Không chỉ là cái Husky

Từ đêm qua đến giờ, Lỵ Lỵ vẫn tự giam mình trong phòng, mặc kệ ai gọi cũng không có động tĩnh.

Vivian đã chuẩn bị xong một bàn điểm tâm (thực ra nói là cơm trưa cũng không sai, đám người này hôm nay hơn mười giờ mới tỉnh), phát hiện thiếu một người bên cạnh bàn ăn, liền có chút lo lắng nhìn về phía cửa phòng khách: "Đại cẩu không sao chứ?"

"Bị kích thích tinh thần lớn như vậy, chắc chắn phải thất lạc một thời gian, ta đứng bên cạnh nhìn mà tam quan còn sụp đổ đầy đất, đừng nói nàng là người trong cuộc," Hác Nhân vừa xới cơm vào chén vừa nói, "Lát nữa ta mang cơm vào cho nàng, nha đầu kia bây giờ chắc không muốn gặp ngươi nhất đâu, ngại chết mất."

Vivian thoáng cái không kịp phản ứng: "Vì sao?"

Hác Nhân nhún vai: "Nàng luôn tự hào về thân phận người sói, theo sát ngươi đối đầu, nhưng giờ ma cà rồng vẫn là ma cà rồng, còn người sói thì biến thành chó Husky... Ngươi nghĩ xem nàng có xấu hổ khi gặp ngươi không? Không xấu hổ chết mới lạ?"

"Tự ti tâm lý à? Ta không tin nàng nghĩ phức tạp vậy đâu," Vivian ngồi xuống cạnh Hác Nhân, tiện tay ném nửa cái chân giò hun khói lên bàn, "Với cả hai ta thực ra không căng thẳng như ngươi tưởng tượng, ta đúng là không thích người sói, với cả hay cãi nhau với Đại Cẩu, nhưng thật ra... cũng chưa đến mức là kẻ thù, không đáng vì chuyện này mà không dám gặp mặt. Dù sao ta nghĩ vậy."

Hác Nhân muốn nói chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, nhưng nghĩ đến tính cách vô tư của Lỵ Lỵ, thật sự khó mà đoán được cô nàng đang nghĩ gì trong phòng, nên chỉ biết cười khổ thở dài. Itzhak lạnh nhạt nhìn hồi lâu, đột nhiên nói: "Dù vẫn không hiểu 'Husky' là gì, nhưng tiểu nha đầu kia lần này buồn lắm à?"

"Ta thấy khó mà giải thích cho ngươi một người sói phát hiện ra mình thực ra là chó Husky thành tinh thì sẽ có tâm trạng thế nào." Hác Nhân thành thật nói, Itzhak nghe vậy khẽ cười: "Có gì khó hiểu đâu, bên ta có một đội trưởng ác ma cứ tưởng mình là hậu duệ thiên thần sa ngã, đến cuối cùng ta còn không dám nói cho hắn biết cái cánh của hắn là do năm xưa sinh khó, thiếu dinh dưỡng nên mới bị dị dạng..."

Hác Nhân: "... Ta đi mang cơm cho Lỵ Lỵ."

Hắn chuẩn bị đồ ăn cho Lỵ Lỵ rồi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì bên trong.

"Lỵ Lỵ, là ta," Hác Nhân gõ mạnh hơn, "Mở cửa ăn cơm đi, có gì không vui thì đừng giấu trong lòng, ăn xong chúng ta cùng nhau bàn bạc..."

Hắn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị kéo mạnh ra, Lỵ Lỵ vẫn trong hình dạng người sói, ngái ngủ xuất hiện ở cửa: "A, chủ nhà, ăn cơm à?"

Hác Nhân: "...Thì ra ngươi đây là vừa tỉnh ngủ?"

"Đúng nha."

"Vừa rồi chúng ta thay phiên nhau ở cửa ra vào gọi ngươi..."

"Không nghe thấy gì cả."

Hác Nhân: "..."

Hắn cẩn thận quan sát biểu lộ của Lỵ Lỵ, phát hiện trên khuôn mặt nàng không hề có chút ưu sầu hay thương tâm nào, thứ duy nhất có thể thấy là vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ. Hắn không biết nên hỏi gì cho phải: Ba người thay cô nương này lo lắng suốt cả đêm và buổi sáng, còn tưởng rằng Lỵ Lỵ tự giam mình trong phòng vì muốn làm chuyện gì đó, kết quả cái con ngốc này lại ngủ say nên mới không có động tĩnh!

Hác Nhân muốn hỏi một câu: Vị ngốc cô nương này, chẳng lẽ tối qua vừa chứng minh thân phận xong là ngươi phải cố gắng thể hiện bản tính chủng tộc của mình đến vậy sao?

Lỵ Lỵ hoàn toàn không hiểu những biểu cảm đặc sắc trên mặt Hác Nhân có ý gì, nàng chỉ vui vẻ nhận lấy đồ ăn của mình, rồi chạy đến bên cạnh bàn, ăn một cách ngon lành. Chỉ 10 phút sau, hai bát cơm đã hết sạch, nàng thỏa mãn ợ một cái, ngẩng đầu cười ngây ngô với mọi người: "Ân, ta no rồi."

"Không phải là kích thích quá độ nên ngốc luôn rồi chứ?" Lần này đến Vivian cũng phải há hốc mồm, nhịn không được đưa tay sờ trán Lỵ Lỵ, "Đại cẩu, ngươi thật sự nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua không?"

May mắn thay, khi nghe vậy, biểu hiện trên mặt Lỵ Lỵ cuối cùng cũng thay đổi, chứng minh rằng nàng không hề ngốc. Nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng lắp bắp nhìn Hác Nhân: "Chủ nhà... ta thật sự là Husky à?"

"Chắc chắn 100%, trốn tránh sự thật cũng vô dụng," Vivian thay Hác Nhân trả lời, "Thật ra ngươi nên nghĩ thoáng một chút đi, sói và Husky là họ hàng gần, người sói nói trắng ra là tinh sói, vậy thì tinh sói và tinh Husky cũng khá tương đồng... Ngươi có thể coi mình là dân tộc thiểu số trong tộc người sói."

"Toàn tộc chỉ có một mình ta?" Lỵ Lỵ đếm trên đầu ngón tay, vẻ mặt rất cổ quái, "Sao ta lại có thể là Husky được chứ..."

"Biết đâu trong tộc người sói thật sự có một nhánh do Husky tạo thành," Vivian lúc này lại bắt đầu an ủi Lỵ Lỵ, "Ngươi xem, Husky là tiến hóa từ sói mà ra, mấy trăm năm trước chúng là một nhà —— vậy thì tinh Husky và người sói chính thống mấy trăm năm trước cũng là một nhà, việc từ người sói chính thống phân hóa ra một nhánh Husky là hoàn toàn có khả năng."

"Ta cảm giác càng nói càng mơ hồ rồi đó," Hác Nhân huých tay Itzhak, thấp giọng nói.

Đại ác ma gật gật đầu: "Nhưng ta cảm thấy lời này cũng có lý đấy."

Hác Nhân: "..."

Lỵ Lỵ hiển nhiên không giỏi những vấn đề phức tạp như vậy, để Vivian vòng vo vài câu là bắt đầu thấy choáng váng đầu óc. Cuối cùng nàng dứt khoát xua tay: "Thôi, không nghĩ nhiều nữa, dù sao mình sống tốt là được, lại không ảnh hưởng đến ăn ngủ."

Hác Nhân lập tức có chút cảm thán: Thật không hổ là Husky, ngươi nhìn cái này tư tưởng giác ngộ, cảnh giới cao gần như không có tâm nhãn rồi.

"Kỳ thật ngươi muốn vẫn chưa yên tâm, ta có thể dùng phương pháp chuẩn xác nhất để ngươi xem xét một chút," Vivian với tư cách một hút máu quỷ, giờ phút này lại hoàn toàn buông bỏ thành kiến chủng tộc, rất chủ động giúp đỡ. Nàng cầm tay Lỵ Lỵ vẻ mặt thành khẩn, "Xem bề ngoài dễ phán đoán sai, số liệu kia chúng ta lại không làm rõ ràng, nhưng ta có một biện pháp, ngươi khẳng định tán thành."

Lỵ Lỵ lỗ tai thoáng cái dựng lên: "Như thế nào làm?"

"Để ta hút ngươi một ngụm máu." Vivian thuận miệng nói ra.

Lỵ Lỵ lập tức rút tay về, từ từ lẻn ra sau lưng Hác Nhân: "Con dơi ngươi chú ý một chút nha! Ta thật vất vả mới xem ngươi là bằng hữu đó!"

"Xem ngươi khẩn trương như vậy," Vivian khinh thường liếc Lỵ Lỵ một cái, "Ngươi đến bệnh viện khám bệnh cũng có lúc thử máu mà, ta chỉ hút một ngụm để ngươi nghiệm máu thôi, cũng không phải muốn ăn thịt ngươi. Ngươi có thể nghĩ kỹ, qua cái thôn này không có cái quán này đâu, ngươi đi nơi khác tìm không thấy dịch vụ tương tự đâu, ngươi chỉ có thể đi gặp bác sĩ thú y thôi, mà trên hành tinh này tuyệt đối không có bác sĩ thú y nào giúp ngươi xem xét ngươi là lang nhân hay là một Husky tinh."

Hác Nhân bản năng cảm thấy biện pháp ngốc nghếch này của Vivian không bằng số liệu của mình chuẩn xác, nhưng Lỵ Lỵ sau một hồi suy nghĩ vẫn quyết định tin hút máu quỷ một lần: "Vậy thì tốt, chúng ta nói rồi đó nha, chỉ có thể cắn một cái thôi đó, nếu không ta cắn trả, răng của ta tuyệt đối tốt hơn ngươi."

Một con Husky cùng một hút máu quỷ so răng, cô nương ngươi còn có thể manh hơn một chút nữa không!

Vivian trên mặt lộ ra mỉm cười, chậm rãi hướng Lỵ Lỵ tiến đến, Lỵ Lỵ vô ý thức co lại trên ghế salon thành một đoàn, cái đuôi cũng bắt đầu cứng lại: "Ngươi... định cắn ở đâu?"

"Căn cứ quy củ tộc ta, đương nhiên là cổ, đương nhiên nếu ngươi lo lắng ta có thể đổi sang cánh tay."

"Có gì đáng sợ, cắn cổ thì cắn cổ... ôi chao đợi đã, ngươi đánh răng chưa đó?"

"Cao giai Huyết tộc răng nanh không có khả năng có vi khuẩn, ngươi yên tâm đi, so phòng diệt khuẩn còn sạch sẽ hơn."

"...Vậy ngươi cũng phải súc miệng, ta hay nghi ngờ lắm."

"Ngươi lắm lời quá! Nhắm mắt lại, ta cắn nha!"

"Oa a!"

Lỵ Lỵ còn chưa nói xong, Vivian đã cắn xuống, lang nhân thiếu nữ chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi. Hác Nhân ở bên cạnh vây xem toàn bộ quá trình, nhìn hai cô nương xinh đẹp dây dưa trên ghế salon, hiện trường hoa bách hợp đua nhau nở rộ... Thật lãng phí.

Vivian tuân thủ lời hứa, chỉ hơi hút một chút huyết, không đến vài giây đồng hồ liền xong việc ngồi dậy, bắt đầu chậm rãi nhấm nháp. Lỵ Lỵ mang trên mặt một chút đỏ ửng quỷ dị, cẩn thận nhìn Vivian: "Thế nào?"

Vivian từ bình tĩnh chậm rãi bắt đầu có chút biến hóa. Nàng nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng kỳ lạ, Lỵ Lỵ thấy vậy liền khẩn trương: "Ngươi đừng dọa người... Rốt cuộc là thế nào?"

"Ta cảm thấy mình hiểu biết về thế giới này vẫn còn quá ít," Vivian nói rồi bất động thanh sắc mà cách xa Lỵ Lỵ một chút, "Có hai tin, ta không biết là tốt hay xấu... Thứ nhất, ngươi đúng là một con Husky, thật sự, ta lấy danh nghĩa Huyết tộc thề, ta chưa bao giờ sai sót trong việc phán đoán máu tươi."

Lỵ Lỵ đã chuẩn bị tâm lý nên có thể chấp nhận tin này: "Vậy cái thứ hai thì sao?"

"... Ta còn nếm ra một phần mười sáu huyết thống chó Bắc Kinh."