Rốt cuộc tại Mộng vị diện gặp được người còn sống, Hác Nhân mừng rỡ suýt chút nữa kêu lên, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa thấy vậy khẽ nhíu mày: "Quả nhiên là ngã hỏng đầu rồi?"
"Ách, không, không, không. Thật vất vả lắm mới thấy người sống ở nơi hoang vu này, ta hơi kích động." Hác Nhân vội vàng xua tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lúc này hắn mới có dịp quan sát kỹ người đầu tiên mình gặp ở Mộng vị diện.
Cô gái này trông chừng hai mươi tuổi, có lẽ còn trẻ hơn. Nàng mặc áo khoác da ngắn tay màu nâu nhạt, bên trong là quần áo màu trắng. Hạ thân là một bộ trang phục kỳ lạ, có vẻ như được tạo thành từ một lớp quần ngoài và một lớp quần lót. Bên hông nàng đeo một thanh trường kiếm. Khuôn mặt nàng tươi tắn, đôi mắt sáng ngời, toát lên vẻ tràn đầy sức sống. Da nàng màu lúa mì khỏe mạnh, mái tóc ngắn gọn sau gáy càng làm nàng thêm phần tinh nhanh. Con vật cô nương này cưỡi cũng khiến Hác Nhân tò mò. Dù nói là cưỡi ngựa, nhưng sinh vật này to lớn hơn ngựa trên Trái Đất nhiều. Hơn nữa, gần vai ở chân trước của nó có hai khối sừng nhô ra. Đuôi nó xù xì, vừa to vừa thô. Gáy nó không có bờm. Có thể nói, trừ hình dáng cơ bản khiến người ta liên tưởng đến ngựa, thì đây là một sinh vật hoàn toàn khác biệt. Chắc đây là thú cưỡi đặc hữu của Mộng vị diện rồi.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Cô nương trên lưng ngựa cau mày hỏi Hác Nhân, "Quả nhiên lúc ngã bị hỏng đầu rồi?"
Hác Nhân lúc này mới nhận ra việc cứ nhìn chằm chằm vào một cô nương mới gặp mặt là rất bất lịch sự. Anh vội cười gượng, xua tay: "Không phải, ta bị lạc đường ở thảo nguyên này, thật vất vả mới thấy người nên hơi ngạc nhiên thôi."
"À," cô nương trẻ tuổi gật đầu, tò mò đánh giá Hác Nhân từ trên xuống dưới, "Quần áo kỳ quái, lại không mang hành lý, còn lạc đường trên thảo nguyên... Xem ra là không có tiền rồi. Cướp cũng chẳng được gì, chán thật. Ta đi đây."
Nghe đối phương thản nhiên nói ra hai chữ "cướp bóc", Hác Nhân lập tức không biết phải nói gì. Thấy nàng quay đầu định rời đi, anh vội vàng tiến lên ngăn lại: "Ấy, đợi đã nào...! Ngươi có thể dẫn ta đi một đoạn đường được không..."
"Đồ mặt dày." Giọng của số liệu đầu cuối vang lên trong đầu, Hác Nhân bỏ ngoài tai lời của nó.
"Dẫn ngươi đi một đoạn đường?" Cô nương trẻ tuổi nhướn mày, "Vì sao? Ta có quen biết ngươi đâu, hơn nữa ngươi trông cũng đáng ngờ lắm đấy."
Hác Nhân nhất thời có chút há hốc mồm, trong lòng tự nhủ sao mọi chuyện gặp phải đều không theo kịch bản thông thường vậy? Nếu là một kịch bản bình thường, lúc này hắn phải nắm chắc cơ hội cùng cô nàng kỵ sĩ mới quen cùng nhau bước trên con đường mạo hiểm mới đúng chứ – sao người trước mắt lại chẳng mặn mà gì thế này?
"Ta chẳng phải lạc đường sao," Hác Nhân nhún vai, "Hơn nữa ngươi xem ta cái dạng này có thể tự mình đi ra khỏi đại thảo nguyên sao? Nơi này sói còn nhiều hơn người. Ngươi cứ thấy chết không cứu vậy không thấy xấu hổ sao?"
"Tuy rằng không có gì phải xấu hổ thật..." Cô nương trẻ tuổi cau mày nghĩ nghĩ, "Nhưng thôi được rồi, dù sao nơi này cách trấn Lamberg rất gần, mang ngươi một đoạn đường cũng được, nhưng ta cần biết ngươi là ai, từ đâu tới, làm gì. Quan trọng nhất là ngươi có tiền không – dù gì ta cũng là lính đánh thuê, không có tiền ta không làm."
Hác Nhân bị một tràng vấn đề này làm cho sững sờ, trong đầu không ngừng chửi rủa sao mình không gặp được mấy cô nàng não tàn dễ dụ như trong truyện khác chứ, lần trước đến đây hắn nên hỏi thăm Lang Vương về xã hội loài người mới phải, giờ hắn đến cái địa danh loài người cũng không biết. Giờ bịa thân phận thế nào đây?!
"Ách, ngươi thấy ta giống đang làm gì?" Hác Nhân nghĩ nghĩ, rất lưu manh mà nhún vai, "Ngươi vừa rồi thấy ta từ trên trời rơi xuống rồi đấy, chắc người bình thường có thể từ trên trời rơi xuống không nhiều đâu nhỉ?"
Hắn giờ chỉ có thể hy vọng đối phương thật sự có thể từ cái "từ trên trời rơi xuống" này mà suy diễn ra chút gì đó, dù sao "từ trên trời giáng xuống" xem ra là điểm đột phá duy nhất rồi.
"À đúng, ngươi từ trên trời rơi xuống." Cô nương trẻ tuổi gật gật đầu, "Phải rồi, ngươi đến hành lý cũng không mang, chỉ có mỗi bộ đồ này thì chắc chắn không tự mình đi vào thảo nguyên – chẳng lẽ là cái loại ma pháp sư đầu óc không bình thường? Chẳng lẽ là không gian truyền tống xảy ra vấn đề?"
"Đúng, là không gian truyền tống xảy ra vấn đề." Hác Nhân dùng sức gật đầu, nghĩ thầm thì ra thế giới này thật sự có thể có tình huống tương tự mình, lần đầu tiên tính là thành công qua mặt rồi. Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng vài giây, cô nương lạ lẫm đã kích động mà đưa ra một vấn đề: "Vậy ngươi cho ta xem thử một quả cầu lửa lớn đi? Gần đây ta cũng đang nghiên cứu ma pháp!"
Ngươi một nữ dong binh treo kiếm rảnh rỗi sinh nông nổi đi nghiên cứu ma pháp làm cái rắm gì!
Hác Nhân không ngờ rằng những tình huống mà nhân vật chính trong tiểu thuyết, kịch bản hay kịch truyền hình dễ dàng vượt qua lại trở nên phiền toái đến vậy trong thực tế. Người thông minh bình thường quả nhiên khó lừa hơn nhân vật hai chiều. Ngay cả cái người trước mắt có vẻ không đặc biệt thông minh này thôi cũng đã khiến hắn toát mồ hôi lạnh rồi. Cuối cùng, hắn dứt khoát giở giọng lưu manh, nhún vai: "Không tìm ra được. Lúc đến đây bị ngã nên mất trí nhớ rồi. Thích tin thì tin, không tin thì thôi, dù sao ta tự đi ra ngoài cũng được..."
"Ồ, tính tình pháp sư quả nhiên lớn," cô nương trẻ tuổi cười ha ha, "Được rồi, ta cho ngươi đi nhờ một đoạn đường. Dù sao pháp sư đều có tiền mà. Từ chỗ này đến Lamberg còn nửa ngày đường nữa, ta lấy ngươi 200 Gina không nhiều đâu nhỉ? Hơn nữa ta còn cho ngươi cùng ta cưỡi ngựa, thế nào?"
Hác Nhân ngớ người: Hắn nào biết Gina là cái gì? Đến tiền của thế giới này hắn còn chưa thấy bao giờ! Nhưng cô gái trước mặt rõ ràng là kiểu người không trả tiền là không xong, vì vậy hắn cắn môi, đưa tay vào túi áo, vừa làm chậm động tác vừa giải thích: "Ờ thì, ta ra ngoài hơi đột ngột, không mang tiền, với lại cô xem tình hình của ta này... Chắc cũng không có sức để truyền tống về lấy tiền ngay được, chỉ có thể cho cô một chút..."
Cô nương lạ mặt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn động tác tay của Hác Nhân. Nàng biết pháp sư tuy đầu óc phần lớn không bình thường, nhưng có một điểm rất được hoan nghênh, đó là rất có tiền. Làm dăm ba cái dược phẩm hay đồ chơi kéo dài tuổi thọ gì đó cũng có thể bán cho quý tộc kiếm bộn tiền, dù sao cũng nhiều tiền hơn lính đánh thuê bình thường. Cái gã trước mắt xốc nổi chạy đến này xem ra là loại pháp sư dễ gần dân thường, nàng thích quen người như vậy nhất: Vừa có tiền, vừa có lợi nhuận, dù sao suốt ngày nghiên cứu học vấn đầu óc cũng choáng váng cả rồi.
"Cô xem dùng cái này trừ nợ được không?" Cuối cùng Hác Nhân cũng nói nhảm xong, động tác chậm cũng không làm được nữa, câu đủ sự tò mò của cô nương đối diện rồi mới móc từ trong túi quần ra một vật thể hình lục giác sáng lấp lánh, "Đồ chơi nhỏ tự làm lúc rảnh rỗi thôi."
"Ngươi điên rồi! Vậy mà dám móc cả bản cơ ra!" Số liệu đầu cuối gào thét trong đầu Hác Nhân, tiếng vọng còn vang mãi, "Ngươi vừa thò tay vào là bản cơ phải tự động phòng bị rồi chứ!"
"Đây là cái gì?" Cô nương lạ mặt tò mò nhìn cái bản kim loại có ánh sáng lam không ngừng di chuyển trên bề mặt, "Đồ luyện kim? Khoáng thạch tổng hợp? Hay là đèn ma pháp bị hỏng? Dùng để làm gì?"
"Thật ra nó là một món đồ chơi rất thần kỳ," Hác Nhân vừa nói, vừa tung hứng thiết bị đầu cuối, trong đầu ra lệnh cho nó một cách dữ dội, "Nhanh lên, ba giây đồng hồ thể hiện ra phẩm chất đáng giá của ngươi, để cô nàng này tin rằng ngươi đáng để nàng mang theo một người lạ chạy nửa ngày trong đại thảo nguyên!"
"Ngươi chờ đó cho bản cơ, bản cơ trở về sẽ chụp ảnh nude của ngươi rồi phát lên các trang web gay." Thiết bị đầu cuối cũng hung dữ đáp lại, sau đó mới không tình nguyện bay lơ lửng giữa không trung, bắt đầu phát khúc nhạc mà Nam Cung Ngũ Nguyệt đã thổi trước đó.
"Oa, hộp âm nhạc?" Cô gái lạ mặt rất ngạc nhiên, "Lại còn có thể bay... Hộp âm nhạc thì rất bình thường, nhưng tại sao ngươi lại muốn làm một cái hộp âm nhạc có thể bay?"
"Ngươi cứ coi như ta đầy mình vi khuẩn nghệ thuật không có chỗ phát tiết." Hác Nhân không muốn giải thích nữa.
"Vậy thì tốt, giao dịch thành công, cái này trông rất đáng tiền, chỉ một cái hộp âm nhạc thôi cũng đủ lộ phí rồi, đừng nói là nó còn có thể bay," cô gái lạ mặt chỉ vào vị trí phía sau lưng mình, "Ngươi lên đi, không được chạm lung tung vào những chỗ không nên chạm, khoảng cách gần như vậy ta có thể đâm chết ngươi bằng một kiếm đấy. Đợi đến trấn Lamberg, cái hộp âm nhạc này sẽ thuộc về ta."
Hác Nhân đổ mồ hôi, không biết là dân phong ở đây mạnh mẽ hay là mình vô tình gặp phải một người mạnh mẽ như vậy. Hắn loạng choạng tay chân vụng về leo lên ngựa, cố gắng không làm ra hành động thất lễ nào, vừa trao đổi với thiết bị đầu cuối trong đầu: "Ngươi có thể đừng phát bài Đậu Nga oan được không?"
"Ngươi con mẹ nó còn dám đem bản cơ đi bán! Bản cơ như vậy dù có rớt một cấp, ném tới thị trường thế giới Hoành còn có thể đổi được một chiếc phi thuyền tinh tế đỉnh cấp đấy ngươi biết không? Ngươi chỉ được mỗi một cơ hội cưỡi ngựa với gái thôi!"
"Bớt nói nhảm đi, đến lúc đó ngươi không thể tự tìm cơ hội bay về à?"
"... Đúng ha."
"Mà nói, ta đột nhiên nghĩ ra một con đường phát tài, chúng ta có thể..."
"Ngươi dám nói ra thử xem? Bản cơ biết hơn hai trăm trang web gay đấy, một phút gọi tới ba ngàn gay ngươi tin không?"
Hác Nhân: "..."