Chương 1: Thế giới

Căn phòng nhỏ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình. Ánh đèn đường hắt qua tấm kính cửa sổ, phản chiếu trong đôi mắt của cô bé đang ngồi thu mình bên bệ cửa. Cô bé Miyuki Sora (美雪 空) lặng lẽ quan sát thế giới bên ngoài, nơi đường phố vẫn tấp nập người qua lại, mỗi người mang theo một câu chuyện riêng mà cô không biết.

Ánh mắt cô dừng lại ở một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, đứng trên vỉa hè với một chiếc điện thoại áp chặt vào tai. Vẻ mặt ông ta căng thẳng, một tay giật nhẹ cà vạt, dường như cuộc gọi không diễn ra theo ý muốn. "Có phải ông ấy đang cố thuyết phục ai đó không? Hay là bị khiển trách?" – cô tự hỏi, tưởng tượng những khả năng khác nhau.

Xa hơn một chút, một cô gái trẻ với mái tóc ngắn nhuộm hồng đang bước nhanh trên lối sang đường. Trong khoảnh khắc đèn tín hiệu chuyển màu, cô bất ngờ chạy vụt qua dòng xe cộ mà không chút chần chừ. "Liều lĩnh thật. Cô ấy đang vội đến mức nào mà bất chấp như vậy?" – Sora cảm thấy có chút hứng thú. Có lẽ đó là bản tính tự nhiên của một người không thích bị ràng buộc bởi quy tắc.

Bên kia đường, một đứa trẻ đang kéo tay mẹ, chỉ trỏ về một quầy hàng đồ chơi. Cậu bé nhảy cẫng lên khi người mẹ đồng ý dừng lại, khuôn mặt rạng rỡ trong ánh đèn đường. "Vậy ra hạnh phúc của một đứa trẻ có thể đến từ những điều nhỏ bé thế này?" – cô thầm nghĩ, mím môi trước cảnh tượng đơn giản nhưng lại đầy sức sống ấy.

Mỗi con người ngoài kia đều có một câu chuyện, một thế giới mà cô không thể chạm tới. Nhưng chỉ cần quan sát, cô có thể lấp đầy những khoảng trống bằng suy nghĩ của chính mình.

Liệu ai thực sự hiểu được người khác? Những quyết định mà con người đưa ra, chúng là ngẫu nhiên hay đã được định sẵn? Nếu không có ai quan sát, liệu họ có hành động khác đi? Và quan trọng hơn cả – những suy nghĩ này có ý nghĩa gì đối với chính cô?

"Chị ơi..." – Sora thì thầm, đôi mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ. "Sao người ta phải nói dối? Chẳng phải từ đầu mọi thứ đã đều là giả tạo? Có phải họ chỉ đang đeo một chiếc mặt nạ rồi từ bắt chức chính mình không ạ?"

Mai bật cười nhẹ, dựa người vào thành ghế. "Câu hỏi thú vị đấy. Nhưng mà, em có thấy người ta trang điểm không?"

Sora khẽ nhíu mày. "Có ạ, nhưng mà...?"

"Ừm, người ta trang điểm để trông đẹp hơn, dù khuôn mặt thật chẳng thay đổi gì. Lời nói dối cũng vậy thôi, là một lớp trang điểm cho cuộc sống. Đôi khi không cần thiết, đôi khi là để tự bảo vệ mình, hoặc đơn giản là để làm người khác vui hơn. Vậy nên, nói dối không hẳn lúc nào cũng xấu đâu. Đúng không?"

Mai luôn là người kiên nhẫn lắng nghe những câu hỏi bất tận của em gái mình. Dù chúng có trừu tượng hay vô nghĩa đến đâu, cô vẫn tiếp nhận một cách tự nhiên, không hề xem trọng nhưng cũng không hề bỏ qua. Cô không cố áp đặt một câu trả lời, chỉ đơn thuần đưa ra cách nhìn của mình, như thể đang trò chuyện với một đứa trẻ tò mò về thế giới.

Sora chớp mắt, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn bên ngoài. Tuổi trẻ, nhiệt huyết, hay đơn thuần là một đứa bé đang tìm kiếm câu trả lời? Nhưng sâu trong đôi mắt ấy, lại có một sự vô hồn trầm lặng đến khó hiểu – như thể cô đang đứng bên lề cuộc sống, quan sát tất cả từ xa mà không thực sự chạm vào.

"Vậy nếu ai cũng trang điểm, ai cũng nói dối, chẳng phải họ đang sống trong một thế giới toàn những lớp mặt nạ sao? Nếu không còn ai trung thực, thì liệu sự giả tạo có trở thành chân lý không?"

Mai hạ tầm mắt xuống nhìn em gái, khóe môi khẽ cong lên. "Ừm... nghe cũng... khá... ờm, chịu thôi. Nhưng em đang suy nghĩ quá xa rồi. Rốt cuộc thì điều đó có quan trọng không? Miễn là họ sống và cảm thấy ổn với nó, thế là đủ rồi. Như việc người ta trang điểm, họ không cần lúc nào cũng đẹp, nhưng họ muốn được nhìn nhận theo cách mà họ mong muốn. Vậy thôi."

Sora vẫn ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như thế giới bên ngoài đang dần trở nên mờ nhạt, như thể cô chẳng thể chạm đến nó dù chỉ một chút. Những câu hỏi cứ văng vẳng trong đầu, nhưng đáp án lại luôn là sự lẩn tránh. Cô biết mình đang không tìm được lời giải cho tất cả những gì mình suy nghĩ. Đặc biệt là về những điều Mai vừa nói, càng làm câu hỏi trở nên rõ ràng.

Mai chỉ mỉm cười, vỗ vỗ tay lên đầu Sora rồi đứng dậy. "Ngủ đi em, đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngày mai phải đi học đó."

Nhưng Sora không thể ngủ được. Cô không thể buông bỏ những câu hỏi đang nặng trĩu trong lòng. "Chị... em không thể hiểu được. Cả thế giới này sao cứ như một lớp mặt nạ vậy? Ai cũng giả vờ như có thể hiểu nhau, nhưng chẳng ai thật sự hiểu nhau cả. Bọn họ rõ ràng biết điều đó mà, sao vẫn phải sống như vậy."

Mai đứng lại bên cửa, nhìn ra ngoài một lúc rồi quay lại, nhẹ nhàng cười. "Em đừng quá lo, Sora. Mọi người ai cũng có lý do riêng để đeo mặt nạ, và chị cũng thế. Nhưng quan trọng là, em có muốn sống thật với chính mình không? Chẳng ai có thể cho em câu trả lời đó ngoài chính em đâu."

Sora siết chặt tay lại, mím môi. "Nhưng... Nếu vậy còn có ý nghĩa gì để họ sống chứ, hay chỉ đang tồn tại."

Mai thở dài. "Sora, em vẫn chưa hiểu hết đâu. Không phải ai cũng tìm kiếm sự thật theo cách của em. Có những lúc, người ta không cần biết tất cả, miễn là họ cảm thấy hạnh phúc với những gì họ có. Cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải có câu trả lời cho mọi thứ."

"Nhưng mà?" – Sora nhìn chị, đôi mắt cô chợt trở nên u ám. "Nếu chẳng có câu trả lời, thì cuộc sống này chỉ là một chuỗi những hành động vô nghĩa thôi sao?"

Mai cười nhẹ, nhưng lần này có chút trầm ngâm. "Sora, chị không nói là em phải ngừng tìm kiếm. Chị hiểu em, thật sự hiểu, nhưng đôi khi tìm kiếm cũng là một phần của việc sống. Cái quan trọng là, dù có những câu hỏi không có lời giải, thì em vẫn phải sống, phải tìm ra cách để chấp nhận những điều chưa biết."

Sora không nói gì, cô quay mặt đi, đôi mắt long lanh tràn đầy suy tư. "Em không thể chấp nhận một thế giới đầy mơ hồ như vậy. Em muốn có câu trả lời. Chị hai, Chị hiểu mà, phải không."

Mai cúi đầu xuống, thở dài. "Em luôn khó chịu khi không tìm được câu trả lời, đúng không? Nhưng chị không thể giúp em tất cả. Em phải tự mình tìm ra thôi."

Lặng lẽ ngồi đó, Sora cảm thấy như một tảng đá nặng nề đè lên ngực mình. Mai luôn là người thoải mái, không bao giờ lo lắng về những điều không thể giải thích, còn cô lại cứ mãi rối rắm trong những câu hỏi không bao giờ có hồi kết.

"Mai..." – Sora thì thầm, giọng nghẹn lại. "Em sợ... sợ rằng mình sẽ không bao giờ hiểu được."

Mai nhìn em gái, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô. "Em sẽ hiểu thôi, một ngày nào đó. Chỉ là... em cần thời gian. Đừng vội."

Sora không trả lời. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con người kia vẫn tiếp tục đi qua, vẫn sống cuộc sống của riêng họ, vẫn giữ những câu chuyện của mình – những câu chuyện mà cô không thể chạm vào, không thể hiểu.