Khi Hác Nhân về đến nhà thì trời đã gần tối, sau một ngày dài mua sắm mệt mỏi.
Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy Lily lao ra đón. Cô nàng Huskies vẫy đuôi lia lịa, tay còn xách một chiếc túi du lịch cũ kỹ: "Chủ nhà, chúng ta đi ngủ ngay thôi!"
Hác Nhân chưa kịp định thần đã suýt vấp ngã vì câu nói của Lily. Hắn vừa cố gắng gạt con chó cái đang định liếm tới tấp, vừa la oai oái: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Ít ra cũng phải có chút e dè của con gái chứ..."
"Có thể dẫn người vào rồi à?" Vi Vi An kéo Lily lại, đồng thời nhìn Hác Nhân hỏi. Giọng nàng trầm ổn, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ chờ mong.
"Không thành vấn đề. Ta mang về năm cái khoang hôn mê, đủ cho tất cả chúng ta tiến vào mộng vị diện, lại còn đề phòng được việc thoát ly ngoài ý muốn," Hác Nhân vừa nói vừa tìm chỗ đặt năm cái "quan tài" trong phòng khách, "... chỗ đâu bây giờ?"
"Khoang hôn mê? Cái gì cơ?" Lily tròn mắt chạy đến, lượn quanh Hác Nhân hai vòng.
Hác Nhân cười: "Ta cho các ngươi xem ảo thuật nhé..."
Nói rồi, hắn đưa tay ra trước mặt Lily. Một màn sáng méo mó lóe lên trong không khí, và một gói bánh mì đột ngột xuất hiện trên tay hắn. Mắt Lily sáng rực: "Oa! Cái gì vậy?"
"Không gian tùy thân!" Hác Nhân ném gói bánh mì cho Lily, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý, "Ta cũng có trang bị xịn như nhân vật chính đấy nhé! Không gian này chứa cả bốn năm nghìn ông già râu bạc cũng được."
Lily và Vi Vi An đồng loạt kinh ngạc. Ngay cả Nam Cung Ngũ Nguyệt đang chơi với tiểu nhân ngư bên bàn cũng vội ôm nồi chạy lại. Hác Nhân hệt như đứa trẻ vừa được đồ chơi mới, biểu diễn cách dùng không gian tùy thân để cất đồ. Ngay sau đó, Lily đã nhanh chóng đưa túi du lịch của nàng cho hắn: "Nè, sau này ngươi giữ nó nhé."
Vi Vi An cũng chạy vội đến cạnh ghế sofa, xách một chiếc vali tới: "A, còn của ta nữa."
Nam Cung Ngũ Nguyệt thì buông nồi, chạy về phòng lấy hai cái bọc lớn: "Cả của ta nữa."
Cuối cùng, chỉ có Yitzhak là có vẻ điềm tĩnh. Hắn nhìn Hác Nhân với vẻ mặt ngơ ngác, cười: "Ta chẳng có gì để mang theo cả."
Hác Nhân vừa định cảm động gật đầu thì Yitzhak chỉ vào chiếc TV trong phòng khách: "Ngươi mang cái đó đi, ta chán quá rồi."
"Mộng vị diện không tín hiệu!" Hác Nhân rốt cục bực mình nhảy dựng lên. Sau đó hắn vừa muốn khóc vừa buồn cười tự nhủ: "Không gian tùy thân của ta to lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có tác dụng mang hành lý thôi sao? Vậy phong cách nhân vật chính và kỹ năng chuyên dụng của ta đâu?"
Bốn vị khách trọ trong phòng khách đồng thanh đáp: "Không mang hành lý thì còn làm gì?"
Hác Nhân: "..."
Hắn quyết định từ nay về sau không bao giờ mơ mộng hão huyền về việc được "lạp phong" nữa. Với đám người thích "nhảy thoát" này trong nhà, phỏng chừng dù hắn có lĩnh được "Sương Chi Đau Thương" từ Thời Không Quản Lý Cục về, thì điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới cũng là mùa hè có thể dùng nó bào nước đá...
"Muốn tìm chỗ đặt... Hay là để xuống tầng hầm đi?" Trong lúc Hác Nhân đang lo lắng về việc đặt năm cái quan tài kia ở đâu, Vi Vi An đột nhiên nhớ tới chỗ ngủ của mình có không gian rất lớn: "Tầng hầm lớn như vậy, hơn nữa ngoài cái thương khố nhỏ ra thì chỉ có chỗ ngủ của ta, ta lại không có gia cụ gì. Chỗ đó rất trống."
Hác Nhân gật đầu: "Vậy để ở tầng hầm."
Mọi người đều vội vàng muốn xem chuyện lạ, lập tức kéo nhau xuống tầng hầm. Cũng may khi Hác Ba quy hoạch căn phòng này, ông đã vỗ đầu một cái và xây tầng hầm đặc biệt rộng rãi, chỗ như kho hàng này đủ để chứa rất nhiều thứ. Hiện tại chỗ ngủ của Vi Vi An chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn thấp, hai cái ghế và một cái tủ nhỏ, hoàn toàn phù hợp với thân phận thiếu nữ nghèo khó của nàng. Hác Nhân vẫn cảm thấy hoàn cảnh như vậy quá mức đơn sơ, muốn sắm thêm cho nàng một cái sô pha, TV các kiểu, nhưng Vi Vi An đều dịu dàng từ chối. Nàng cảm thấy mỹ mãn với điều kiện sống hiện tại, hơn nữa việc hàng ngày có thể cùng mọi người xem TV ở phòng khách đã là một điều "xa xỉ" mà trước đây nàng không dám mơ tới. Cho nên đến nay tầng hầm vẫn trống trải như lúc nàng mới dọn đến.
Hiện tại chỗ trống đó đã có thêm một vài đồ vật mới: năm cái khoang thuyền màu trắng bạc mới tinh (thực chất là quan tài) song song đặt đối diện giường của Vi Vi An, khiến nơi này cuối cùng cũng có chút cảm giác "phong thật".
Chỉ có điều việc dùng năm cái quan tài để lấp đầy không gian... không khí này thực sự khiến người ta rợn tóc gáy.
Sau khi Hác Nhân bày biện xong mấy cái khoang thuyền hôn mê, hắn lùi ra cửa nhìn một lượt, cảm giác như đang đứng trong nhà xác vậy. Mấy cái khoang thuyền hôn mê này không chỉ có ngoại hình giống quan tài, mà còn dùng màu lạnh mà mấy tủ lạnh trong nhà xác ưa thích. Hơn nữa, cái loại cảm xúc lạnh lẽo, không hề có hơi thở sinh mệnh của máy móc, cùng với chữ thập thủy tinh trên thiết bị che chắn, nếu ai đó dại dột tắt đèn đi, thì không cần hiệu ứng đặc biệt cũng đủ để làm phim kinh dị.
". . . . . . Đem thứ này đặt ở chỗ ngươi ngủ có phải là có chút bất ổn hay không?" Hác Nhân liếc nhìn Vi Vi An, nghĩ thầm cô nương quỷ hút máu tính tình cho dù tốt cũng không thể khi dễ người ta như vậy, ai lại muốn để một cái quan tài ở chỗ ngủ chứ, "Ngươi nếu không muốn thì chúng ta chuyển lên lầu, mỗi phòng để 2 đến 3 cái chắc không sao. Trên đó còn 4 phòng trống."
Kết quả, Vi Vi An lắc đầu không để ý: "Không sao, nhìn còn có không khí. Khiến ta nhớ đến chỗ ở trước đây."
Lúc này Hác Nhân mới nhớ ra cô nương này không chỉ ngủ trong quan tài, mà còn thường xuyên ngủ ngoài mộ. Xung quanh bày quan tài đối với nàng mà nói đúng là dư vị cố hương.
Số Liệu Đầu Cuối bay đến trước mặt Hác Nhân, biểu diễn cách thao tác khoang thuyền hôn mê này. Quả nhiên giống như lời đưa nha 23333, mấy thứ này cực kỳ đơn giản, có đặc tính hỗ trợ tinh thần chỉ lệnh đưa vào, khiến hầu như tất cả thiết bị dân dụng của đế quốc đều có thể thao tác dễ dàng (phỏng chừng quân phẩm cao cấp và thiết bị chuyên nghiệp sẽ không đơn giản như vậy). Hác Nhân nghiên cứu không mấy phút đã biết cách thiết lập tham số liên quan và tính năng cơ bản của thiết bị. Hơn nữa, mỗi khoang thuyền hôn mê đều có trí lực tương đối cao, đồng thời hỗ trợ liên tuyến với Số Liệu Đầu Cuối, dù Hác Nhân là lính mới thao tác nhầm chỉ lệnh, cũng không lo "sự cố chữa bệnh" xảy ra.
Hác Nhân giờ hiếu kỳ Độ Nha 12345 và đưa nha 23333 rốt cuộc đã làm thế nào mà dùng hỏng thiết bị đến Đậu Đậu cũng có thể học được: nữ thần bị bệnh, ban đầu khoang thuyền điều chỉnh chỉ có một nút mà Độ Nha 12345 còn ấn sai!
Trong lúc hắn oán thầm trong lòng, vừa hay kết nối với Số Liệu Đầu Cuối, suy nghĩ trong đầu liền chung cho Số Liệu Đầu Cuối. Người sau lắc thân thể, giải thích bằng giọng lười biếng: "Đưa nha không dùng được trang bị khoa học kỹ thuật không phải vì các nàng không nhớ thao tác, mà là các nàng luôn quen làm chuyện thừa thãi. Một khi khởi động máy, rõ ràng chỉ cần chờ là được, các nàng còn thêm thắt áo thuật thôi hóa thời gian nhiễu sóng các kiểu để gia tốc, sau đó là lạch cạch phanh... Mỗi đưa nha dùng thiết bị khoa học kỹ thuật đều bắt đầu bằng 'ta giống như biết dùng', dừng lại ở 'ta cảm giác mình ưu thế rất lớn', đưa nha nào cũng vậy cả. Chắc là vì đều từ một khuôn mà ra."
Hác Nhân ngạc nhiên nhìn Số Liệu Đầu Cuối: "Tin này cũng có thể công khai bàn luận?"
"Được chứ, tra trên số liệu tổng online là thấy, bài đăng sớm nhất được đẩy lên hơn 2 nghìn năm rồi."
Hác Nhân cảm thấy rất khó tin: "Như vậy mà không tính là xúc phạm sao? Mấy vị nữ thần tỷ tỷ uy lực vô cùng kia sẽ không để ý chứ?"
"Bài đăng là do Hoàng Đế bệ hạ đăng."
Hác Nhân: "..."
Lúc này, Lily đã đi vòng quanh mấy cái quan tài nghiên cứu hồi lâu, tò mò hỏi với vẻ ngờ nghệch: "Cái này cắm điện ở đâu?"
"Đồ xịn sò như này mà ngươi còn đòi ổ điện 220V à?" Hác Nhân búng tai Lily một cái, "Khoang hôn mê này tự cung cấp năng lượng, dùng một bộ lò phản ứng mini nằm trong dị không gian để cung cấp, dùng thoải mái đi, chỉ cần không hỏng là dùng được đến tận thế. Thôi thôi, đừng có nghiên cứu nữa, ta nói mấy điều cần chú ý."
Hác Nhân vỗ tay, Lily, Nam Cung Ngũ Nguyệt, Vivian và Yitzhak lập tức xếp thành một hàng trước mặt hắn theo chiều cao. Hác Nhân chỉ vào mấy cái quan tài giới thiệu: "Mấy thứ này có thể làm giảm hoạt động sinh lý của cơ thể xuống mức gần như đóng băng, nhờ đó chúng ta có thể ở lại trong mộng vị diện rất lâu mà không lo cơ thể bên ngoài bị chết đói. Về phần nguyên lý dẫn người vào thì là đồng bộ hóa tinh thần. Cái quan tài... khoang hôn mê này có thể đồng điệu tinh thần của mấy người chúng ta, sau đó lấy ta làm 'lời dẫn', dẫn dắt các ngươi đến mộng vị diện. Nói cách khác, các ngươi sẽ vào giấc mơ của ta trước, sau đó ta mới vào mộng vị diện, cho nên sau khi vào rồi thì đừng chạy xa ta quá, phân tán quá là có thể bị lạc khỏi khu vực dịch vụ đấy."
Lily kêu lên trách trách: "Vậy ngươi là cục wifi à?"
Hác Nhân trừng cô nàng, rồi nhớ ra chuyện: "À mà Lily, hỏi ngươi cái này: ngươi có lắp răng giả cho chó không?"