Cái chương này kỳ thật công bố một cái chân tướng

Cuộc trò chuyện với Độ Nha 12345 giúp Hác Nhân hiểu rõ nhiều điều, bao gồm mối quan hệ phức tạp giữa dị loại và nhân loại, dị loại và Liệp Ma Nhân, ý nghĩa của Liệp Ma Nhân đối với nền văn minh Trái Đất. Quan trọng nhất, hắn lờ mờ nắm bắt được ý nghĩa của việc mình là nhân viên tạm thời của Thời Không Quản Lý Cục.

"Ngươi phải học cách nhìn vấn đề từ góc độ cao hơn, ý thức được mình là người phát ngôn của một nền văn minh cao cấp," Độ Nha 12345 nói, "Hãy gạt bỏ thành kiến và cảm xúc cá nhân, ta không yêu cầu ngươi làm được như chúng ta, nhưng ít nhất phải hiểu khái niệm 'Người giám hộ cấp cao' là gì."

"Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hợp tác với Liệp Ma Nhân?" Hác Nhân thăm dò.

"Ngươi có thể hợp tác hoặc đối đầu với bất kỳ ai, kể từ ngày ký hiệp ước với ta, ngươi không thuộc về bất kỳ phe phái nào ngoài đế quốc. Ngươi chỉ có 'công việc cần thiết'. Chủng tộc, phe phái, thành kiến, tư tình của ngươi đều phải lùi vào quá khứ," Độ Nha 12345 nhìn thẳng vào mắt Hác Nhân, "Có lẽ ngươi không thể hoàn toàn công chính, vì không có sự công chính tuyệt đối nào được mọi người tán thành. Nhưng ít nhất ngươi phải 'chuẩn xác'. Tất nhiên, đây là quy tắc của công nhân viên, ngươi có thể tìm ra sơ hở. Cục quản lý cấp cao và quân thống bộ đã nghiên cứu văn minh phàm nhân hàng vạn năm, họ chấp nhận một số sơ hở có thể tha thứ..."

Hác Nhân đổ mồ hôi lạnh: "Lời này từ miệng ngươi nói ra có phù hợp không?"

Độ Nha 12345 cười: "Vậy ngươi đừng nghe."

"Mấy Liệp Ma Nhân ngươi mang đi giờ sao rồi?" Hác Nhân ôm trán thở dài, hỏi về một vấn đề khác khiến hắn lo lắng, "Ngươi muốn làm gì họ?"

"Không làm gì cả, chỉ tìm hiểu về những thay đổi khác của thế giới này, dạy họ làm người, đợi tam quan ổn định rồi thả về," Độ Nha 12345 nói, "Sau này sẽ không làm phiền các ngươi nữa."

"Vậy có Liệp Ma Nhân khác xuất hiện không?" Hác Nhân lo lắng, "Nếu họ mất tích quá lâu... sợ rằng sẽ có thêm Liệp Ma Nhân đến? Lần này gặp bảy tám người đã đủ đau đầu rồi."

"Yên tâm đi, Liệp Ma Nhân suốt ngày chiến tranh với dị loại, vài người mất tích không rõ tung tích là chuyện bình thường. Cùng lắm thì có vài quan sát viên đến điều tra thôi. Ngươi nghĩ nhà ngươi là trung tâm thế giới à? Đâu ra cảm giác tồn tại lớn vậy," Độ Nha 12345 cười ha hả khoát tay, "Hơn nữa, đây chẳng phải cơ hội tốt để ngươi đi công tác trốn thanh tịnh sao? Ngươi có thể mang hai người đi."

"Chỉ có thể mang hai người?" Hác Nhân nghe xong có chút kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng cũng như lần trước, có thể cả nhà cùng đi."

"Lần trước ngươi chẳng phải dẫn theo hai người sao?" Độ Nha 12345 trừng mắt, "Đừng có mà đánh tráo khái niệm với ta. Nghiêm túc mà nói, những nhiệm vụ sơ cấp này đều do Thẩm tra quan tự mình hoàn thành, trường hợp của ngươi là đặc thù nên ta mới cho phép tổ chức đội."

Thấy Hác Nhân im lặng, Độ Nha 12345 chậm rãi giải thích: "Đây là nhiệm vụ, không phải du lịch. Nhà nước cấp danh ngạch có hạn. Nhưng mà, đợi xong việc này, phi thuyền cá nhân của ngươi được cấp xuống thì tùy ngươi, đến lúc đó chỉ cần kỹ thuật của ngươi tốt, dù mở phi thuyền đi du lịch ở tâm Mặt Trời cũng không ai cản. Ngoài ra, ta đề nghị ngươi mang theo con hải yêu bé nhỏ kia theo cùng, nàng có trọng dụng đấy."

Hác Nhân ngẫm lại cũng phải, hình như mình hơi xem nhẹ hai chữ "nhiệm vụ" rồi, chuyện này phải sửa. Dù sao phi thuyền tư nhân của mình sớm muộn gì cũng có, đành để đám dị thường sinh vật trong nhà đợi thêm một tuần vậy. Đúng lúc này nghe Độ Nha nhắc tới hải yêu, hắn lập tức nhớ ra chuyện này mình vẫn chưa hỏi kỹ: "Đúng rồi, cái cô Nam Cung Ngũ Nguyệt kia đến đột ngột quá, nàng có gì đặc biệt sao?"

"Không có, không có." Độ Nha 12345 xua tay, "Chỉ là một con hải yêu bình thường thôi, tùy tiện chọn một con quăng cho ngươi đấy."

"Thật sự?" Hác Nhân hoài nghi nhìn đối phương, "Nói thật, tuy rằng bình thường nhìn ngươi không đáng tin lắm, nhưng ta cảm thấy mỗi bước an bài của ngươi dường như đều có thâm ý. Địa cầu lớn như vậy, nhà ta đến giờ mới có bốn vị khách trọ, ngươi an bài mỗi người hẳn là đều suy nghĩ kỹ rồi chứ? Ta có thể cảm giác được bọn họ không phải người thường."

Độ Nha 12345 suýt nữa làm rơi lọ kẹo trong tay: "Ngươi từ khi nào mà nhạy cảm vậy... Bọn họ có gì đặc biệt sao?"

"Đều là những cá thể hiếm thấy trong chủng tộc của mình." Hác Nhân thành thật nói, "Lỵ Lỵ là một con lang nhân thuộc giống Husky, Vivian là một bá tước nghèo rớt mồng tơi, Itzhak là một con ác ma có đạo đức, ta không tin Nam Cung Ngũ Nguyệt thật sự là một cô bé bình thường. Bây giờ ngươi nói cho ta biết nàng là cá hố thành tinh chắc ta còn chịu được."

"... Rảnh thì đi khám đầu óc đi, cái đầu của ngươi còn bay bổng hơn cả ta." Độ Nha 12345 nhìn Hác Nhân với vẻ mặt cổ quái, "Dù sao đã an bài cho ngươi thì ngươi cứ chăm sóc tốt bọn họ đi, huống chi đó còn là một cô bé, ngươi còn kén cá chọn canh cái gì. Nam Cung Ngũ Nguyệt tuyệt đối không phải cá hố thành tinh, nàng chỉ là một cô bé bình thường, điểm khác biệt duy nhất so với những hải yêu khác là nàng có một người cha. Ta nói cho ngươi biết, nhiệm vụ lần này tốt nhất nên mang theo nàng, cái hành tinh ngươi sắp đến toàn là nước, có nàng theo cùng sẽ đỡ được khối việc đấy. Người còn lại thì tùy ngươi thôi."

Hác Nhân vừa gật đầu, chợt nghe Độ Nha 12345 ném tới một câu: "Cái kia không có chuyện gì chứ? Không có việc gì thì cút nhanh lên, lão nương còn phải xử lý vấn đề của muôn dân trên các tinh cầu khác."

Lời này vừa dứt, Hác Nhân cảm thấy trời đất quay cuồng. Đến khi kịp phản ứng, hắn đã đứng bên đường, tay vịn vào cột điện dán quảng cáo Lão Trung Y, trông chẳng khác nào bệnh nhân vừa tìm được thuốc chữa.

"Nàng tuyệt đối chột dạ rồi," Hác Nhân lẩm bẩm một cách đầy khẳng định, "Ta không tin Nam Cung Ngũ Nguyệt là một hải yêu bình thường!"

"Đúng thế, người nhà ngươi có ai bình thường đâu," giọng của số liệu đầu cuối vang lên từ trong túi quần, "Nghĩ kỹ xem mang ai chưa? Lần này ngươi chỉ được mang hai người, một người là hải yêu, người còn lại chỉ được một thôi. Đế quốc không cho lách luật trong việc 'bán phân phối mức', đừng hòng giở trò."

"Đợi về rồi tính, bàn với bọn họ sau," Hác Nhân nhìn con đường trống trải, chợt nhớ ra phúc lợi mới tăng cho công nhân, "À phải, ngươi có chức năng truyền tống không gian rồi mà? Lần này truyền tống ta về đi!"

"Thế nên ngươi xem bản hướng dẫn sử dụng lâu như vậy để làm gì hả?" Số liệu đầu cuối ồn ào, "Lần đầu kích hoạt chỉ có hai tọa độ mặc định, một là chỗ Thượng Đế, hai là cảng tinh gần nhất. Nhà ngươi là nhà riêng, chưa đăng ký nên không truyền tống được. Phải đợi về nhà, bản cơ đăng ký xong thì lần sau mới được... Ôi chao, ngươi làm gì đấy, thả bản cơ ra!..."

"Ngươi tự về nhà một chuyến ghi lại tọa độ, rồi đến đón ta," Hác Nhân hứng chí bừng bừng, "Ta đợi không được!"

Số liệu đầu cuối: "..."

Cuối cùng Hác Nhân vẫn phải ngồi xe buýt về, vì hắn cãi không lại cái "toái thúc" trong túi quần kia.

Hác Nhân vừa về đến nhà, đã thấy Itzhak ngồi trên ghế sofa xem TV. "Lăn" thì đang hùng dũng oai vệ đứng trên đầu đại ác ma, khinh thường nhìn toàn bộ phòng khách. Đây là con mèo cả gan làm loạn nhất từ trước đến nay, lại còn vui vẻ sau khi gây họa. Hác Nhân đi tới ngồi cạnh Itzhak, tiện tay nhấc "Lăn" xuống lau tay: "Mấy người kia đâu?"

"Cô nhóc hải yêu mới đến nói muốn đi hát ở nội thành, trưa không về. Lỵ Lỵ đang xem TV trong phòng, nó muốn xem thế giới động vật, không hợp gu ta. Vivian vừa ra ngoài đổ rác, lát nữa sẽ về."

Hác Nhân thấy Itzhak cầm tờ <>, mở đến trang quảng cáo tuyển dụng. Chắc hẳn hắn vừa xem nó. Hắn không nhịn được hỏi: "Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định tìm việc à?"

Itzhak ngượng ngùng gãi đầu: "Lần trước đi còn thiếu kinh nghiệm, mò mẫm mãi mới biết có cái thứ gọi là quảng cáo tuyển dụng. Ta định thu thập thêm thông tin để lần sau ra ngoài còn có sự chuẩn bị. Đúng rồi, cho ta hỏi cái này, 'phí bảo hộ' là có ý gì?"

Hác Nhân nghe xong liền đổ mồ hôi, đại khái đã đoán được quá trình Itzhak đi tìm việc làm là như thế nào rồi...

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói, Vivian nói vọng vào: "Chủ nhà, anh về rồi à? Nhiệm vụ thế nào rồi?"

Hác Nhân thấy trừ Nam Cung Ngũ Nguyệt "chỉ định" không có mặt, những người khác đều đã đông đủ, liền kéo giọng gọi vọng vào phòng Lỵ Lỵ: "Cẩu cẩu ra đây đi! Chúng ta bàn chuyện đại sự!"