Bây giờ bóng tối đã bao trùm bên ngoài, nuốt chửng những mảng sáng cuối cùng còn sót lại của ngày. Ánh đèn đường hắt lên những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đất, kéo dài bóng của những chiếc cột điện và tán cây, khiến chúng trông như những hình thù kỳ dị đang rình rập trong màn đêm.
Trên bầu trời, những đám mây đen trôi lặng lẽ, che khuất cả ánh trăng. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại tiếng gió luồn qua các con hẻm hẹp, mang theo hơi lạnh se sắt. Xa xa, tiếng xe cộ thưa thớt, âm thanh bóp còi ngoài đầu đường thi thoảng vọng đến rồi nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Khung cảnh về đêm có một sự im lặng khác thường, không phải sự yên bình mà là một khoảng lặng ngột ngạt, như thể nó đang che giấu điều gì đó bên dưới. Mọi thứ đứng yên, nhưng lại mang một cảm giác bất an, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, sự tĩnh lặng này sẽ vỡ tan, để lộ ra những gì đang ẩn giấu trong bóng tối.
Vũ Phong ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh hướng về màn hình điện thoại đang sáng lên trong bóng tối. Tiếng chuông réo rắt vang lên hai lần rồi tắt ngấm, để lại khoảng lặng càng thêm bức bối. Một giây sau, hắn dứt khoát bắt máy.
— Bộ đổi ý hả em trai?
Bên kia đầu dây, Mạc Long không trả lời ngay. Chỉ có tiếng thở trầm thấp, nặng trĩu như đang đè nén một điều gì đó. Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng trầm khàn như thể vừa dập tắt một điếu thuốc:
— Tao không đổi ý, nhưng tao không muốn mày đi một mình. Tao có linh cảm xấu.
Vũ Phong bật lửa, đầu mẩu thuốc cháy lên ánh đỏ, tàn tro lả tả rơi xuống nền đất. Hắn kéo một hơi sâu, làn khói phả ra lạnh lẽo như chính ánh mắt của hắn lúc này.
— Có lần nào linh cảm của mày đúng chưa?
— Lần này khác.
— Khác chỗ nào?
— Tao không biết. Nhưng mày nghe tao đi, có biến thì bỏ.
Vũ Phong hừ một tiếng, gạt tàn thuốc xuống mép chậu hoa. Hắn nhìn ra con hẻm tối đen trước mặt, nơi đèn đường đục vọt hắt xuống. Cơn gió nhẹ luồn qua con hẻm hẹp, cuốn theo mùi ẩm mốc bám trên những bức tường. Vài mảnh giấy vụn lăn lóc trên mặt đường đọng nước, xoay tròn rồi mắc kẹt dưới chân một chiếc xe đạp bỏ quên từ lâu.
Xa hơn chút, một cánh cửa sắt hoen gỉ khẽ rung lên, phát ra âm thanh cạch cạch khe khẽ, như thể có ai đó vừa lướt qua. Bên trên, ánh đèn từ một căn phòng trọ hắt xuống thứ ánh sáng xanh nhạt, chập chờn như sắp lụi. Một bóng đen thoáng hiện sau ô cửa sổ, rồi biến mất trong chớp mắt.
— Mày bảo tao nhận kèo, giờ lại giở giọng này?
Mạc Long gằn giọng, từng chữ rít ra như lưỡi dao lướt qua mặt kính. – Tao chỉ nói kèo ngon, nhưng ngon không có nghĩa là an toàn. Mày làm lâu, mày biết mà.
Một màng sương mờ phủ trùm lên Cửu Thái Tân, kéo theo sự ẩm ướt còn sót lại sau cơn mưa. Không gian tĩnh lặng đến mức Vũ Phong có thể nghe thấy tiếng lá khô cọ vào mặt đường. Một cảm giác khó tả len lỏi vào trong lồng ngực hắn — mơ hồ, không rõ ràng, nhưng dai dẳng như một vệt khói chưa tan hẳn trong đêm.
Hắn chầm chậm dụi điếu thuốc lên thành chậu hoa, giọng trầm lạnh: "Tao sẽ đến chỗ mày trước chín giờ."
Bên kia đầu dây, Mạc Long im lặng một thoáng, rồi giọng hắn trầm hẳn xuống, như một lời khuyên nhủ cuối cùng: "Nếu có biến, bỏ hết mà chạy."
Vũ Phong nhếch môi cười, một nụ cười không rõ là khinh miệt hay thách thức. — Tao chưa từng bỏ chạy khỏi bất cứ thứ gì.
Dứt lời, hắn cúp máy.
– Đéo quan tâm.
Hẻm khuya lại chìm vào yên ắng. Giữa khoảng không yên lặng, một bóng đen khẽ lay động sau bức tường, thoáng hiện rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Một lúc sau, tấm tôn cũ gần đó bỗng rung lên khe khẽ, phát ra âm thanh lách cách trong màn đêm, như thể có ai đó vừa vô tình chạm vào.
Kim đồng hồ nhích đến con số bảy, màn đêm nuốt trọn những con hẻm ngoằn ngoèo và những mái nhà cũ kỹ của Cửu Thái Tân. Ánh đèn đường vàng nhợt hắt lên lớp bê tông sần sùi, soi rọi những vũng nước hôi hám và rác thải vương vãi.
Vũ Phong khoác vội chiếc áo da, nhét bao thuốc cùng với điện thoại vào túi rồi cúi xuống nhặt chiếc ba lô dưới chân. Hắn kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn mọi thứ đều ổn, kéo dây khóa lên một cách cẩn thận trước khi oải nó lên vai, cảm giác nặng nề từ bên trong như càng đè trĩu tâm trí.
Dắt xe ra khỏi tiệm, hắn liếc nhanh ra phía con đường trước mặt — trống trải nhưng nặng nề, như thể có thứ gì đó vô hình đang rình rập trong bóng tối.
Động cơ gầm lên, xé tan sự yên tĩnh. Âm thanh pô xe vang vọng khắp các ngó ngách, kéo theo ánh mắt từ vài kẻ lẩn khuất trong hẻm. Không chần chừ, hắn vặn ga, lao đi về phía điểm hẹn dưới chân cầu — nơi ánh đèn đường chẳng thể chạm tới.
Vũ Phong phóng chiếc mô tô qua những con đường vắng vẻ, ánh sáng mờ nhạt từ đèn xe chiếu xuyên qua bóng tối. Từng tiếng động cơ thổn thức vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Càng tiến sâu vào đêm, không gian càng trở nên vắng lặng, chỉ còn lại tiếng gió vù vù hòa cùng âm thanh xe gầm rú.
Cây cầu đã hiện ra trước mắt, nơi hẹn gặp đã gần. Hắn giảm tốc độ, chiếc xe lướt nhẹ nhàng, rồi dừng lại ở một góc khuất dưới chân cầu, tránh xa tầm nhìn.
Vũ Phong gạt chân chống rồi tắt máy, tiếng động cơ dần chìm vào không gian tĩnh lặng của đêm. Xung quanh vắng vẻ, chỉ có tiếng gió vờn qua các khe cầu, khiến không khí càng thêm u ám. Hắn bước xuống xe, chỉnh lại ba lô trên vai và hít một hơi thật sâu. Cảm giác căng thẳng lạ lùng vẫn lẩn khuất đâu đó, nhưng hắn không để tâm.
Mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch. Ánh mắt Vũ Phong lướt qua, thấy một bóng người lù mù đứng hút thuốc ở một góc khuất phía đối diện. Hắn liếc nhanh, một ý nghĩ thoáng qua đầu. Hắn nghiêng đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bắt đầu bước về phía trước.
Vũ Phong bước đến trụ cầu, thong thả giải quyết chuyện cá nhân, nhưng cố tình gây ra chút tiếng động, như thể vô tình để ai đó phải chú ý. Một thoáng ngập ngừng, hắn khẽ hạ người, đứng đái mà không vội vàng, tạo dáng như thể nơi này chỉ là một điểm dừng chân bình thường giữa đêm tối.
Thời gian trôi qua chầm chậm, không gian vắng lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc qua tai. Sau một lát, Vũ Phong búng tay ba tiếng – tín hiệu đã được hẹn trước. Ngay khi âm thanh ấy vang lên, từ trong bóng tối, người đàn ông kia bước đến gần. Dáng người cao gầy, khuôn mặt ẩn trong làn khói thuốc. Hắn cũng cúi xuống, giả vờ đứng đái như Vũ Phong.
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, hắn khẽ thì thầm, "Ở đây," giọng nói thấp và đều đặn, như thể không có gì bất thường. Cả hai cứ thế đứng cạnh nhau trong im lặng, không một lời nói, như thể khoảnh khắc này chẳng có gì đặc biệt.
Khi xong việc, Vũ Phong đứng thẳng người, dũ vài cái cho ráo hẳn, giật nhẹ chiếc quần, rồi vung tay một cách tự nhiên như vừa xong một một chuyện bình thường. Sau đó, hắn khẽ bước về góc bên kia trụ cầu, sửa lại ba lô trên vai, hoàn toàn không để lộ vẻ vội vã. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh khe khẽ vọng ra từ bóng tối. Chừng vài phút sau, người đàn ông kia tiến lại gần, không vội vã.
– Đâu.
Nhanh chóng, Vũ Phong lấy ra những cọc tiền dày cộm từ trong ba lô, tay giữ chặt tiền đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn đưa tay về phía người đàn ông, còn tay kia cẩn thận giữ chắc tiền trong tay. Gã đàn ông không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng nhận lấy một cọc tiền ngẫu nhiên, rồi đặt nó xuống đất, mở ra kiểm tra.
Vũ Phong vẫn đứng im lặng, ánh mắt không rời người đàn ông khi hắn bắt đầu kiểm tra từng tờ tiền. Hắn lật từng tờ, rồi đột ngột ngửi thử một tờ, xé một góc nhỏ và ngậm vào miệng để kiểm tra độ thật của tiền. Vũ Phong cảm nhận được không khí căng thẳng, từng giây trôi qua như một thử thách. Sau vài giây im lặng, người đàn ông gật đầu hài lòng, không nói gì, chỉ đặt lại tờ tiền vào chỗ.
– Được.
Đến lúc này, Vũ Phong mới bắt đầu hành động. Hắn cũng mở gói hàng ngẫu nhiên trước mặt, nhẹ nhàng kéo ra những gói nhỏ chứa chất cấm, kiểm tra từng gói một cách tỉ mỉ. Hắn sờ nắn, ngửi thử, nhìn kỹ, và chắc chắn rằng tất cả đều đúng như thỏa thuận. Sau khi kiểm tra xong, hắn gật đầu ra hiệu cho người đàn ông. Gã ta chỉ đứng im, nhìn hắn một lát rồi lặng lẽ nhận tiền quay đi.
Giao dịch kết thúc trong sự im lặng tuyệt đối. Không lời từ biệt, cả hai người đều bắt đầu bước đi, mỗi người theo hướng riêng. Người đàn ông bước nhanh về phía chiếc xe đậu bên lề mà không nói gì, như thể mọi thứ đã hoàn tất. Vũ Phong lặng lẽ quan sát bóng dáng người đó khuất dần trong bóng tối.
Một lát sau, tiếng động cơ xe bắt đầu vang lên, dần dần đi xa. Hắn đứng yên, cảm giác không hoàn toàn yên tâm, một sự bất an mơ hồ không thể xua đi. Hắn quyết định quay lại, dù trong lòng có chút bối rối. Cần phải chắc chắn, phải làm cho rõ ràng.
Hắn chộp lấy ba lô rồi oải lên vai, chỉ vừa đi được vài bước thì –
Rầm!
Viên đạn xé gió, cắm thẳng xuống nền bê tông, tóe lên một vệt lửa nhỏ ngay sát mũi giày Vũ Phong. Cảm giác nguy hiểm lập tức trỗi dậy, hắn nhanh chóng cúi người xuống. Một tiếng súng tiếp theo vang lên sắc lạnh, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm. Âm thanh ấy như một lời cảnh báo, khiến hắn không thể không cảnh giác. Mặc dù không thấy kẻ cầm súng, hắn biết rõ rằng chúng vẫn đang rình rập đâu đó.
– Má nó! – Hắn lầm bầm, nhanh chóng đứng thẳng dậy và tiếp tục bước đi. Tốc độ di chuyển tăng lên, nhưng từng bước chân vẫn giữ sự cẩn trọng, không để lộ dấu hiệu hoảng loạn. Cảm giác căng thẳng không buông tha, buộc hắn duy trì sự cảnh giác ở mức cao nhất. Mắt quét nhanh xung quanh, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Vũ Phong nhanh chóng xoay người, vắt chân qua yên xe , hắn bật khóa, tay siết chặt tay lái. Có gì đó nguy hiểm đang tiến lại gần. Trọng lượng hàng nặng hơn dự đoán, nhưng không có thời gian để kiểm tra. Một âm thanh bất thường vang lên — tiếng bước chân gấp gáp, tiếng động cơ gầm rú. Kẻ địch không chỉ có một.
Không suy nghĩ thêm, vặn mạnh tay ga. Chiếc xe rồ lên, vọt đi trong đêm. Gió quất ngang mặt, nhưng hắn không ngoảnh lại.
Chiếc xe lao đi như một mũi tên xé gió, bánh xe nghiến chặt mặt đường, để lại những vệt cháy đen. Tiếng pô gầm rú, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Ánh đèn pha rọi thẳng phía trước, soi rõ con đường đầy nguy hiểm, trong khi những cặp đèn xe phía sau sáng rực, rượt đuổi như bầy thú săn mồi không bao giờ biết mệt.
Vũ Phong cúi rạp người, gió quất rát mặt, hơi thở dồn dập nhưng hắn không dám chậm lại dù chỉ một giây. Đèn đường, biển hiệu của những cửa tiệm hai bên lướt qua như một chuỗi ánh sáng nhòe nhoẹt. Kim tốc độ không ngừng nhảy, nhưng bọn chúng vẫn bám sát, chẳng hề có dấu hiệu bỏ cuộc.
Bất ngờ — một bóng đen lao ra từ lề đường. Một chiếc xe máy. Kẻ lái xe trùm kín từ đầu đến chân, không đội mũ bảo hiểm. Động cơ rồ lên hung tợn, phả ra làn khói đặc quánh như con thú hoang vừa thoát khỏi chuồng giam. Và rồi — một tia sáng lóe lên từ tay áo gã – Súng!
ĐOÀNG!
Viên đạn xé gió, đập thẳng vào gương chiếu hậu bên trái. Kính vỡ vụn, một mảnh sắc nhọn cắm phập vào cánh tay Vũ Phong. Cơn đau nhói buốt, nhưng hắn không có thời gian để quan tâm. Răng nghiến chặt, hắn siết chặt tay lái, vặn ga đến cực hạn.
Nhưng bọn chúng không dừng lại.
Một chiếc xe khác bám sát, ánh đèn pha lia qua từng góc tối. Một tên ngồi sau đã nâng tay lên, nòng súng đen ngòm nhô ra từ tay áo.
ĐOÀNG!
Viên đạn tiếp theo sượt qua thân xe, để lại một vệt cháy xém. Không khí nén lại, tiếng pô xe gầm lên như tiếng gào thét của địa ngục. Vũ Phong liếc nhanh con đường phía trước — một khúc cua hẹp, những tòa nhà san sát, ánh đèn đường lập lòe phản chiếu trên mặt kính bẩn thỉu.
Đi tiếp là chết chắc.
Đằng sau, hai chiếc xe vẫn bám theo như bóng ma không bao giờ có ý định buông tha. Tiếng pô gầm lên rợn người.
Vũ Phong chỉ kịp nhận ra — phía trước là một giao lộ hẹp. Một bên là những toà nhà cao ngất, một bên là khu chợ đêm đã đóng cửa, những cánh cửa sắt kéo xuống lạnh lẽo. Chẳng có lối thoát. Không thể dừng lại. Không thể đến chỗ Mạc Long.
Hắn nghiến răng, siết chặt tay lái. Chỉ có một con đường phía trước.
Bóng tối phủ trùm.
Ngay khi tiến thẳng một đoạn, một khúc cua tối om, hắn đột ngột bóp phanh! Lốp xe trượt dài trên mặt đường, tạo nên tiếng rít chói tai. Cả thân xe nghiêng sát, gần như cạ xuống mặt đường trước khi lao thẳng vào con hẻm chật hẹp. Hai bên tường áp sát, dây điện lòng thòng như mạng nhện giăng ngang đầu.
Nhưng ngay sau lưng, tiếng xe vẫn bám theo, dai dẳng như bóng ma.
Con hẻm ngày càng nhỏ lại.
Không thể đi xe được nữa.
Bỏ xe. Chạy.
Hắn nhảy xuống, lao thẳng về phía vùng tối. Sau lưng, tiếng bánh xe nghiến ken két, tiếng chửi rủa vang lên.
— Nó bỏ xe! Đuổi theo!
Tiếng bước chân rầm rập đuổi sát.
Vũ Phong chạy. Con đường dần nhòe đi trước mắt. Hơi thở hắn nặng như chì, lồng ngực nhói lên từng cơn, nhưng chân không dừng lại. Gió lạnh thấu xương, tim hắn đập như muốn phá tung lồng ngực.
Một góc khuất phía trước. Hắn bẻ ngoặt, ép sát vào bức tường nứt nẻ, cố nín thở. Nhưng chưa kịp trấn tĩnh, một tên lao qua.
Ánh mắt chạm nhau.
– Chết tiệt! – Vũ Phong rít lên qua kẽ răng, tim đập dồn dập khi ánh đèn pin lia thẳng vào mặt hắn.
Tên phía trước sững lại một giây, rồi hét lên:
— Nó ở đây!
Vũ Phong lao tới! Hắn không có thời gian chần chừ. Một cú quét chân làm đối phương loạng choạng, nhưng gã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, vung nắm đấm về phía hắn. Hắn né kịp, nhưng lưng đập mạnh vào bức tường lạnh ngắt phía sau.
Tiếng hô hoán vang lên từ đầu hẻm. Những kẻ truy đuổi khác đã phát hiện ra.
Hết đường lùi.
ĐOÀNG!
Viên đạn rít lên trong không khí, sượt qua vai hắn chưa đầy một gang tay trước khi cắm phập vào bức tường phía sau. Một tiếng "bụp" khô khốc vang lên, bụi vữa tung tóe, rơi lả tả xuống vai như dư âm lạnh lẽo của cái chết vừa lướt qua.
Chẳng còn đường nào khác — CHẠY!
Hắn lao ra khỏi góc tối, mặc kệ vết thương trên tay rỉ máu. Hơi thở đứt quãng, chân gần như mất cảm giác, nhưng trước mặt — ngõ cụt!
Một bức tường cao sừng sững chắn ngang.
Phía trước — mảng tường bê tông nứt nẻ, dây leo dại bò ngang dọc, chắn kín lối như một bức màn tuyệt vọng. Không có ngõ rẽ, không có lối thoát.
Bên trái — đống rác ngổn ngang, vài thùng gỗ chất đống.
Con đường trước mặt chặn kín.
– Chết mẹ rồi. Đường cùng.
Tiếng bước chân phía sau dồn dập. Không còn đường chạy. Ngay lúc đó, ánh mắt hắn chợt bắt gặp một cánh cửa gỗ cũ kỹ bên tay mặt đang đang nhẹ nhàng hé mở. Bên trong tối om, không một bóng người.
Một sự im lặng bất thường. Nhưng không có lựa chọn, hắn lao tới, dốc toàn lực tông mạnh vào cửa.
Rầm!
Cánh cửa bật tung. Hắn gần như mất đà, nhưng kịp trụ lại, lao nhanh vào trong.
Ngay khi vào đến nơi, hắn vươn tay giật mạnh cánh cửa, đóng sập lại. Tiếng bản lề rít lên ken két, âm thanh chói tai xé toạc không gian tĩnh lặng. Hắn vội vàng khoá chốt, xoay nhanh về phía sau, lưng ép chặt vào cửa.
Bên trong căn nhà tồi tàn, ánh sáng lờ mờ hắt qua những ô kính nứt nẻ, loang lổ trên sàn nhà phủ đầy bụi. Không có người ở đây. Chỉ có không khí ẩm mốc vương mùi gỗ mục, nặng nề. Bức tường nức nẻ, lớp sơn bong tróc để lộ mảng gạch cũ kỹ. Một chiếc ghế nằm chỏng chơ giữa phòng, ghế đổ nghiêng, vải rèm rách tả tơi khẽ lay động theo luồng gió lùa qua khe cửa sổ vỡ.
Vũ Phong ép sát lưng, nhịp thở gấp gáp nhưng cố kiềm chế không phát ra tiếng động. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Từng giọt lăn dài trên thái dương.
Ngoài kia, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp ngõ hẻm, xen lẫn tiếng gào thét tức tối.
— Con mẹ nó! Vậy mà cũng để nó thoát được!
— Nó không thể biến mất như ma được!
— Kiểm tra kỹ lại, có thể nó trốn đâu đó!
Ngay bên kia cánh cửa, từng âm thanh lục soát vang lên. Tiếng đập tường. Tiếng thùng gỗ bị đá tung. Tiếng chửi rủa không ngớt.
Hắn siết chặt nắm đấm, toàn thân căng cứng như dây đàn. Hơi thở dồn nén, từng giây trôi qua dài vô tận.
Bên ngoài, một tên gắt lên:
— Mẹ nó! Lục soát bên kia!
Tiếng bước chân xa dần.
Nhưng trò chơi sinh tử này chưa kết thúc.
Vũ Phong vẫn đứng yên, hai mắt khẽ khép lại để giữ bình tĩnh. Hắn siết chặt ba lô trên vai – bên trong vẫn còn món hàng quan trọng. Nếu bị bắt, đây không chỉ là nhiệm vụ thất bại mà còn là dấu chấm hết cho hắn.