WebNovelMÀU CÂM60.00%

Chương 3: Bóng Ai Trong Hẻm Khuya

Vũ Phong lưng áp sát, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn tựa vào cánh cửa, hơi thở gấp gáp, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bọn nó vẫn vang vọng trong con hẻm, chứng tỏ chúng nó chưa từ bỏ việc truy lùng hắn.

Hắn đưa tay quệt ngang trán, ánh mắt quét nhanh khắp căn phòng nhỏ. Nơi này trống vắng đến mức lạnh lẽo — bóng đèn cũ hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, chập chờn như sắp tắt. Lớp thủy tinh phủ bụi mờ, khiến ánh sáng không còn trong trẻo mà vương chút u ám. Tường bong tróc loang lổ, nền xi măng thô ráp mát lạnh dưới chân, mỗi bước đi vang lên những tiếng lách tách nhỏ. Một chiếc bàn nhỏ kê sát góc phòng, trên đó là vài quyển sách đã cũ vài một chiếc đèn bàn. Phía sau tấm rèm, một tấm nệm được trải gọn gàng trên chiếc giường cũ. Dù đơn sơ, nhưng sự ngay ngắn ấy cho thấy nơi này không bị bỏ hoang — hẳn là có người ở.

Ngay khi hắn vừa định bước tới, một bóng người chậm rãi xuất hiện từ sau tấm rèm ngăn cách gian trong. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, khuôn mặt chàng trai thoáng hoảng hốt. Vai hơi căng lên theo bản năng, cậu ấy lùi một bước theo phản xạ nhưng lại vướng vào mép thảm rách, khiến cơ thể loạng choạng.

Vũ Phong theo phản xạ nhích người định giữ lấy, nhưng cậu ta đã kịp bám vào mép bàn để tự trụ vững lại. Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng cũng đủ để hắn quan sát kỹ hơn người trước mặt.

Cậu trai ấy không cao, dáng người cân đối, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa sự bối rối. Cậu mặc một chiếc áo thun cũ đã hơi sờn, mái tóc đen mềm hơi rối, có lẽ vừa tỉnh dậy hoặc chưa kịp chải lại. Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da cậu trông có vẻ nhợt nhạt, nhưng không đến mức yếu ớt. Đôi môi mấp máy, như muốn thốt ra điều gì, nhưng không có âm thanh tròn trịa nào cất lên, chỉ là những tiếng ú ớ đứt quãng, lẫn vào khoảng lặng.

Vũ Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm. Nhưng cậu ta cũng không lên tiếng. Một sự im lặng lạ thường. Hắn nheo mày, chợt nhận ra sự im lặng kỳ lạ của đối phương, bèn buông một câu cộc lốc: "Mày là ai?"

Chàng trai khựng lại, ánh mắt dao động trong thoáng chốc nhưng không hề hoảng loạn. Thay vì lùi bước hay tỏ ra sợ hãi, cậu ta chỉ bình tĩnh giơ tay lên, những ngón tay lướt đi nhanh nhẹn trong một loạt ký hiệu rõ ràng — trôi chảy và dứt khoát, như thể đó là ngôn ngữ duy nhất cậu biết.

Vũ Phong cau mày, ánh mắt sắc bén khóa chặt từng chuyển động trên đôi tay kia. Hắn chưa từng thấy kiểu giao tiếp này bao giờ, và sự xa lạ ấy khiến hắn bực bội. Một cơn khó chịu thoáng hiện trong ánh mắt hắn, đôi mày nhíu chặt.

— Cái quái gì vậy? – Hắn gằn giọng, bước lên một bước, bóng dáng vô thức tạo thành áp lực.

Chàng trai ấy chớp mắt, thoáng dừng lại như để cân nhắc điều gì đó. Nhưng thay vì tỏ ra lúng túng, cậu ta vẫn điềm tĩnh như cũ. Lần này, những cử động trở nên chậm rãi hơn, nhấn nhá rõ ràng từng động tác, như thể đang cố gắng giúp hắn hiểu.

Vũ Phong siết chặt nắm tay, cảm thấy có gì đó khác thường trong đôi mắt kia — một sự kiên nhẫn đến kỳ lạ giữa tình huống căng thẳng. Cậu ấy không hề sợ hãi, cũng không hề có ý định trốn tránh.

Hắn nheo mắt, thử suy đoán thay vì mất kiên nhẫn.

Đột nhiên, chàng trai cắn nhẹ môi, rồi chậm rãi đưa tay lên, đầu tiên chạm vào cổ họng, sau đó là tai. Cậu khẽ lắc đầu.

Vũ Phong đứng sững, một sự ngạc nhiên kỳ lạ len lỏi trong đầu. Không nghe? Không nói? Hắn chưa từng nghĩ đến việc gặp một người như vậy, đặc biệt là trong tình huống này. Sự bối rối ban đầu dần nhường chỗ cho một cảm giác khó tả, pha lẫn tò mò và chút cảnh giác. Hắn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Dù thế nào, người này không giống một mối đe dọa trực tiếp, mà là một người… khác biệt. Nhưng sự khác biệt của cậu ta lại khiến hắn không thể hoàn toàn thả lỏng.

Hơi thở hắn chững lại, mắt vẫn dán chặt vào người đối diện.

— Mày không nghe cũng không nói được à? — Vũ Phong nheo mắt, rồi thay vì chờ câu trả lời bằng lời nói, hắn giơ tay lên, chỉ vào miệng, rồi chỉ vào tai, ánh nhìn dò xét.

Cậu trai ấy im lặng nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu. Không có vẻ gì là ngại ngần hay bối rối, chỉ đơn giản là xác nhận. Cậu ta cúi đầu, không tỏ ra bất ngờ trước phản ứng của hắn. Dường như cậu ấy đã quá quen với cái nhìn bối rối và thái độ dè chừng của người khác.

Vũ Phong lặng đi một giây, rồi thở hắt ra, quét mắt một vòng quanh căn phòng cũ nát. Căn nhà này chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo, nền nhà thô ráp, cửa sổ đóng kín mít, ánh đèn đường yếu ớt hắt vào qua khe hở.

Nhưng ngoài kia… Bọn chúng vẫn chưa rời đi. Tiếng bước chân dẫm trên mặt đất. Những câu chửi thề đứt quãng vọng vào. Hắn cắn răng, bàn tay vô thức siết chặt quai ba lô trên vai.

Không ổn.

— Thôi kệ. Giờ không phải lúc. – Hắn hất cằm về phía cửa, sau đó đưa tay làm động tác chạy — nhanh, gọn, để chàng trai hiểu rằng hắn bị truy đuổi. Hắn không chắc cậu ta có hiểu không, nhưng ít nhất cũng phải thử.

Chàng trai liếc mắt nhanh. Cậu ta nhìn thoáng qua cánh cửa gỗ đã đóng chặt, rồi quay lại nhìn Vũ Phong. Cậu nhíu mày, ra dấu hỏi. Không phải kiểu dấu hỏi rõ ràng, mà chỉ là một cái nhíu mày tinh tế, như thể muốn hỏi "Ai?" hoặc "Tại sao?".

Hắn thở mạnh, liếc ra ngoài qua khe cửa hẹp. Tiếng bước chân vẫn còn lảng vảng ngoài , xen lẫn những câu chửi rủa. Hắn quay lại, chạm nhẹ vào vai chàng trai, ra dấu đơn giản bằng tay – nguy hiểm.

Chàng trai hơi chần chừ, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Ánh mắt cậu thoáng dao động trước khi dứt khoát gật đầu. Nhưng thay vì đứng yên quan sát, cậu ta đột ngột vươn tay kéo nhẹ tay áo hắn.

Vũ Phong giật mình, theo phản xạ định giằng ra, nhưng rồi hắn thấy cậu ta đang chỉ về một góc phòng. Lần này, chàng trai không ra dấu vội vàng nữa mà chậm rãi hơn, nhấn mạnh từng động tác.

Đầu tiên, cậu ta chỉ về góc phòng. Sau đó, cậu làm động tác nhấc lên — giống như đang lật một thứ gì đó. Rồi cậu chỉ vào hắn.

Vũ Phong nhìn theo hướng cậu chỉ — một tấm ván gỗ đặt lỏng lẻo trên sàn nhà. Hắn nhìn xuống, rồi lại nhìn cậu ta. Chàng trai lặp lại động tác, lần này thêm một ánh nhìn thúc giục khẩn trương.

Không cần giải thích thêm. Hắn hiểu ngay ý cậu ấy, nhưng Vũ Phong vẫn thoáng nghi ngờ. Tại sao cậu ta lại giúp mình? Tuy nhiên, thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Hắn cúi xuống, lật ván gỗ lên, một chút bụi bặm bốc lên khiến hắn ho khẽ. Khi chui vào khoang trống tối tăm, hắn thoáng thấy đôi mắt chàng trai vẫn đang dõi theo mình, ánh mắt có chút do dự, băn khoăn, nhưng không hề có ác ý.

Ngay khi hắn vừa lẩn vào bóng tối, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng đập cửa như tiếng trống thúc giục. Vũ Phong nín thở, ép sát người vào bức tường lạnh lẽo.

Chàng trai đứng yên giữa phòng, ánh mắt hướng về cánh cửa. Dù không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cậu ta vẫn cảm nhận được chấn động từ mỗi lần đập — một nhịp điệu dồn dập như cảnh báo trước một cơn bão. Đôi vai khẽ run, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã lấy lại bình tĩnh. Bàn tay cậu khẽ siết chặt, trong đầu chợt lóe lên một tia cân nhắc. Liệu mình nên giả vờ như không có ai trong nhà, hay tìm cách kéo dài thời gian? Cánh cửa cũ kỹ có lẽ sẽ không chịu nổi nếu bị phá mạnh, nhưng ít nhất... cậu có thể thử.

Bên ngoài, giọng một gã đàn ông cất lên, khàn đặc và cộc cằn:

— Tao biết có người ở trong đó! Mở cửa ngay, đừng để tao phải nói lần thứ hai!

Bầu không khí trong căn phòng nhỏ bỗng chốc đóng băng. Từng tiếng đập cửa vang lên liên hồi, mạnh mẽ đến mức bụi bặm trên khung gỗ cũng rung lên từng nhịp. Không chỉ là một lời cảnh cáo — đây là sự đe dọa trực tiếp.

Vũ Phong siết chặt lấy ba lô, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Hắn không thể nhìn thấy bên ngoài có bao nhiêu người, nhưng sự hung hãn trong giọng nói khiến hắn hiểu rõ: nếu bọn chúng vào được, hắn sẽ không có đường lui.

Bất ngờ, chàng trai đứng giữa phòng cầm lấy một cái khăn cũ, nhúng qua chậu nước rồi lau mạnh lên mặt mình.

Vũ Phong nhíu mày. Hắn không hiểu cậu ta định làm gì, nhưng rồi nhận ra — cậu ấy đang cố khiến bản thân trông nhếch nhác, giống một kẻ lang bạt vô hại, hoàn toàn không liên quan đến bất cứ chuyện gì đang diễn ra.

Hắn hé miệng định hỏi, nhưng chàng trai đã nhanh chóng đưa ngón trỏ lên môi, cái nhìn sắc bén ra dấu "im lặng".

Bên ngoài, tiếng đập cửa chuyển thành những cú đá mạnh.

— Đụ má, tao đếm đến ba! Nếu còn không mở cửa thì đừng trách tao!

Một giọng khác chen vào, gằn từng chữ:

— Nếu có đứa nào trốn trong đó, tao thề sẽ bẻ cổ từng đứa một!

Vũ Phong khẽ siết chặt nắm tay. Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn. Hắn từng trải qua không ít nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ bị dồn vào góc như lúc này.

Không chần chừ, chàng trai bước tới, kéo nhẹ thanh chốt rồi đẩy cửa ra.

Ánh đèn pin chói lóa rọi thẳng vào mặt cậu, soi rõ làn da trắng bệch và đôi mắt ươn ướt nước. Cậu đứng yên, không phản ứng.

— Mày ở đây một mình à? — Gã đàn ông to con nhất trong nhóm lên tiếng, giọng vẫn đầy nghi hoặc.

Chàng trai không đáp. Cậu chỉ lắc đầu, rồi vỗ nhẹ lên ngực mình, sau đó giơ hai tay lên tạo hình chữ X — dấu hiệu của người câm điếc.

— Đù, còn tưởng gặp ai, hóa ra thằng câm! — Một gã khác bật cười, nhưng giọng điệu vẫn thấp thoáng sự đề phòng.

— Ê, biết đâu nó giả vờ thì sao? — Một tên đứng sau gằn giọng, tay lăm lăm con dao bấm.

— Để tao thử xem thật hay giả!

Hắn vung tay, tát thẳng vào mặt chàng trai một cú trời giáng. Tiếng "chát" vang lên khô khốc trong màn đêm yên tĩnh.

Cậu ta lảo đảo, lưng đập mạnh vào khung cửa, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng. Chỉ có hơi thở gấp gáp và đôi mắt tối sầm lại. Cậu đứng bất động, ngón tay vô thức siết bấu lấy vạt áo, nhưng chẳng hề có động thái chống cự. Không phải vì cậu không cảm thấy đau, mà vì cậu không nào thể phản kháng.

Bàn tay gã đàn ông thô bạo giáng xuống, để lại trên gò má cậu một cơn nóng rát như bị lửa táp. Cảm giác tê dại lan dần, nhưng cậu vẫn ép mình giữ nguyên vẻ thản nhiên. Cậu không thể để lộ bất cứ dấu hiệu nào khiến bọn chúng nghi ngờ. Bất kỳ một cái cau mày hay một cái nắm tay giận dữ nào cũng có thể khiến tất cả công sức của cậu đổ bể.

Trong bóng tối chật hẹp, Vũ Phong siết chặt ba lô đến mức khớp tay trắng bệch. Hắn nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ửng trên gò má chàng trai, một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lồng ngực. Hắn không phải là kẻ hùng hiệp, nhưng cảm giác bất lực khi phải trốn chui nhủi, để mặc một người chịu đau đớn vì mình, lại giày vò hắn.

Một thôi thúc mạnh mẽ muốn lao ra, muốn bẻ gãy mũi tên khốn đó, trỗi dậy. Nhưng lý trí lạnh lùng gào thét, nhắc nhở hắn về sự nguy hiểm. Nếu hắn hành động, cả hai sẽ không có cơ hội sống sót. Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Sự giằng xé giữa bản năng và lý trí khiến hắn nghiến răng, cố kìm nén cơn thịnh nộ.

— Nhìn nó kìa, đúng là câm thật rồi! — Gã vừa ra tay cười khẩy.

Tên cầm đèn pin quét mắt một lượt quanh phòng, ánh sáng lướt qua những bức tường ẩm mốc và nền nhà trống trải. Một gã khác lầm bầm:

— Mẹ nó, phí thời gian quá. Đéo có gì ở đây hết!

Tên to con nhổ một bãi nước bọt xuống nền.

— Đi thôi. Nếu có thằng nào trốn trong đây thì cũng chả sống nổi lâu đâu.

Tiếng bước chân dần xa. Một giọng nói vẫn còn văng vẳng:

— Thằng nào báo tin có người trốn ở đây, đợi tao vặn cổ nó sau!

Cậu ta chỉ đứng đó, bàn tay nắm chặt, khẽ run lên. Cậu đứng một hồi lâu, đợi đến khi những bóng dáng kia khuất hẳn mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi bọn chúng rời đi, căn phòng trở lại yên ắng đến mức Vũ Phong có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Chàng trai vẫn đứng trước cửa, bóng lưng cậu nhỏ bé nhưng lại toát lên một sự kiên định đáng sợ. Bàn tay cậu ấy khẽ run, không phải vì sợ hãi, mà là vì cơn đau đang âm ỉ. Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn không lên tiếng.

Vũ Phong hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Hắn nhìn chàng trai, ánh mắt không giấu nổi sự phức tạp. Vệt đỏ rát trên má cậu vẫn còn rõ, một minh chứng cho sự hy sinh thầm lặng. Tại sao cậu ta lại làm vậy? Lòng biết ơn trào dâng, nhưng Vũ Phong không quen với việc bày tỏ. Cậu ấy cũng chẳng cần lời cảm ơn. Chỉ có ánh mắt họ chạm nhau trong căn phòng tĩnh lặng, một sự thấu hiểu không lời.

Lồng ngực Vũ Phong siết lại, một cảm xúc lạ lẫm, không chỉ là biết ơn, mà còn có chút bối rối và… một thoáng ấm áp. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, hắn cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc.

Vũ Phong ngồi phịch xuống nền nhà lạnh, hơi thở còn gấp gáp. Tim hắn đập nhanh sau cuộc rượt đuổi căng thẳng lúc nãy, từng nhịp dội vào lồng ngực như nhắc nhở rằng hắn vẫn còn sống. Nhưng dư âm chưa kịp tan biến thì trước mặt, chàng trai im lặng đứng đó.

Đối diện hắn, ánh mắt cậu ta không mang vẻ sợ hãi hay hoang mang, mà chỉ tĩnh lặng, sâu hút, như thể là một cái nhìn thấu mọi thứ mà chẳng cần một lời giải thích. Không hiểu sao, Vũ Phong cũng chẳng còn cảnh giác nữa. Hắn đã quen với những ánh nhìn soi mói hoặc đe dọa, nhưng ánh mắt này thì khác.

Chàng trai chậm rãi bước tới, từng bước không do dự cũng chẳng căng thẳng. Khi đến gần, cậu ta ngồi xuống, kéo từ túi quần ra một chiếc khăn tay trắng sạch, rồi bất ngờ đưa về phía hắn.

Vũ Phong hơi sững lại.

Chiếc khăn sạch sẽ đối lập hoàn toàn với vẻ bẩn thỉu của hắn lúc này. Một thoáng do dự lướt qua ánh nhìn, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận lấy. Cậu ta nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ nhàng giơ tay, dùng ngón trỏ chỉ vào tay hắn, sau đó lại dùng ngón trỏ vuốt từ môi xuống cằm — cử chỉ ra dấu vết thương bị gớm máu.

Vũ Phong nhìn xuống, lúc này mới nhận ra mu bàn tay mình đang rỉ máu. Một vết xước dài, có lẽ do va vào đâu đó khi tháo chạy.

— Không sao. — Hắn lẩm bẩm, nhưng không từ chối.

Chàng trai không nghe được lời hắn, nhưng dường như vẫn hiểu qua ánh mắt. Cậu chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, vẻ mặt không hoàn toàn tin tưởng.

Bất ngờ, một cơn gió thổi qua khe cửa, làm tấm rèm khẽ rung. Dưới ánh đèn mờ, mái tóc chàng trai hơi rối, lòa xòa trước trán. Vũ Phong bất giác đưa tay lên, định phủi nhẹ những sợi tóc đó, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào làn da ấm áp bên dưới, hắn khựng lại.

Chàng trai cũng hơi sững sờ, nhưng không né tránh.

Ngón tay Vũ Phong lướt qua gò má cậu, cảm nhận hơi ấm len qua đầu ngón tay. Một vệt đỏ nhạt hằn trên da, dấu vết từ cú va chạm ban nãy. Hắn không biết tại sao mình lại để ý đến nó – hoặc tại sao trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ như vậy.

Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ rụt tay lại, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.

Chàng trai nhè nhẹ cúi đầu, chỉ lặng lẽ kéo tay hắn lại, cẩn thận dùng khăn lau đi vết máu. Vũ Phong giật mình theo phản xạ, nhưng không rút tay lại.

Hắn không quen với sự dịu dàng này. Cuộc sống của hắn, từ khi còn nhỏ, chỉ toàn là xung đột và bạo lực. Những bàn tay chạm vào hắn đều mang theo mục đích — là đánh, hoặc là kéo hắn vào một cuộc giao dịch nào đó. Nhưng lúc này, bàn tay kia không hề có ý định tổn thương hắn.

Một cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lòng.

Chàng trai hơi nghiêng đầu, bỗng giơ tay, lòng bàn tay hướng về phía hắn, rồi dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn nhỏ — một cử chỉ ra dấu khác.

Anh tên gì?

Vũ Phong khựng lại, ánh mắt thoáng dao động. Hắn đã hiểu ý. Nhưng chia sẻ tên thật với một người xa lạ, trong hoàn cảnh này, là một điều hắn chưa từng nghĩ tới. Nhưng ánh mắt kiên định và sự giúp đỡ vừa rồi của chàng trai khiến hắn cảm thấy… khác.

Hắn đảo mắt quanh căn phòng, tìm kiếm thứ gì đó để viết. Nhặt được một viên đá nhỏ, hắn bước đến bức tường ẩm mốc, ngập ngừng một giây rồi viết lên: Phong. Những nét chữ nguệch ngoạc hiện ra trên bề mặt xù xì, một phần nhỏ bé về hắn được hé lộ. Chàng trai nhìn cái tên ấy, ánh mắt chăm chú như đang khắc ghi nó vào tâm trí.

Bất chợt, túi quần rung lên khẽ khàng. Hắn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại — một cái tên quen thuộc xuất hiện, khiến ánh mắt hắn trầm xuống.