WebNovelMÀU CÂM80.00%

Chương 4: Gió Cuốn Theo Bóng Ai

Vũ Phong dừng lại, khẽ cau mày. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn hắt xuống quầng sáng yếu ớt, đổ bóng mờ nhòe lên tường. Không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy từng nhịp thở nhẹ nhàng của người đối diện — một chàng trai không thể nói cũng không thể nghe.

Hắn đưa tay vào túi, ngón tay chạm vào bề mặt lạnh của chiếc điện thoại. Kéo nó ra, ánh sáng màn hình lập tức rọi lên gương mặt hắn, phản chiếu trong đôi mắt cậu ấy một tia sáng mong manh giữa căn phòng ám sắc.

Mạc Long. Cái tên hiện rõ trên màn hình, nét chữ sắc lạnh dưới ánh sáng xanh nhạt. Hắn thoáng dừng lại một giây, ánh mắt trầm xuống, rồi không chần chừ nữa mà vuốt nhẹ màn hình, nhấn nút nghe.

Hắn xoay lưng, nghiêng người một chút, giọng trầm: "Tao đây."

Bên kia, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, không vội vã, cũng không lạnh lùng như hắn tưởng.

– Còn sống không cục cưng?

Vũ Phong nghiêng đầu, cái nhìn thoáng vẻ chế giễu. Hắn lật cổ tay nhìn màn hình điện thoại, như thể muốn xác nhận lại xem có thật sự là tên đó gọi đến hay không.

– Cặc ba mày... – Hắn nhếch môi, giọng điệu lười biếng nhưng không giấu nổi chút gai góc, thô tục mà chẳng buồn kiềm chế.

Bên kia dừng trong một nhịp thở, rồi giọng Mạc Long vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng, không vội vã mà cũng chẳng hề lơi lỏng:

— Bọn nó vẫn đang lùng sục, mày có thoát được chưa?

Hơi thở của Vũ Phong hòa vào màn đêm lành lạnh. Hắn đứng bên cửa sổ, ánh nhìn lơ đãng hướng ra màn đêm trước mắt, không gian xung quanh bên ngoài tối mịt, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt rọi xuống những mái nhà lụp xụp, kéo dài những cái bóng chập chờn trên mặt đất. Không khí vương mùi ẩm của xi măng cũ, phảng phất hương gió đêm se lạnh.

Hắn đứng yên, những ngón tay lướt nhẹ lên bức tường sần sùi, chẳng hề ý thức được điều đó, cảm nhận lớp bê tông thô ráp dưới những ngón tay. Một vài dòng chữ mờ nhạt còn sót lại, như những dấu vết của ai đó từng dừng chân ở đây trước hắn — những câu chuyện không tên bị bỏ lại giữa Cửu Thái Tân rộng lớn.

Vũ Phong thoáng nhìn sang chàng trai đứng cạnh đó. Dưới ánh trăng lặng lẽ, cậu vẫn đứng yên, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu chút ánh sáng lờ mờ, tựa hồ như đang lặng lẽ dõi theo từng động tác của hắn.

Vũ Phong giữ điện thoại sát tai, hạ giọng: "Thoát rồi. Đang đến chỗ mày."

– Khoang! Đổi chỗ. Đừng đến đó nữa.

Vũ Phong khựng lại, ánh mắt thoáng sắc lại. Bàn tay bất giác siết lại, khớp ngón trắng bệch.

— Nói đi, lại chuyện gì nữa?

Bên kia, giọng Mạc Long thấp xuống, pha chút gấp gáp nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có:

— Bọn nó đánh hơi được rồi. Tao nghe mấy thằng léo nhéo chuyện mày bị truy đuổi, nên gọi báo đổi điểm trước khi mày tự dẫn xác vào bẫy.

Một giây im lặng trôi qua. Vũ Phong nghiến răng, hít sâu qua kẽ răng.

— Ở đâu?

— Nhà kho bỏ hoang gần khu một lẻ hai, cách chỗ cũ gần mười cây số.

— Xa dữ vậy?

— Càng xa, chó càng khó đánh hơi.

Vũ Phong cười khẩy một tiếng, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào. — Được rồi, tao đến liền.

Cúp máy, hắn vừa định quay đi thì chàng trai bất ngờ giơ tay đặt lên vai hắn, sau đó ra dấu về phía cánh cửa cũ kỹ phía trước. Hơi thở cậu thoáng ngắt quãng, không phải vì vội vã mà như đang cân nhắc điều gì đó.

Vũ Phong không hiểu ngay, nhưng nhìn vào ánh mắt của cậu, hắn dần đoán được.

— Cậu muốn tôi cẩn thận? — Hắn nhướng mày, chậm rãi đưa tay lên, ngón trỏ khẽ chạm vào ngực mình như để nhấn mạnh từng lời nói. Ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào đối phương, như thể muốn chắc chắn rằng hắn đoán đúng.

Không một lời đáp. Chỉ có một cái gật đầu thật chậm.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua.

Gió đêm thoáng lùa qua khe cửa, làm tung nhẹ vạt áo của chàng trai. Khuôn mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia dường như ẩn chứa điều gì đó nhiều hơn những gì cậu muốn nói.

Vũ Phong khựng lại một giây, rồi bật cười khẽ. Hắn đưa tay lên, hai ngón tay khẽ giơ ngang trán, một cử chỉ chào tạm biệt đơn giản nhưng đầy ngẫu hứng.

— Tôi không sao đâu.

Nói xong, hắn xoay người, kéo cửa bước ra ngoài. Cơn gió đêm lùa vào, làm nó rung nhẹ, phát ra tiếng kẽo kẹt. Lạnh buốt. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi.

Có lẽ, thế giới ngoài kia vẫn vậy, vô tình. Nhưng đối với hắn và cậu ta, khoảnh khắc này đã in sâu vào tâm trí — một dấu ấn khó phai. Yên tĩnh đến đáng sợ. Không ai, không tiếng động. Nhưng hắn thừa hiểu, sự yên ắng này chỉ là tạm bợ, một khoảng lặng ngắn ngủi trước khi cơn bão thực sự ập đến.

Vũ Phong khựng lại. Chàng trai vẫn nhìn theo. Một cảm giác kỳ lạ – mơ hồ nhưng dai dẳng, như có thứ gì níu giữ hắn lại.

Không có lý do để quay đầu. Nhưng cảm giác như một thứ gì đó chưa thể buông bỏ. Thế nhưng, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt kia. Một ánh mắt không lời, không dao động, không dò xét – chỉ lặng lẽ ghi nhớ.

Chàng trai đó...

Vũ Phong nhắm mắt trong thoáng chốc, rồi tiếp tục tiến tới, để lại cánh cửa khép lại phía sau. Không có gì thay đổi. Không gian vẫn vậy, gió vẫn lạnh, bóng tối vẫn phủ trùm lên mọi thứ. Và vô nghĩa.

Hắn đã quen với những lần trốn chạy, đủ để hiểu rằng trên đời này, người dưng chỉ là những cái bóng thoáng qua. Một ai đó nhìn thấy hắn, một ai đó dõi theo hắn — rồi sao chứ? Khi ánh sáng tắt đi, tất cả đều trở thành hư vô.

Không liên quan. Hắn tự nhủ, nhưng khi cất bước, đôi chân lại vô thức chậm lại.

Gió đêm lướt qua, lạnh lẽo mà sắc bén, cuốn theo hơi thở còn vương trong không gian chật hẹp. Giữa những bức tường cũ nát, có một đôi mắt vẫn đứng đó, trầm mặc và kiên định, như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trong trí nhớ.

Vũ Phong kéo mũ lên, đôi môi khẽ nhếch thành một đường cong mơ hồ — một nụ cười chẳng rõ là chế giễu hay thích thú.

Sẽ không gặp lại. Hắn lẩm bẩm trong đầu, nhưng khi những ngón tay vô thức siết chặt lấy lớp vải trên áo khoác, một ý niệm mơ hồ lại len lỏi vào tâm trí.

– Còn nếu gặp lại thì sao? – Hắn thầm thì với chính mình, khẽ bật cười — nhẹ như gió thoảng, mà cũng sắc như lưỡi dao lướt qua da thịt.

Không có câu trả lời.

Bóng hắn khuất dần giữa màn đêm, để lại phía sau một ánh nhìn chưa từng rời khỏi hắn.

Tiếng đế giày chạm xuống nền đất khô tạo nên những âm thanh khe khẽ. Hắn luồn qua con hẻm nhỏ, nơi những bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống vách tường nhuốm màu ẩm mốc. Một con mèo hoang bất chợt nhảy xuống từ mái nhà, biến mất sau đống thùng giấy chất chồng.

Hắn siết chặt chìa khóa trong tay, đôi mắt không ngừng quét qua từng góc khuất. Khi đến gần chiếc xe, hắn dừng lại, lặng lẽ quan sát.

Bóng tối đổ dài theo từng vách tường, không một ai xuất hiện. Nhưng bản năng cảnh giác khiến hắn chậm rãi tiến đến, một tay đặt lên tay nắm cửa, tay kia vẫn giữ chặt trong túi áo, nơi một con dao găm nhỏ nằm yên.

Không gian xung quanh vẫn im ắng. Quá vắng lặng.

Hắn bước tới, vung chân qua yên xe rồi hạ người xuống, đôi tay nhanh chóng nắm lấy tay lái. Hắn xoay chìa khóa, nhấn đề, nhưng động cơ chỉ khục khặc vài tiếng rồi im bặt, như thể đang giãy chết.

— Đụ má, giỡn mặt hả?

Một chút khó chịu thoáng qua đáy mắt, hắn hít sâu, chờ vài giây rồi thử lại lần nữa. Lần thứ hai — vẫn vậy.

– Má nó, lúc này mà còn làm nũng với anh mày à?

Lần thứ ba, động cơ mới gượng nổ, âm thanh nặng nề, kéo dài như thể đang vùng vẫy thoát khỏi cơn mê. Hắn nghe rõ từng rung động của máy móc, cảm nhận độ rung truyền lên từ khung xe. Một giây im lặng, rồi hắn vặn ga nhẹ, giữ tay lái chắc chắn trước khi chuẩn bị lăn bánh.

Đêm vẫn chưa kết thúc, và hắn thì chẳng có thời gian để chần chừ. Kim xăng chỉ còn một nửa — vừa đủ để rời khỏi khu vực này mà không cần dừng lại dọc đường.

Hắn nhấn chân chống, một cú vặn ga khiến động cơ rung lên nhè nhẹ dưới tay mình. Cảm giác quen thuộc này khiến hắn thấy an tâm hơn một chút — ít nhất thì chiếc xe vẫn luôn trung thành với hắn, không như những thứ khác trong thế giới hỗn loạn này.

Gió đêm quét qua, mang theo chút hơi lạnh len vào cổ áo. Hắn kéo khóa áo khoác cao hơn, ánh nhìn vẫn dán chặt vào con đường phía trước. Rời khỏi nơi này chỉ là bước đầu tiên. Quan trọng là điểm đến — mà ngay cả hắn cũng chưa chắc có một nơi gọi là an toàn.

Hai mươi phút sau, ánh đèn xe rọi vào khoảng sân hoang vu. Vũ Phong rà thắng, bánh xe trượt nhẹ trên lớp bụi mỏng trước khi dừng hẳn trước một nhà kho cũ. Hắn tắt máy, chân chống xe nện xuống mặt đất, âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian vắng lặng.

Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh. Khu vực này ít người lui tới, chỉ có vài chiếc xe tải cũ đỗ rải rác, lớp bụi dày đặc phủ kín kính chắn gió như minh chứng cho thời gian dài không ai động đến. Ánh đèn đường vàng hắt lên những bức tường đầy rẫy vết nứt, kéo dài những chiếc bóng méo mó trên nền đường lồi lõm. Không gian im lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng côn trùng râm ran từ những bụi cây mọc um tùm sát tường.

Xa xa, một cánh cửa sắt hoen gỉ của nhà kho kén két rung lên trong cơn gió đêm, tạo ra những âm thanh cọt kẹt khó chịu. Mùi dầu nhớt cũ hòa lẫn với hơi ẩm từ những vũng nước mưa phảng phất trong không khí, mang đến cảm giác nặng nề, bức bối. Một nơi như thế này — hoang vắng, cô lập, không một bóng người — chính là địa điểm hoàn hảo để ẩn náu, nhưng cũng có thể là cái bẫy nếu ai đó đã đánh hơi được.

Cửa nhà kho không đóng kín, ánh sáng từ bên trong hắt ra nhợt nhạt, tạo thành một vệt dài trên nền đất lổn nhổn. Không cần gõ cửa, hắn đẩy nhẹ cánh cửa sắt han gỉ, bước thẳng vào.

Bên trong, không khí phảng phất hơi thuốc lá lẫn với hơi ẩm của những bức tường cũ. Mạc Long đã đứng chờ sẵn, bóng lưng cao lớn tựa vào mảng tường, một điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Hắn ngẩng đầu khi thấy Vũ Phong bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu được chút trầm tư.

— Đến rồi à? — Mạc Long hất cằm, giọng điệu không gấp gáp nhưng mang theo chút nặng nề.

Vũ Phong phủi nhẹ lớp bụi bám trên áo, nhếch môi cười nhạt.

— Không lẽ tao lạc đường?

Mạc Long hừ một tiếng, dụi điếu thuốc vào mép bàn gỗ, rồi nhìn hắn chằm chằm.

— Tao nghe nói có đứa sắp lên thớt mà. Chạy đến nhanh thế.

Vũ Phong nhấc một cái ghế gãy tựa, ngồi phịch xuống, ngả lưng ra sau, ánh mắt tối lại.

— Chó săn giỏi thật. Nhưng chưa đến mức cắn được tao.

Mạc Long khoanh tay, tựa người vào mép bàn cũ, ánh mắt sắc bén quét qua Vũ Phong.

— Hàng đâu?

Vũ Phong không vội trả lời. Hắn nhấc chiếc ba lô khỏi vai, đặt mạnh lên bàn, khiến lớp bụi bay lên mờ mịt. Kéo khóa, hắn lật nắp túi, để lộ bên trong những gói hàng được bọc kín.

Mạc Long đưa tay lật qua một lượt, ánh mắt trầm xuống. Hắn bóp nhẹ một gói, kiểm tra trọng lượng, rồi liếc nhìn Vũ Phong.

— Mày chắc chứ? Không thiếu?

Vũ Phong khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa vời, tay gõ nhẹ lên mép bàn.

— Mày nghĩ tao ngu đến mức để mất hàng à? Ờ, mà hàng lần này đến sớm hơn mày nói. Tao tưởng đến sớm hơn nó, ai ngờ.

— Mày nghĩ tao ngu đến mức để mất hàng à? Mà này, lô lần này tới sớm hơn mày bảo. Tao cứ tưởng sẽ đến trước nó, ai ngờ… — Hắn nhếch mép cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. — Mọi thứ thay đổi nhanh quá?

Mạc Long không đáp ngay, chỉ gật gù, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn xước xát. Một lúc sau, hắn mới rút một con dao nhỏ từ túi ra, lướt nhẹ lưỡi dao qua mép một gói hàng rồi bóc thử một ít. Hắn chà nhẹ giữa hai đầu ngón tay, nhíu mày như đang cân nhắc điều gì.

— Chất lượng vẫn ổn. — Hắn thả gói hàng xuống, phủi tay rồi ngước mắt nhìn Vũ Phong. — Nhưng có một vấn đề.

Vũ Phong cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế.

— Lại có trò gì nữa?

Mạc Long dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, đôi mắt tối lại.

— Có người muốn cắt ngang chuyến hàng này. Tao nghe phong thanh bọn nó không chỉ đánh hơi được, mà còn đang tìm cách ép mày vào đường cùng.

Vũ Phong liếm môi, vẻ hứng thú hiện lên trong mắt. — Tao tưởng bọn nó muốn bắt sống, hóa ra là muốn tiễn tao sớm vậy à?

Mạc Long cười lạnh. — Chưa chắc. Nhưng nếu mày còn bám lấy chuyến hàng này, thì không sớm thì muộn cũng sẽ có kẻ muốn dọn dẹp.

Vũ Phong không nói gì, chỉ vươn tay đóng lại ba lô, kéo khóa chậm rãi như thể đang cân nhắc.

— Vậy giờ ý mày là gì? — Hắn hỏi, cái nhìn sắc lẻm nhìn thẳng vào Mạc Long.

Mạc Long im lặng vài giây, rồi bật lửa châm điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo lan ra trong không khí ngột ngạt của nhà kho.

— Tao có một cách… nhưng mày phải liều một lần nữa.

Vũ Phong tựa lưng ra sau, khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch nhẹ như thể vừa nghe được một trò tiêu khiển thú vị.

— Liều thêm một lần? Tao tưởng chuyến này đã đủ kích thích rồi.

Mạc Long rít một hơi thuốc, rồi dụi tàn vào mép bàn, ánh mắt không rời khỏi hắn.

— Nếu mày cứ ôm hàng mà chạy, sớm muộn gì cũng bị dồn vào góc chết. Bọn nó không để yên đâu. Nhưng nếu mày muốn xoay kèo…

Hắn nhả khói, giọng nói trầm hơn.

— Tao có một mối khác. Hàng cứ đưa tao, mày khỏi cần dính vào nữa.

Vũ Phong nhíu mày, ánh mắt chợt sắc bén hơn.

— Mày muốn tao buông tay?

— Không phải buông, mà là đổi cách chơi. — Mạc Long bình thản đáp. — Bọn nó đang nhắm vào mày, vậy thì để tao làm mồi.

Vũ Phong im lặng trong vài giây, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa một tia cân nhắc.

— Tao không thích nợ ai. — Hắn nói chậm rãi.

— Vậy thì trả trước khi còn cơ hội. — Mạc Long cười nhạt, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. — Chọn đi. Một là tiếp tục chạy, hai là chơi một ván lớn hơn.

Vũ Phong nhìn chằm chằm vào Mạc Long, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp suy tính. Không khí trong nhà kho trở nên đặc quánh, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa sắt, mang theo âm thanh cọt kẹt rời rạc.

Cuối cùng, hắn hừ một tiếng, cúi người mở khóa ba lô, kéo khóa kéo xuống một cách dứt khoát.

— Nhìn đi.

Ba lô đổ xuống bàn, để lộ những gói hàng được bọc kỹ trong lớp giấy bạc. Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên bề mặt trơn láng, tạo ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Mạc Long không vội chạm vào, chỉ nhìn lướt qua, khóe môi hơi nhếch lên.

— Vẫn nguyên vẹn. Tao phải khen mày giỏi hay liều đây?

— Cả hai.

Mạc Long bật cười, rút ra một con dao găm nhỏ từ thắt lưng, lướt nhẹ lưỡi dao lên mép một gói hàng. Lớp giấy bạc bị rạch một đường mảnh, đủ để hắn kiểm tra bên trong. Sau một thoáng quan sát, hắn gật đầu, chậm rãi đẩy gói hàng về chỗ cũ.

— Được rồi. Tao sẽ lo phần còn lại.

Vũ Phong không đáp, chỉ nhìn hắn với cặp mắt khó lường. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm lay động tàn thuốc còn sót lại trên mép bàn.

— Nhưng trước khi tao đi xử lý, có một thứ mày cần phải biết. — Mạc Long nói, giọng trầm xuống.

Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn tối sẫm.

— Có kẻ bán đứng mày.

Ánh mắt Vũ Phong chợt sắc lạnh. Hắn ngồi thẳng dậy, ngón tay siết nhẹ lấy mép bàn, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh đáng sợ.

— Nói rõ.

Mạc Long rút ra một tờ giấy gấp tư từ túi áo, ném lên bàn. Tờ giấy trượt nhẹ trên bề mặt trước khi dừng lại trước mặt Vũ Phong.

— Tao nghe được tin này từ một nguồn tin cũ. Ban đầu tưởng chỉ là lời đồn vớ vẩn, nhưng khi thấy bọn nó truy sát mày quá gắt, tao biết có kẻ chơi xấu. Tao đã tìm hiểu, và đây là thứ tao moi được.

Vũ Phong mở tờ giấy ra. Bên trong là một dòng địa chỉ cùng một cái tên quen thuộc — quá quen thuộc đến mức khiến hắn khẽ nheo mắt. Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc theo gáy hắn.

— Đĩ mẹ nó!

— Tao nhặt được ở chỗ tụi nó. Tin hay không tùy mày. — Mạc Long dựa vào ghế, khoanh tay, ánh mắt không chút dao động. — Nhưng nếu không xử lý sớm, lần sau bọn nó không chỉ săn mày, mà còn cắt đường lui của mày luôn đấy.

Vũ Phong siết chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt tối lại như vực sâu không đáy. Hắn không tin — hoặc đúng hơn là không muốn tin — nhưng trực giác của hắn mách bảo rằng chuyện này không đơn giản chỉ là một cú lừa.

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm lay động cánh cửa sắt cũ kỹ, tạo ra những âm thanh ken két đầy khó chịu.

Mạc Long nhìn hắn, thở hắt ra.

— Tao nói trước, nếu mày không tự ra tay, tao sẽ làm.

Vũ Phong không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Mạc Long. Trong khoảnh khắc ấy, không cần thêm lời nào, cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa của câu nói vừa rồi. Không khí trong nhà kho trở nên ngột ngạt hơn, như thể mỗi hạt bụi lơ lửng trong không gian cũng đang chờ đợi một cơn bão sắp sửa ập đến. Chiếc bóng đổ dài của họ dưới ánh đèn nhàn nhạt, méo mó, chập chờn như chính những suy tính trong đầu mỗi người.

Bên ngoài, cánh cửa sắt lại nhè nhẹ rung lên trong cơn gió đêm, phát ra âm thanh kẽo kẹt khó chịu. Vũ Phong hờ hững dựa lưng vào ghế, bàn tay đặt hờ trên mặt bàn xước xát. Cuối cùng, hắn nhếch môi cười nhạt.

— Vậy mày nghĩ tao sẽ ngồi yên chờ bị chơi à?

Câu nói rơi xuống, không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Chỉ có ánh lửa đỏ nơi đầu điếu thuốc của Mạc Long lập lòe trong bóng tối, như một lời cảnh báo lặng thầm.