WebNovelMÀU CÂM100.00%

Chương 5: Kẻ Đứng Sau Màng Sương

Bên ngoài, màn đêm đặc quánh như mực. Ánh sáng mật mờ từ mấy cột đèn đường xa xa hắt vào qua khe cửa sắt cũ, kéo dài những bóng đổ méo mó trên nền đất lạnh. Gió luồn qua những lỗ thủng trên mái tôn, mang theo hơi ẩm của nhà kho bỏ hoang, trộn lẫn với mùi dầu nhớt ngai ngái. Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng tôn va vào nhau mỗi khi cơn gió mạnh hơn một chút.

Vũ Phong ngồi yên, ánh mắt dán vào tờ giấy trong tay. Hắn không đọc, cũng không xé nát hay vò nát như một kẻ mất kiểm soát. Chỉ đơn giản là miết nhẹ ngón tay dọc theo mép giấy, như thể đang cân nhắc xem nên phản ứng thế nào. Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống khuôn mặt hắn, tạo thành những vệt sáng tối chập chờn, càng khiến biểu cảm hắn trở nên khó đoán. Truy đuổi, gài bẫy – những chuyện này hắn đã quá quen, nhưng bị phản bội bởi một người mà hắn có thể nhận ra từng nét chữ thì lại là chuyện khác.

Phía đối diện, Mạc Long lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Vũ Phong. Hắn chẳng vội lên tiếng, chỉ hơi nheo mắt như đang đo lường phản ứng của đối phương. Một lúc sau, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

— Tùy mày… nhưng để tao đoán, chắc mày không định để chuyện này trôi qua dễ dàng đâu, đúng không?

Vũ Phong bật lửa. Ánh lửa xanh lóe lên rồi tắt ngay khi đầu điếu thuốc bén cháy. Hắn rít một hơi, đôi mắt vẫn lạnh tanh.

— Cũng phải thôi. Nếu là tao, tao cũng không thể nhịn nổi. Nhưng…

Mạc Long dừng lại, nhả một làn khói mỏng. Trong mắt hắn không còn sự chế giễu mà thay vào đó là một tia sắc bén.

— Mày tính xử lý ngay đêm nay à?

Vũ Phong khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng mang theo chút gì đó cợt nhả.

— Tao đâu có ngu. Bắt chúng ngay bây giờ làm gì? Chẳng phải nên để bọn nó ngủ một giấc ngon lành trước khi biến thành cơn ác mộng hay sao?

Mạc Long bật cười, như thể đã đoán trước câu trả lời.

— Thế thì được. Đánh rắn thì phải đánh chết hẳn, chứ để nó còn thoi thóp rồi phản đòn thì chỉ tổ thêm phiền.

Hắn dụi tàn thuốc xuống mép bàn, để lại một vết cháy xém nhỏ.

— Với lại… — Mạc Long liếc nhìn đồng hồ, lúc này kim giờ đã gần chạm số mười một. Hắn thở ra một hơi biếng nhác rồi hất cằm về phía Vũ Phong, giọng điệu như thể nửa đùa nửa thật.

— Khuya rồi, về ngủ đi. Chứ chạy long nhong ngoài đường giờ này, không khéo sáng mai lại được đưa về bằng cáng.

Lời nói có vẻ nhẹ bẫng, nhưng trong mắt hắn chẳng có lấy một tia giễu cợt. Ngón tay vẫn đều đặn gõ nhịp lên mặt bàn, từng tiếng cộp cộp như đếm ngược thời gian.

Vũ Phong không nói gì, nhưng ánh mắt trầm xuống. Một lúc sau, hắn đứng dậy, chiếc ghế gỗ dưới chân phát ra một tiếng cọt kẹt khô khốc.

— Tao về.

Mạc Long gật đầu, không giữ lại. Nhưng khi Vũ Phong bước tới cửa, hắn bất chợt lên tiếng, vẫn là cái giọng nửa bông đùa quen thuộc.

— À mà này… nhớ về đường vòng đấy. Nếu thấy ai khả nghi thì cứ quay đầu xe, khỏi cần đóng vai anh hùng làm gì.

Vũ Phong chẳng buồn quay lại, chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi từng bước đi ra khỏi nhà kho.

Mạc Long vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm đăm nhìn ra khoảng tối bên ngoài cửa. Không còn nụ cười nửa miệng hay cái nhếch môi quen thuộc, chỉ còn vẻ trầm tư lặng lẽ hằn sâu trên gương mặt. Khi tiếng bước chân của Vũ Phong dần khuất sau màn đêm, hắn bất giác siết chặt điếu thuốc trong tay, dù chưa một lần đưa lên môi.

Hắn không phải loại người dễ lo lắng. Cuộc đời đã dạy hắn rằng chỉ cần giữ được cái đầu lạnh, mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Thế nhưng, lần này thì khác.

Một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong lòng hắn, bám riết lấy từng suy nghĩ. Hắn đã từng chứng kiến nhiều kẻ bị phản bội. Một số gục ngã ngay khoảnh khắc nhận ra sự thật, một số hóa điên vì thù hận, còn một số… trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Và Vũ Phong thuộc loại cuối cùng.

Hắn biết rõ Vũ Phong không phải kẻ hành động bốc đồng, nhưng cũng chẳng phải người dễ buông bỏ. Một khi đã nhắm vào con mồi, hắn sẽ bám riết đến tận cùng, không để lại đường lui. Điều đó khiến Vũ Phong trở thành một đồng đội đáng tin cậy, nhưng đồng thời cũng là một kẻ thù đáng sợ.

Mạc Long rút ra một điếu thuốc khác, nhưng lần này lại chẳng buồn châm lửa. Chỉ im lặng xoay xoay nó giữa những ngón tay, trong khi bàn tay còn lại gõ nhịp đều đều lên mặt bàn gỗ xước, một thói quen cũ mỗi khi hắn cần suy nghĩ.

Hắn không sợ những kẻ phản bội. Điều hắn sợ là thứ mà sự phản bội có thể tạo ra – một con thú bị thương nhưng chưa chết hẳn, chỉ còn lại nỗi đau và cơn thịnh nộ. Và hắn sợ rằng chính bản thân mình sẽ không thể ngăn Vũ Phong trước khi mọi chuyện đi quá xa.

Hắn nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi thật chậm. Trong bóng tối lờ mờ, ánh đèn đường hắt qua khe cửa sắt cũ, phản chiếu trên mặt kính đồng hồ trên tay hắn một vệt sáng lạnh lẽo.

Liệu ngày mai, mọi chuyện có thật sự nằm trong tầm kiểm soát hay không?

Mạc Long hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ thả lỏng bàn tay. Điếu thuốc trong tay hắn hơi cong lại vì bị siết chặt, tàn thuốc rơi lả tả xuống nền đất lạnh.

— Đừng để tao phải thu dọn hậu quả của mày, Vũ Phong… – Hắn lẩm bẩm một mình.

Nhưng chính hắn cũng không chắc liệu câu nói ấy là một lời cảnh báo, hay chỉ đơn giản là một hy vọng mong manh.

Không gian quanh Mạc Long dần chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm len qua khe cửa sắt, mang theo hơi lạnh khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn ngả đầu ra sau, cặp mắt vẫn dán chặt vào màn đêm mịt mờ trước mặt, như thể đang cố nhìn thấu điều gì đó vượt ngoài tầm mắt.

Thời gian trôi qua chậm rãi. Điếu thuốc vẫn nằm yên trên bàn, tàn thuốc rơi vãi lộn xộn, nhưng hắn không buồn quan tâm. Tâm trí hắn lúc này chỉ xoay quanh một cái tên—Vũ Phong.

Ánh mắt Vũ Phong lúc rời đi vẫn ám ảnh Mạc Long, lạnh lẽo đến đáng sợ như lưỡi dao găm trong đêm đông. Không có sự giận dữ bùng nổ, không có van xin hay cầu khẩn. Chỉ một khoảng không vô tận, nơi mọi cảm xúc đã bị đóng băng. Mạc Long biết, bên dưới lớp băng ấy là một ngọn lửa thù hận đang âm ỉ cháy, chờ đợi thời khắc bùng nổ. Hắn cảm thấy mình đang đứng trên miệng núi lửa, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể châm ngòi cho cơn thịnh nộ không thể kiểm soát.

Mạc Long thở dài, với tay lấy chai rượu bên cạnh, lắc nhẹ khiến chất lỏng trong chai dập dềnh theo chuyển động. Hắn đưa lên miệng, nhưng rồi lại đặt xuống.

Uống rượu lúc này chẳng giải quyết được gì.

Mạc Long chậm rãi đứng dậy, kéo nhẹ cổ tay áo để chỉnh lại nếp gấp. Hắn đưa tay nhặt điếu thuốc vẫn nằm yên trên mặt bàn, nhìn nó trong chốc lát rồi thả xuống, để mặc tàn thuốc vỡ ra thành những vụn nhỏ lấm tấm trên gỗ.

Hắn vươn vai, xoa nhẹ hai bên thái dương trước khi với lấy chiếc ba lô đặt trên ghế bên cạnh. Dây kéo khẽ rít lên khi hắn kiểm tra lại bên trong, xác nhận mọi thứ đã sẵn sàng. Không có gì thừa thãi, cũng không có gì thiếu sót.

Hắn khoác ba lô lên vai, lấy chiếc áo khoác da quen thuộc trên ghế rồi chậm rãi mặc vào. Lớp da lạnh lẽo áp lên người khiến hắn khẽ rùng mình, nhưng cũng giúp đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút.

Bước chân hắn trầm ổn khi rời khỏi phòng, đi dọc hành lang rồi xuống tầng trệt. Bãi đỗ xe vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường hắt xuống những chiếc xe xếp gọn gàng trong bóng tối.

Mạc Long đi đến bên chiếc mô tô của mình, cúi xuống mở khóa rồi dựng xe thẳng lên. Hắn kiểm tra lại một lượt, từ gương chiếu hậu, đèn pha đến bình xăng, rồi mới trượt tay qua tay lái, cảm nhận độ chắc chắn quen thuộc.

Gắn chặt ba lô vào giá phía sau, hắn vặn chìa khóa, để động cơ gầm khẽ lên trong màn đêm tĩnh mịch. Tiếng máy xe trầm đục vang vọng, hòa vào những cơn gió lạnh lùa qua con hẻm nhỏ.

Hắn đội mũ bảo hiểm, kéo kính xuống, rồi dùng mũi chân đẩy nhẹ chân chống lên.

Nhấn ga, bánh xe lăn chậm rãi trên nền đường trước khi tăng tốc, hòa vào dòng chảy của phố xá về đêm.

Tiếng động cơ xe máy vang lên trong con hẻm vắng, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Mạc Long không vội, nhưng cũng chẳng chần chừ. Hắn lái xe theo thói quen, những khúc cua gấp, những đoạn đường ngoằn ngoèo đã quá quen thuộc với hắn đến mức không cần nghĩ ngợi.

Chiếc ba lô nặng trĩu sau lưng như nhắc nhở hắn về nhiệm vụ đêm nay. Số hàng này là thứ mà Vũ Phong đã tự tay giao đến, không một lời giải thích, không một lời dặn dò. Chỉ có ánh mắt ấy — lạnh lẽo và dứt khoát.

Mạc Long nhếch môi cười nhạt.

– Thằng điên, mày lại định làm gì nữa đây?

Mạc Long nhấn ga, chiếc mô tô lướt đi trên con phố vắng, để lại sau lưng những ánh đèn đường mờ nhạt. Gió đêm thốc vào mặt, lạnh buốt nhưng không đủ làm hắn tỉnh táo hơn lúc này. Trong đầu hắn, một ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại – Không được nói gì về Vũ Phong.

Nhưng ẩn sâu trong sự quyết tâm đó, ý nghĩ về những hậu quả mà Vũ Phong có thể gây ra gặm nhấm tâm trí Mạc Long như một con chuột đói, không ngừng cào xé sự bình yên mong manh còn sót lại. Hắn biết, khi con thú bị thương dồn vào đường cùng, nó sẽ trở nên điên cuồng và khó lường đến mức nào. Mạc Long cảm thấy mình đang đi trên sợi dây thừng căng ngang vực thẳm, một bên là sự an toàn của bản thân, bên kia là cơn thịnh nộ không thể ngăn cản của người anh em. Chỉ một bước chân sai lầm, cả hai sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.

Chuyến hàng này, ai là người đi lấy, ai là kẻ thực sự đứng sau, đó là điều hắn giấu kín. Không phải vì hắn muốn lừa dối, mà bởi có những chuyện không thể nói ra — không phải bây giờ, và có lẽ là không bao giờ. Sự an toàn của Vũ Phong quan trọng hơn tất cả.

Hắn hiểu rõ ông lớn không phải kẻ dễ bị qua mặt. Nhưng đôi khi, một phần sự thật bị che giấu sẽ tốt hơn là để mọi thứ bại lộ.

Hắn giảm tốc độ, rẽ vào con đường tối hơn, nơi những tòa nhà cũ san sát nhau. Cuối con hẻm, bãi xe phía sau chung cư cũ hiện ra trong tầm mắt. Hắn tấp xe vào, không vội xuống xe ngay. Hắn gạt chân chống, tay siết nhẹ tay lái trước khi buông ra. Một hơi thở chậm rãi thoát ra khỏi lồng ngực, như thể hắn đang chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp gỡ này.

Hai bóng người đã đứng sẵn ở đó, một kẻ dựa vào tường với điếu thuốc lập lòe trên môi, kẻ còn lại khoanh tay trước ngực, cái nhìn soi mói nhìn về phía hắn.

Mạc Long tháo mũ bảo hiểm, đôi mắt sắc bén hướng về phía người đàn ông đứng trong bóng tối.

– Ông lớn. – Hắn lên tiếng, giọng trầm tĩnh, có phần dè chừng nhưng vẫn giữ sự tôn trọng nhất định.

Người đàn ông kia gật nhẹ, ánh mắt quét qua hắn rồi dừng lại ở chiếc ba lô.

– Đem vào đi.

Cánh cửa gỗ dày khẽ kêu khi Mạc Long đẩy vào, bước vào không gian quen thuộc bên trong. Ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa xuống căn phòng rộng lớn, phủ lên món đồ bằng gỗ nâu một sắc trầm lắng và uy nghiêm.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngước nhìn hắn. Đôi mắt của ông mang theo sự từng trải và sắc bén, như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện chỉ trong một khoảnh khắc.

Người đàn ông ấy — kẻ mà ai cũng gọi là ông lớn — không đơn giản chỉ là một người đứng đầu. Với những kẻ ngoài cuộc, ông là một bóng ma, là kẻ cầm trịch nhưng không bao giờ xuất đầu lộ diện. Nhưng với những kẻ trong cuộc, ông là một con thú săn mồi, một kẻ không bao giờ nói những lời dư thừa. Khi ông cười, người ta không biết đó là sự hài lòng hay một lời cảnh báo. Khi ông im lặng, đó có thể là thời điểm ai đó đang bị đưa vào danh sách cần xử lý.

Mạc Long khép cửa sau lưng, hắn không tỏ ra nao núng. Hắn bước lên, đặt ba lô xuống bàn, kéo khóa.

– Tôi đã mang hàng đến.– Giọng hắn điềm tĩnh, không quá cứng rắn nhưng cũng chẳng hề nhún nhường.

Người đàn ông im lặng quan sát hắn trong vài giây, rồi nhẹ nhàng đặt cây bút xuống. – Cậu làm tốt lắm. – Ông nói, giọng không cao không thấp, nhưng lại đủ sức nặng để khiến không khí trong phòng như chùng xuống.

Mạc Long không đáp. Hắn biết, ông lớn không phải kiểu người khen ngợi vô nghĩa. Mọi câu nói của ông đều mang theo một ẩn ý nào đó.

Người đàn ông rút một điếu xì gà, chậm rãi châm lửa, làn khói mỏng bốc lên lơ lửng.

– Chuyến hàng lần này thuận lợi chứ?

– Không có vấn đề gì.– Mạc Long đáp gọn, ánh mắt không hề dao động.

Ông lớn khẽ nheo mắt.

–Thật không?

Mạc Long giữ vững ánh nhìn.

– Ông nghĩ sao?

Một nụ cười mờ nhạt lướt qua môi người đàn ông.

– Không có gì xảy ra… thì tốt.– Ông thở ra làn khói chậm rãi. – Nhưng nếu có gì đó mà cậu chưa nói, ta mong rằng cậu biết mình đang đặt cược điều gì.

Cổ họng Mạc Long khẽ siết lại.

Hắn biết chứ. Hắn đang đặt cược vào sự an toàn của một người. Và hắn sẽ không để ai động đến Vũ Phong.

– Ngoài việc tới đưa hàng cho ông. Tôi… có đôi lời muốn hỏi ông.

Người đàn ông nhìn hắn, ánh mắt lắng xuống đôi chút, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

– Ngồi đi, – ông ấy nói, khẽ nghiêng đầu về phía ghế đối diện. – Chúng ta có thể nói chuyện.

Mạc Long kéo ghế, ngồi xuống. Âm thanh gỗ ma sát vang lên khe khẽ, hòa vào không gian tĩnh lặng của căn phòng. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng trước hết, hắn cần biết một sự thật — một sự thật có thể thay đổi mọi thứ.

Ánh đèn vàng mờ ảo rọi xuống khuôn mặt hắn, đổ bóng lên sàn gỗ phía sau. Mỗi cái nhìn lướt qua hắn đều có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn nén lại, như một dây đàn căng chặt, chờ đợi thời điểm bật lên. Hắn giữ lưng thẳng, bàn tay đặt trên đầu gối — không siết chặt, nhưng cũng chẳng buông lỏng, ánh nhìn không rời khỏi ông lớn, trong khi không khí quanh họ như đang vững vàng và im lặng đến kỳ lạ.

Đối diện hắn, ông lớn im lặng quan sát, ngón tay nhẹ nhàng quay chiếc điếu xì gà, đôi mắt sắc sảo ẩn sau làn khói lơ lửng trong không trung. Ông không vội lên tiếng, chỉ gạt tàn thuốc xuống chiếc gạt tàn thủy tinh, để mặc cho sự im lặng kéo dài, như một cách thử thách kiên nhẫn của kẻ đối diện. Không gian chỉ còn lại tiếng xì xèo của khói thuốc cuộn lên, tản mát và tan dần vào bóng tối.

Một khoảng im lặng dài trôi qua. Ông lớn cuối cùng cũng mở lời, giọng trầm ổn nhưng vẫn mang theo chút ý thăm dò.

– Cậu có chuyện gì muốn hỏi ta?

Mạc Long không vội trả lời. Hắn chậm rãi nới lỏng từng lời một, cân nhắc từng từ, từng nhịp thở, cẩn trọng đến mức từng hơi thở cũng phải chắt lọc kỹ lưỡng. Hỏi sai một câu, có thể hắn sẽ không bao giờ nghe được sự thật. Hắn chầm chậm nhấc một ly trà trên bàn, nhưng không uống, chỉ khẽ nghiêng để nhìn dòng chất lỏng dao động bên trong. Một cách để che giấu suy nghĩ.

– Chuyến hàng này… từ đâu mà có? – Hắn lên tiếng, đặt tách trà xuống, giọng lạnh lùng, cặp mắt sắc như lưỡi dao phản chiếu ánh đèn, nhưng cũng đủ để tạo ra một tia sáng lóe lên trong không gian.

– Cậu có điều gì thắc mắc?

– Tôi cảm thấy chuyến này có nhiều điểm gì bất thường.

Khóe môi ông lớn khẽ nhếch lên, một nụ cười khó đoán. Ông dừng lại, không đáp ngay. Dường như ông đang mài nhọn từng suy nghĩ, cân nhắc từng lời.

– Cậu không tin tưởng ta? – Giọng ông lớn trầm, bình tĩnh nhưng cũng đầy chất thử thách.

Mạc Long lắc đầu dứt khoát, cắt đứt mọi cơ hội cho sự hoài nghi. Giọng hắn vững vàng, không một tia dao động. Hắn kìm nén sự bồn chồn, giữ cho bản thân hoàn toàn điềm tĩnh.

– Không phải không tin. – Hắn đáp nhanh, nhưng ngữ điệu đủ để không bỏ lỡ bất kỳ cử chỉ nào từ ông lớn. – Nhưng tôi cần phải biết rõ mình đang dính vào cái gì.

Ông lớn hơi nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm như đang đánh giá từng lời Mạc Long vừa nói. Hắn không vội lên tiếng, chỉ giữ im lặng, chờ đợi. Không gian như đông đặc lại giữa những quầng khói lơ lửng, hòa vào ánh sáng mờ ảo của căn phòng.

Cuối cùng, ông lớn đặt điếu xì gà xuống mép gạt tàn, gõ nhẹ một nhịp.

— Cậu nói đúng. Cậu cần phải biết mình đang dính vào cái gì. Nhưng… — Ông ngả người ra sau, ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau. — Cậu có chắc là mình thực sự muốn biết không?

Mạc Long không đáp ngay. Câu hỏi này không đơn thuần chỉ là một phép thử, mà còn là một lời cảnh báo ngầm.

— Nếu tôi không muốn biết, tôi đã không ngồi đây.

Một tiếng cười khẽ vang lên, trầm thấp nhưng không hề có chút vui vẻ nào.

— Dũng cảm đấy, nhưng cẩn thận. Có những thứ, biết quá nhiều chưa chắc đã là một lợi thế.

— Ông muốn tôi nhắm mắt làm ngơ?

— Ta muốn cậu hiểu rằng, có những câu trả lời không dành cho tất cả mọi người.

Bàn tay ông lớn nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn gỗ, dừng lại trên một ly rượu sóng sánh. Ông nhấc ly lên, chậm rãi lắc nhẹ, để thứ chất lỏng đỏ sậm lăn theo thành ly như một vệt máu mỏng.

— Có một quy tắc. — Ông nhìn thẳng vào mắt Mạc Long. — Muốn sống sót, đôi khi không phải là kẻ thông minh nhất, mà là kẻ biết khi nào nên dừng lại.

Mạc Long hiểu. Nhưng hắn cũng biết, một khi đã đặt chân vào, sẽ không có chuyện quay đầu dễ dàng.

Lời nói của ông lớn nặng trịch, như tảng đá đè lên lồng ngực Mạc Long. Mỗi âm tiết đều như lưỡi dao vô hình, khứa sâu vào sự kiên nhẫn vốn có của hắn. Hắn nhìn ly trà trên bàn, màu sắc trong veo nhưng ẩn chứa vị đắng nghét. Sự thật mà ông ta nắm giữ, Mạc Long linh cảm, cũng mang bản chất tương tự - tưởng chừng thanh thuần, nhưng chỉ một ngụm thôi cũng đủ khiến cổ họng nghẹn ứ. Nỗi lo lắng cho Vũ Phong cuộn lên trong hắn như cơn sóng ngầm, âm ỉ và không thể dập tắt.

Hắn không nói gì nữa. Căn phòng lại rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ, những bóng đen chập chờn trên tường và làn khói xì gà vẫn lặng lẽ tan biến vào bóng tối.

Bất chấp những lời cảnh báo của ông lớn, một bức tường kiên cố đã dựng lên trong lòng Mạc Long. Vũ Phong, dù có biến thành con dao hai lưỡi, vẫn là người mà hắn không thể bỏ mặc. Sự an toàn của Vũ Phong đã trở thành hòn đá tảng, nền móng cho mọi hành động của hắn lúc này. Hắn sẽ đối diện với cơn bão sắp tới, dù cho nó có cuốn phăng tất cả những gì hắn đang có. Vì đôi khi, lòng trung thành là thứ duy nhất còn lại giữa thế giới mục nát này.