Tuy xuất thân có chút kỳ lạ, nhưng Lỵ Lỵ với tư cách "Lang nhân", tố chất thân thể quả nhiên không phải giả. Dù bị những hương liệu mạnh mẽ kia ép về nhân hình, tinh thần của nàng vẫn rất tốt. Vừa biến lại thành người, nàng đã đuổi theo Hác Nhân và Vivian hỏi han về chi tiết biến thân vừa rồi, với ý chính là: Ta rất lợi hại đúng không?
Nói thật, xét trên góc độ phá vỡ lẽ thường thì... đúng là rất lợi hại.
Vivian đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội dội nước lạnh: "Ngươi đừng kích động vội, về mà nghĩ xem giải quyết thế nào cái vụ ngươi cứ biến thân là rách quần áo đi – ta không phải bảo mẫu của ngươi, không rảnh suốt ngày đi theo sau xách quần áo cho ngươi đâu."
Lỵ Lỵ lúc này mới hơi an tĩnh lại, cúi đầu nhìn bộ quần áo mới mà Vivian vừa cho mình thay. Nàng có chút cảm kích con ma cà rồng mà dạo gần đây nàng không ưa, vì vậy cô nàng lang nhân rất hiếm khi nói cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn nha, ta không nghĩ đến cái này... Mà thường ngày ngươi giải quyết vụ này thế nào? Ta thấy thần kỳ ghê! Ngươi cứ vụt một cái là biến thành đám dơi..."
"Ta dùng ma pháp," Vivian nhún vai, không coi đó là gì to tát, "Với ta thì đây là trò nhỏ, nhưng với ngươi thì có lẽ khó đấy, đầu óc lang nhân không hợp với kỹ thuật đỉnh cao này. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dùng ma pháp giải quyết vấn đề này hình như cũng không nhiều, Huyết tộc cao giai khác đều dùng pháp bào phụ ma để giải quyết vấn đề biến thân. Loại quần áo đó sau khi bổ sung năng lượng có thể hòa hợp nhất thể với bất kỳ hình thái nào, căn bản không hư hao. Theo ta biết thì chỉ có mình ta nghiên cứu ra kỹ thuật mặc quần áo thường mà biến thân không rách vải thôi... Ha, ta cũng rất thiên tài đấy."
Hác Nhân nhìn Vivian với vẻ mặt kỳ quái: "Ngươi rảnh quá nên mới sống lâu vậy à? Sao lại nghiên cứu cái này?"
Vivian tỏ vẻ rất chân thành: "Tại nghèo."
Hác Nhân ngớ người một lúc mới kịp phản ứng, ý Vivian là nàng không có tiền mua pháp bào phụ ma như ma cà rồng bình thường...
Nghèo đến mức không mua nổi trang phục của bổn tộc, nên chỉ có thể cắm đầu nghiên cứu mấy trò ảo thuật tà đạo để tiết kiệm chi tiêu. Một con thì bản chất là Husky, một con thì mấy chục năm nay cứ nhận mình là sói ngốc. Hai đứa này đứng cạnh nhau đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không biết thường ngày chúng còn khinh bỉ nhau được cái gì nữa.
Hác Nhân vẫy tay với Lỵ Lỵ: "Lỵ Lỵ này, có chuyện ta cần nói với ngươi... Hy vọng ngươi chuẩn bị tâm lý."
Lỵ Lỵ lập tức vui vẻ nhảy tới: "Nói đi nói đi, tâm lý ta vững lắm! Chắc không phải tháng sau tăng tiền nhà đấy chứ?"
"Thật tốt cô nương a, đến bây giờ cũng không phát hiện chính mình là người duy nhất trong tất cả khách trọ hàng tháng giao tiền thuê nhà, vẫn còn chủ động nhớ đến chuyện tiền thuê nhà. Đầu năm nay loại này cô gái trung thực thật khó tìm." Hác Nhân nhìn nụ cười đơn thuần thanh thoát trên mặt Lỵ Lỵ, cảm thấy mình không thốt nên lời, nhưng hắn vẫn cắn răng: "Lỵ Lỵ a, ngươi biết chó Husky không?"
"Biết chứ," Lỵ Lỵ mặt đầy tươi cười, "Loại chó rất ngốc, nhưng rất thú vị. Chủ nhà ngươi muốn nuôi một con à? Không vấn đề, ta giúp ngươi tìm, đảm bảo tìm cho ngươi một con thật ngoan..."
Hác Nhân vỗ trán một cái: "Mẹ nó, không nói được nữa."
Biểu lộ trên mặt Vivian còn bất đắc dĩ hơn Hác Nhân. Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã xế bóng, tiện tay ném túi du lịch bên chân cho Itzhak: "Không nói được thì về rồi nói. Chúng ta thu dọn đồ đạc về nhà thôi, ở bên ngoài lâu đủ rồi."
Lỵ Lỵ ngơ ngác nhìn Vivian và Hác Nhân, không hiểu hai người này muốn nói lại thôi là chuyện gì, nhưng rất nhanh nàng không để ý đến chuyện đó nữa, mà vui vẻ chạy tới chạy lui giúp thu dọn đồ đạc: "Dù sao cũng là Husky mà."
Hác Nhân nhìn cảnh tượng bừa bộn xung quanh, trong lòng có chút lo lắng: "Ở đây làm sao bây giờ? Như bãi chiến trường ấy, còn có cái hố trời bán kính hơn 100m nữa. Không dọn dẹp thì e là có phiền phức."
Itzhak lập tức biết thời cơ của mình đến rồi, miệng phun lửa: "Các ngươi lùi ra sau, lùi ra sau..."
Hác Nhân vỗ mạnh vào lưng Itzhak (đến nỗi tay tê rần): "Ngươi có thể đừng lần nào cũng dùng thiên thạch thuật không?"
"Kệ đi, cứ để vậy thôi," Vivian xen vào, "Chỉ là cái hố hơi to thôi, lại không có gì siêu nhiên còn sót lại, mặc kệ lũ người phàm kia đi điều tra. Cùng lắm thì mấy tay trộm vàng địa phương nộp phạt thêm lần nữa. Đi nhanh thôi, ta không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, mùi hun khói làm ta choáng váng đầu óc... Hình như dược tính hơi mạnh quá."
Vậy là hoạt động "Lỵ Lỵ siêu tiến hóa" kết thúc tạm thời viên mãn trong sự im lặng của mọi người. Bốn người khiêng đồ lớn nhỏ rời khỏi vùng đất hoang đã thay đổi hoàn toàn, chỉ để lại mùi hương nồng nặc đến sáng mới tan hết và những hố rãnh ngổn ngang – chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mấy ông bà lão ở ngoại ô trong vài ngày tới, nhưng chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến Hác Nhân nữa rồi.
Trăng tròn dần lặn xuống, ánh sao thưa thớt dần, cánh đồng bát ngát trở lại yên tĩnh, mọi thứ ở đây dường như đã kết thúc – cho đến khi một đám sương mù đen đột nhiên từ đâu bay tới, tụ tập ở mép cái hố lớn do Lỵ Lỵ biến thân tạo ra, thành một bóng người dị thường cao lớn.
Thân ảnh cao lớn này dường như luôn bao phủ trong một màn bóng tối, diện mạo cũng vì thế mà mơ hồ, chỉ có thể đoán qua dáng người mà biết đó là một người đàn ông cường tráng. Hắn đứng bên cạnh cái hố do vụ nổ tạo thành, bán kính cả trăm mét, khịt khịt mũi phân biệt mùi trong không khí, rồi gắt giọng: "Hừ, thằng gà mờ nào thế, dùng sai cả hương hun trong nghi lễ rồi."
Vừa dứt lời, một làn khói đen từ đâu đó nhẹ nhàng bay tới, ngưng tụ thành một người dáng hình nhỏ bé hơn, diện mạo cũng giấu trong bóng tối. Hắn khom lưng nhặt một mẩu hương liệu cháy dở trên mặt đất, bẻ một ít cho vào miệng: "Cách điều chế không tệ, nhưng thứ này không phải dùng cho lễ trưởng thành. Đám hậu bối bây giờ càng ngày càng kém rồi. Mà khoan, có thể xác định lần này là hậu duệ nhà nào không?"
"Đầu năm nay ai còn để ý gia tộc," người cao lớn cười nhạo, "Đừng có học theo đám già đầu kia. Thời buổi này càng ngày càng khó khăn, sống sót được đã chẳng dễ dàng gì, nói gì đến chuyện có lớp trẻ trưởng thành gần đây. Bất kể là gia tộc nào cũng phải tìm cách liên lạc thôi. Theo ta thấy hiện trường nghi lễ này... bố trí hỗn loạn, không theo quy củ. Ở đây mà làm lễ trưởng thành thì chắc là trẻ mồ côi chiếm đa số, hễ có một 'gia trưởng' chỉ huy thì đã không dùng sai hương hun rồi."
Người thấp bé nhả hết bột hương trong miệng, xua tay: "Ngươi cứ phân tích đi, ta đi nôn một lát."
Người cao lớn đợi bạn mình nôn xong trở về, chỉ tay về phía thành trấn: "Mùi hương còn sót lại ở đây nặng quá, chỉ có thể đoán hướng đại khái là về phía đó. Mai chúng ta chia nhau đi tìm."
"Sao không tìm luôn bây giờ? Có khi còn chưa đi xa..."
"Nghe nói gần đây có một hai gã liệp ma nhân hoạt động ở đây, tám chín phần mười là bị cái tên gà mờ kia thu hút tới. Hành động vào ban đêm rất dễ bị theo dõi. Ngươi nhớ kỹ, chúng ta phải tỏ ra giống người thường, có vậy mới sống lâu được."
"Liệp ma nhân à..." Người lùn thở dài, ngước nhìn vầng trăng sắp lặn, rồi hóa thành làn khói đen tan vào không khí.
"Liệp ma nhân à..."
Cùng với tiếng thở dài, một làn khói đen khác cũng dần tan biến.
Hác Nhân và mọi người đã về đến nhà, hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra bên ngoài. Hiện tại bọn họ phải đối mặt với một vấn đề phiền toái khác.
Lỵ Lỵ đang ngồi phệt trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt tuyệt vọng, xác nhận lại với ba người xung quanh: "Các ngươi thật sự nhìn rõ... là Husky à?"
"Ta vốn là bác sĩ thú y, chuyên khám bệnh cho chó," Hác Nhân lấy số liệu ra, "Đây là hình ảnh của ngươi sau khi biến thân, tự ngươi phân tích đi, bọn ta nói không tính, tự ngươi xem."
Số liệu mở ra một tầng bảo vệ, bảo đảm Lỵ Lỵ sẽ không vì xấu hổ mà cắn hắn một cái, lúc này mới cẩn thận mở ra hình chiếu toàn cảnh, phát hình ảnh ghi lại được 2 giờ trước.
Một con Husky uy vũ, mạnh mẽ, xinh đẹp, đáng yêu... đang rong ruổi trên cánh đồng lầy lội, vui vẻ lăn lộn, ngậm đá đào hố, bốn kỹ năng cơ bản đều thành thạo.
Lỵ Lỵ lập tức rơi nước mắt: "Thật sự là Husky..."