạc Long đã đưa hắn về, cho hắn một mái nhà và một chỗ đứng trong thế giới tàn khốc này.

Kể từ lần đó, cả hai cùng nhau trải qua vô số sóng gió, từ những trận chiến giành địa bàn đến những lần đối mặt với hiểm nguy cận kề cái chết. Vũ Phong học cách sinh tồn, còn Mạc Long nhận ra rằng đôi khi, gia đình không nhất thiết phải chung dòng máu. Sự gắn kết giữa họ không đơn thuần chỉ là một mối quan hệ dựa trên lợi ích hay nghĩa vụ, mà là sự tin tưởng tuyệt đối – một thứ hiếm hoi trong thế giới mà hai người đang sống.

Gió đêm thổi qua, mang theo hơi ẩm của cơn mưa cũ. Từ phía xa, một chiếc xe máy trông như bao chiếc xe khác lướt qua đầu hẻm, đèn pha nhấp nháy một nhịp rồi vụt tắt. Vũ Phong liếc nhìn theo, nhưng xe đã mất hút sau dãy nhà cũ.

Hắn nhíu mày, nhưng không suy nghĩ nhiều. Đêm nay, con hẻm vẫn như mọi khi — đầy những kẻ lang thang, những bóng tối không tên, những án nhìn lướt qua nhau mà chẳng cần để lại dấu vết.

Hắn bước ra, khóa cửa rồi quay vào trong. Vừa khép cửa, hắn thoáng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ lướt qua từ bên ngoài. Ngó đầu ra, tất cả vẫn yên ắng như cũ — chỉ có tiếng lá xào xạc ngoài kia. Phía xa, trong một góc khuất, một ánh đỏ nhỏ lóe lên rồi vụt tắt — như tàn thuốc vừa bị búng đi đâu đó.

Hắn khẽ nheo mày, cố gắng nhìn rõ xem đó là thứ gì. Vẫn là bóng tối đặc quánh, nhưng cảm giác bị theo dõi không biến mất. Một linh cảm mơ hồ len lỏi trong đầu hắn. Không có gì rõ ràng, nhưng bản năng bảo hắn rằng đêm nay sẽ không đơn giản như những gì Mạc Long nói.

– Chuyện này chắc chắn không đơn giản như lời thằng Long. – Hắn thì thầm, ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu, mơ hồ nhưng đầy ám ảnh.

Một vụ lấy hàng dễ dàng? Hắn biết rõ, trên đời này chẳng có gì thực sự dễ dàng cả.